Ngủ trưa dậy, Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên bị Từ Tĩnh Văn cử đi mua chút đồ ăn, còn có mấy loại gia vị.
Lâm Vũ Sơ nói với Từ Tĩnh Văn: “Mẹ, buổi tối mẹ nấu đơn giản là được rồi, không cần nấu quá nhiều.”
“Mẹ tính nấu đơn giản. Đồ gia vị trong nhà đã hết hai con ra ngoài mua gia vị thuận tiện mua giúp mẹ đồ ăn ngày mai.”
“Vâng, mẹ.”
Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên đi vào chợ. Gà nhốt trong lồng sắt bay tứ tung bay ra mấy cái lông. Người bán cá dùng dao, đập một cái, máu văng tung toé, liếc mắt nhìn vừa bẩn vừa loạn.
Lâm Vũ Sơ biết Lương Mục Xuyên sinh ra ngậm thìa vàng, nhất định chưa từng đi đến những nơi như thế này. Huống chi hôm nay anh mặc bộ đồ sang trọng đắt tiền như thế này, chỉ cần bẩn một chút là hỏng bộ đồ.
“Anh chờ tôi ở đây đi, tôi vào đó mua là được.”
Lương Mục Xuyên nhướng mày nhìn Lâm Vũ Sơ tỏ vẻ không hiểu ý cô, chỉ kéo tay cô bước vào chợ: “Nhanh đi mua đồ ăn rồi về, ba mẹ đang chờ chúng ta về ăn cơm.”
Từ Tĩnh Văn muốn mua gì đã liệt kê ra từ trước. Lâm Vũ Sơ chỉ theo danh sách mua là được.
Cô trả tiền còn Lương Mục Xuyên cầm đồ.
Lâm Vũ Sơ đi sau Lương Mục Xuyên thấy ống quần của anh không thể tránh khỏi dính bẩn. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, quay đầu lại hỏi cô: “Bảo bối, bên kia đi?”
Lâm Vũ Sơ đi qua, nghĩ muốn giúp anh cầm đồ nhưng Lương Mục Xuyên từ chối: “Không nặng, em khoác tay anh là được.”
Lâm Vũ Sơ coi như không nghe, cầm đồ đi về gian hàng bán đồ gia vị: “Mua thêm đồ gia vị là đủ rồi.”
Bán đồ gia vị là một bà thím, Lâm Vũ Sơ nói mấy đồ gia vị xong bà vừa gói gia vị vừa đưa mắt nhìn Lương Mục Xuyên. Rồi sau đó lại đưa mắt nhìn Lâm Vũ Sơ, khóe miệng cười cười.
Nhìn Lâm Vũ Sơ, bà cười nói: “Chồng cháu thật đẹp trai.”
Lâm Vũ Sơ nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Lương Mục Xuyên đứng bên cạnh tiếp lời: “Bà xã của cháu cũng rất xinh đẹp dễ thương.”
Lâm Vũ Sơ nhìn chằm chằm Lương Mục Xuyên.
“Ai ui!” Bà cô bán hàng thốt lên, đưa đồ cho Lương Mục Xuyên, Lương Mục Xuyên thuận tay nhận lấy.
Lâm Vũ Sơ xấu hổ nhếch miệng, kéo Lương Mục Xuyên rời đi.
Buổi tối ăn cơm xong hai người phải đi về.
Từ Tĩnh Văn đóng gói một gói to những đồ ăn vặt mà Lâm Vũ Sơ vẫn thích, tổng cộng bốn túi. Mặc dù biết cô không thiếu những thứ này nhưng làm mẹ luôn muốn con gái mang theo nhiều thứ về.
Đồ đều là Lương Mục Xuyên cầm theo, nhìn Lâm Vũ Sơ không nỡ chia tay cha mẹ, nói “Ba, mẹ, sau này Vũ Sơ nhớ nhà con sẽ đưa cô ấy về.”
Lâm Văn Trung nói “Được rồi, nên đi về đi, về sau muốn về thì về.”
Lâm Vũ Sơ lưu luyến không rời đi ra cửa.
Bỗng nhiên Lâm Văn Trung giữ cô lại, nhìn về phía cầu thang không còn bóng của Lương Mục Xuyên mới nhẹ nhàng nói: “… Đừng có con sớm quá! Chuyện nhà giàu phức tạp ba đã gặp nhiều, nhỡ sau này con và Lương Mục Xuyên ly hôn còn có thể toàn thân trở ra, không dây dưa.”
Lúc này người đàn ông đang đứng ở cầu thang, tay trái cầm bốn túi to, kinh ngạc nhìn mặt đất.
Đi đến tầng hai quay đầu lại không thấy Lâm Vũ Sơ nên Lương Mục Xuyên quay lại tìm cô, kết quả nghe được cha vợ dặn dò con gái.
Ngón tay giật giật, nhẫn cưới trên ngón áp út có khắc ba chữ Lâm Vũ Sơ, anh chưa từng nói với cô.
Rất nhanh Lương Mục Xuyên nghe được hàng lang vang lên giọng thánh thót.
“Con biết rồi, ba.”
Lương Mục Xuyên ngẩng đầu thở dài thườn thượt. Tại sao anh cảm thấy mình đã hoà nhập thành người một nhà với bọn họ.
Lâm Vũ Sơ đi xuống tầng, thấy Lương Mục Xuyên đã ngồi trong xe chờ cô. Cô ngồi vào ghế phụ, cảm thấy có áp lực nào đó khiến không khí căng thẳng. Cô nghiêng đầu nhìn Lương Mục Xuyên thấy anh vẻ mặt không có biểu hiện gì.
Trên đường hai người không nói gì.
Trở lại Lâm Hồ Loan, Lương Mục Xuyên trực tiếp đi vào phòng sách, Lâm Vũ Sơ quay về phòng ngủ tắm xong ngồi trên giường đọc sách.
Sách đọc sắp xong chỉ còn có mấy trang, Lâm Vũ Sơ cảm thấy hơi mệt, định để mai đọc tiếp, cô gấp sách lại nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Lâm Vũ Sơ nghiêng đầu nhìn về phía giường bên cạnh, trên gối có một sợi tóc dài và một sợi tóc ngắn quấn với nhau.
Mấy hôm nay khi ngủ đều bị anh ôm vào ngực, gối đầu lên gối của anh. Lâm Vũ Sơ xoa xoa hai mắt sau đó nhắm mắt lại xoay người, đưa lưng về phía Lương Mục Xuyên thường nằm, bắt đầu chuẩn bị ngủ.
Cô nửa tỉnh nửa mơ có cảm giác sau lưng có người chui vào chăn. Cảm giác áp bức mãnh liệt đánh úp lại, tay cô bị đè chặt, sau đó anh hôn lên vành tai cô, bàn tay di chuyển khắp người cô.
Lâm Vũ Sơ không đáp lại anh, mặc kệ anh. Nhưng trong vài ngày ngắn ngủi Lương Mục Xuyên đã quen thuộc cơ thể của cô, cách khêu gợi ham muốn trên người cô.
Lâm Vũ Sơ vẫn đang nhắm mắt cuối cùng cũng mở mắt nhìn anh. Đôi mắt mơ màng phủ một tầng dục vọng, Lương Mục Xuyên không rời được mắt.
Phần đầu dương v*t anh đã đâm vào trong, Lâm Vũ Sơ hừ một tiếng. Lương Mục Xuyên hơi động eo, đâm hoàn toàn vào.
Lâm Vũ Sơ giơ tay lên ôm cổ Lương Mục Xuyên, mơ màng nói: “Chậm một chút…”
Lương Mục Xuyên giơ tay vuốt ve mặt của Lâm Vũ Sơ một cách say đắm: “Bảo bối, nhanh hơn không phải càng kích thích sao?”
“A… a…”
Cả người Lâm Vũ Sơ bị đâm cho xóc nảy lên, tiếng giường kẽo kẹt, cô cũng bị Lương Mục Xuyên đâm cho gần chạm đầu giường. Lương Mục Xuyên để tay ngăn giữa đầu cô và thành giường. dương v*t gắt gao dán sát trong âm đ*o, Lâm Vũ Sơ đã bị Lương Mục Xuyên làm cho lên cao trào hai lần.
Tay cô rơi từ trên cổ Lương Mục Xuyên xuống sõng soài trên giường, há miệng thở hổn hển, nhưng không thể ngăn anh tiếp tục run rẩy co rút trong cơ thể mình. Tốc độ bắt đầu trở nên càng nhanh hơn, Lâm Vũ Sơ biết Lương Mục Xuyên sắp bắn, giơ tay để trước ngực anh.
“Đừng…đừng… đừng bắn vào bên trong… bắn ra ngoài…” Nhưng không kịp rồi, một luồng ấm nóng phun vào cơ thể cô, giống như lan khắp cơ thể cô, khiến cô thoải mái đến tận ngón chân.
Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên đầy trách móc, lại cảm thấy ánh mắt anh hôm nay không giống với những ngày trước.
“Bảo bối, chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tha em sao?”