Sau khi trở về, Lâm Vũ Sơ vẫn luôn lo lắng Lộ Y. Cô gửi tin nhắn cho Lộ Y, “Nếu chị quyết định xong hết rồi thì nói với em để em đi cùng chị. Một mình chị đối mặt với chuyện này quá vất vả.”
Một lát sau Lộ Y mới trả lời tin nhắn của Lâm Vũ Sơ, chỉ là bốn chữ vô cùng đơn giản, “Không cần lo lắng.”
Lâm Vũ Sơ nhìn bốn chữ kia, ngón tay giơ trên màn hình điện thoại một lúc lâu, chậm chạp không gõ xuống được chữ nào, cuối cùng rời khỏi khung trò chuyện.
Lương Mục Xuyên thấy dáng vẻ cau mày nghiêm túc của cô thì hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Lương Mục Xuyên, thở dài một hơi, môi hơi hơi mấp máy, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào. “… Chị Lộ Y mang thai, nhưng Phùng Dặc không biết, chị Lộ Y tính phá thai.”
Lương Mục Xuyên nghe xong, chỉ lên tiếng “Ừ” tỏ vẻ đã biết.
Lâm Vũ Sơ nhìn anh, nhưng không nhìn thấy phản ứng nào khác. Cô cảm thấy mình và anh, một người quá mức cảm tính, một cái quá mức lý trí.
“Nếu em mang thai, thì anh sẽ bình tĩnh như vậy sao?”
Lương Mục Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sơ, sau đó lại di chuyển tầm mắt xuống bụng cô.
“… Em mang thai?”
“Không có.”
Nhịp tim khẩn trương vừa rồi của Lương Mục Xuyên không thể lập tức được bình phục, vẫn đập dữ dội trong lồng ngực như cũ.
“Ừ.”
Lại là một tiếng “Ừ.”
Lâm Vũ Sơ tiếp tục hỏi: “Nếu em mang thai anh sẽ không vui sao?”
Vui chứ, sao lại không vui? Lương Mục Xuyên duỗi tay ôm Lâm Vũ Sơ vào trong ngực, nói: “Con của em và anh, sao lại không vui được. Nhưng bây giờ chúng ta không cần sốt ruột chuyện sinh con, chờ hai ba năm nữa đi.”
Vừa nói vui vừa nói không sốt ruột muốn có con, nghe sao cũng cảm thấy như trả lời có lệ.
Lâm Vũ Sơ muốn nói tiếp, nhưng đột nhiên nhớ ra lời ba từng dặn, rồi sau đó lại im lặng.
Mấy ngày trôi qua, lúc Lâm Vũ Sơ viết sách trong phòng sách, Lương Mục Xuyên đang xử lý công việc ở cạnh cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Lâm Vũ Sơ không nghe rõ đầu dây bên kia điện thoại nói gì, chỉ phát hiện Lương Mục Xuyên nhìn mình một cái, sau đó trả lời một tiếng “Có”.
Sau khi cúp máy, Lâm Vũ Sơ hỏi Lương Mục Xuyên: “Ai vậy?”
“Phùng Dặc.” Không bao lâu sau, Phùng Dặc vội vã đi vào Lâm Hồ Loan, nơi ở của Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên.
Phùng Dặc thấy Lâm Vũ Sơ thì đi thẳng đến. Lương Mục Xuyên nhận ra cảm xúc của Phùng Dặc có hơi mất khống chế, vội vàng chắn trước Lâm Vũ Sơ.
“Cô ấy ở đâu? Lộ Y ở đâu?”
Câu hỏi đột ngột của Phùng Dặc làm Lâm Vũ Sơ ngẩn ra: “Tôi…”
Phùng Dặc cho rằng Lâm Vũ Sơ đang do dự mà không nói với mình.
“Một ngày rồi tôi không thể liên lạc với cô ấy. Cô đừng gạt tôi, mau nói cho tôi biết Lộ Y đang ở đâu!”
“Tôi không biết.”
“Ở trong thành phố này, cô ấy chỉ có một người bạn là cô, sao cô lại không biết chứ. Coi như tôi xin cô được không?”
“Tôi thật sự không biết.” Lâm Vũ Sơ nhìn Phùng Dặc trước mặt, râu ria trên cằm còn chưa cạo, hai mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù, có lẽ đã đi tìm Lộ Y cả ngày thật.
Trong lòng Lâm Vũ Sơ có chút không đành lòng, “… Có lẽ đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện? Sao lại đến bệnh viện? Cô ấy bị sao vậy?!” Phùng Dặc lại nóng nảy hơn.
Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Phùng Dặc, có chút buồn bực, nghĩ thầm sao anh có thể không biết chị ấy bị sao chứ!
“Chị ấy đang mang thai con của anh! Bởi vì anh muốn kết hôn với người khác, chị ấy muốn đi bệnh viện để phá thai!”
“… Tôi… không muốn kết hôn với người khác…” Hiển nhiên Phùng Dặc đã bị sốc, nói không nên một câu hoàn chỉnh. Anh ta đang rũ mắt xuống tiêu hóa sự thật này, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vũ Sơ.
“Cô ấy ở bệnh viện nào?”
“… Chuyện này tôi thật sự không biết, sau lúc ấy Lộ Y không nhắn tin cho tôi nữa.” Phùng Dặc vội vàng xoay người ra cửa, đến bệnh viện tìm Lộ Y.
Lâm Vũ Sơ cũng muốn đi theo nhưng lại bị Lương Mục Xuyên giữ chặt lại, “Đây là chuyện của họ, để họ tự giải quyết đi. Nếu chúng ta đi theo, thì họ sẽ không tiện.” Lâm Vũ Sơ đành phải dừng bước, nhìn Phùng Dặc rời đi, hy vọng y có thể tìm được Lộ Y sớm.
Lâm Vũ Sơ cầm điện thoại nhắn tin cho Lộ Y, “Chị Lộ Y, chị có khỏe không? Em rất lo lắng cho chị.” Cô còn muốn hỏi chuyện đứa bé, nhưng nghĩ đến Phùng Dặc đã không tìm thấy Lộ Y cả một ngày nay, e là Lộ Y đã phẫu thuật xong.
Không muốn chọc vào chỗ đau của người khác, nên sau câu “Em rất lo lắng cho chị.” Lâm Vũ Sơ chỉ đánh một dấu chấm câu, rồi ấn gửi đi.
Qua một ngày sau, cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng nhận được câu trả lời của Lộ Y, “Chị không sao, không cần lo lắng cho chị, đứa bé vẫn còn trong bụng chị.”
Lâm Vũ Sơ trả lời: Không sao thì tốt.
Lâm Vũ Sơ tỏ vẻ muốn đi gặp Lộ Y, Lộ Y gửi cho cô một địa chỉ, một địa chỉ mới, không phải chỗ mà cô ấy được về sau bữa ăn tối trong ngày tuyết rơi. Lâm Vũ Sơ đoán chắc là địa chỉ của Phùng Dặc.
Lâm Vũ Sơ chọn ngày chủ nhật, Lương Mục Xuyên lái xe đưa cô đi. Lương Mục Xuyên còn có việc phải về công ty xử lý, nên chỉ đưa Lâm Vũ Sơ đến nơi rồi dặn dò, “Bao giờ về thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
“Biết rồi.” Lâm Vũ Sơ phất tay với Lương Mục Xuyên, sau đó đi đến số nhà Lộ Y gửi.
Phùng Dặc là người mở cửa cho Lâm Vũ Sơ. Lúc cánh cửa được mở ra, Lâm Vũ Sơ để ý đến khuy măng sét trên tay áo Phùng Dặc. Là một đôi mà Lộ Y từng mua. Bây giờ đã đến đầu mùa đông cuối mùa xuân, nhiệt độ không khí dần dần ấm lại, Phùng Dặc có dáng người cao dài, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng kết hợp với quần tây màu đen, cùng với chiếc khuy măng sét, trông có vẻ càng tuấn tú.
Lâm Vũ Sơ nhìn lên khuôn mặt Phùng Dặc, râu đã cạo, không còn dáng vê lộn xộn ngày đó.
Phùng Dặc nói với Lâm Vũ Sơ: “Cô ấy vừa tỉnh ngủ, đang ở trong phòng.”
Vừa dứt lời, Lộ Y lập tức đi ra khỏi căn phòng. Lộ Y nhìn thấy Lâm Vũ Sơ thì vui vẻ, “Sao còn mua đồ nữa!”
“Chỉ là một vài thực phẩm dinh dưỡng mà thôi.”
Phùng Dặc đi qua hai người họ, mặc áo khoác vào nói với Lộ Y: “Anh có việc đi ra ngoài một chuyến, anh sẽ về trước giờ cơm chiều.”
“Ừ.” Lộ Y lên tiếng. Giọng điệu không nhạt cũng không mặn, trước khi ra ngoài cửa Phùng Dặc còn nhìn Lộ Y một lát, xác nhận cô ấy không có cảm xúc gì khác mới đi ra ngoài.
Lâm Vũ Sơ và Lộ Y ngồi xuống sô pha, nghe nói nhiệt độ cơ thể của người mang thai hơi cao và sợ nóng, nên Lộ Y chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng, ống tay áo bị cô ấy xắn lên.
Lâm Vũ Sơ nhìn cái bụng vẫn còn bình an của Lộ Y nói: “Ngày đó anh ấy tìm được chị đúng không?”
“Ừ.” Lộ Y vô thức đặt tay lên bụng, “Anh ấy đến đúng lúc mới kiểm tra trước phẫu thuật xong.”
“Thái độ của anh ấy như thế nào?”
Lộ Y ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, “… Lúc ấy anh ấy đã gào lên với chị rất nhiều lời, nhưng đột nhiên chị không thể nhớ chính xác anh ấy đã nói gì, chỉ nhớ rõ anh ấy đã hỏi chị có yêu anh ấy hay không…”
Lộ Y mỉm cười, “Lúc ấy chị khóc nước mắt giàn giụa, ngơ ngác trả lời rằng chị yêu anh ấy. Sau đó anh ấy ôm lấy chị, nói mọi thứ còn lại chị không cần quan tâm, giao cho anh ấy xử lý là được, còn có đứa nhỏ này anh ấy cũng muốn.”
Lâm Vũ Sơ nhịn không được cũng đặt tay lên bụng Lộ Y, bây giờ phôi thai bên trong vẫn còn nhỏ, sờ không cảm nhận được động tĩnh gì. Lộ Y phủ lên tay Lâm Vũ Sơ, để cô cảm nhận.
“… Anh ấy còn nói chị tự ti mới không dám ở bên nhau anh ấy.”
Lâm Vũ Sơ nhịn không được hỏi: “Còn chuyện kết hôn của anh ấy…”
“Anh ấy có cầm sổ hộ khẩu nói muốn đi đăng ký kết hôn với chị, chị nói chờ một chút, sau đó anh ấy lại tức giận. Mới đầu chị còn nói không muốn con mình trở thành con riêng, mà lúc anh ấy thật sự kéo chị đi đăng ký kết hôn, chị còn lùi bước. Thật ra anh ấy nói không sai, chị rất tự ti khi ở bên anh ấy.”
“Chị tốt mà, không cần phải tự ti.”
Nghe Lâm Vũ Sơ an ủi, Lộ Y mỉm cười, “Anh ấy còn dẫn chị đi gặp người nhà anh ấy. Đương nhiên người nhà anh ấy không đồng ý cho anh ấy ở bên chị, đặc biệt là mẹ anh ấy, bà ấy chỉ vào chị rồi nói với Phùng Dặc, con nhất định phải bởi vì người phụ nữ này mà cắt đứt quan hệ với người trong nhà sao? Lần trước đến nhà anh ấy, mẹ anh ấy nhìn chị không vừa mắt cũng chỉ nói lời khó nghe, lần đầu tiên thấy dáng vẻ giận dữ như vậy của bà ấy, chị cũng bị dọa sợ. Lúc ấy anh ấy nói gì đó chị cũng không nhớ, sau đó thì kéo chị rời đi…”
Lâm Vũ Sơ nghe xong, trong lòng có một tia trấn an: “Ít ra anh ấy vẫn kiên định mà lựa chọn chị.”
“… Nhưng chị sợ mình sẽ không đáng để anh ấy làm vậy. Bây giờ chị đột nhiên trở nên thích khóc, lúc rời khỏi nhà anh ấy chị đã bật khóc, anh ấy cũng sẽ dỗ chị. Dỗ một hai lần có lẽ sẽ còn kiên nhẫn, nhưng nếu thường xuyên khóc chắc chắn sẽ chọc cho người ta phiền chán.”
Lâm Vũ Sơ an ủi cô ấy: “Do mang thai nên cảm xúc của chị dễ thay đổi. Anh ấy cam tâm làm đến nước này vì chị, chứng tỏ chị rất đáng giá trong lòng anh ấy, chị đừng hạ thấp chính mình.”
Lộ Y thở phào nhẹ nhõm, “Lúc đầu không muốn có chút quan hệ gì với anh ấy nữa, chị đã kiên quyết bỏ đứa nhỏ này. Mà sau khi bị anh ấy tìm thấy, sự quyết tâm của chị lại biến mất không thấy tăm hơi.”
“Vậy thì cứ sinh nó ra đi.” Lâm Vũ Sơ nhẹ nhàng rút tay về, “Em phải làm mẹ nuôi của đứa bé.”
Lộ Y và Lâm Vũ Sơ nhìn nhau cười.
“Còn em thì sao? Em và Lương Mục Xuyên kết hôn cũng khá lâu rồi, không chuẩn bị sinh một đứa bé sao?” Lộ Y chuyển đề tài lên người Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ lắc lắc đầu, “… Tạm thời anh ấy còn chưa muốn, ba cũng dặn em không cần có con quá sớm.”
“Chắc thầy cũng sợ em chịu tổn thương. Sau khi có con, ràng buộc giữa hai người sẽ càng nhiều hơn.”
Lâm Vũ Sơ hơi mím môi không lên tiếng.
Lộ Y tiếp tục hỏi: “Vậy còn em? Em muốn có con không?”
Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lộ Y, mở miệng định trả lời, nhưng nửa ngày vẫn không nói nên lời. phía ra cô cũng không rõ mình có muốn hay không. Tình cảm giữa cô và Lương Mục Xuyên không phải kiểu một sớm là chiều. Nếu có người hỏi cô vấn đề này vào nửa năm trước, có thể cô sẽ nói không muốn không chút do dự. Mà bây giờ… Bây giờ… Lâm Vũ Sơ nghĩ có lẽ mình sẽ nguyện ý.