Ở nhà họ Lương qua đêm giao thừa, Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ trở về nhà họ Lâm.
Giường trong phòng Lâm Vũ Sơ cũng khá nhỏ đối với hai người họ, Từ Tĩnh Văn đã thấy Lương Mục Xuyên xoa bả vai đi ra khỏi phòng ngủ lúc sáng sớm mấy lần, nên mới nghĩ rằng có nên đổi giường cho Lâm Vũ Sơ hay không.
Con rể ngủ không thoải mái, thì chắc chắn con gái cũng không thoải mái.
Chuyện đổi giường không có gì to tát, nghe Từ Tĩnh Văn nhắc tới, Lâm Vũ Sơ không phản ứng gì, cũng không nói không cần.
Lâm Vũ Sơ biết thừa sau khi đổi giường Lương Mục Xuyên sẽ có đức hạnh gì. Giường nhỏ không làm được nhiều tư thế, còn phải khắc chế lại, nếu đổi thành giường to thì thật sự không biết anh có thể kiềm chế được hay không.
“Mẹ, con thấy vẫn không…”
Lương Mục Xuyên vội vàng ngắt lời Lâm Vũ Sơ: “Mẹ, chiều nay con và Vũ Sơ sẽ đi xem giường, chọn xong sẽ đổi ngay.” Anh vừa nói xong, Lâm Vũ Sơ cũng không muốn phản đối nữa.
Cô không muốn ngày nào Lương Mục Xuyên cũng phải nằm ngủ không thoải mái như vậy. Sau khi chọn giường xong, người giao hàng sẽ lập tức giao hàng đến tận nhà, nhân viên sắp xếp giường xong mới rời đi.
Từ Tĩnh Văn trải ga giường giúp Lâm Vũ Sơ. Sau khi xếp chăn xong, Từ Tĩnh Văn ngồi bên mép giường dùng tay nhẹ nhàng phủi chiếc giường đôi lớn.
“Con đã kết hôn lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ nghĩ rằng liệu chiếc giường đơn của mình có còn phù hợp hay không. Con không ở đây, thỉnh thoảng mẹ vào phòng con xem, thấy vẫn là giường đơn, mẹ sẽ cảm thấy con vẫn chưa đi lấy chồng, mà chỉ đến trường học ở, mấy ngày sau sẽ trở về.”
Lâm Vũ Sơ ngồi xuống cạnh Từ Tĩnh Văn, “Bảo sao mỗi khi về nhà, con đều thấy phòng mình vẫn luôn như cũ.”
Từ Tĩnh Văn kéo tay Lâm Vũ Sơ đặt lên đùi mình, “Phòng của con đương nhiên ba mẹ sẽ không tùy tiện làm lộn xộn. Chỉ là mẹ và ba con chưa bao giờ nghĩ tới con sẽ đi lấy chồng sớm như vậy.”
Lâm Vũ Sơ tựa đầu lên vai Từ Tĩnh Văn, “Có phải lúc trước ba mẹ đã rất thất vọng về con không?”
“Thất vọng gì chứ, miễn cưỡng như thế nào thì con gái cũng muốn kết hôn. Nếu người ấy thật sự đối xử tốt với con và con có thể chấp nhận người ấy, thì không thể nghi ngờ đây là kết cục tốt nhất. Nhưng nếu bị bắt nạt thì không phải sợ, ba mẹ không thể không yêu con của mình.”
Buổi tối, Lâm Vũ Sơ rửa mặt xong chui vào trong ổ chăn Lương Mục Xuyên đã làm ấm.
“Em muốn ở nhà thêm vài ngày.”
Lương Mục Xuyên tự nhiên ôm Lâm Vũ Sơ vào trong ngực, không chút do dự đáp lại nói: “Được.”
“Sao lúc mới kết hôn anh không ở nhà với em một đêm?”
Bàn tay đang vuốt ve ngón tay Lâm Vũ Sơ của Lương Mục Xuyên hơi dừng lại, nghe cô nói: “Có lẽ lúc đó anh cũng không muốn.” Lâm Vũ Sơ như đang tự hỏi tự đáp.
Lương Mục Xuyên hơi cúi đầu hôn lên tóc Lâm Vũ Sơ, đó là một nụ hôn thay lời muốn nói, không thể miêu tả.
Tay Lâm Vũ Sơ vòng qua eo Lương Mục Xuyên ôm lấy anh, “Sau này anh phải về nhà ở vài ngày với em nhiều hơn.”
“Được.” Bìa sách đặt trên đầu giường bị lật lên, Lương Mục Xuyên cầm lấy đọc cho Lâm Vũ Sơ nghe. Mấy ngày nay anh hay đọc một quyển thơ tình.
“Tựa mình trong hoàng hôn, tôi ném lưới sầu vào đôi mắt như đại dương của em.
Tôi cô đơn chạy trong ánh sáng tột cùng, biến thành ngọn lửa, hai tay phấp phới trên bầu trời như một con tàu đắm chìm dưới biển.
Lướt qua ánh mắt thất thần của em, tôi phát ra tín hiệu màu đỏ, đôi mắt em nổi lên gợn sóng như đại dương ở gần ngọn hải đăng.
Em nắm giữ bóng tối, người phụ nữ phương xa của tôi, có khi dưới cái nhìn chăm chú của em bờ biển sợ hãi hiện lên.
Tựa mình trong hoàng hôn, mặt biển đánh vào đôi mắt như đại dương của em, tôi quăng lưới sầu của mình.
Ban đêm những chú chim vỗ về những ngôi sao lấp lánh đầu tiên, như linh hồn tôi yêu em.
Đêm phi nước đại trên con ngựa u ám của năm, rải rác những sợi râu xanh trên mặt đất…”
Rất giống lời bộc bạch của Lương Mục Xuyên.
Lâm Vũ Sơ chưa bao giờ biết tình yêu của Lương Mục Xuyên dành cho mình sâu đậm đến mức nào, cô chỉ bị giọng nói dịu dàng của Lương Mục Xuyên dẫn dắt.
Cô nghĩ, nếu tâm trạng có thể diễn đạt thành thơ, vậy thì bây giờ mình cũng có thể ngẫu hứng làm một câu: Linh hồn em cũng bắt đầu yêu anh.
Quyển (Hai mươi bài thơ tình và một bài ca tuyệt vọng) được Lương Mục Xuyên đưa vào bookmark, việc học bài trước khi đi ngủ đã kết thúc.
Đầu tiên là sự rửa tội của văn học, sau đó là sự phóng túng của cơ thể.
Bởi vì sau khi làm tình, Lâm Vũ Sơ mệt mỏi không thể chăm chú nghe hắn đọc sách. Nhưng đêm nay Lương Mục Xuyên lại buông tha cho Lâm Vũ Sơ.
Đèn phòng đã được tắt, Lâm Vũ Sơ nằm trong vòng tay Lương Mục Xuyên, đợi rất lâu mà không thấy động tĩnh gì.
“Sao đêm nay anh an phận vậy?” Cho dù trong phòng đã mất đi ánh đèn, Lương Mục Xuyên vẫn có thể thấy Lâm Vũ Sơ đôi mắt sáng ngời của cô.
“Dùng hết rồi.” Không biết bắt đầu từ khi nào, không có bao thì anh sẽ không làm.
“Hôm nay đổi một chiếc giường mới cỡ lớn, em cứ tưởng anh sẽ chơi lưu manh một lần.”
Lương Mục Xuyên cười khẽ nói, “Thích lưu manh à?”
Lâm Vũ Sơ hừ nhẹ một tiếng, không thèm trả lời.
Lương Mục Xuyên điều chỉnh tư thế ngủ của mình, ôm thật chặt người trong lòng, “Hôm nay tha cho em… lúc ấy anh nên kiên trì mang theo hai hộp.” Nửa câu sau như đang nghĩ lại không cam lòng.
Họ ở nhà họ Lương một đêm giao thừa xong trực tiếp đến nhà họ Lâm, một hộp lúc trước mang đến nhà họ Lương dùng chưa hết, rồi tiếp tục dùng ở nhà họ Lâm, mới qua một đêm đã thấy đáy.
“Trách anh à?”
“Không có không có. Em chỉ muốn nói… nghe bảo bối nói là đúng.” Lâm Vũ Sơ chôn trong lòng ngực Lương Mục Xuyên nhịn không được cười trộm.
Không vận động trước khi ngủ, Lâm Vũ Sơ còn tỉnh hơn Lương Mục Xuyên. Cô lấy đuôi tóc của mình quét vào chóp mũi Lương Mục Xuyên. Lương Mục Xuyên bị chọc cho tỉnh dậy, mắt chưa mở to đã giơ tay choàng qua cổ Lâm Vũ Sơ ôm vào người mình. Lâm Vũ Sơ chui ra chui vào trong lòng ngực Lương Mục Xuyên, cuối cùng cũng chui ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh. Giương mắt nhìn về phía anh, còn cố ý giả bộ ngủ không trợn mắt. Cô lại bắt lấy đuôi tóc của mình quét vào ngực Lương Mục Xuyên, Lâm Vũ Sơ giãy giụa liên tục làm mấy cúc áo trên áo ngủ của Lương Mục Xuyên bị tuột lộ ra da thịt loã lồ.
Lâm Vũ Sơ vẽ vài nét, hỏi “Chữ gì đây?”
Lương Mục Xuyên quay đầu lại, hơi há miệng, cho dù ấu trĩ anh vẫn thích chơi trò chơi này với cô.
“Anh.”
“Chính xác!” Lâm Vũ Sơ tiếp tục lấy đuôi tóc làm bút quét tới quét lui trên ngực anh.
“Cái gì cái gì!” Cô viết quá nhanh, dường như đang cố ý không muốn anh đoán ra nhanh như vậy. Nhưng trong lòng Lương Mục Xuyên đã có một đáp án mình không ngừng nghi ngờ rồi lại kỳ vọng là thật.
“… Viết lại một lần đi.”
Lâm Vũ Sơ mỉm cười, qua loa viết lại một lần, “Cái gì!” Mu bàn chân đập lên giường, cô có vẻ rất vui sướng.
“… Yêu… anh?”
“Hừm…” Lâm Vũ Sơ ra vẻ suy nghĩ, sau đó vung tay lên, “Coi như anh đúng.”
Lương Mục Xuyên vội vàng nắm chặt tay Lâm Vũ Sơ, giọng điệu nóng lòng và chờ mong: “Em đã viết viết gì vậy?”
“Không phải anh đã đoán ra rồi sao?”
“Anh muốn chính tai nghe em công bố đáp án chính xác.”
“Không nói!”
“Không nói anh sẽ cắn em.” Lương Mục Xuyên dí sát vào cổ Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ bị chóp mũi của anh cọ phát ngứa, cười hì hì nói: “Chính là… em yêu anh.”
Lâm Vũ Sơ cảm thấy trời đất quay cuồng đã bị Lương Mục Xuyên đè dưới người hôn gặm cắn.
Lương Mục Xuyên nghĩ: Hôm nay anh phải đi mua bao!