Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 32: Anh tình em nguyện




Ở nhà họ Lâm vài ngày, sau đó Lương Mục Xuyên đưa Lâm Vũ Sơ về Lâm Hồ Loan.

Lương Mục Xuyên đặt lại quần áo của hai người vào phòng thay đồ. Thầm nghĩ tổ ấm của bọn họ vẫn là tuyệt nhất, giường lớn làm việc dễ.

Ở nhà họ Lâm động tác hơi lớn Lâm Vũ Sơ sẽ cầu anh dừng lại muốn đa dạng tư thế cũng không được.

Lâm Vũ Sơ trở lại Lâm Hồ Loan, việc đầu tiên là đặt mấy quyển sách mới mang từ nhà họ Lâm lên giá sách trong phòng sách. Sau đó đến phòng để quần áo xem Lương Mục Xuyên đang dọn hành lý.

“Thứ anh đang cầm trong tay là áo khoác của em.” Lâm Vũ Sơ nói.

Lương Mục Xuyên nhìn chiếc áo mình đang cầm, quả thật là áo khoác màu đen của Lâm Vũ Sơ. Kích cỡ nhỏ hơn của anh.

Lương Mục Xuyên vẫn đặt áo vào ngăn tủ của mình, “Vợ chồng không cần phân biệt chi tiết như vậy.”

“… Ai là vợ chồng với anh?”

“Hửm?” Lương Mục Xuyên ngừng tay lại.

“Theo anh về còn không phải vợ chồng sao?”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“… Anh chưa cầu hôn.” Giọng Lâm Vũ Sơ không nhỏ không lớn, ánh mắt yên lặng nhìn Lương Mục Xuyên như đang chờ đợi.

Lương Mục Xuyên đi đến trước mặt Lâm Vũ Sơ, “Hóa ra em muốn cái này?”

Lâm Vũ Sơ lườm anh một cái, “Nhưng phải cầu hôn.”

Lương Mục Xuyên ôm cô vào lồng ngực, “Xin lỗi em, xin lỗi em vì anh đã không suy nghĩ chu đáo. Bảo bối muốn cầu hôn như thế nào?”

“Như thế nào cũng được.”

“Như thế nào cũng được là sao? Ừm… tặng em một bó hoa hồng 999 bông, dùng cánh hoa hồng trải đường cho em, cầu hôn trước mặt mọi người, em thấy sao?”

“Không cần không cần, không cần cầu hôn trước mặt mọi người. Ở nhà là được cũng không cần nhiều hoa như vậy chỉ cần anh chân thành, nhiệt tình nói muốn cưới em là được rồi.”

Lương Mục Xuyên ghé vào tai Lâm Vũ Sơ nói thầm: “Ở nhà, vậy trên giường nhé!”

Lâm Vũ Sơ cười đánh anh, “Anh thật sự quá lưu manh.”

“Mắng nữa anh sẽ thực hành lưu manh đấy.”

“Anh đúng là đồ lưu manh.” Lâm Vũ Sơ không cam lòng yếu thế nói.

Vì thế Lương Mục Xuyên cắn Lâm Vũ Sơ một cái.

Cắn xong Lâm Vũ Sơ tựa vào ngực anh thở dốc.

“Mục Xuyên, anh cầu hôn em một lần được không? Em vẫn luôn nghĩ ‘cầu’ trong cầu hôn chính là ‘thỉnh cầu’, anh thỉnh cầu em và anh cùng nhau sống bên nhau trong tương lai, em cam tâm tình nguyện đồng ý với anh, như vậy cuộc hôn nhân của chúng ta chính là anh tình em nguyện, không có gì ép buộc.”

Lương Mục Xuyên ôm chặt Lâm Vũ Sơ vào lòng mình, cọ cọ mặt lên tóc cô giống như nhặt được món đồ quý giá.

“Được, anh sẽ cầu hôn em.”

Buổi tối, Lâm Vũ Sơ ngồi trong phòng sách viết lách.

Mấy hôm trước đột nhiên cô nói với Lương Mục Xuyên, “Em muốn viết sách.”

Lương Mục Xuyên không hề nghĩ ngợi nói: “Được.”

“Anh không hỏi em muốn viết sách gì sao?”

“Bảo bối muốn viết sách gì?”

Lâm Vũ Sơ nghĩ một hồi, đáp: “Còn chưa có dự định chỉ mới có ý tưởng. Luôn có cái gì đó muốn qua sáng tác để thể hiện ra.”

“Anh phải là độc giả đầu tiên!”

Lâm Vũ Sơ cười nói với Lương Mục Xuyên: “Không phải anh thì còn ai vào đây nữa.”

Bàn làm việc trong phòng sách ở Lâm Hồ Loan chính là bàn làm việc đôi. Lâm Vũ Sơ nằm bò ra bàn viết bản thảo, còn Lương Mục Xuyên ngồi bên cạnh gõ phím làm việc.

Thi thoảng nhìn trộm xem cô đang viết gì.

Đèn bàn chiếu sáng mặt bàn, bóng tay phải cầm bút của Lâm Vũ Sơ di động từ trái sang phải rất chậm, di chuyển đến cuối lại quay lại bên trái bắt đầu dòng mới.

Ban đầu ánh mắt của Lương Mục Xuyên còn di chuyển theo bóng tay cô, nhưng sau đó chỉ dừng lại trên khuôn mặt Lâm Vũ Sơ.

Hai người ngồi làm việc cùng nhau, hít thở chung bầu không khí khiến Lương Mục Xuyên cảm nhận được hạnh phúc từ đáy lòng.

“Hôm nay viết như vậy thôi.” Lâm Vũ Sơ cài bút xong tựa lưng ra ghế nhìn mấy trang bản thảo trên bàn.

Lương Mục Xuyên nghiêng người qua, “Để anh xem.”

“Chỉ là bản nháp thôi, không có gì đáng xem.” Lâm Vũ Sơ đứng dậy đi đến trước giá sách tìm một quyển sách đọc một hồi.

Lương Mục Xuyên đi đến sau lưng Lâm Vũ Sơ ôm lấy cô.

“Sao lại không có gì để xem, cái gì của em cũng đáng xem.” Một câu nói hai ý nghĩa.

Lâm Vũ Sơ xoay người cười nhìn anh. Nụ cười của cô như gợn sóng nhẹ nhàng trên mặt hồ nước trong vắt, hỏi anh: “Anh làm việc xong rồi?”

“Chỉ có mấy việc vặt không đáng kể.”

“Vậy sao.” Lâm Vũ Sơ nghiêng người chỉ quyển sách cách đó không xa mà nói.

“Hôm nay đọc quyển này đi.”

Đã đọc xong “Thời đại hoàng kim” nên chọn một quyển sách khác.

“Được.” Lâm Vũ Sơ tự tay lấy quyển sách kia.

Lương Mục Xuyên kéo cô lại, “Từ từ.”

“Sao vậy?”

“Anh… ừm…”

Cảm giác đột nhiên nhanh trí khiến Lâm Vũ Sơ đoán được đáp án, “Cầu hôn?”

Bị phát hiện, Lương Mục Xuyên trong nháy mắt ngẩn ra, “Đúng vậy.”

Anh gật đầu sau đó trịnh trọng quỳ gối từ trong tay lấy ra hộp nhẫn. Chiếc nhẫn này Lâm Vũ Sơ chưa từng nhìn thấy, đặc biệt còn có một chiếc nhẫn giấy.

Ngoài nhẫn giấy, còn có mấy chiếc nhẫn gắn các kiểu kim cương, tổng cộng có 5 chiếc. Người khác cầu hôn chỉ cầm một chiếc nhẫn, Lương Mục Xuyên cầu hôn cầm mấy chiếc nhẫn trong tay.

Nhìn chiếc nhẫn giấy và mấy chiếc nhẫn kim cương giá trị xa xỉ kia Lâm Vũ Sơ dở khóc dở cười.

“Sao lại nhiều nhẫn như vậy?”

Lương Mục Xuyên hơi đỏ mặt, cầu hôn vốn nên là việc bất ngờ cuối cùng bị cô phát hiện.

“Cầu hôn không thể thiếu nhẫn, mấy ngày nay trên đường từ công ty về nhà anh đều đến cửa hàng trang sức, không biết em thích nhẫn như thế nào. Lại thấy em đeo kiểu nào cũng đẹp nên mua mấy chiếc.”

“Em nói là cầu hôn phải chân thành, em không biết nên làm thế nào để thể hiện sự chân thành của anh, cho nên tự mình kết cho em một chiếc nhẫn. Nhưng kết xong ngẫm lại thấy mình keo kiệt. Anh không phải là người không mua được nhẫn kim cương cho bảo bối…”

Lâm Vũ Sơ nghe xong cười, nước mắt lưng tròng…

“Vũ Sơ, bảo bối, em đồng ý lấy anh nhé. Anh thật sự muốn sống cùng em suốt quãng đời còn lại.”

Lâm Vũ Sơ cười nhìn Lương Mục Xuyên. Nước mắt cuối cùng rơi xuống khóe miệng có vị mằn mặn, “Được, Mục Xuyên, em đồng ý lấy anh. Thật lòng đồng ý.”

Lương Mục Xuyên kéo tay Lâm Vũ Sơ đặt lên môi nhẹ nhàng hôn, “Cảm ơn bảo bối.”

Sau đó Lương Mục Xuyên đã cảm thấy khó khăn, bởi vì Lâm Vũ Sơ nói với anh: “Anh đeo nhẫn cho em.”

Lương Mục Xuyên nhìn hộp nhẫn mình đang cầm, nói: “Bảo bối, em chọn một cái đi, nếu không anh đeo hết cho em.”

Lâm Vũ Sơ rút tay lại tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra.

“Chiếc này đi.”

“Được.” Lương Mục Xuyên đặt hộp nhẫn trên mặt đất, nhận lấy chiếc nhẫn kết hôn trên tay Lâm Vũ Sơ kéo tay cô chuẩn bị đeo cho cô.

Lâm Vũ Sơ đột nhiên nắm tay lại.

Lương Mục Xuyên luống cuống nghĩ cô muốn đổi ý.

“Bảo bối làm sao vậy?”

“Anh không định nói cho em bí mật trên chiếc nhẫn cưới này sao?”

Lương Mục Xuyên hơi ngẩn người, “Em phát hiện rồi?”

Nhẫn cưới của Lâm Vũ Sơ có khắc mấy chữ cái rất nhỏ là “LMC” ngay mặt trái của viên kim cương không nhìn kỹ rất khó phát hiện.

Lâm Vũ Sơ duỗi tay ra, Lương Mục Xuyên đeo nhẫn cho cô. Cô kéo tay Lâm Vũ Sơ ra tháo chiếc nhẫn cưới của anh ra, xem phía trong.

Cũng có khắc ba chữ cái “LYS”

Chính là tên Lâm Vũ Sơ.

Lâm Vũ Sơ đeo nhẫn lại cho Lương Mục Xuyên ôm chặt lấy anh.

Thật ra rất lâu trước đây anh đã giao trái tim cho cô.

“Bảo bối, xin lỗi em, anh chỉ muốn cho em một màn cầu hôn bất ngờ lãng mạn mà thôi không nghĩ bị em phát hiện sớm như vậy, vốn đã không lãng mạn, bây giờ cũng không bất ngờ.”

Lâm Vũ Sơ lắc đầu, “Không phải, bất ngờ vốn dĩ đã không còn quan trọng, quan trọng là tâm ý.”