Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 31: Thủ d*m




Buổi tối Lương Mục Xuyên ngồi trên giường cầm quyển “Thời đại hoàng kim” chờ Lâm Vũ Sơ.

“Em xong chưa?” Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ đang ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang dưỡng da.

Lâm Vũ Sơ cười quay đầu nhìn Lương Mục Xuyên rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Em nhớ hình như anh cũng đã đọc quyển này rồi.”

“Ừ, đã đọc rồi.”

“Vậy sao anh còn muốn đọc cho em nghe quyển này?” Lâm Vũ Sơ bôi kem dưỡng da xong đi đến bên cạnh Lương Mục Xuyên.

Lương Mục Xuyên xốc chăn lên chờ Lâm Vũ Sơ chui vào. Anh cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi: “Em có nhớ em đã đọc quyển sách này khi nào không?”

Lâm Vũ Sơ chui vào chăn cùng Lương Mục Xuyên tựa vào khuỷu tay anh, nghĩ nghĩ một hồi.

“Ừ… có lẽ đã đọc bốn năm trước.”

Có lẽ bốn năm trước, cô nói như nó là một đoạn kí ức không rõ ràng lắm. Ngày đó đối với cô mà nói chỉ là một ngày rất bình thường.

Lương Mục Xuyên hơi hơi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của Lâm Vũ Sơ.

“Anh cũng đọc quyển sách này bốn năm trước.”

“Trùng hợp như vậy sao?”

Lâm Vũ Sơ không nhìn thấy khi mình tùy ý nói mấy chữ này trên mặt Lương Mục Xuyên có chút bất đắc dĩ.

Lương Mục Xuyên lật vài trang sách, Lâm Vũ Sơ thấy hình như anh không định đọc từ đầu. Cô không hỏi anh vì sao nhưng tò mò nhìn xem anh đọc từ đoạn nào.

Cuối cùng anh cũng tìm ra, Lương Mục Xuyên nhìn trang sách bắt đầu thì thầm:

“Ngày sinh nhật một tuổi của tôi, tôi dự định buổi tối sẽ dụ dỗ Trần Thanh Dương. Bởi vì Trần Thanh Dương là bạn của tôi, hơn nữa ngực rất to, eo nhỏ, cặp mông tròn trịa. Ngoài ra, cô có chiếc cổ thon dài, mặt cũng rất xinh đẹp. Tôi muốn làm tình cùng cô ấy.”

Lương Mục Xuyên vừa đọc vừa cảm nhận cảm giác Lâm Vũ Sơ nằm trong lòng ngực mình chân thật. Anh lại nhớ lại bốn năm trước thủ dâm.

Buổi tối hôm mua được quyển sách, anh ngồi trong thư phòng, xé túi bóng bọc sách, mở sách ra bắt đầu đọc. Từng tờ từng tờ lật qua, càng lúc thời gian càng khuya.

Lương Mục Xuyên dựa lưng ra ghế, tùy ý quyển sách trong tay khép lại, bìa sách tự động phồng lên.

Anh nhớ cô.

Anh cũng thật sự không hiểu được vì sao mình đọc những gì quyển sách này viết xong nhưng hình ảnh cô ở trong đầu anh vẫn trong trắng như vậy.

Cô hơi cúi đầu đọc sách, cổ cô thon dài, mặt cũng rất xinh. Lúc ấy hình như còn có ánh mặt trời chiếu vào sau lưng cô. Cho nên lúc đó anh nhìn cô anh đã nghĩ cô đang đọc cái gì đó thuần khiết như “thánh kinh.”

Hẳn thật sự là có ánh mặt trời chiếu vào đi… Nhớ lại cảnh tượng đó hàng trăm lần, anh bắt đầu không rõ là mình nhớ đúng sự thật hay mình thêm mắm thêm muối vào ký ức.

“Khi hai chúng ta cãi nhau vẫn không để lại dấu vết gì. Tiểu hòa thượng của tôi vẫn đứng thẳng tắp, như khoác một lớp nilon trong suốt lấp lánh dưới ánh trăng. Tôi nghe cô ấy nói xong không vui, cô ấy cũng phát hiện. Vì thế cô dùng giọng hòa giải nói: Mặc kệ nói như thế nào thứ này cũng rất xấu, anh có công nhận không…”

Lần đầu tiên đọc “Thời đại hoàng kim” xong Lương Mục Xuyên dựa lưng vào ghế im lặng thật lâu. Những miêu tả trong trang sách đã khơi gợi lên dục vọng của anh.

Anh nhìn xuống giữa hai chân mình, vẫn đang mạnh mẽ như cũ. Đèn trên trần trong phòng sách chiếu sáng mặt bàn, nửa người anh ở trong bóng tối.

Lương Mục Xuyên cởi quần lót, tiểu hòa thượng của anh bị giải phóng dựng thẳng đứng. Anh lấy tay vuốt ve tự xử.

“Trần Thanh Dương nói, cô quả thực không thể tin được chuyện này là có thật: Tôi thật sự để lộ bộ phận sinh dục xấu xí của mình trước mặt cô ấy, và tôi không cảm thấy xấu hổ một chút nào. Tôi đưa thẳng nó vào giữa hai chân của cô ấy…”

Lương Mục Xuyên nhắm mắt lại, hơi hơi ngửa cổ lên, tốc độ tay nhanh hơn. Anh đột nhiên cảm thấy đồng tình với Vương Nhị. Tiểu hòa thượng càng ngày càng cứng rắn, giống như một con thỏ mới bị lột da, đỏ hồng sáng lấp lánh dài chừng một thước.

Anh là Lương Mục Xuyên của tập đoàn Lương Nguyên. Chỉ cần nguyện ý sẽ có rất nhiều Trần Thanh Dương, rất nhiều người vì cái gọi là mục đích vĩ đại muốn làm tình với anh.

Nhưng Trần Thanh Dương trong lòng anh chỉ có một, anh vừa tự xử vừa tưởng tượng ra Trần Thanh Dương của mình.

Trần Thanh Dương của anh cũng rất xinh đẹp, anh vuốt ve vú cô, đầu v* cương lên, cô khắc chế không được rên rỉ thành tiếng. Nhưng khi Trần Thanh Dương của anh mở hai chân ra đối với anh, những hình ảnh mà Lương Mục Xuyên tưởng tượng trong đầu dần trở nên mờ nhạt.

Trần Thanh Dương của anh sẽ chủ động mở ra đôi chân với anh sao?

Quần anh để ở đầu gối, Lương Mục Xuyên không làm nổi nữa, tùy ý tiểu hòa thượng đứng thẳng giữa hai chân. Đây là lần đầu tiên Lương Mục Xuyên không thể tự thư giãn. Cảm giác nửa vời rất khó chịu luẩn quẩn quanh anh rất lâu.

“Lâm Vũ Sơ…” Anh âm thầm nhớ kỹ tên của Trần Thanh Dương thật sự của mình.

“Lúc ấy cô ấy cởi quần áo, ngồi bên cạnh tôi, nhìn tiểu hòa thượng của tôi. Nó giống như một vết sẹo bỏng, lúc này cây cỏ của tôi đang lay động trong gió, ánh mặt trời tràn ngập trong phòng… Bỗng nhiên cô bừng tỉnh từ cơn mơ, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vì thế cô ôm chặt lấy tôi.”

Lương Mục Xuyên đọc đến đây xong tạm dừng lại, Lâm Vũ Sơ ôm chặt lấy anh.

“Không đọc nữa sao?” Lâm Vũ Sơ hỏi.

Lương Mục Xuyên buông sách dán mặt lên mặt Lâm Vũ Sơ.

“Anh có phản ứng rồi, tiểu hòa thượng đã dậy rồi…” Anh nói thẳng thừng như vậy.

Lâm Vũ Sơ định mắng anh một câu “lưu manh.” Nhưng mạch nước ngầm t/ì/n/h d/ụ/c bắt đầu khởi động khiến cô không dám nói lung tung.

Lâm Vũ Sơ vẫn ngượng ngùng như vậy.

Tiểu hòa thượng trong chăn Lâm Vũ Sơ không nhìn thấy nó thức dậy dáng vẻ như thế nào. Lương Mục Xuyên kéo tay cô để cô sờ tiểu hòa thượng.

Hơi thở cực nóng của Lương Mục Xuyên phun lên mặt Lâm Vũ Sơ.

Lâm Vũ Sơ ngượng ngùng nói: “Vậy… vậy… làm đi.”

Việc này từ trước đến nay đều là Lương Mục Xuyên chủ động. Ngoài lúc này đây Lâm Vũ Sơ chưa bao giờ chủ động nói. Một câu nói này của cô đối với Lương Mục Xuyên mà nói chính là mở hai chân ra với anh.

Anh vui sướng hôn Lâm Vũ Sơ, hận không thể hôn hết mọi chỗ trên cơ thể cô.

Chiếc giường đơn thật sự quá nhỏ, quần áo cởi ra không có chỗ đặt chỉ có thể ném xuống đất. Lâm Vũ Sơ nằm trên giường Lương Mục Xuyên quỳ dưới chân cô.

Lương Mục Xuyên nắm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của mình cọ tới cọ lui trước nơi riêng tư của Lâm Vũ Sơ, dính dính chút mật hoa của yêu tinh nữ, chỉ hơi lướt qua cửa động thì ngừng lại, mãi không tiến vào thật sự.

Lâm Vũ Sơ khó chịu, “Sao anh còn chưa tiếng vào?”

Lương Mục Xuyên kéo tay Lâm Vũ Sơ, để cô cầm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của mình.

“Bảo bối, em dùng tay giúp anh một lần.”

“Nhưng…” Thật xấu hổ, cô không thể.

“Chỉ một lần thôi, giống như sáng nay anh cầm tay em làm vậy.”

Lâm Vũ Sơ ngồi dậy dùng tay giúp Lương Mục Xuyên giải quyết, cảm nhận được d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh càng lúc càng cứng rắn trong tay mình, vụng về vuốt ve.

Lương Mục Xuyên hỏi cô, “Em có thấy nó xấu không?”

Lâm Vũ Sơ không lập tức trả lời, im lặng một hồi sau mới nói: “Bình thường.”

Thật ra vừa mới bắt đầu thấy xấu nhưng sau khi làm tình nhiều lần xong cũng quen.

Lương Mục Xuyên nắm tay Lâm Vũ Sơ tăng lực lên.

Lâm Vũ Sơ nghe anh nói: “Bảo bối, em biết không, tiểu hòa thượng xấu xí này thích em đã lâu lắm rồi.”