Sáng sớm tỉnh dậy có thể làm tình với cô là điều Lương Mục Xuyên mơ ước từ lâu. Chỉ không biết vì sao cô đột nhiên lại hỏi bọn họ có thể có một ngày nào đó bị bắt chia tay không. Đáp án chắc chắn là sẽ không. Nhưng lúc đó sự lo lắng bất an khiến Lương Mục Xuyên hiểu rằng, mình không hề có chút tự tin nào đối với mối tình này.
Sao cô đột nhiên lại hỏi như vậy?
“Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Lâm Vũ Sơ cười lắc đầu, cô nhìn Lương Mục Xuyên rồi bỗng nhiên nói: “Vợ chồng.”
“Cái gì?” Lương Mục Xuyên lập tức không phản ứng kịp.
“Giống như anh giới thiệu với người khác về em, nói rằng ‘đây là vợ tôi’ thì người khác chỉ biết chúng ta kết hôn và là vợ chồng hoặc là một đôi tình nhân đã thề cả đời sống bên nhau.”
Những lời cô nói ra Lương Mục Xuyên đều cảm thấy lãng mạn. Lương Mục Xuyên nhịn không được hôn cô, nói: “Em là bảo bối của anh, cũng là vợ anh.”
Anh muốn đáp lại sự lãng mạn của cô, nhưng lại không so được với cô trong lòng hơi có cảm giác thất bại. Tay anh vuốt ve cơ thể cô, muốn làm thêm một lần nữa, đây là lãng mạn nhất mà anh có thể dành cho cô.
Lâm Vũ Sơ gạt tay Lương Mục Xuyên ra, nhặt quần áo trên mặt đất lên, miễn cưỡng nói: “Đừng, em đói bụng rồi.”
Hai người rửa mặt chải đầu xong, đi đến phòng bếp. Từ Tĩnh Văn với vẻ mặt bình thường bảo họ, “Ăn sáng thôi.”
Trước đó Lương Mục Xuyên đều cùng Lâm Vũ Sơ về ăn cơm chiều xong ngồi uống nước rồi về. Lần đầu tiên anh ăn sáng ở nhà họ Lâm, bầu khí có chút xấu hổ.
Lâm Vũ Sơ thử phá tan im lặng: “Ba, mẹ, sáng nay hai người có tiết ở trường không?”
Từ Tĩnh Văn nói: “Lát nữa mẹ phải đi coi thi.”
Lâm Văn Trung nuốt miếng cơm trong miệng sau đó từ từ nói: “Có tiết nhưng không vội còn chút thời gian.”
“Vâng!”
Lâm Vũ Sơ thử cứu bầu không khí nhưng lại bị thất bại. Ăn cơm xong, Lâm Vũ Sơ dọn dẹp bát đũa Lâm Văn Trung đột nhiên nói với Lương Mục Xuyên:
“Chúng ta nói chuyện!”
Lương Mục Xuyên gật đầu đáp: “Vâng!”
Lâm Vũ Sơ muốn nghe xem họ nói chuyện gì nhưng Lương Mục Xuyên đi theo Lâm Văn Trung vào phòng sách, đóng cửa lại cô không nghe thấy gì cả.
Phòng sách ở đây so với Lâm Hồ Loan hiển nhiên là không rộng bằng.
Lâm Văn Trung ngồi xuống bàn, “Cậu thật sự thích con gái tôi?”
“Thích rất lâu rồi.”
“Hai người kết hôn còn chưa đến một năm, còn có thể yêu được bao lâu nữa?”
“Con không bao giờ hết yêu cô ấy.”
Lâm Văn Trung nhìn Lương Mục Xuyên, “Thời gian trước tôi đến Công ty Xa Đạt làm cuộc điều tra, tình nhân mà người sáng lập ra Xa Đạt Ngô Huy bao nuôi gây ồn ào đến tận công ty hỏi tại sao không ly hôn với vợ, tình huống rất khó coi. Ngô Huy đã trên năm mươi tuổi mà tình nhân mới hơn hai mươi tuổi. Mà hình như Ngô Huy còn có quan hệ thân thích với nhà họ Lương.”
Lương Mục Xuyên nghe xong hiểu ý của Lâm Văn Trung muốn nói gì, đáp: “Con thừa nhận xung quanh con có không ít người chơi bời như vậy, không chỉ là bao nuôi một tình nhân. Con biết ngài lo lắng chuyện gì, lúc này con có thề thốt hay hứa hẹn gì đều không thể chứng minh được tương lai. Con đã bảo luật sư làm một hợp đồng. Nếu ngài không yên tâm có thể tìm luật sư của ngài, nếu về sau con thật sự làm chuyện gì có lỗi với Lâm Vũ Sơ, con có thể mình tay trắng rời khỏi nhà.”
“Nhà họ Lương các cậu sự nghiệp lớn, dù cậu rời khỏi nhà không lấy gì thì đối với cậu cũng không có tổn thất gì lớn. Có thể làm lại từ đầu, hơn nữa tiền của cậu Vũ Sơ chắc cũng không muốn cầm.”
Lương Mục Xuyên cảm giác mình như bị dồn vào ngõ cụt không có đường đi. Kỹ năng kinh nghiệm đàm phán trên thương trường trước mặt bố vợ hoàn toàn vô dụng. Anh giống như một thanh niên mới lớn ngây ngô chỉ có thể cứng nhắc nói: “Con sẽ không bao giờ ly hôn với Vũ Sơ.”
Lâm Văn Trung gỡ kính mắt xuống lau lau, một lần nữa đeo kính lên nhìn Lương Mục Xuyên.
“Ít nhất trong vòng ba năm đừng sinh con.”
Lương Mục Xuyên cũng nhìn lại Lâm Văn Trung. Anh hơi do dự.
“Được.”
Lâm Văn Trung chuẩn bị đồ để đến trường rồi đi ra ngoài, chỉ còn một mình Lương Mục Xuyên ở lại phòng sách. Tầm mắt của Lương Mục Xuyên dừng lại ở giá sách phía sau ghế ngồi của Lâm Văn Trung, một quyển sách dừng trong tầm mắt của anh.
Lương Mục Xuyên đi qua, lấy quyển sách đó xuống, là “Thời đại hoàng kim” của Vương Tiểu Ba.
Anh lại nhớ đến ký ức những ngày đầu, lúc ấy Lâm Vũ Sơ đang cúi đầu đọc quyển sách này. Anh vẫn luôn ghi nhớ đoạn ký ức đó. Phảng phất giống như giây phút đầu tiên anh nhìn thấy cô đó đã được khắc ghi trong trí nhớ.
Quyển sách kia viết về cái gì, vài ngày sau khi tạm biệt từ hôm đó trong đầu Lương Mục Xuyên luôn thường hiện lên vấn đề này.
Có một lần xã giao với khách xong trên đường lái xe về nhà Lương Mục Xuyên ngồi ở ghế sau mở cửa kính để giảm bớt mùi rượu, lơ đãng nhìn phong cảnh ven đường.
Một hiệu sách đã lọt vào tầm mắt của Lương Mục Xuyên. Ra vào hiệu sách đều là học sinh sinh viên. Hiệu sách này bán đồ dùng học tập và những đồ dùng cho học sinh là chính.
“Dừng xe phía trước đi.”
Chỉ là xem thôi, Lương Mục Xuyên nói với mình như vậy.
Anh đi vào hiệu sách nhìn chung quanh một chút. Hai bên đều là một ít các truyện tranh và tạp chí cùng tiểu thuyết ngôn tình, sách ôn luyện cho học sinh… Hiển nhiên hiệu sách này chủ yếu dành cho khách hàng là học sinh trung học và tiểu học.
“Chào anh, anh muốn mua sách gì?”
Nhân viên hiệu sách chủ động tiến lên hỏi.
Lương Mục Xuyên mặc bộ vest nghiêm túc, đứng giữa những phụ huynh thật sự không hợp nhau. Gương mặt thành thục thật sự rất thu hút.
“Có ‘Thời đại hoàng kim’ không?” Lương Mục Xuyên không do dự mà hỏi, ngay cả bản thân anh cũng hơi cảm thấy kinh ngạc. Hình như sáu chữ này trước khi bước vào cửa hiệu sách anh đã luyện qua vô số lần.
“Là sách của Vương Tiểu Ba sao?” Nhân viên hiệu sách hỏi lại anh.
Lương Mục Xuyên lập tức ngẩn người, lúc ấy nhìn từ xa chỉ thấy tên sách không biết là tác giả nào.
Nhân viên hiệu sách cũng không đợi Lương Mục Xuyên trả lời trực tiếp đi qua ba bốn giá sách sau đó mới tìm được sách.
Lương Mục Xuyên nhìn khắp hiệu sách, nhân viên đi về phía quầy, Lương Mục Xuyên thấy đúng là quyển sách này. Nhân viên hiệu sách quét mã vạch xong “36”
Lương Mục Xuyên mở di động ra chuẩn bị trả tiền.
Nữ nhân viên đưa sách vào túi, theo lịch sự nghề nghiệp vén tóc ra sau tai, dư dự một chút sau đó hỏi anh: “Anh thường xuyên đọc sách phải không?”
Lương Mục Xuyên thanh toán tiền nhận túi muốn trả lời, “Không thường xuyên.”
Từ khi nắm công ty xong cơ bản không có thời gian đọc một quyển sách. Nhưng nhìn quyển sách “Thời đại hoàng kim” trong tay anh lại không tự giác sửa lại, “Sau này sẽ thường xuyên đọc.”
Lương Mục Xuyên cầm túi sách đi ra khỏi hiệu sách, trở lại xe.
Khi đó Tiểu Trương làm lái xe cho anh không bao lâu, thấy Lương Mục Xuyên đi vào hiệu sách mua sách ra, cũng không cảm thấy có gì là lạ, nghĩ tổng giám đốc Lương thường xuyên đọc sách. Tiểu Trương nghĩ đây là những người thành công đặc biệt chú trọng hun đúc tinh thần.
Nhưng ánh mắt vô tình của Tiểu Trương khiến cho Lương Mục Xuyên chột dạ. Anh nói với cậu ta: “Dạo gần đây đây tập đoàn mua một nhà xuất bản, tôi vào xem, nghiên cứu một chút thị trường sách, tùy tiện mua một quyển.”
Nói xong Lương Mục Xuyên cảm thấy chính mình giấu đầu lòi đuôi.
Lâm Vũ Sơ rửa bát xong đi vào phòng sách, thấy Lương Mục Xuyên cầm một quyển sách trong tay ngẩn người.
“Anh đang làm gì vậy?”
Lúc này Lương Mục Xuyên mới từ trong hồi ức tỉnh lại, cười cười nói với Lâm Vũ Sơ: “Không có gì.”
Lâm Vũ Sơ nhìn quyển “Thời đại hoàng kim” mà Lương Mục Xuyên cầm trong tay hỏi: “Anh muốn đọc quyển này sao?”
Lương Mục Xuyên gấp sách lại, đoạn kí ức kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu anh.
Khi bước vào hiệu sách anh đã biết anh yêu cô. Cha của em hình như vẫn hiểu lầm anh, không phải khi kết hôn xong anh mới yêu em, mà anh yêu em từ rất lâu rồi.
“Đêm nay anh bắt đầu đọc quyển này cho em nhé?” Lương Mục Xuyên nói với Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ cúi đầu nhìn quyển sách kia, quyển này cô đọc bốn năm trước, sau đó chưa từng đọc lại.
Lâm Vũ Sơ đáp: “Vâng.”
Hai người đi ra khỏi phòng sách, Lâm Vũ Sơ nhịn không được hỏi Lương Mục Xuyên: “Anh và ba em nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Ông bảo chúng ta hãy sống vui vẻ bên nhau.”