Lương Mục Xuyên đưa Lâm Vũ Sơ đến dưới tầng nhà vợ chồng thấy giáo Lâm. Anh giúp Lâm Vũ Sơ xách hành lý lên tầng bốn. Anh muốn vào nhà ngồi một chút, giơ tay gõ cửa nhưng bị Lâm Vũ Sơ cản lại.
“Còn chưa đến lúc gặp ba mẹ.”
Đứng ở trước hàng hiên nhà Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên ôm lấy cô, “Nếu anh nhớ em thì làm sao bây giờ?”
Lâm Vũ Sơ biết anh nói thật lòng, nhỏ nhẹ đáp: “Hôm nay không phải đã làm ba lần rồi sao?”
Khi cô thu dọn hành lý lại bị Lương Mục Xuyên muốn một lần nữa. Vừa rồi bước lên tầng đùi còn hơi đau.
“Ba lần không đủ, tối còn muốn ôm em ngủ.”
“Vậy mà em muốn đi.” Lương Mục Xuyên cúi đầu vùi mặt vào cổ Lâm Vũ Sơ, “Sao em lại nhẫn tâm như vậy…”
Lâm Vũ Sơ cười, Lương Mục Xuyên nghe tiếng cười khanh khách từ cổ của cô.
“Anh đang làm nũng sao?”
Lương Mục Xuyên không nói gì.
“Mai là anh có thể gặp em. Chúng ta đã hẹn mai hẹn hò rồi mà.”
Lương Mục Xuyên ngẩng đầu, “Hẹn hò ở đâu?”
Lâm Vũ Sơ nghĩ nghĩ chưa nghĩ ra, “Em còn chưa nghĩ ra, em nghĩ xong sẽ gọi điện cho anh.”
“Được.”
Lâm Vũ Sơ nhìn anh, nói: “Anh đi đi.”
Lương Mục Xuyên lại nói lại lần nữa, “Bảo bối em thật nhẫn tâm.” Nói xong cúi đầu hôn Lâm Vũ Sơ, là nụ hôn kiểu Pháp. Hôn xong anh lại nói: “Em chủ động hôn anh như anh vừa hôn em anh sẽ đi.”
Đứng ở cửa hồi lâu Lâm Vũ Sơ mới vào nhà được.
Lâm Văn Trung đang ở thư phòng, Từ Tĩnh Văn đang nấu cơm trong bếp. Quyết định yêu đương với Lương Mục Xuyên rất bất ngờ, không báo trước cho ba mẹ đã về nhà nên Từ Tĩnh Văn thấy Lâm Vũ Sơ rất vui vội vàng gọi ba cô ra.
“Ba mẹ, hôm nay hai người không có tiết dạy sao?”
“Không có.” Từ Tĩnh Văn nhìn về phía sau Lâm Vũ Sơ không có ai khác. Lại nhìn nhìn vali hành lý con gái mình mang theo hỏi, “Con sẽ ở lại đây à?”
“Vâng.” Lâm Vũ Sơ mang vali về phòng để.
Từ Tĩnh Văn đưa mắt nhìn Lâm Văn Trung không hỏi gì nữa.
Ngồi ăn cơm, Lâm Vũ Sơ gắp một miếng thức ăn to đưa vào miệng, “Lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn mẹ làm…”
Từ Tĩnh Văn cười vui vẻ, “Đã lâu gì đâu, cuối tuần vừa rồi còn trở về ăn cơm đó thôi.”
Cuối tuần vừa rồi Lương Mục Xuyên đưa Lâm Vũ Sơ về nhà, còn ở lại ăn cơm chỉ là không ngủ lại ăn cơm xong ngồi chơi một lát rồi về.
Từ Tĩnh Văn nói xong giật mình cảm giác như mình vừa nói sai vậy, vẻ mặt tươi cười biến mất không thấy lại nhìn Lâm Văn Trung một cái vội vàng chuyển đề tài khác: “May mẹ không đăng ký tham gia hội nghị của học viện, nếu không mấy hôm nay mẹ sẽ đi công tác không có cách nào nấu món ngon cho con ăn.”
Từ Tĩnh Văn gắp thịt bò bỏ vào bát của Lâm Vũ Sơ, Lâm Vũ Sơ vội ăn không có thời gian nói chuyện.
Ăn cơm rửa bát xong Lâm Vũ Sơ ngồi cùng ba mẹ xem tivi. Lâm Văn Trung và Từ Tĩnh Văn nói cần phải chuẩn bị đề thi cho sinh viên thi cuối kỳ nên trở về phòng.
Lâm Vũ Sơ không cảm thấy có gì khác lạ cũng quay về phòng mình.
Lâm Văn Trung và Từ Tĩnh Văn trở về phòng ngủ Từ Tĩnh Văn lên tiếng trước: “Nhìn như có vẻ đã xuất hiện mâu thuẫn, không có cách nào tiếp tục sống cùng nhau. Ông nói xem trước đó sao cậu ta lại nhất định phải cưới Vũ Sơ, khiến cho Vũ Sơ có một đoạn hôn nhân bất hạnh như vậy.”
“Dù sao cũng phải chịu trách nhiệm, một mình con gái lại cùng một người đàn ông ở chung phòng cả đêm. Tầng trên tầng dưới trong khu này đều là giảng viên trường mình, kiểu gì cũng gặp được người quen, đồn đãi sẽ không tốt cho thanh danh của con bé.”
“Thanh danh, thanh danh! Thanh danh thật sự quan trọng như vậy sao? Ông cả đời chỉ có sĩ diện!” Từ Tĩnh Văn cố gắng nói nhỏ nhất có thể, bà không muốn để Lâm Vũ Sơ nghe thấy.
Lâm Văn Trung ngồi xuống giường, “May là bọn nó chưa có con, ly hôn không quá phức tạp. Aizz… con gái anh ly hôn, cả đời sống với bố mẹ anh cũng đồng ý nuôi nó.”
Từ Tĩnh Văn khó chịu tháo kính mắt, “Em nhớ anh có kể với em về một số chuyện của nhà giàu, vợ hai, con riêng… em nghe sợ Vũ Sơ phải chuyện như vậy. Lần trước Lương Mục Xuyên cùng Vũ Sơ về nhà ăn cơm, nhìn rất quan tâm đến Vũ Sơ nhà chúng ta. Em còn nghĩ Lương Mục Xuyên sẽ không giống những người đó… không ngờ chỉ là diễn trò trước mặt chúng ta.”
Lâm Văn Trung thở dài, “Những người giàu này họ giỏi thể hiện bên ngoài. Bề ngoài nhìn họ như vậy nhưng thực tế thì vài nhân tình là chuyện thường. Vũ Sơ nhà chúng ta tất nhiên không chịu được việc như vậy. Mấy lần trước mỗi lần Vũ Sơ về nhà Lương Mục Xuyên đều về cùng nhưng chưa từng ở lại. Bây giờ Vũ Sơ một mình mang hành lý về nhà ở hẳn là hai người đã nói rõ với nhau, bàn bạc xong việc ly hôn.”
“Sau này ở nhà nếu Vũ Sơ không nói chúng ta cũng không được chủ động nói chuyện này…”
Lâm Vũ Sơ hoàn toàn không biết việc mình mang hành lý về nhà ở đã khiến ba mẹ nghĩ cô và Lương Mục Xuyên sắp ly hôn, còn khiến cho Lương Mục Xuyên trở thành người đàn ông có ba bốn người tình trong mắt họ.
Cô về phòng tắm xong còn đang rất vui vẻ nghĩ đến ngày mai có thể hẹn hò với Lương Mục Xuyên.
Nghĩ ra địa điểm hẹn hò xong rồi gọi điện nói cho Lương Mục Xuyên.
“Anh chờ điện thoại của em lâu lắm rồi, sao em không gọi cho anh? Về nhà quên mất anh à?”
Lâm Vũ Sơ nghe giọng giận dỗi của anh bật cười thành tiếng, “Em vừa nghĩ ra chỗ để hẹn hò.”
“Ở đâu?”
Lâm Vũ Sơ nói tên một trung tâm thương mại. Chính là nơi mà Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên đã cùng đi xem phim sau đó gặp An Dã cuối cùng tan rã không vui.
Lương Mục Xuyên im lặng.
Lâm Vũ Sơ nói, “Anh biết không, thật ra ở đó còn có một rạp chiếu phim tình yêu, ngay trên tầng của rạp lần trước chúng ta xem. Vé xem phim lần này em mua, phim gì em tự quyết định được không?”
“Được!” Lương Mục Xuyên đồng ý, anh vẫn chưa bao giờ có điều kiện gì với cô.
Lâm Vũ Sơ không nói gì cười, một nụ cười mà Lương Mục Xuyên không nhìn thấy.
Cô cúi đầu nhìn tay trái của mình, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, “Xem phim xong chúng ta cùng đi ăn cơm. Anh nhớ là không cần hoa tươi cũng không cần dương cầm violon gì cả, chỉ cần có hai chúng ta là đủ rồi!”
Lương Mục Xuyên nghe cảm thấy có chút gì đó quen thuộc. Anh không hỏi gì mà đồng ý luôn.
“Được, vậy em muốn ăn gì?”
“Ừm… ăn sushi đi. Một miếng có thể nhét đầy miệng.”
“Được, để anh sắp xếp.”
“Mai em nhắn tin cho anh thì anh đến đón em.”
“Được, nghe bảo bối hết!”
Lâm Vũ Sơ lại mỉm cười.
“Bảo bối, hôm nay muốn nghe anh đọc sách cho em không?”
Lâm Vũ Sơ cười cười nói: “Bảo bối hôm nay không nghe. Bởi vì bảo bối đã mang sách đến đây…”
“Bảo bối thật nhẫn tâm.”
Lâm Vũ Sơ nhịn không được cười thành tiếng, “Lương Mục Xuyên anh thật đáng yêu.”
Đầu kia điện thoại lại im lặng, từ khi Lương Mục Xuyên năm sáu tuổi đến giờ lần đầu tiên được khen là đáng yêu.
“… bảo bối thật biết khen người khác.”
“Ha ha ha… ”
Lâm Vũ Sơ cười đến mức ngã lăn ra giường.
Cô cố gắng nhịn một hồi lâu mới nói, “Bảo bối đọc sách và chuẩn bị ngủ, không nói chuyện với anh nữa”
“Nhẫn tâm đến vậy sao? Mới nói được một tí.”
“Ngày mai gặp lại.”
Nói xong Lâm Vũ Sơ nhẫn tâm cúp điện thoại, Lương Mục Xuyên còn chưa kịp tặng bảo bối của mình nụ hôn qua điện thoại.