Lâm Vũ Sơ vùi đầu vào bàn tay khóc, cô muốn rời khỏi đây, nhưng đứng trước mặt Lương Mục Xuyên cô lại cảm thấy mình không có chỗ trốn. Cuối cùng ngồi thụp xuống đất khóc.
Lương Mục Xuyên thật sự lúng túng, anh không biết vì sao Lâm Vũ Sơ nói thích anh xong lại muốn rời khỏi anh. Anh kéo tay Lâm Vũ Sơ, nhìn cô nước mắt giàn giụa.
“Bảo bối, đừng khóc, có thể nói cho anh đã xảy ra chuyện gì không? Em không thể nói thích anh xong lại nói không muốn ở bên anh. Anh nói rồi anh sẽ không rời xa em, tuyệt đối không.”
“Anh đã ngoại tình, tại sao tôi còn phải sống cùng anh.” Lâm Vũ Sơ muốn rút tay lại nhưng vẫn bị Lương Mục Xuyên giữ chặt tay.
“Ngoại tình?” Lương Mục Xuyên như chưa từng nghe thấy những từ này, “Anh không hề ngoại tình.”
Anh ôm lấy Lâm Vũ Sơ, Lâm Vũ Sơ khóc trong ngực anh như đứa trẻ, nói: “Bảo bối, anh chỉ có em, anh không thể có người khác.”
“Anh nói dối!”
“Anh không nói dối! Anh yêu em. Nhưng anh có thể hỏi em xem đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Vũ Sơ khóc thút tha thút thít, “Cô ấy đã gọi điện thoại đến.”
“Cô ấy… ai? Điện thoại?” Lương Mục Xuyên sờ sờ vào túi mình mới nhớ sáng nay tỉnh dậy đã đến phòng sách tìm Lâm Vũ Sơ. Điện thoại di động có lẽ để ở đầu giường, anh dán băng cá nhân lên miệng vết thương của cô xong kéo cô dậy nắm tay cô trở về phòng ngủ.
Xem lịch sử cuộc gọi, hai giờ sáng xác thật có một số lạ gọi điện, Lương Mục Xuyên không có ấn tượng gì, gọi lại không có người nhận.
“Bảo bối, khi em nghe điện thoại cô ta đã nói gì?”
“Cô ấy nói cà vạt của anh quên trên giường cô ấy.”
Lương Mục Xuyên lập tức cảm giác oan ức không nói nên lời. Anh vội vàng thanh minh với cô, “Anh chỉ lên giường với em, chưa từng lên giường với ai khác.”
Lâm Vũ Sơ không đáp lại anh, cúi đầu giơ tay lau nước mắt.
Lương Mục Xuyên không biết phải làm thế nào lúc này, không có bằng chức, thật sự không có cách nào làm cho người ta tin tưởng anh trong sạch. Anh nghĩ nghĩ, vội vàng thay quần áo, kéo Lâm Vũ Sơ ra ngoài.
Đầu tiên Lương Mục Xuyên đưa Lâm Vũ Sơ đến trụ sở công ty, vào phòng điều khiển của bảo vệ, nhân viên tự giác nhường chỗ cho ông chủ.
Lương Mục Xuyên tự mình lấy theo dõi ngày hôm qua cho Lâm Vũ Sơ xem. Trên màn hình lớn là các góc theo dõi của công ty, trừ văn phòng của tổng giám đốc. Anh phóng đại khu vực mình thường xuyên hoạt động ngày hôm qua. Thật sự có thể thấy ngày hôm qua Lương Mục Xuyên rất bận, đầu tiên là chủ trì cuộc họp, họp xong đi đến chỗ một nhân viên cấp cao, nhìn màn hình máy tính nghiêm túc nói gì đó. Vị đó nơm nớp lo sợ, chỉ đạo công tác xong Lương Mục Xuyên trở về văn phòng.
Tiếp theo camera theo dõi cửa văn phòng tổng giám đốc. Thường thường có mấy nhân viên cấp cao cầm văn bản ra vào văn phòng anh, như vậy xem ra không có khả năng ngoại tình ở đây.
Lương Mục Xuyên xem hình ảnh vài lần, sau đó quay đầu lại lo lắng nhìn vẻ mặt của Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ không nói lời nào.
Theo dõi biểu hiện Lương Mục Xuyên ra khỏi văn phòng vào lúc 3:43, vài phút sau Lương Mục Xuyên xuất hiện ở camera theo dõi gara, Tiểu Trương lái xe, Lương Mục Xuyên ngồi vào xe sau đó rời khỏi công ty.
Sau 3:43, Lương Mục Xuyên đi đâu làm gì là mấu chốt trong việc chứng minh anh trong sạch.
Xem xong camera theo dõi trong công ty Lương Mục Xuyên kéo Lâm Vũ Sơ đến một nơi khác. Nhìn họ rời khỏi phòng điều khiển camera theo dõi công nhân mới nghĩ người sếp mình nắm tay kia chính là bà chủ. Bọn họ chưa từng thấy người đàn ông nào tích cực tình chứng cứ cho mình như vậy.
Ngồi trên xe Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ giải thích
“Lần này công ty xảy ra vấn đề liên quan đến miếng đất mà ba của Mạnh Luân phê duyệt kia, cho nên anh cần phải bàn bạc với Mạnh luân. Mạnh Luân thích ngồi ở câu lạc bộ Thiên Tinh. Sau khi rời khỏi công ty anh đã đến câu lạc bộ Thiên Tinh.”
Tập đoàn Nguyên Minh bị lộ bí mật, toàn bộ tài liệu liên quan đến miếng đất kia bị đưa đến công ty đối thủ. May mắn tài liệu cũng không tiết lộ quá nhiều thông tin.
Người làm lộ bí mật là quản lý bộ phận bán hàng, hiện giờ mới biết trước khi nhận chức đã được con gái của ông chủ công ty đối thủ bao nuôi. Muốn dùng trình tự pháp luật khởi tố gã ta nhưng tra lại hợp đồng lao động lại phát hiện gã ta giả danh để ký hợp đồng lao động. Việc sơ suất này không thể xuất hiện ở tập đoàn Lương Nguyên. Gián điệp chắc chắn không chỉ có một người.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, không có riêng một bộ phận, bộ phận bán hàng cùng bộ phận nhân sự đều bị kiểm điểm. Bộ phận nhân sự còn đang nghi ngờ ai là gián điệp khác bộ phận tài vụ lại lần nữa lập lại dự toán, bộ phận pháp chế phải thu thập chứng cứ để đưa ra pháp luật những bộ phận khác cũng không được nhàn, tóm lại là hỏng bét.
Trước khi lái xe đến câu lạc bộ Thiên Tinh, Lâm Vũ Sơ nghe thấy Lương Mục Xuyên gọi điện thoại: “Gọi Mạnh Luân đến, còn có cả những video trong tay cậu ta, bảo cậu ta mang đến hết.”
Lương Mục Xuyên đưa Lâm Vũ Sơ đến câu lạc bộ Thiên Tinh, anh cầm tay cô đi vào.
Mạnh Luân chưa đến, những người ở đây chào anh là tổng giám đốc Lương sau đó đoán đoán gọi Lâm Vũ Sơ là bà Lương. Thấy Lương Mục Xuyên không phản đối trong lòng âm thầm may mắn mình không gọi sai. Không trách bọn họ không biết cô được, Lâm Vũ Sơ không khoa trương. Ở Thiên Tinh mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị bà xã của mình bắt ngoại tình, rất hiếm vợ chồng tay trong tay đi vào nơi này như họ.
Có người dẫn Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ đến trước một màn hình. Câu lạc bộ Thiên Tinh là câu lạc bộ tư nhân, đón khách không chỉ là lãnh đạo cấp cao thì là người giàu có, chỉ có theo dõi ở khu vực sảnh và công cộng, các phòng riêng không có. Bảo vệ tốt sự riêng tư của khách hàng thì Thiên Tinh mới có thể tồn tại.
Trên hình ảnh camera cho thấy Lương Mục Xuyên trước khi vào phòng riêng anh vẫn đeo cà vạt trên cổ nhưng khi 01:37 anh ra khỏi phòng thì cà vạt không còn nữa. Như vậy xem ra cà vạt được anh tháo ra khi ở trong phòng. Bảo người phục vụ đến phòng tìm lại lại tìm không thấy, Lương Mục Xuyên nắm chặt tay của Lâm Vũ Sơ, “Chờ một chút, chờ Mạnh Luân tới.”
Đến tận khi Lương Mục Xuyên sắp phát hỏa thì Mạnh Luân cuối cùng cũng tới.
Mạnh Luân cười hì hì: “Sếp Lương, 5 giờ tôi mới ngủ, hiện giờ mới 11 giờ. Không cần gấp không chờ nổi được không, buổi tối mới thích hợp chơi. À, cả bà Lương cũng ở đây sao. Bà Lương yên tâm, sếp Lương luôn thủ thân như ngọc.”
Lúc này Lâm Vũ Sơ không thể cười nổi.
Lương Mục Xuyên nói: “Lấy video ra.”
Mạnh Luân cười ha hả giả ngu: “Video gì? Bà Lương tới tra hỏi?”
Lương Mục Xuyên không kiên nhẫn, “Nói nhảm ít thôi. Đừng tưởng không ai biết cậu làm chút việc này. Bây giờ tôi không có tâm trạng nói đùa với cậu.”
Mạnh Luân tuy rằng nhìn không đứng đắn nhưng hắn ta cũng rất có ánh nhìn, hắn ta không đùa nữa, ra vẻ không có gì thú vị đưa Ipad cho Lương Mục Xuyên.
Ipad có video phòng riêng tối hôm qua Lương Mục Xuyên chơi.
Mạnh Luân có sở thích thường quay lại video. Để có thể quan sát hết trong phòng giấu không chỉ một camera.
Trong video, Lương Mục Xuyên và Mạnh Luân ngồi trước bàn tròn bàn việc, bên cạnh còn có hai người cầm tài liệu, trong phòng còn có ba cô gái khác.
Lương Mục Xuyên muốn giải thích với Lâm Vũ Sơ Mạnh Luân thường thích có bạn gái. Nhưng những lúc như thế này càng nói càng không rõ, Lương Mục Xuyên đành im lặng không nói gì.
Lâm Vũ Sơ xem rất cẩn thận, trong video hai người trao đổi đến một nửa Mạnh Luân đứng dậy đến tủ rượu cầm hai cái ly ra. Lương Mục Xuyên nhận ly rượu uống một ngụm. Thấy cà vạt trên cổ khó chịu anh kéo ra, ném bừa lên sô pha.
Mạnh Luân hỏi Lương Mục Xuyên: “Anh dự định làm sao bây giờ?”
“Trần Kiến là kẻ hồ đồ, khi trộm nó hắn ta đã đoán được hậu quả. Cứ kệ hắn ta nhảy nhót một hai năm đi, nuốt hết một hơi cũng không dễ tiêu hóa.”
“Ừ, tôi vẫn luôn cảm thấy trong kinh doanh không ai có thể tàn nhẫn hơn anh.”
Hai người lấy tài liệu ra tiếp tục bàn bạc chi tiết trong đó, không nhìn thấy phía sau có một cô gái im lặng đến gần sô pha, lấy chiếc cà vạt bỏ vào túi mình.
Cô gái này có vấn đề.
Lương Mục Xuyên cẩn thận nhìn, đúng thật sự cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng anh thật sự không nhớ anh đã từng cho ai số điện thoại của mình.
Tua lại video khi Lương Mục Xuyên còn chưa đến, Mạnh Luân gọi điện cho Lương Mục Xuyên, “Anh, tôi chờ anh ở chỗ cũ.”
Lại xem lại hành động lúc đó của người con gái kia. Cô cầm điện thoại di động như đang tự chụp mình nhưng nhìn góc nghiêng không phải tự chụp mà đang chụp trần nhà.
Lương Mục Xuyên chỉ màn hình Ipad hỏi Mạnh Luân: “Video góc phía sau cô ta.”
Mạnh Luân nhìn Lương Mục Xuyên chỉ vào màn hình, “A, đây không phải là Dương Tư Tư sao. Trước đó còn khiến anh tức giận, lúc sau đã bị Tinh Duyệt hủy hợp đồng.”
Mạnh Luân tìm ra một video khác, phóng đại. Dương Tư Tư không phải đang tự chụp ảnh mình mà đang quay video quay lại số điện thoại của Lương Mục Xuyên trên điện thoại của Mạnh Luân.
Chân tướng đã rõ.
Lương Mục Xuyên vẫn nắm tay Lâm Vũ Sơ,
“Bảo bối, em phải tin anh, anh tuyệt đối không có khả năng ngoại tình.”
Lương Mục Xuyên lấy lòng một người khác khiến Mạnh Luân được mở rộng tầm mắt. Hắn ta lắm miệng chen vào một câu: “Tổng giám đốc Lương của chúng ta, đó là người đàn ông tốt nhất. Xong việc đã muốn về nhà ôm bà xã ngủ.”
Mạnh Luân định cất Ipad đi không cẩn thận bấm trên màn hình, một video khác lập tức xuất hiện.
Toàn bộ phòng chỉ có một trai hai gái, nam chính là Mạnh luân, một nữ chính trong đó là Dương Tư Tư. Ba người thân thể trần trụi, Mạnh Luân nằm trên sô pha, một cô gái đang cúi đầu lên xuống giữa hai chân hắn, một người khác đang bón nước bọt cho nhau, sống động và tràn đầy nhục dục.
Lâm Vũ Sơ vội vàng quay đầu đi.
Mạnh Luân vội cầm lấy Ipad, cười nói: “Ha ha, những video sau chị dâu không cần thiết xem nữa. Năng lực của tổng giám đốc Lương mạnh như vậy, chắc chắn chị dâu vô cùng thỏa mãn, hoàn toàn không cần xem những video như này để trợ hứng. Đây… đây là chút ham mê cá nhân của tôi.”
Cảm giác được Lương Mục Xuyên trừng mắt, Mạnh Luân lại nói: “A… tổng giám đốc Lương vẫn luôn giữ mình trong sạch, không giống bọn tôi. Thật ra tôi cũng không biết năng lực của Tổng giám đốc Lương mạnh hay không. Năng lực của anh ấy chỉ có chị dâu biết, ha ha.”
Lương Mục Xuyên lười pha trò với hắn ta, “Bảo cô ta đến gặp chúng tôi.”
“Ha ha, không thành vấn đề.”