Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 16: Kiêu hãnh và định kiến (2)




Lâm Vũ Sơ cảm thấy kinh ngạc khi Lương Mục Xuyên đề nghị đi xem phim ở rạp, thuận miệng hỏi anh: “Ở nhà cũng xem được, sao còn phải đến rạp chiếu phim.”

Lương Mục Xuyên nói ở ngoài không giống ở nhà.

Lâm Vũ Sơ nghĩ nghĩ chắc anh thích náo nhiệt.

Xem phim thì Lâm Vũ Sơ không từ chối, Lương Mục Xuyên bảo cô chọn rạp chiếu phim, Lâm Vũ Sơ chọn một rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại. Sở dĩ chọn rạp này bởi vì trung tâm thương mại này có một hiệu sách cô muốn đến xem.

Cô chưa bao giờ hẹn hò ở nơi như này, An Dã cảm thấy trung tâm thương mại không có gì đáng xem, mà tình yêu văn học của cô trong mắt An Dã chính là những thứ nhạt nhẽo.

Lương Mục Xuyên không thắc mắc gì với lựa chọn của cô, hơn nữa rất nhanh đã mua xong vé xem phim.

Lâm Vũ Sơ rất vui vẻ, cô nghĩ đến lúc đó xem phim xong để Lương Mục Xuyên dẫn cô đi dạo hiệu sách. Lương Mục Xuyên chắc sẽ không từ chối. Đối với cô, anh vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng.

Nhưng gặp An Dã ở đây là điều Lâm Vũ Sơ không ngờ tới. Khi hai người còn yêu nhau, Lâm Vũ Sơ cũng đã nói với An Dã về nơi này và An Dã đã trả lời cô: “Ở đó không có gì vui cả.”

Sau đó nơi này không được xếp vào những nơi hẹn hò nữa.

Giờ hắn ta dẫn theo Đào Nguyệt đến nơi “không có gì để chơi này”, có lẽ Đào Nguyệt mới là người hắn ta yêu thật lòng.

Cô và An Dã từ đầu đã không thích hợp, yêu nhau hơn hai năm, An Dã đúng là mang đến cho cô rung động tuổi trẻ, một tình yêu đẹp nhưng Lâm Vũ Sơ cảm nhận được giữa hai người có rất nhiều quan điểm bất đồng. Hắn ta không thể đồng cảm với sở thích của cô mà cô cảm thấy hắn ta ấu trĩ, không đủ chín chắn. Có đôi khi Lâm Vũ Sơ thật sự cảm thấy mình giữ mối quan hệ với An Dã khiến cô mệt mỏi.

Chia tay sớm một chút thật ra đối với bọn họ là chuyện tốt.

An Dã gọi cô là Bà Lương, Lâm Vũ Sơ nghe giọng điệu của hắn đầy vẻ trào phúng. Nhưng cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, trả lời một câu: “Thật trùng hợp.”

Cô đã buông những chuyện đã qua, không để ý đến bất cứ điều gì.

Đi phía sau An Dã và Đào Nguyệt bước vào rạp chiếu phim, Lâm Vũ Sơ ban đầu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp này nhưng rất nhanh đã quên luôn chuyện này.

Giờ quan trọng nhất là xem phim.

Còn có bắp rang bơ! Lương Mục Xuyên hẳn sẽ không thích ăn món này cho nên hộp bắp rang bơ cơ bản đều là cô ăn.

Nhưng Lâm Vũ Sơ vẫn làm bộ đặt bắp rang bơ giữa cô và Lương Mục Xuyên.

Phim bắt đầu chiếu không bao lâu, Lâm Vũ Sơ đột nhiên cảm giác tay đang nhặt bắp rang bơ bị người khác nắm quay đầu ngơ ngác nhìn bắp rang bơ trong tay mình đang bị Lương Mục Xuyên đưa vào miệng anh.

“Đúng là hơi ngọt thật.” Lương Mục Xuyên nói nhỏ vào tai cô.

Đúng, đúng!

Lâm Vũ Sơ lập tức hiểu rõ, ý anh là anh không ăn.

“Vậy em ăn một mình.” Lâm Vũ Sơ ngang nhiên chiếm bắp rang bơ cho một mình mình.

Không lâu sau, Lâm Vũ Sơ cảm giác hơi thở của Lương Mục Xuyên phả lên mặt mình, không nghe được anh nói gì, quay đầu nhìn anh, lại đón nhận nụ hôn của anh. Đầu lưỡi anh đảo qua môi cô, lập tức khiến nó ướt át, khớp hàm của Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên cạy ra sau đó nghe hàng ghế phía sau có tiếng động, sau đó là tiếng Đào Nguyệt kêu lên: “A, tiền bối…”

Lâm Vũ Sơ đẩy Lương Mục Xuyên ra nhìn bóng hai người đi qua trên sân khấu sau đó cô tập trung nhìn màn ảnh. Nhưng Lương Mục Xuyên giống như cố ý không để cô tập trung xem phim. Nhéo cằm cô, khiến cô nghiêng đầu đối mặt với anh muốn hôn cô. Nhưng phim đang đến hồi hấp dẫn, Lâm Vũ Sơ hơi tức giận cầm tay Lương Mục Xuyên, “Tập trung xem phim.”

Sau đó Lương Mục Xuyên thật sự không quấy rầy cô nữa. Nhưng cô muốn đi vệ sinh không nhịn được, Lâm Vũ Sơ thầm ảo não trách mình trước khi ra cửa không nên uống nhiều nước.

Lâm Vũ Sơ đi vệ sinh xong chuẩn bị quay lại phòng chiếm thì đột nhiên bị An Dã chặn đường.

Lâm Vũ Sơ nhìn nhìn bốn phía thấy là vì sao không nhìn thấy Đào Nguyệt. Ừ mà không liên quan đến mình, cô nên nhanh chóng quay lại, cô ra ngoài không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu đoạn phim hay.

Lâm Vũ Sơ chuẩn bị vòng qua người An Dã lại bị An Dã kéo tay lại.

Lâm Vũ Sơ rút tay về, “Anh làm gì vậy?”

An Dã nhìn cô hồi lâu không nói gì.

Lâm Vũ Sơ hơi sốt ruột, “Không có gì thì tôi đi vào đây.”

Cuối cùng An Dã cũng lên tiếng: “Hơn hai năm tình cảm, vì sao em nói buông là có thể buông?”

Lâm Vũ Sơ nhíu mày, nói: “Hiện giờ chúng ta không thích hợp nói những chuyện này rồi.”

“Em đã muốn chia tay với tôi từ lâu đúng không? Cho nên hôm đó tôi gọi điện cho em, em không hề do dự mà đồng ý?”

Lâm Vũ Sơ nhìn An Dã không định buông tha cô không có cách nào đành nói: “Hai chúng ta căn bản không thể đi cùng nhau đến cuối cùng, chia tay sớm một chút cũng là kết quả tốt. Anh có thể chủ động nói chia tay là giải thoát tốt nhất cho chúng ta.”

“Nhưng tôi không muốn chia tay với em.”

An Dã nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sơ.

“Gọi cho em cuộc điện thoại kia, cũng không phải thật sự muốn chia tay với em. Chỉ là tôi muốn nghe em nói không muốn chia tay với tôi. Đào Nguyệt nói tốt nghiệp là thử thách đối với tình yêu sinh viên, nói chia tay là cách thử tốt nhất. Hóa ra trong lòng em, tôi dễ dàng bị bỏ đi như vậy.”

“An Dã, chúng ta yêu nhau làm tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.”

An Dã hơi nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Em cho rằng yêu em thì tôi không cảm thấy mệt mỏi? Em luôn nói tôi ấu trĩ, nhưng cả ngày em cầm sách đọc chẳng lẽ không dối trá? Đọc mấy quyển sách đã thấy mình cao thượng? Còn tôi thì em thấy ấu trĩ không chín chắn? Lâm Vũ Sơ bản thân em không phải là kẻ dối trá làm ra vẻ sao?”

Một hồi lâu sau Lâm Vũ Sơ mới lên tiếng: “Cho nên đến giờ anh coi tôi là người như vậy?”

“Tôi nói sai gì sao?”

“Chúng ta chia tay một thời gian, tôi tự nhận tôi không làm gì sai với anh. Mỗi lần gặp nhau anh đều chọn nói những lời khó nghe để nhục nhã tôi, anh không phải là người ấu trĩ lòng dạ hẹp hòi thì là gì? Sao không thể gặp gỡ chia tay vui vẻ giữ cho nhau chút thể diện?”

“Không làm gì có lỗi với tôi sao em có thể nhanh chóng kết hôn với người khác như vậy? Tự em rõ ràng nhất.” An Dã tức giận nói.

“Lâm Vũ Sơ, tôi chán ghét bộ dạng dối trá của em.”

Lâm Vũ Sơ không phải thánh nhân, bị người khác mắng cũng tức giận nhìn An Dã: “Nói đến chuyện này anh không phải cũng làm tôi thất vọng sao? Trước khi chia tay, anh cũng đã đi lại với Đào Nguyệt.”

Lâm Vũ Sơ còn nhớ rõ chuyện cô gặp An Dã và Đào Nguyệt ở trung tâm thương mại.

An Dã nhìn Lâm Vũ Sơ hồi lâu sau đó nói giọng đầy châm chọc: “Chỉ một mình em được như vậy, không cho tôi tìm người khác?” Dừng một chút, An Dã lại nói: “Thật sự chúc mừng em thoát khỏi tên quỷ ấu trĩ như tôi để làm bà Lương.”

Nói xong hắn ta quay người rời khỏi rạp chiếu phim.

Lâm Vũ Sơ đứng tại chỗ, tâm tình phức tạp. Tâm trạng vui vẻ khi đi xem phim đã bay hết không còn chút nào. Cô theo bản năng ngửa đầu hít sâu một hơi, lại bị ánh đèn rực rỡ làm chói mắt lập tức cúi đầu.

Khi ngẩng đầu Lâm Vũ Sơ thấy Lương Mục Xuyên đang đi về phía cô.

Lâm Vũ Sơ không biết khi nào Lương Mục Xuyên đi ra khỏi phòng chiếu phim, nhưng cô biết bộ phim này hai người không thể tiếp tục xem.

Lương Mục Xuyên đi đến bên cạnh cô, mặt bình tĩnh như thường, “Đi thôi, bộ phim này không có gì hay.”

Nói xong trực tiếp đi ra ngoài bỏ lại Lâm Vũ Sơ ở sau.

Lương Mục Xuyên vô duyên vô cớ không quan tâm đến Lâm Vũ Sơ như vậy. Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên đột nhiên tức giận vì sao nhưng hiện giờ cô không có tâm trạng quan tâm đến cảm xúc của anh.

Hai người ngồi trong xe suốt dọc đường không ai nói với ai.

Xe đi thẳng về nhà, Lâm Vũ Sơ nhớ rõ Lương Mục Xuyên nói với cô xem phim xong anh sẽ đưa cô đến một nơi khác. Hiện giờ nhìn dáng vẻ này có lẽ Lương Mục Xuyên đã thay đổi ý định mà Lâm Vũ Sơ cũng không có ý định hỏi anh.

Xe dừng ở gara, Lâm Vũ Sơ cởi đai an toàn Lương Mục Xuyên ngồi ở ghế lái không nhúc nhích. Chờ Lâm Vũ Sơ mở cửa xe Lương Mục Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Làm bà Lương rồi vẫn không thể làm em cắt đứt quan hệ với người đàn ông khác sao?”

“Anh có ý gì?”

Lương Mục Xuyên nghiêng người một bàn tay chạm lên mặt Lâm Vũ Sơ, ánh mắt anh lạnh lùng cao ngạo Lâm Vũ Sơ chưa từng thấy, “Anh chỉ nhắc nhở em, bà Lương. Lương là Lương Mục Xuyên, đời này em chỉ có thể là của tôi, em phải tự giải quyết cho tốt.”

Cảm xúc mà Lâm Vũ Sơ và cố gắng bình tĩnh lại nổi lên, cô không rõ vì sao hôm nay ai cũng muốn cãi nhau với cô, vì sao mỗi một câu đều châm chọc cô.

“Lương Mục Xuyên, thật sự tôi không muốn gả cho anh. Đêm đó là anh cưỡng ép tôi, anh hiểu không? Cưỡng ép! Dựa vào cái gì đời này tôi chỉ có thể là của anh? Không phải là tôi nên tự giải quyết cho tốt mà là anh quá tự cho là đúng!” Lâm Vũ Sơ tức giận hất tung tay của Lương Mục Xuyên.

Lương Mục Xuyên giơ tay nắm cằm của Lâm Vũ Sơ, “Đời này em còn dám có người đàn ông khác, em thử xem. Chúng ta đã đăng ký kết hôn, em đừng nghĩ đến ly hôn. Em cho rằng anh coi trọng người như An Dã sao. Nếu thật sự để anh ra tay, cậu ta ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”

Đây là lần thứ hai Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên cãi nhau sau khi kết hôn. Mỗi lần cãi nhau Lương Mục Xuyên luôn nhắc đến An Dã. Lâm Vũ Sơ thật sự không rõ mỗi lần cãi nhau Lương Mục Xuyên nói đến An Dã có nghĩa là gì. Lâm Vũ Sơ quay đầu đi, tránh khỏi tay của Lương Mục Xuyên.

Cô mệt mỏi dựa vào ghế, “Tôi thật sự không biết lúc trước vì sao anh nhất định phải kết hôn với tôi. Tôi cũng không nghĩ ra mình đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà anh cưỡng ép tôi còn chưa đủ, còn muốn tôi theo anh cả đời.”

Lương Mục Xuyên lại một lần nữa muốn xoay mặt Lâm Vũ Sơ bị Lâm Vũ Sơ nghiêng đầu né tránh, cuối cùng đành buông tay, “Bởi vì… anh yêu em.”

Anh nói xong trong xe yên tĩnh lại.

Lâm Vũ Sơ không thể tin được nhìn Lương Mục Xuyên nhưng rất nhanh cô cười lạnh khẽ nâng cằm, ngạo mạn khinh thường người trước mặt này.

“Hóa ra ‘yêu’ đối với anh lại giá rẻ như vậy tùy tiện có thể nói ra làm cớ. Anh không cảm thấy vũ nhục chữ này sao?” Lâm Vũ Sơ không hề nhìn Lương Mục Xuyên nhìn thẳng phía trước, bởi vậy mà không thấy sự mất mát trong mắt anh.

Cô nghe anh nói, “Anh đoán trước rằng em sẽ không tin.”

Trong xe lại trở nên yên tĩnh, Lâm Vũ Sơ không có còn gì để nói, cô xuống đóng cửa xe.

Lương Mục Xuyên ngồi trong xe hồi lâu sau đó quay đầu xe lái ra khỏi nhà.