Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 13: Đạo Đức Kinh




Tiệc mừng thọ bắt đầu, mọi người chuẩn bị tham gia.

Lâm Vũ Sơ kết hôn với Lương Mục Xuyên nên ngồi cùng bàn với những người nhà họ Lương. Bên tay trái cô là Lương Mục Xuyên bên tay phải là Lương Tình. Vốn với địa vị trong nhà họ Lương, Lương Mục Xuyên có thể trực tiếp ngồi bên cạnh ông cụ Lương, nhưng anh biết Lâm Vũ Sơ ngại ngùng, nên ngồi bên cạnh cô theo thứ tự.

Lương Tình quay đầu ngó nghiêng khắp nơi, đột nhiên hừ một tiếng: “Cô ta cũng đến kìa!”

Lâm Vũ Sơ không hiểu hỏi: “Ai vậy?”

Lương Tình cầm chiếc đũa gắp một miếng thịt, nhai vài cái, nói: “Một người theo đuổi anh của em trước đây.”

Lương Mục Xuyên cũng nghe thấy quay đầu nhìn Lương Tình, ý bảo cô nhóc đừng nói lung tung, nhìn vẻ mặt Lâm Vũ Sơ, cô chỉ hơi cười cười giống như nghe một chuyện không hề liên quan đến mình.

Trong lòng Lương Mục Xuyên dấy lên cảm giác thất bại. Lương Tình coi như không nhìn thấy Lương Mục Xuyên, lôi kéo Lâm Vũ Sơ muốn chỉ cho cô về người theo đuổi Lương Mục Xuyên.

Lương Tình chỉ ra một bàn ở phía xa: “Chính là cô gái mặc váy đỏ kia, chị dâu nhìn thấy không?”

Lâm Vũ Sơ hoàn toàn không quan tâm, nhưng ngại Lương Tình nhiệt tình quá, thoáng nhìn về phía cô gái mặc váy đỏ, gật đầu: “Có.”

“Cô Tưởng, nhà kinh doanh rượu. Em nghe ba em nói mấy năm nay cổ phiếu của nhà họ vẫn luôn tăng. Người trong giới đều biết cô muốn làm bà Lương, à đúng rồi, rất nhiều người muốn làm bà Lương, chỉ có cô ấy là mạnh dạn táo bạo. Mãi đến khi anh em kết hôn cô ấy mới hết hy vọng, đính hôn với một người kinh doanh nhà hàng. Người đàn ông bên cạnh cô ấy chính là vị hôn phu của cô ấy.”

Lâm Vũ Sơ “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.

Lương Tình đột nhiên tò mò hỏi Lâm Vũ Sơ: “Khi chị đi tham gia các buổi gặp mặt cô ấy có ngáng chân chị không?”

Lâm Vũ Sơ nghe không hiểu: “Gặp mặt gì?”

Lương Tình kinh ngạc nói: “Chị chưa đi bao giờ? Là mấy bà vợ nhà giàu thi thoảng rủ nhau đi xem triển lãm, tham gia các bữa tiệc từ thiện… buôn chuyện về nhà người khác, coi như là để gia tăng tình cảm, để sau có gì còn hợp tác cùng có lợi.”

Lâm Vũ Sơ lắc lắc đầu: “Chị chưa từng đi.”

Cơ bản cô đều ở nhà đọc sách.

Lương Tình không kinh ngạc nữa, gật đầu: “Cũng đúng, nhà họ Lương trước giờ chị được người ta nịnh bợ, căn bản không cần tạo quan hệ. Ngay cả mẹ em không có việc gì đi tham gia vài lần cũng cảm thấy không thú vị. Những buổi gặp mặt chỉ quan tâm đến lợi ích này cũng không có gì vui.”

Lâm Vũ Sơ cười cười không đáp lại cô.

Buổi tiệc mừng thọ đã diễn ra đến giữa buổi, từng đợt từng đợt người đến kính rượu với ông lão nhà họ Lương. Tưởng tiểu thư không biết đi như thế nào từ bên chỗ ông cụ họ Lương lại đi đến gần Lâm Vũ Sơ.

Cô ta nâng ly, hơi nhếch môi: “A, đây là bà Lương sao, nghe nói cha mẹ đều là giảng viên, nhìn người thật sự có khí chất, chẳng trách tổng giám đốc Lương yêu như vậy. Tổng giám đốc Lương kết hôn sao không gửi thiệp mời cho em, lễ cũng không đưa đến.”

Lâm Vũ Sơ nghe Lương Tình làu bàu: “Nhiều chuyện!”

Không khỏi bật cười.

Tưởng tiểu thư hơi bất mãn, trầm mặt hỏi: “Bà Lương cười cái gì vậy?”

Lâm Vũ Sơ vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt ý cười: “Cảm ơn cô Tưởng đã khen tôi có khí chất. Chứng tỏ ba mẹ tôi dạy dỗ tôi tốt. Bởi vì khí chất không phải mỗi người sinh ra đều có, nó là tu dưỡng và rèn luyện mới có. Dù một người sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh tốt, nhưng không dạy dỗ tốt thì trong giao tiếp bình thường hàng ngày có thể nhìn ra là người kiêu ngạo ương ngạnh.”

“Cô!” Tưởng tiểu thư bị chọc tức, lại nhìn Lương Mục Xuyên cười cười đầy yêu chiều càng tức giận hơn, hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Nghe nói bà Lương lạnh lùng cao ngạo, ngày thường mấy chị em trong giới gửi thiệp mời cũng không được đáp lại. Hôm nay gặp quả nhiên đúng như lời đồn, không hề gần gũi.”

Thiệp mời?

Lâm Vũ Sơ khó hiểu. Cô thật sự không nhận được gì, thậm chí hôm nay nghe Lương Tình nói Lâm Vũ Sơ cũng không biết những bà vợ của nhà giàu lại có hoạt động hội họp như vậy, có lẽ Tưởng tiểu thư lừa cô.

Lâm Vũ Sơ còn chưa nói gì, Lương Mục Xuyên ôm vai cô, nói:”Bà Lương cũng không phải dễ làm giống như cô Tưởng nghĩ. Bà xã tôi mỗi ngày đều rất bận, không có thời gian tham gia những buổi tụ hội chơi bời ăn nhậu của các cô.”

Lâm Vũ Sơ hơi ngạc nhiên vì Lương Mục Xuyên che chở cô nhưng sau lại nghĩ cô đã kết hôn với anh, cô bị người khác nói móc thể diện của Lương Mục Xuyên cũng không có nên anh ra mặt vì cô cũng là hợp lý.

Nhưng nói thật, “Bà Lương” thật ra cũng không bận gì, cũng chỉ hàng ngày đọc sách mà thôi…

Tưởng tiểu thư buồn bã nhìn Lương Mục Xuyên, ánh mắt đầy tình yêu.

Nhìn thấy Tưởng tiểu thư cứ ăn vạ không đi Lương Mục Xuyên hơi nhăn mặt, vị hôn phu của cô rất thức thời kéo cô ấy đi. Chỗ tốt chưa trèo đến không tính ngàn vạn lần không thể đắc tội với nhà họ Lương.

Tưởng tiểu thư đi rồi, mấy người Lâm Vũ Sơ tiếp tục ăn cơm.

Lương Mục Xuyên cầm đũa, nửa ngày không gắp đồ ăn, do dự hội lâu quay đầu nghiêm túc nói với Lâm Vũ Sơ, “Anh chưa bao giờ tiếp xúc với cô ấy.”

Lâm Vũ Sơ không rõ Lương Mục Xuyên vì sao đột nhiên nói với cô như vậy không biết nên trả lời như thế nào chỉ “ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Lương Mục Xuyên nghe Lâm Vũ Sơ trả lời thờ ơ, cảm thấy rất mất mát.

Lương Tình ngồi bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, đặc biệt nhìn dáng vẻ của anh họ mình bỗng cảm thấy buồn cười.

Buổi tiệc mừng thọ kết thúc, khách cũng rời đi.

Trời đã tối, Lương Mục Xuyên đi tắm, Lâm Vũ Sơ hơi khát nước, đến phòng bếp định rót nước uống.

Lâm Vũ Sơ gặp Hứa Vân trong bếp.

Hứa Vân đang bận cho buổi gặp mặt gia đình ngày mai. Vì thế đưa trà đã pha xong cho Lâm Vũ Sơ, bảo cô đưa cho ông cụ Lương, trà giải rượu.

Hứa Vân chỉ cho Lâm Vũ Sơ phòng của ông cụ Lương sau đó mình tiếp tục làm việc.

Ông cụ Lương đang ở trong phòng sách.

Lâm Vũ Sơ mang trà đến, nói: “Ông nội, ông uống trà đi. Đây là trà mẹ pha cho ông, giải rượu rất tốt.”

“Ừ, được.” Ông cụ Lương nhận trà.

Lâm Vũ Sơ nhìn thoáng qua trên bàn làm việc, “Ông nội, ông đọc ‘Đạo Đức Kinh’ sao?”

“Đúng vậy, con có đọc quyển này à?”

“Khi con học đại học giảng viên đã lấy nó làm phần thưởng.”

Thật ra Lâm Vũ Sơ đã đọc xong ‘Đạo Đức Kinh’.

“À, vậy con chỉ cho ông nội xem đây có ý nghĩa như thế nào, già rồi tư duy có vẻ không theo kịp.”

Lâm Vũ Sơ nghiêng đầu nhìn, là chương thứ 8 của ‘Đạo Đức Kinh’: Thiện như nước.

Ý nghĩa của chương này là:

“Trạng thái cao nhất của việc thiện giống như nước. Nước tốt nuôi dưỡng vạn vật, không tranh giành với vạn vật, ở cả chỗ mọi người không ưa cho nên gần nhất với ‘Đạo’. Nước tốt nuôi dưỡng vạn vật, ‘tốt’ ở đây có nghĩa là giỏi giang, thông thạo. Thật ra rất nhiều từ hán cổ có ý nghĩa khác với từ Hán hiện đại.”

Ông cụ Lương gật đầu “Là như vậy à?”

“Ông nội, hôm nào cháu mang quyển ‘Đạo Đức Kinh’ và từ điển Hán ngữ cổ đại của cháu đến cho ông. ‘Đạo Đức Kinh’ của cháu cháu đã chú thích trên đó rồi, có lẽ ônh sẽ dễ hiểu hơn một chút.”

“Được… được. Cảm ơn cháu Tiểu Sơ.”

Lâm Vũ Sơ cười cười: “Không có gì ạ. Đúng rồi, ông nội, hôm nay chưa chúc mừng sinh nhật ông. Thật ra trong ‘Đạo Đức Kinh’ còn có một câu: Bản thân là một, bạn đời là hai người, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Ở nhà họ Lương ông là thứ nhất, ông và bà nội là hai, nhà họ Lương hiện giờ là ông bà kết hợp mới có, đời đời tương truyền không ngừng phát triển. Cháu hy vọng ông có thể ‘thiện sinh vạn vật’, giống như nước không ngừng sinh sôi, vẫn luôn làm bạn bên cạnh bọn cháu.”

“Được… được… được!” Ông cụ Lương cười cười, ánh mắt đã vẩn đục hơi có ngấn lệ.

“Tiểu Sơ, sau này nếu Lương Mục Xuyên dám bắt nạt cháu, cháu đến tìm ông nội, ông nội sẽ làm chủ cho cháu đánh nó.”

Lâm Vũ Sơ cười cười.

Khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng sách của ông cụ Lương, giọng Lương Mục Xuyên vang lên: “Vũ Sơ, em đâu rồi?” Giọng càng lúc càng gần.

Lương Mục Xuyên bước vào phòng sách, tìm thấy Vũ Sơ, “Hóa ra em ở đây, anh tắm xong không thấy em đâu tìm em suốt.”

“Em xuống nhà uống nước.” Lâm Vũ Sơ nói.

Ông cụ Lương thấy hai vợ chồng như vậy, ho khan vài tiếng: “Cần phải quản lý vợ mình chặt như vậy sao?”

Lương Mục Xuyên cười cười nói: “Cần chứ ạ.” Cô ấy là bảo bối của cháu.

Ông cụ Lương ghét bỏ xua tay: “Cút đi!”

“Ông nội, bọn cháu không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa.”

Lương Mục Xuyên nói xong, cầm tay Lâm Vũ Sơ rời đi. Ông cụ Lương nhìn bóng hai người khuất sau cánh cửa cười cười, nhìn bức ảnh đã cũ đặt trên bàn.

Trên ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi.

“Bạn già, con cháu nhà họ Lương chúng ta quả nhiên tìm được một người đọc sách, bà nói đúng.”