Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên đến nhà chính nhà họ Lương thì ngoài cổng đã có mấy chiếc siêu xe đỗ ở đó. Lương Mục Xuyên nói với Lâm Vũ Sơ sinh nhật của Ông cụ lương sẽ tổ chức hai ngày. Một ngày làm cho người ngoài một ngày dành cho người trong nhà tụ tập bên nhau, tổ chức cho ông cụ Lương một sinh nhật đơn giản, thân mật.
Cho nên Lâm Vũ Sơ cùng Lương Mục Xuyên phải ở nhà chính nhà họ Lương hai hôm mới quay lại Lâm Hồ Loan.
Mới vừa bước vào cửa, Lâm Vũ Sơ đã gặp một vài người thi thoảng cô vẫn gặp trên tivi, cũng có mấy người cư dân mạng gọi là “ông chồng quốc gia” giàu có, đều là những nhân vật phi phú tức quý.
Lâm Vũ Sơ theo bản năng nắm chặt túi, Lương Mục Xuyên kéo tay cô cười nói: “Đi, chúng ta đến chúc mừng sinh nhật ông nội.”
Lương Mục Xuyên lôi kéo Lâm Vũ Sơ đến trước mặt Lâm Chính Huy: “Ông nội.”
Ông cụ Lương cười nói: “Vợ chồng hai đứa cuối cùng cũng tới rồi, chỉ có hai con là đến muộn nhất.”
Lời nói là trêu bọn họ nhưng giọng lại không có chút trách cứ nào.
Lương Mục Xuyên lấy một hộp quà ra: “Cho nên bọn cháu cố ý mang quà đến, ông nội đừng trách bọn cháu.”
Hộp quà mở ra, là một bình hoa cổ. Dù Lâm Vũ Sơ không hiểu nhưng cô biết rất đắt tiền.
Ông cụ Lương hơi trách cứ: “Đều là người trong nhà, còn phải quà cáp làm gì. Sau này tôi muốn gì cứ nói với cháu trai là được.”
Ông cụ Lương nói xong tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều cười, không khí rất vui vẻ. Bỗng nhiên có một giọng con gái vang lên: “Anh họ, chị dâu.”
Lương Mục Xuyên quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra, Lâm Vũ Sơ mới biết “chị dâu” là gọi cô.
“Lương Tình.” Lương Mục Xuyên nói.
Lương Tình đi đến trước mặt bọn họ, nhìn về phía Lâm Vũ Sơ cười nói: “Chị dâu, chào chị, em là em họ của anh Mục Xuyên.”
Lâm Vũ Sơ nhanh chóng nghĩ xem những thông tin về người có tên là Lương Tình này, chỉ nhớ Lương Mục Xuyên nói anh có một người em họ. Vì dượng của anh ở rể tại nhà họ Lương cho nên em họ cũng họ Lương. Hôm tổ chức hôn lễ hình như cô chưa gặp Lương Tình.
Lâm Vũ Sơ mỉm cười đáp lại: “Chào em!”
Lâm Vũ Sơ dịu dàng nhẹ nhàng lập tức khiến Lương Tình yêu thích. Lương Tình tự nhiên khoác tay Lâm Vũ Sơ nói với Lương Mục Xuyên và Ông cụ Lương: “Anh họ, em mượn chị dâu nhé. Ông nội, sinh nhật vui vẻ! Cháu và chị dâu đi sang bên kia, không chậm trễ người khác đến chúc sinh nhật ông.”
Ông cụ Lương hơi bất mãn: “Có lệ như vậy?”
Kết quả là Lương Tình cung cung kính kính cúi mình vái chào ông cụ Lương: “Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Nhất định sẽ chờ anh họ và chị dâu sinh được cháu, rồi lại chờ chắt sinh con, sau đó lại chờ….”
“Được rồi, được rồi, chỉ có cháu là nói giỏi!” Ông cụ Lương vừa cười vừa làm bộ ghét bỏ xua xua tay ý bảo Lương Tình nhanh đi đi.
Lương Mục Xuyên thấy Mạnh Luân và ba hắn ta cũng đến nên đi qua chào một tiếng nên mặc Lương Tình đưa Lâm Vũ Sơ đi. Vợ của anh sớm muộn gì cũng đứng bên cạnh anh.
Lương Tình lôi kéo Lâm Vũ Sơ đến một góc khác, than thở: “Chị dâu, em rất muốn gặp chị! Thật đáng tiếc em không tham dự hôn lễ của hai người được. Ba mẹ em và ông nội và cả nhà đều đi, chỉ một mình em không được đi, tức chết mất!”
Lâm Vũ Sơ cảm thấy Lương Tình trông rất đáng yêu, cười nói: “Vì sao?”
“Bởi vì em còn đi học. Ông nội rất coi trọng chuyện học hành. Mặc dù học trung học việc học nhiều nhưng nghỉ một ngày tham gia hôn lễ vẫn được. Nhưng ông nội không cho em xin nghỉ. Còn may hai ngày hôm nay là cuối tuần, nếu không em cũng không được gặp chị. Aizz… chị biết tại sao ông lại coi trọng chuyện học như vậy không?”
Lâm Vũ Sơ lắc đầu: “Bởi vì bà nội.”
Lương Tình hơi hơi hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý mình có tin tức lớn: “Em nghe mẹ em nói, trước kia ông nội em không biết chữ, vì kiếm tiền sống nên đã tham gia quân ngũ. Bà nội lại là tiểu thư nhà giàu, có học. Sau vì duyên phận tình yêu nên bọn họ ở bên nhau. Bà nội đã dạy ông nội biết chữ, đọc sách, mãi đến tận khi bà nội qua đời. Đến bây giờ, ông nội vẫn giữ thói quen đọc sách hàng ngày.”
“Như vậy là gửi gắm tình cảm trong câu văn đúng không?” Lâm Vũ Sơ hỏi.
Lương Tình cũng nói tiếp: “Đây là tình yêu đích thực!”
Lâm Vũ Sơ nhìn cô ấy, nhịn không được hơi bật cười. Lương Tình cũng không biết mình làm cho người ta thoải mái như thế nào, vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua đột nhiên hỏi: “Chị dâu, chị và anh họ nuôi chó ạ?”
Lâm Vũ Sơ trả lời theo sự thật: “Không có.”
Lương Tình cúi đầu nhìn cổ chân lộ ra khỏi làn váy của Lâm Vũ Sơ: “Vậy sao cổ chân chị lại có dấu răng?”
Nghe vậy Lâm Vũ Sơ lập tức cảm thấy khó trả lời. Theo bản năng nhìn bốn phía hi vọng không có ai nghe thấy. Dấu răng này… ngoài Lương Mục Xuyên còn có thể có ai làm vậy với cô.
Tối hôm qua đã chuẩn bị tốt mọi thứ để sáng nay về nhà cũ, Kế hoạch của Lâm Vũ Sơ là đi ngủ sớm một chút, mà Lương Mục Xuyên cố tình muốn quấn lấy cô làm tình. Áo ngủ của Lâm Vũ Sơ cởi sạch sẽ, trần trụi nằm trên giường. Lương Mục Xuyên quỳ gối tay cầm hai đùi của Lâm Vũ Sơ, một tay ôm eo cô. Thi thoảng cúi đầu, ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, ham muốn t/ì/n/h d/ụ/c càng ngày càng nồng nhiệt, tình sâu vô cùng. Lương Mục Xuyên nhịn không được hơi quay đầu cắn vào cổ chân Lâm Vũ Sơ.
“A!” Lâm Vũ Sơ đau kêu thành tiếng, tiếng kêu đau đớn khác hẳn với tiếng kêu thích thú vì tình ái.
Lương Mục Xuyên chưa bao giờ dùng những động tác thô bạo với Lâm Vũ Sơ. Không biết hôm nay tại sao không thể cầm lòng cắn Lâm Vũ Sơ tàn nhẫn như vậy. Cổ chân trắng ngần của cô xuất hiện dấu răng đỏ rực, tụ cả máu.
Xong việc, Lương Mục Xuyên hôn hôn lên vết thương của cô, nói rất nhiều lần: “Xin lỗi em, bảo bối!”
Sau đó còn lấy đá cẩn thận chườm cho Lâm Vũ Sơ.
Sáng nay khi tỉnh dậy Lương Mục Xuyên còn cố ý kiểm tra vết cắn trên chân của Lâm Vũ Sơ. Không sưng nhưng da hơi sứt kết thành vết màu đỏ.
Hôm nay Lâm Vũ Sơ mặc chiếc váy liền, tà váy dài có thể che khuất miệng vết thương kia. Vả lại vết thương đã kết vảy, dấu răng đã mờ, rất khó phát hiện là bị cắn. Hơn nữa cũng không ai nhìn chân của người khác. Lâm Vũ Sơ không nghĩ nhiều như vậy.
Giờ cô và Lương Tình đang ngồi nói chuyện, tà váy hơi bị vén lên, lộ ra cổ chân trắng ngần của Lâm Vũ Sơ. Không ngờ Lương Tình để ý thấy.
Khi còn nhỏ Lương Tình đánh nhau với người khác, không đánh lại đường thường cắn. Bọn trẻ bị khóc tìm cô giáo tố cáo, cô giáo chỉ vào vết thương trên tay của đứa trẻ bị Lương Tình cắn hỏi Lương Tình có phải cô nàng cắn không, Lương Tình dám làm dám chịu, gật đầu nói đúng. Cô giáo tận tình khuyên bảo, dặn dò Lương Tình không thể cắn người khác, như vậy không đúng. Lương Tình biết mình sai, chủ động xin lỗi người kia, nhưng chỉ chớp mắt ai làm cho cô nàng tức giận thì sẽ cắn người ta.
Từ nhỏ đến lớn, cô nàng nhìn thấy miệng vết thương bị cắn nhiều. Dù dấu răng mờ đi liếc mắt một cái là cô nàng có thể nhìn ra được.
Lâm Vũ Sơ co chân lại, kéo lại tà váy, muốn che miệng vết thương kia đi, mặt cũng đỏ ửng, trong lòng không ngừng mắng thầm Lương Mục Xuyên.
“Đây là… đây là… chị không cẩn thận bị ngã.” Lâm Vũ Sơ ấp úng nói ra một lý do vớ vẩn.
Ngã kiểu gì mà ra một dấu răng, vết thương thành một vòng, nhìn qua chính là vết cắn. Lương Tình dùng ánh mắt không tin nhìn Lâm Vũ Sơ cũng nhìn thấy Lương Mục Xuyên đang đi về phía cô.
Lương Mục Xuyên đến đòi lại Lâm Vũ Sơ.
Anh cúi đầu định kéo tay Lâm Vũ Sơ thì bỗng nhiên nhìn ánh mắt đầy tò mò của Lương Tình.
“Anh, miệng vết thương trên chân chị dâu có phải anh cắn không?”
Lương Mục Xuyên hơi ngẩn người.
Lương Tình vừa thấy phản ứng của Lương Mục Xuyên biết mình đoán đúng rồi. Nhưng dù sao vẫn là một cô gái chưa trải qua sự đời, không nghĩ ra được Lương Mục Xuyên làm sao lại cắn được cổ chân của Lâm Vũ Sơ.
Nghĩ tới nghĩ lui trong đầu Lương Tình chỉ có một tư thế: Lâm Vũ Sơ đứng, Lương Mục Xuyên quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng đầu cắn.
Oa! Tưởng tượng như vậy, hình tượng anh họ trong mắt cô trở nên thay đổi.
“Anh, em thất vọng về anh quá.” Lương Tình khóc không ra nước mắt, người anh họ hình tượng tốt đẹp của cô.
Lương Mục Xuyên không biết nói gì, gõ một cái lên trán Lương Tình: “Trẻ con đừng suy nghĩ linh tinh.”