Trans: Hoàng Anh+ Beta
Người cầm máy ảnh là Lý Cảnh Bác, mắt to mày rậm, trời sinh khí chất ngời ngời, nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
Chu Xuyên đang đứng sau lưng anh, cũng đang nhìn máy ảnh khẽ mỉm cười.
Lý Cảnh Bác giơ cao máy ảnh lên, chừa chỗ cho hai người vào chung một khung hình.
“Đứng trước mặt anh là cựu đội phó của đội biệt kích báo săn, mười ba lần vô địch hạng mục bắn tỉa cá nhân, tuyển thủ thi đấu mvp của cả đoàn, ứng cử viên đội phó đội đặc cảnh, một ngôi sao sáng mới nổi trong giới cảnh sát, được mệnh danh là bông hoa của lực lượng cảnh sát – Chu Xuyên.” Anh ấy ba hoa một hồi, rồi lại chỉnh máy ảnh quay về phía mình, chĩa trọn vào khuôn mặt mình và nói, “ và đây là quan sát viên ưu tú nhất – Lý Cảnh Bác.”
Chu Xuyên cao giọng cười lớn, vỗ vỗ sau gáy Lý Cảnh Bác, khiển trách: “Không biết lớn nhỏ.”
Lý Cảnh Bác bị anh đánh, tay cầm máy ảnh rung lên hai lần, màn hình bị lay chuyển càng thêm mờ nhạt.
Hai người trong video đang trêu đùa nhau, tràn đầy sức sống, nhiệt huyết và đầy năng lượng đến thế, luôn mỉm cười hạnh phúc, vì niềm kiêu hãnh của họ, và vì lần trải nghiệm mới trong cuộc sống của bọn họ…
Rất nhanh sau đó Lý Cảnh Bác liền đặt máy ảnh lên trên bàn, đội viên đội đặc cảnh vội vàng chạy tới, hò hét muốn chụp ảnh chung.
Chu Cẩn xem lại lần nữa, cười nhạt nói: “Anh trai em và Lý Cảnh Bác đều là những chiến hữu xuất thân từ trong quân ngũ, quan hệ của họ rất tốt.”
Trong vụ ‘8.17’, sau khi Chu Xuyên bị trúng đạn, Lý Cảnh Bác bất chấp tính mạng và sự an nguy của bản thân, tự mình đi tìm Thích Nghiêm – tay súng bắn tỉa bên đối phương, đôi bên giằng co, Lý Cảnh Bác bị Thích Nghiêm đâm hơn chục nhát dao và tử vong tại chỗ.
Chưa kể Diêu Vệ Hải luôn coi Lý Cảnh Bác như con trai mình, ngay cả Chu Cẩn cũng khó mà buông bỏ được sự thật này.
Tuy nhiên, ánh mắt của Giang Hàn Thanh lại không đặt trên người Chu Xuyên và Lý Cảnh Bác.
Anh mở lại đoạn video từ đầu, phát được một nửa thì đột nhiên nói: “Hình như là Triệu Bình.”
Chu Cẩn nghi hoặc, vô thức hỏi: “Cái gì?”
Giang Hàn Thanh kêu cô xem video.
Khi Lý Cảnh Bác chĩa ống kính vào bảng tên đăng ký, Chu Xuyên ở phía sau anh ấy, mà cách đó không xa sau lưng Chu Xuyên, còn có ba đến bốn người nữa xuất hiện trong camera.
Trong số đó có hai người đàn ông đứng cạnh nhau.
Bởi vì vốn dĩ hình ảnh không được rõ nét, vả lại ở xa như vậy nên căn bản không thể nhìn thấy người trong ống kính trông như thế nào.
Giang Hàn Thanh chỉ vào người đó, Chu Cẩn rất khó để nhìn ra được nét mặt của anh ta, cộng thêm tóc của người đó rất dài, giống như cỏ dại, toát ra vẻ tiều tụy và luộm thuộm, hoàn toàn khác với Triệu Bình mà Chu Cẩn vẫn thường thấy.
Nhưng Giang Hàn Thanh nói: “Rất khó để thay đổi phong thái của một người, khi Triệu Bình đứng thường thích khom lưng lại, nửa người bên trái trùng xuống và vai hơi nghiêng một chút.”
Giang Hàn Thanh rất giỏi trong việc quan sát tất cả những người mà anh đã từng gặp qua, đối với Triệu Bình thường xuyên đi tuần tra bên ngoài với Chu Cẩn, anh càng không lạ gì.
Chu Cẩn nhìn kỹ một hồi, cũng bắt đầu có chút cảm giác quen thuộc, nhưng cô vẫn không dám khẳng định, chỉ đoán: “Có khả năng là thật.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi anh ta có mặt trong đây.
Trước đây Triệu Bình trong cùng một đội với anh trai em, từng là cảnh sát an ninh một thời.”
Giang Hàn Thanh hỏi: “Người đứng bên cạnh Triệu Bình này, em có quen không?”
Chu Cẩn lại nhìn, đứng bên cạnh Triệu Bình trong video quả thật còn có một người đàn ông khác, nhưng họ nhìn về hai hướng khác nhau, Triệu Bình nhìn sang bên phải, còn người nọ thì nhìn vào camera…
Nói cách khác, anh ta đang nhìn Chu Xuyên.
Chu Cẩn ngẫm nghĩ một hồi, sau đó hỏi Giang Hàn Thanh: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Giang Hàn Thanh nói: “Triệu Bình và người này có thể là bạn bè.”
Chu Cẩn kỳ lạ nói: “Sao anh nhìn ra được? Hình như bọn họ còn chẳng nói chuyện với nhau mà.”
Giang Hàn Thanh nói: “Có một khái niệm về ‘khoảng cách giữa các cá nhân’ trong tâm lý học, trong giao tiếp xã hội, có thể dựa vào khoảng cách không gian của hai người mà phán đoán được mức độ thân thiết của họ.”
Bởi vì muốn xem video, Chu Cẩn vẫn luôn ngả người qua, gần như dán chặt vào người Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh vòng tay qua eo cô, bình thản nói: “Bây giờ em và anh là ‘khoảng cách thân mật’, tiến xa hơn một chút, đó chính là ‘khoảng cách giữa các cá nhân’ giữa bạn bè và người quen, giống như bọn họ.”
Chu Cẩn: “…”
Giang Hàn Thanh luôn có khả năng này, có thể làm ra những hành động trêu ngươi chọc tức người khác một cách nghiêm túc.
Rõ ràng Chu Cẩn cảm giác được chính mình đã bị anh chiếu tướng, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm đó của Giang Hàn Thanh, khiến cô không khỏi tự hỏi có phải mình nghĩ nhiều rồi không.
Giang Hàn Thanh lại thản nhiên rút tay về, nhẹ nhàng rút ra kết luận nói: “Triệu Bình rất thân với anh ta.”
Cô dời sự chú ý khỏi khuôn mặt của Giang Hàn Thanh và quan sát Triệu Bình cùng người đàn ông dựa theo lập luận của anh.
Mặc dù cả hai nhìn về hai hướng khác nhau, nhưng quả nhiên khoảng cách giữa họ lại rất gần.
Video tiếp tục phát, sau khi máy quay được Lý Cảnh Bác đặt xuống, hình ảnh chỉ có thể thu được phần thân dưới của đội đặc cảnh.
Giang Hàn Thanh nhấn tạm dừng, phim ảnh ngưng lại, vừa hay có thể trông thấy Triệu Bình và người đó vẫn đứng cạnh nhau.
Nếu là cuộc trò chuyện thông thường giữa bạn bè, thường sẽ mặt đối mặt, cho dù có đứng cạnh nhau, cũng thường đi kèm với việc trao đổi ánh mắt và sự biến chuyển trong biểu cảm.
Nhưng mà Triệu Bình hoàn toàn không hề giao tiếp bằng mắt với người đàn ông bên cạnh, có thể nói, thậm chí Triệu Bình còn chống cự việc nói chuyện với người đàn ông đứng sát bên này.
Triệu Bình xoay người hướng về phía khác, không lâu sau, Triệu Bình thuận theo hướng thân ảnh mà bước đi trước, một loạt động tác này thân thể cho thấy anh ta có sự trốn tránh rất mãnh liệt.
“Chúng ta có thể tìm đến người này và hỏi về chuyện của đội đặc cảnh năm đó.” Giang Hàn Thanh nói: “Em có biết anh ta không?”
Chu Cẩn nhìn đi nhìn lại hình bóng trong video, Giang Hàn Thanh sợ cô cúi người không thoải mái nên đứng dậy đưa điện thoại cho cô.
Chu Cẩn nắm chặt điện thoại, nhìn vào đôi chân đi lại bất tiện của anh, trên mặt vẫn còn có hai vết thương mới đóng vảy.
Sững sờ một hồi, Chu Cẩn lại cất điện thoại vào trong túi, nói: “Em không nhận ra, lát nữa quay về em sẽ nhờ người xem giúp.”
Giang Hàn Thanh quan sát biểu cảm của cô, nhìn ra Chu Cẩn lại đang nói dối.
Con người cũng cần được tôn trọng, cho dù họ có đang nói dối.
Anh không muốn Chu Cẩn cảm thấy không thoải mái vì chuyện này, liền giả bộ như không biết gì giống trước đây.
Giang Hàn Thanh nói: “Được.”
Một tay Chu Cẩn nhấc túi sổ, tay kia khoác lấy cánh tay anh, đứng bật dậy.
Cô hỏi: “Nhà ăn nào của trường Đại học Khoa học và Công nghệ bọn anh là ngon nhất?”
Giang Hàn Thanh không trả lời được, nói: “Để anh hỏi sinh viên.”
Chu Cẩn đỡ trán: “Làm khó anh rồi, giáo sư Giang.”
…
Hai người ăn qua bữa trưa đơn giản, Chu Cẩn lái xe đưa Giang Hàn Thanh về nhà, lúc này kim đồng hồ đã điểm hai giờ chiều.
Chu Cẩn dừng ở cửa mà không bước vào, vừa cởi áo khoác cho Giang Hàn Thanh, vừa nói: “Em phải quay về đội rồi.”
Vụ án vẫn chưa được khép lại, mặc dù đội trọng án đã cho cô nghỉ phép nhưng Chu Cẩn không phải kiểu người thích an nhàn hưởng thụ không làm gì cả, cơ thể vừa mới khỏe lên một chút liền muốn quay lại làm việc.
Giang Hàn Thanh biết cô có tính tình này, nói: “Được.”
Ngừng một lúc sau, Chu Cẩn chủ động đề cập tới, nói: “Em có thể sẽ đi gặp Tưởng Thành, hôm đó anh ấy cũng bị thương, ba mẹ vẫn luôn lo lắng về anh ấy.”
Giang Hàn Thanh trầm giọng hỏi: “Vậy em không lo lắng sao?”
“…”
Anh thực sự có khả năng bó.p chết người khác chỉ trong một câu nói.
Chu Cẩn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, nói: “Em cũng lo.
Đây là câu trả lời anh muốn nghe phải không? Cho dù đối phương chỉ là đồng nghiệp bình thường, bị thương phải nhập viện thì em đều lo, huống chi Tưởng Thành giống như anh trai của em…”
Giang Hàn Thanh nhanh chóng im lặng.
Chu Cẩn đã muốn tức giận khi thấy anh không lên tiếng, ôm mặt anh cắn lên môi anh, không nhẹ cũng không mạnh, nhưng Giang Hàn Thanh lại cau mày.
Chu Cẩn nói: “Anh xem em là loại người gì? Ở trong mắt anh, em rất xấu tính sao?”
Giang Hàn Thanh: “…”
Kỳ thực Chu Cẩn biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Cô biết Giang Hàn Thanh không phải không tin tưởng cô, mà là không tin chính mình, cho nên cô cũng không thực sự tức giận.
Chu Cẩn hôn lên nơi vừa rồi mình mới cắn, nói: “Đi đây, hũ dấm.”
Cô chỉnh lại cổ áo xộc xệch của mình, đang định rời đi thì Giang Hàn Thanh sau lưng đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Chu Cẩn bị anh kéo lại, lòng bàn tay của người đàn ông phủ lên eo của cô, ép cô sát lại gần.
Đầu tiên Giang Hàn Thanh hôn lê.n chó.p mũi của cô, thấy cô không phản kháng, anh liền nhắm mắt lại, hôn lên môi cô.
Động tác thận trọng và nâng niu.
Chu Cẩn cũng thả mình chìm đắm nơi anh, ngón tay từ trên má anh trượt lên, luồn vào trong tóc, đáp lại nụ hôn của anh.
Lưỡi đảo quanh môi anh và mút vào giữa hai hàm răng, Chu Cẩn khẽ li.ếm m.út môi anh, ngày càng tiến vào sâu hơn.
Hôn càng sâu, Giang Hàn Thanh ôm cô càng chặt.
Dây dưa một hồi, Giang Hàn Thanh mới buông cô ra, khàn giọng bảo đảm: “Sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
“Ờm, vậy còn được.” Chu Cẩn đảo mắt, “Có chuyện gì thì gọi cho em nhé, em sẽ về nhà.”
Chu Cẩn vỗ vỗ lưng anh, sau khi hai người tách ra, Chu Cẩn liền rời đi.
Xe đỗ ở dưới lầu, Chu Cẩn ngồi vào ghế lái, sau khi cửa xe đóng sầm lại, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cô nhìn chằm chằm bông hoa trước mặt, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng dần biến mất, một lúc sau, Chu Cẩn lấy điện thoại di động ra, phát lại đoạn video ban nãy.
Đôi mắt cô dán chặt vào người đàn ông bên cạnh Triệu Bình, bởi vì khuôn mặt của người đàn ông này luôn hướng về phía máy quay, mặc dù cô không thể nhìn rõ ánh mắt của người này, nhưng trong một khoảnh khắc, Chu Cẩn thậm chí còn nhầm tưởng bản thân đang đối mặt với anh ta.
Cô khẽ giật mình.
Người này hình như là-
Chiêm Vi..