Rừng Son

Chương 5




Có chủ quyền, Nico O’Neilly nghĩ, trong tình dục. Nếu ta sở hữu đời sống tình dục của mình, ta sở hữu cả thế giới.

Hoặc là ta cảm thấy như thế.

Trong sáu tuần qua, kể từ lúc cô bắt đầu mối quan hệ trái phép với Kirby, cô như ở trên đỉnh thế giới. Bước chân cô nhanh hơn, những nhận xét sắc sảo hơn. Cô cười rất nhiều và đùa cợt. Cô tẩy và tỉa lông rất nhiều phần trên cơ thể mình. Cô tràn ngập ham muốn - không chỉ với Kirby, mà với cuộc đời.

Và những người khác bắt đầu để ý.

Cô không bao giờ tưởng tượng nổi, nhưng Kirby Atwood vô tình giúp đỡ cho sự nghiệp của cô.

Khoảng một tháng đã trôi qua kể từ chiều Chủ nhật khi họ vô tình gặp Lyne Bennett. Cú đó suýt chết, nhưng như cô đoán, Lyne không coi chuyện đó đủ quan trọng để kể lại với Victory. Hơn nữa, cảm giác phấn khích khi suýt bị bắt gặp, và rồi lại không, thật kích thích. Và cô càng ngày càng trở nên bạo dạn, bí mật sắp xếp để Kirby xuất hiện ở vài bữa tiệc cocktail và sự kiện mà cô buộc phải tham dự gần như mỗi tối. Họ chưa bao giờ làm gì ở nơi công cộng ngoài việc nói chuyện. Nhưng việc Kirby có mặt ở đó, rằng anh đang ngắm cô và cô có thể liếc trộm anh, khiến một buổi tối nhàm chán trở nên thú vị hơn rất nhiều. Cô yêu cái cảm giác quyền lực mà nó trao cho cô, sở hữu một bí mật mà thậm chí không một ai bắt đầu nghi ngờ. Khi cô đi lại trong những phòng tiệc ấm áp trang trí lòe loẹt hồi tháng Giêng, làm công việc kinh doanh, tán gẫu, và luôn cố tình hơi ưỡn người về phía trước, cô thấy mình thật an toàn.

Trong kỳ nghỉ Giáng sinh ở Aspen có một lúc hơi chán nản, khi cô cảm thấy mệt mỏi, trống trải và cô đơn, mặc dù cô, Seymour và Katrina ở bên nhau suốt trong phòng suite gồm hai phòng ngủ nhỏ ở khách sạn Little Nell. Nhưng sự trầm cảm hết ngay khi họ hạ cánh xuống phi trường JFK. Kirby tội nghiệp cuối cùng không lên thuyền buồm của Lyne (việc anh quen Lyne luôn khiến cô ngạc nhiên, nhưng những thanh niên đẹp trai như Kirby thường thích đi nơi này nơi kia), mà về nhà bố mẹ ở St. Louis. Cuối cùng họ gặp lại vào thứ Năm đầu tiên sau Năm mới - cô đã ăn trưa thật nhanh và vụt tới căn hộ của anh. Trong mười phút đầu tiên, anh buồn bã, ngồi trên sofa cố nhét một viên pin mới vào cái điều khiển từ xa, và thỉnh thoảng nhìn cô với vẻ mặt hiểm ác. Cuối cùng anh cũng cho được pin vào và bật tivi lên. “Vậy,” anh nói, vờ như đang xem Ellen DeGeneres Show. “Em có ngủ với anh ta không?”

“Ai cơ?” cô hỏi, nghĩ rằng đến khi anh hết dỗi và bắt đầu làm tình thì cô phải đi về rồi.

“Em biết thừa mà,” anh nói vẻ buộc tội. “Chồng em.”

“Seymour?”

“Ừa. Seymour,” anh nói, như thể nói cái tên đó làm anh đau đớn vậy.

Anh ấy ghen! Cô nghĩ. Ghen với Seymour. Giá như anh biết rằng...

“Không, em không,” cô nói.

“Vì anh?” anh hỏi.

“Vâng, cưng ạ. Vì anh,” cô nói.

Không phải vì anh, nhưng anh không cần phải biết chuyện đó. Thật là đáng mỉa mai, Nico chua chát nghĩ, quan hệ vợ chồng với Seymour là một bí mật lớn hơn và đáng hổ thẹn hơn nhiều việc ngoại tình với Kirby.

Cô và Seymour đã không làm tình một cách tử tế ít nhất ba năm rồi.

Hàng tháng liền họ không hề ngủ với nhau. Và khi chuyện đó xảy ra, thì cả hai đều thấy rõ mình làm thế vì nghĩa vụ chứ không phải ham muốn. Nhưng thực sự làm tình thì hoàn toàn không phải. Họ thậm chí không chạm vào nhau, trừ những cái ôm vội vàng trao cho nhau, hoặc khi chân họ vô tình chạm vào nhau trên giường. Seymour luôn siết ngón chân mình vào chân cô trong một giây, rồi bỏ ra. Cô biết lẽ ra họ phải nói về chuyện đó. Nhưng có gì đó trong tính cách của Seymour không phù hợp với kiểu nói chuyện cặp đôi thân tình này. Mà cô có thể đoán được anh sẽ nói gì: “Anh không quan tâm đến tình dục đến thế. Không có gì liên quan đến em đâu, nhưng anh sẽ không làm chuyện mình không thích.” Cô ngờ rằng nói rõ những bí ẩn và động cơ của anh đằng sau quan điểm về tình dục (và tình dục với cô) của anh sẽ rất đau đớn và làm tổn hại đến cuộc hôn nhân của họ. Vì thế cô cứ để yên vậy. Ban đầu cô bối rối và tổn thương. Nhưng cuối cùng khi nhiều tháng trôi qua, và cô nhận ra mình cũng không nhớ nó nhiều lắm. Cô tự nhủ mình có thể sống mà không cần tình dục tuyệt vời, đặc biệt khi có quá nhiều thứ quan trọng hơn cần phải làm. Và rồi Kirby xuất hiện...

Lúc đó là mười giờ rưỡi tối, và cô đang ngồi ở băng ghế sau một chiếc Town Car của Splatch-Verner trên đường về nhà. Một buổi tối lạnh lẽo, ẩm ướt - ban nãy trời mưa, và nhiệt độ lúc này giảm xuống gần như dưới 0, khiến cho đường phố sáng bóng lên dưới những ánh sáng trắng của đèn đường và cửa kính cửa hàng. Cô chỉnh lại chiếc váy dài đen, quấn chặt áo khoác lông chồn quanh người. Cô đã tới dự một gala trang trọng để gây quỹ cho giáo dục và Kirby cũng có mặt ở đó. Dĩ nhiên là không ngồi cùng bàn với cô - như thế sẽ quá mạo hiểm. Nhưng Susan Arrow, giám đốc P.R, đã rất sung sướng để Kirby ngồi ở bàn mình - ở những sự kiện như thế này thì lúc nào cũng thiếu những thanh niên trẻ đẹp trai. Vào tháng Giêng, Nico đã sắp xếp cho Kirby gặp Susan, nghĩ rằng bà có thể giúp anh bắt đầu sự nghiệp diễn viên. Susan và Kirby đã phát triển một mối quan hệ bạn bè xã giao. Và từ lúc đó, hoàn toàn tự nhiên khi Kirby gợi ý với Susan rằng nếu bà cần người hộ tống thì anh luôn sẵn lòng. Vậy là Kirby ngồi ở bàn bên cạnh, mà không ai nghi ngờ rằng Nico bí mật sắp xếp để anh xuất hiện.

Nico ngả đầu ra dựa vào ghế. Trong suốt buổi tối cô chỉ nói chuyện được với Kirby có hai lần, và chỉ trong một vài giây. Nhưng vấn đề không phải ở đó. Cô muốn người tình thấy cô đẹp nhất - tóc vấn cao trên đầu, vòng kim cương và đá quý quanh cổ mà cô đã tự mua ba năm trước, khi cô được thưởng nửa triệu đô.

“Trông em đẹp lắm,” Kirby thì thầm khi cô ngả người tới để chào anh.

“Cám ơn anh,” cô thì thầm lại, khẽ chạm lên vai anh.

Nhưng cô không chỉ muốn anh nhìn nhận vẻ bề ngoài của mình. Cô muốn Kirby hiểu rằng cô là ai trong thế giới này và rằng cô đã leo lên vị trí cao đến thế nào. Cô muốn anh thấy cô ở đó, trong vị thế của cô, ngồi ở bàn chủ tịch, cạnh Victor Matrick. Và sau đó, lên trên bục, nhận giải thưởng cho nỗ lực của cô trong việc gây quỹ mua máy tính cho các phòng học...

Cô không xấu hổ với việc muốn gây ấn tượng với người tình. Đặc biệt là do cô không thể gây ấn tượng với chồng mình, ít nhất không phải theo kiểu đó. Seymour từ chối tham dự các sự kiện này cùng với cô, bảo rằng anh không muốn bị coi là ông Nico O’Neilly. Chuyện đó từng khiến cô bị tổn thương, nhưng rồi cô cũng quên đi. Cứ bám víu vào những thứ, mà khi nhìn kỹ, chẳng là gì ngoài cái tôi hơi bị bầm tím chút đỉnh thì chả có ích lợi gì.

Cô cựa mình trên ghế, cuối cùng cũng để ý đến toàn bộ sự quan trọng của buổi tối. Seymour không có mặt ở đây, nhưng chuyện đó không quan trọng. Anh sẽ vui vẻ với cô, đặc biệt khi cô kể cho anh nghe chuyện gì đã diễn ra ở bàn có Victor Matrick và Mike Harness.

Cô nheo mắt lại khi nhìn ra cửa sổ kính mờ vào những cửa hàng cao ngất trên Đại lộ 5 như những tảng băng vàng tỏa sáng. Cô có nên gọi cho Seymour và kể với anh tin tốt lành mà Victor đã nói với cô không nhỉ? Không. Tay tài xế có thể nghe được, và hắn sẽ buôn chuyện với các tài xế khác. Mình không thể tin ai được, cô nghĩ. Cô đã chứng kiến bao sự nghiệp bị hủy hoại chỉ vì hớ hênh phét lác. Nói trực tiếp với Seymour thì tuyệt hơn nhiều. Anh có thể đang đốt lò sưởi, và rồi cô cởi giày ra và họ bàn luận với nhau chuyện gì đã xảy ra.

Cô cho phép mình nở một nụ cười be bé, nhớ lại giây phút trong buổi tối ở gala khi Victor Matrick quay sang cô khẽ nói, “Tôi rất muốn mời cô và Seymour đến St. Barts cuối tuần này.” Ngay lập tức cô hiểu đây không phải là một lời mời mang tính chất xã hội mà là một buổi họp chiến lược kín, cần phải thực hiện tránh khỏi những ánh mắt dò xét. Và trong một giây, thời gian như đứng lại. Cô liếc qua Mike Harness. Mike đang nhét một miếng bánh mì to bự vào mồm (thức ăn ở các bữa tối kiểu này lúc nào cũng không thể nuốt nổi), và tỏ vẻ cáu kỉnh khi phải ngồi cạnh người đi cùng với Selden Rose - một phụ nữ trẻ hấp dẫn mới ngoài ba mươi mà Mike chắc mẩm chỉ là loại vớ vẩn.

Và Nico nghĩ, “Mike, bé cưng, ông sắp sửa toi rồi.”

Và cô sẽ là người làm việc đó.

Ý nghĩ này vừa bệnh hoạn vừa gây thỏa mãn ghê gớm. Mike đã đến chỗ Victor kể về buổi gặp với Huckabees, cô nghĩ. Và đúng như cô dự tính, Victor đã ghê tởm bởi sự hành động dối trá hai năm rõ mười của ông ta. Cô dùng khăn ăn chấm môi và gật đầu. “Đương nhiên rồi, Victor,” cô khẽ lẩm bẩm. “Chúng tôi rất sung sướng được có mặt ở đó.”

Chiếc xe rẽ sang Phố Sullivan, và không đợi tài xế mở cửa, Nico xuống khỏi xe. Một người đàn ông thân hình mảnh dẻ vận áo parka trượt tuyết và đi bốt lông bước xuống bậc thềm. Anh chăm chú nhìn ba con chó chồn có buộc xích ở cổ. Kể từ lúc Seymour bắt đầu gây giống chó chồn ba năm trước (anh hy vọng ít nhất cũng giành được giải Nhất về Gây giống ở hội chó Westminster năm nay), anh đã giả vờ như thể mình là một kiểu điền chủ sống trong thành phố, thế là anh đi loại bốt lông kia.

“Seymour,” Nico hớn hở gọi.

Seymour ngước lên, và sau một giây lưỡng lự thì bước lại. “Bữa tối thế nào?” anh hỏi.

Cô giơ tay xoa đầu mấy con chó. Bọn này đang hoan hỉ cào cào vào chân váy cô. Những cái móng nhỏ mỏng manh như chân nhện, và cô cúi xuống, cầm một chân lên vuốt ve. “Xin chào, Spidey,” cô vừa nói vừa hôn lên đầu con chó. Cô ngước nhìn Seymour, im lặng một lúc để chừa thời gian cho anh chuẩn bị nghe tin tốt lành. “Mike xong rồi, em nghĩ thế.”

“Tuyệt quá.” Mắt Seymour mở to khi anh gật đầu đồng ý.

“Và... Victor mời chúng ta đến nhà ông ta ở St. Barts cuối tuần này,” cô nói thêm vẻ đắc thắng. Cô quấn áo khoác quanh người và bước lên bậc thềm.

Căn nhà mặt tiền cao năm tầng có thang máy và vườn phía sau. Họ mua nó bốn năm trước với giá 2.5 triệu đô, đã bỏ ra 750.000 đô để sửa sang, và giờ nó đáng giá 5 triệu đô. Dù vậy, tiền thế chấp là 1.5 triệu đô, thế nghĩa là 15.000 đô một tháng, thỉnh thoảng đè nặng lên vai cô, đặc biệt là khi Seymour không hề đóng góp gì vào tiền trả hàng tháng. Cô không giận anh vì chuyện đó. Seymour đã chi trả một nửa cho chi phí mua nhà và sửa sang, và làm nhiều hơn nữa. Nhưng khi cô cho phép mình nghĩ đến chuyện đó, việc nợ nhiều tiền như thế, hết tháng này sang tháng khác, thật là đáng sợ. Nếu cô bị sa thải thì sao? Hay bị ung thư? Đến cuối cùng, sự nghiệp chỉ là khoảnh khắc trong thời gian. Ta có mười, có lẽ mười lăm năm thành công và rồi thời gian chuyển biến và cả thế giới chuyển biến, để lại ta phía sau. Cứ nhìn Mike mà xem, cô nghĩ.

Nhưng tối nay, khi quay tay cầm cửa vào ngôi nhà của riêng mình, cô tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Mike giải quyết xong, nhưng cô thì chưa. Ta phải chiến đấu khi vẫn đang còn thành công. Nếu cô giành được vị trí của Mike (và cô sẽ giành được), cô sẽ không phải lo chuyện tiền thế chấp và chuyện tiền nong trong ít nhất vài năm nữa.

Cô bước vào sảnh và cảm thấy cảm giác đắc thắng lại dâng lên.

Căn nhà mặt tiền được trang trí giống một ngôi nhà miền quê ở Vermont hơn là ngôi nhà giàu có ở thành phố New York, với sàn sảnh lát gạch và trên tường có mắc gỗ để treo áo và khăn quàng. Trong không khí thoang thoảng mùi bánh nướng. Chuyện này không làm cô ngạc nhiên - con gái cô, Katrina, gần đây bị ám ảnh với chuyện nấu nướng, và đã nài Seymour đưa nó đến tất cả các nhà hàng bốn sao ở Manhattan. Cô bước qua hành lang vào bếp. Seymour đã xây một nhà kính ở phía sau, mà anh thích gọi là “chuồng chó” của mình. Cô nhấn nút thang máy đi lên tầng ba.

Tầng ba gồm một phòng ngủ lớn, phòng tắm, ở phía sau, trông ra vườn, là văn phòng của Seymour. Nico vào phòng ngủ và cởi váy. Thường thì lúc này cô đã buồn ngủ rồi, nhưng lời mời bí mật của Victor đến St. Barts khiến cô thấy chộn rộn. Cô cứ nghĩ đến khuôn mặt Mike, với cái làn da màu gụ đó, nhăn nhó khó chịu. Ông ta có biết tí gì về chuyện sắp xảy đến với ông ta không? Nico nghĩ là không. Ta không bao giờ biết. Ta nghi ngờ, thậm chí ta còn xem xét có khả năng như vậy. Nhưng thường ta cho qua. Và đó chính là điều mà họ (trong trường hợp này là cô và Victor) dựa vào: yếu tố ngạc nhiên.

Cô cởi váy ra và vứt lên cái ghế bành chất đầy đồ. Trong một thoáng, cô thấy tội nghiệp cho Mike. Nhưng trên thực tế việc y hệt thế này cũng đã từng xảy ra với cô. Cô bị sa thải, choáng váng và không lường trước. Mười năm trước, khi cô là tổng biên tập tạp chí Glimmer. Và hơn thế, lúc đó cô vừa mới mang bầu Katrina. Hai tuần trước khi sự kiện gớm ghiếc đó xảy ra, cô đã bí mật đi phỏng vấn chức tổng biên tập ở một tạp chí thời trang khác, với số lượng xuất bản lớn hơn và lương cao hơn. Và cô nghĩ mình đã cẩn trọng. Nhưng cô không cẩn trọng đủ mức cần thiết. Một buổi sáng không lâu sau buổi phóng vấn, lúc mười một giờ, trợ lý bước vào văn phòng cô. Mặt cô ta có vẻ là lạ và chìa ra một mẩu giấy. Qua cánh cửa mở toang phía sau cô ta, Nico có thể thấy một đám đông nhỏ đang tụ tập. Cô biết có chuyện kinh khủng sắp xảy ra. Nhưng cho đến khi trợ lý đưa cho cô tờ fax, và cô đứng đó, đọc các từ, thì cô mới nhận ra nó liên quan tới cô.

“Ratz Neste rất tiếc phải thông báo việc Nico O’Neilly từ chức tổng biên tập của tạp chí Glimmer,” tờ fax viết. “Sự cống hiến và tầm nhìn của cô O’Neilly đã rất được coi trọng tại Ratz Neste, nhưng cô từ bỏ vị trí của mình vì những lý do cá nhân.”

“Việc từ chức của cô O’Neilly có hiệu lực ngay lập tức. Người thay thế sẽ nhanh chóng được thông báo.”

Ngay cả sau khi đọc thông báo một lần, cô vẫn nghĩ khá chắc chắn và tự tin rằng chắc hẳn có một sai lầm nghiêm trọng đâu đó. Cô không hề có ý định từ chức. Thông tin trên tờ fax sẽ nhanh chóng được làm cho rõ ràng, hay đó là trò đùa của ai đó, trong trường hợp đó, họ sẽ bị sa thải. Nhưng đúng năm giây sau, điện thoại của cô đổ chuông. Đó là thư ký của Walter Bozack; Walter Bozack, là người sở hữu, chủ tịch, và CEO của Ratz Neste Publishing, muốn gặp cô tại văn phòng của ông.

Ngay lập tức.

Đám đông lập tức cun cút về lại bàn mình. Họ biết chuyện gì đang diễn ra. Không ai nhìn cô khi cô tiến qua hành lang cầm tờ fax trong tay. Cô cứ cọ đầu ngón tay vào tờ giấy, và khi bước vào thang máy, khi nhìn xuống thì nhận ra rằng tay mình đang chảy máu.

“Cô có thể vào thẳng,” thư ký của Walter nói - “Bà Enid Veblem,” theo như tấm bảng trên bàn bà ta đề.

Walter Bozack đứng bật dậy khỏi bàn khi cô bước vào. Ông ta cao và có một vẻ ngoài như một loài gặm nhấm. Trong một giây, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, ý thức được rằng chúng mới nhỏ và đỏ làm sao. Rồi cô lên tiếng. Cô nói: “Tôi nhận ra đây không phải là một trò đùa.”

Cô không biết ông ta đã mong đợi cô sẽ ở trong trạng thái thế nào - dàn dụa nước mắt, có lẽ thế - nhưng trông ông ta rõ là nhẹ nhõm. “Không, không phải,” ông nói. Ông mỉm cười. Nhưng ông ta cười rất xấu, để lộ hàm răng màu vàng xám nhỏ xíu ngắn cũn gần như chỉ hơi chọc ra khỏi lợi một tí.

Walter tiến lại bắt tay cô. “Chúng tôi đánh giá cao những việc tuyệt vời mà cô đã làm cho công ty. Nhưng như cô thấy đấy, chúng tôi không còn cần cô nữa.”

Tay ông ta rúm ró và yếu ớt như một cái móng vuốt dị hình. “Bà Veblem sẽ sắp xếp cho người đưa cô về lại văn phòng và hộ tống cô ra khỏi công ty,” ông ta nói. Rồi ông ta lại mỉm thêm một nụ cười đáng sợ nữa.

Nico không nói gì. Cô chỉ đứng đó và nhìn ông ta, trân trối, không sợ hãi, và điều cô nghĩ là: “Một ngày nào đó tôi sẽ giết ông.”

Ánh mắt của cô bắt đầu làm ông ta khó chịu. Ông lùi lại vài bước. Không rời mắt khỏi mặt ông ta, cô nhoài tới trước và đặt tờ fax lên bàn ông ta. “Cám ơn,” cô nói lạnh te. Cô quay đầu bước khỏi văn phòng.

Hai người đàn ông mặc vest rẻ tiền đang đợi cạnh bàn bà Enid Veblem. Mặt họ sầm xuống và không có chút cảm xúc, như thể hàng ngày họ đều làm việc này và đã chuẩn bị cho mọi thứ. Đột nhiên cô hiểu ra một điều. Cô có thể bị sa thải, nhưng cô sẽ không thể bị nhục mạ hay xấu hổ. Cô sẽ không đi qua hành lang như một tên tội phạm bị đưa tới máy chém. Cô sẽ không dọn dẹp văn phòng của mình trong khi hai tên kia đứng nhìn, và nhân viên của cô - nhân viên của cô - len lén sợ hãi nhìn ra từ phòng họ.

“Gọi cho trợ lý của tôi và bảo cô ta gửi đồ của tôi về nhà tôi,” cô lạnh lùng nói.

Bà Veblem phản đối. “Hai người này...”

“Làm như tôi bảo.”

Bà Veblem gật đầu.

Nico ra khỏi công ty. Lúc đó là mười một giờ hai mươi hai phút.

Cho đến khi ra đến góc phố cô mới nhận ra mình không mang theo ví, không điện thoại, không chìa khóa, không tiền. Không có cả một xu để gọi cho Seymour từ điện thoại công cộng.

Cô đứng cạnh một thùng rác, cố nghĩ xem phải làm gì đây. Cô không thể quay lại văn phòng - hẳn là họ đã đưa cô vào danh sách bí mật những người không được phép vào tòa nhà công ty - và cô không có cách nào về được nhà. Cô định đi bộ. Nhưng căn hộ của cô ở cách đó bốn mươi khu nhà và ở tận phía Đông, trên Đại lộ York. Và cô e là mình không thể đi được trong hoàn cảnh thế này. Cô mang tháng ba tháng và bị nghén vào buổi sáng, tuy vậy cơn buồn nôn thường đến vào bất cứ lúc nào và thường không biết trước được. Cô ngả người về phía trước và nôn vào thùng rác, trong lúc cố nôn ra, vì lý do nào đó cô nghĩ đến Victory Ford.

Cô và Seymour đã đến một bữa tiệc tại công ty của Victory tuần trước. Chỗ đó cách đây không xa, ngay trên Đại lộ 6, và cuối cùng cô và Victory đã ra một góc nói chuyện về sự nghiệp của họ gần cả tiếng đồng hồ. Victory khi đó là một nhà thiết kế thời trang sự nghiệp còn thăng trầm liên tục. Ở cô toát ra một phong cách tự tin và tập trung thường cho thấy trong tương lai sẽ thành công. Nico không gặp nhiều phụ nữ như Victory. Và khi họ bắt đầu chuyện trò, cứ như thể hai con chó nhận ra chúng thuộc cùng một giống.

Hồi đó họ rất trẻ! Nico vừa nghĩ vừa kéo quần tất xuống. Mới ba mươi hai hay ba mươi ba gì đó...

Nico nhớ rất rõ đã xuất hiện tại văn phòng của Victory sáng hôm đó. Con phố đầy những xe tải, vỉa hè toàn những khuôn mặt nhăn nhó của những người làm ở Garmen District. Đó là một ngày nóng giữa tháng Năm, gần 32 độ. Công ty của Victory nằm trong một tòa nhà trước đây là một nhà máy nhỏ. Ở tiền sảnh là một hàng những máy liên lạc nội bộ cũ màu đen trông cứ như thể chúng không nối với nhau. Những cái tên nằm cạnh các máy liên lạc là những công ty chả ai biết, chắc hẳn đã phá sản nhiều năm trước, nhưng gần cuối là cái tên “V.F” in trên một tấm thiếp màu trắng nhỏ.

Trong một giây, cô lưỡng lự. Biết đâu Victory không có nhà. Mà nếu có, cô ấy sẽ nghĩ gì về một phụ nữ đã gặp tại bữa tiệc đột nhiên xuất hiện ở nhà mình giữa ban ngày ban mặt?

Nhưng Victory không hề ngạc nhiên. Và Nico nhớ mãi khuôn mặt Victory khi cô mở cánh cửa to xám nặng nề vào căn hộ, vì ý nghĩ đầu tiên của Nico là Cô ấy đẹp quá! Mái tóc đen cắt ngắn của cô trông như một thằng bé - khi ta có một khuôn mặt như Victory, ta không cần gì khác nữa - và cô đứng với sự thoải mái của một phụ nữ biết rằng cơ thể mình hấp dẫn đàn ông. Nico nghĩ cô ấy là loại con gái có thể khiến những phụ nữ khác phát ghen. Nhưng ở tinh thần của Victory có gì đó rộng lượng khiến ghen tị trở nên vô nghĩa.

“Tôi rất mừng được gặp chị,” Victory thốt lên. Vào ban ngày, căn hộ sáng sủa và trông hơi có kiểu bôhêmiêng, gợi nên một cách sống khác. Cô bắt đầu ý thức ra việc mình đã bị sa thải. Nhưng thay vì cảm thấy tuyệt vọng, cô lại trải nghiệm một cảm giác bồng bềnh kỳ lạ, cứ như thể cô đã bước vào một vũ trụ song hành khác nơi mọi thứ mà cô từng nghĩ là quan trọng giờ không còn có ý nghĩa gì nữa.

Cô đã tạm lánh ở căn hộ của Victory cho đến cuối ngày, đợi đến lúc Seymour về nhà. Khi cô vào nhà, Seymour đang hoảng loạn. Anh đã nghe tin - nó lan khắp thành phố, và các báo chí và các mục lượm lặt đều gọi tới. Bị sa thải khỏi Ratz Neste, có vẻ như chuyện này còn hấp dẫn và đáng đăng tin hơn việc cô bị sa thải hai năm trước đó. Hàng tuần sau đó, cô đã phải chịu đựng việc đọc những lời dối trá và không đúng sự thật đồn thổi về lý do cô bị sa thải, và những khuyết điểm trong tính cách và phong cách quản lý của cô. Cô kinh ngạc khám phá ra rằng có những người cô thuê rất ghét cô - đủ để than phiền về sự “lạnh lùng” của cô với báo chí. Cô càng ngạc nhiên hơn khi báo chí thậm chí còn rất quan tâm. Cô không hề nhận ra mình “quan trọng” đến vậy.

Cô muốn biến mất, nhưng Seymour khăng khăng cô nên xuất hiện trước công chúng. Việc gửi đi một thông điệp rằng cô vẫn hiện diện là rất quan trọng, rằng cô không hề bị hạ gục. Seymour nói báo chí tồi tệ chỉ là một phép thử. Và vậy là, ba tối một tuần, cô ăn diện và tha cái bụng bầu ra khỏi căn hộ. Cô với Seymour tham dự hết các lượt tiệc coctail, lễ khai mạc, các bữa tối dệt nên mạng lưới ngành xuất bản ở New York.

Vậy đấy, cô vừa nghĩ vừa mặc bộ pyjama vào. Seymour đã đúng. Đó là một phép thử. Có những người cô nghĩ là có quan hệ tốt thì lảng tránh cô. Còn có những người, như Victory và Wendy, luôn có mặt ở đó, không quan tâm là cô bị sa thải khỏi Ratz Neste hay không. Đến cuối các buổi tối đó, cô và Seymour phân tích những chuyện đã xảy ra, họ đã thấy gì, và họ nói gì, và kế hoạch chiến lược của họ ra sao. Seymour bảo việc để biết người khác muốn gì, họ cần gì, và họ có thể đi xa đến mức nào để giành được nó là rất cốt yếu. Đó là câu hỏi và vấn đề đạo đức cá nhân...

Thoạt tiên, những thảo luận kiểu này khiến cô đau đầu. Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc đi sâu vào ý nghĩ trong đầu người khác, như cô tưởng tượng họ cũng chẳng thích thú gì việc đi sâu vào đầu cô. Tất cả những gì cô muốn làm với Glimmer là biến nó thành một tạp chí lớn. Rồi cô hiểu ra. Với cô dường như làm việc chăm chỉ và có thành quả thì sẽ được phần thưởng trực tiếp. Và nếu những người khác có chút đầu óc, họ sẽ làm như thế. Nhưng Seymour giải thích đi giải thích lại rằng thế giới này - thế giới làm ăn lớn này - không hoạt động theo kiểu đó. Có hàng triệu những người tài năng ở ngoài kia hàng ngày bị nghiền nát vì họ không hiểu rằng đây không thực sự là chuyện tài năng. Nó là về tiếp nhận và tạo vị thế. Ta phải có khả năng bước vào một tình huống và ngay lập tức đọc vị được nó.

Một tối khi họ đến dự một bữa tiệc coctail khai trương cây bút Mont Blanc mới thì một người đàn ông gần năm mươi rụt rè ngồi xuống cạnh cô. Hai điều làm Nico kinh ngạc: da ông ta có màu đậm như là dùng sản phẩm tự làm sậm da, và ông đeo một chiếc cà vạt kẻ caro màu trắng đen. “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng cô đã làm một việc tuyệt vời với Glimmer. Ratz Neste đã phạm sai lầm lớn,” ông ta lẩm bẩm.

“Cám ơn ông,” Nico nói. Ông ta là ai? Cô có cảm giác mình nên biết ông ta.

“Hiện giờ cô đang làm gì? Ngoài việc kia,” ông ta vừa nói vừa liếc xuống bụng cô.

“Tôi có vài lời đề nghị hấp dẫn mà tôi đang theo đuổi,” Nico nói. Đây là lời Seymour dặn cô trả lời khi có người hỏi.

“Cô có nghĩ cô sẽ quan tâm nói chuyện với chúng tôi lúc nào đó không?” người đàn ông nói.

“Dĩ nhiên rồi,” Nico gật đầu.

Mãi đến lúc ông kia bước đi, Nico mới nhận ra ông ta là ai - Mike Harness, ông này vừa được thăng lên làm CEO của bộ phận xuất bản tại Splatch-Verner.

“Em thấy chưa?” Seymour kêu lên trong chiếc taxi trên đường về nhà. “Đó là ích lợi của việc ra ngoài ở New York. Giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là ngồi đợi.”

“Biết đâu ông ấy sẽ không gọi,” Nico cự lại.

“Ồ, ông ấy sẽ gọi,” Seymour tự tin nói. “Anh sẽ không ngạc nhiên nếu ông ấy muốn thuê em thay thế vị trí của Rebecca DeSoto ở tạp chí Bonfire. Rebecca không phải do ông ấy thuê về, em hiểu không? Ông ấy sẽ muốn đặt người của ông ấy vào vị trí đó. Để làm vững chắc vị thế của ông ta.”

Nico có quen biết Rebecca DeSota và khá quý cô ta. “Khổ thân Rebecca,” Nico nói.

“Chả khổ thân gì cả,” Seymour mắng. “Em phải tập cứng rắn lên. Không phải cá nhân em có gì chống lại cô ta cả. Em thậm chí còn không biết cô ta. Chỉ là chuyện làm ăn thôi.”

Ba tháng sau khi Katrina chào đời, Splatch-Verner tuyên bố rằng Nico O’Neilly sẽ thay thế Rebecca DeSoto ở vị trí tổng biên tập mới của Bonfire. Và Nico tưởng tượng rằng Rebecca cũng không hề ngờ được chuyện đó sẽ xảy tới.

Và rồi, một khi cô quay lại đỉnh, mọi người lại giở trò nịnh nọt, gửi hoa, thiếp và lời chúc mừng. Seymour khăng khăng bắt cô phải trả lời từng cái một, thậm chí của cả những người từng xa lánh cô khi cô bị sa thải. Nhưng lá thư đầu tiên cô gửi đi là cho Rebecca DeSoto, bảo với cô ấy rằng cô ấy đã làm việc rất tuyệt vời và chúc cô may mắn trong tương lai. Chẳng ích gì, Nico nghĩ, khi tạo ra kẻ thù ở nơi ta không nhất thiết phải thế.

Nhất là khi ta có những đối thủ thực sự phải hạ.

Hai tuần sau khi nhận việc mới, Nico nhận ra đối thủ ghê gớm đầu tiên của cô là một người lẽ ra phải là đồng minh của cô - Bruce Chikalis, nhà xuất bản của Bonfire. Bruce là một thanh niên ngạo mạn ngoài ba mươi được coi là chàng trai vàng của Mike, một điều anh ta không bao giờ để cho người khác được phép quên.

Anh ta và Nico vừa gặp nhau là ghét nhau luôn.

Sự hiểu biết về phụ nữ của Bruce giới hạn trong định nghĩa hạn hẹp của anh ta về loại phụ nữ nên quan hệ với anh ta. Chỉ có hai loại phụ nữ trên thế giới: phụ nữ có thể “làm tình được”, và phụ nữ không làm được việc đó. Nếu ta là loại không làm được, anh ta sẽ coi ta không hề tồn tại. Với anh ta, phụ nữ phải đẹp, ngực to, gầy, và dễ bảo. Nghĩa là họ phải sẵn sàng thổi còi cho anh ta bất cứ khi nào anh ta muốn. Dĩ nhiên là anh ta chưa bao giờ tuyên bố thẳng thừng như thế, nhưng anh ta không cần phải làm thế. Nico cảm thấy sự khinh thường của anh ta dành cho phụ nữ ẩn bên dưới mọi điều anh ta nói. Lần đầu Nico gặp anh ta, anh ta bước vào văn phòng cô, chỉ vào một người mẫu trên trang bìa tạp chí Bonfire mới xuất bản gần đây và nói, “Tất cả những gì tôi muốn biết là, cô có thể giúp tôi hẹn hò với cô ta được không?”

“Sao cơ?” Nico nói.

“Nếu cô có thể giúp tôi hẹn hò với cô ta,” anh ta nói, miệng cười toét ý bảo anh ta đã quen với việc phụ nữ ngả rạp vào lòng mình, “cô có thể giữ được việc của mình.”

“Với thái độ đó, tôi nghĩ anh mới là người cần phải lo lắng,” Nico đáp lại.

“Chúng ta sẽ đợi xem. Tổng biên tập trước không trụ được lâu,” Bruce nói, ngồi xuống và mỉm một nụ cười trai lơ giả dối với cô.

Nico đứng dậy. “Tôi không phải là tổng biên tập trước, Bruce ạ. Giờ xin mạn phép anh, tôi phải gặp Victor Matrick.” Và cô bước ra khỏi văn phòng của mình, để anh ta ngồi đó suy ngẫm về số phận của mình.

Dĩ nhiên cô đâu có đi gặp Victor Matrick, nhưng Bruce đâu có chứng minh được điều đó. Thay vào đó, cô vào phòng vệ sinh nữ và trốn trong một phòng chừng mười phút, nghĩ kế sách. Cô sẽ phải loại Bruce Chikalis. Cô chắc chắn rằng ẩn ý của anh ta là Rebecca Desoto đã bị sa thải vì anh ta. Nhưng chủ yếu là, cô đoán Bruce chả quan tâm gì mấy đến Bonfire cả. Với anh ta, nó chỉ là hòn đá lót đường đi lên một vị trí lớn hơn, nghĩa là dẫn theo nhiều tiền hơn và gái ngon hơn. Nếu cô cũng thất bại thì chỉ khẳng định một sự thật rằng anh ta không phải là người đáng đổ lỗi. Và cuối cùng anh ta sẽ trông rất ngon lành trong cả quá trình. Nhưng anh ta đã chọn nhầm đối thủ rồi. Cô sẽ không mạo hiểm để bị sa thải liên tục hai lần. Một lần là xui xẻo; hai lần là đồ thất bại. Sự nghiệp của cô sẽ kết thúc, và Seymour sẽ nói gì chứ? Và đứa con gái nhỏ của cô sẽ nghĩ gì về mẹ nó?

Câu trả lời rất đơn giản: Cô sẽ phải tiêu diệt Bruce Chikalis.

Trước khi cô bị sa thải và trước khi cô gặp lại Bruce, cô chưa bao giờ nghĩ về sự nghiệp của mình như vậy. Cô sẽ tự nhủ rằng loại trừ địch thủ là hèn kém. Nhưng đó chỉ là bởi vì cô không chắc mình có thể tiêu diệt được họ. Cô không biết mình có đủ can đảm không. Nhưng giờ ngồi trong toilet nghĩ về điều đó, cô nhận ra rằng mình không chỉ không còn lựa chọn nào khác, mà có khi cô còn sung sướng khi được làm điều đó.

Cô sẽ lột cái nụ cười toe toét trai lơ, đầy khinh bỉ, giễu nhại xuống khỏi mặt Bruce Chikalis.

Ngay hôm sau cô gọi cho Rebecca DeSoto. Cô và Seymour đã dành cả một tiếng đồng hồ bàn xem cuộc gặp nên diễn ra ở đâu. Seymour nghĩ nó nên bí mật, nhưng Nico không đồng ý. Ngoài ra, cô không thể mời Rebecca DeSoto đi ăn trưa và đưa cô ta đến nơi nào đó mờ ám. Rebecca sẽ coi đây là một sự sỉ nhục, và Nico biết khi bị sa thải mà mình bị người khác xa lánh thì tồi tệ đến mức nào. Cô không thể thăm dò thông tin từ Rebecca nếu cư xử như thể cô xấu hổ khi bị bắt gặp đi cùng cô ấy.

Họ đến nhà hàng Michael’s ăn trưa.

“Cô là người duy nhất đã tử tế gửi thư cho tôi,” Rebecca nói. Họ ngồi ở một bàn phía trước mà cả nhà hàng có thể nhìn vào, và Nico cảm thấy những con mắt tò mò từ mọi hướng. “Cô sẽ phải cẩn thận với Bruce. Hắn rất nguy hiểm,” Rebecca cẩn trọng nói.

Nico gật đầu. “Như thế nào? Chính xác là sao?” cô hỏi.

“Quảng cáo,” Rebecca nói. “Hắn lên lịch trình những buổi họp quan trọng với các nhà quảng cáo và rồi bất thình lình thay đổi, và trợ lý của hắn ‘quên’ báo lại cho cô.”

Ngày hôm sau, Nico gặp Mike Harness trong thang máy. “Tôi nghe bảo hôm qua cô đã ăn trưa với Rebecca DeSoto tại nhà hàng Michael’s,” ông ta thản nhiên nói.

Bụng Nico quặn lên, nhưng cô nhắc mình đã cố tình chọn Michael’s để tin đồn lan đi. Cô muốn mọi người biết rằng cô không sợ. “Đúng vậy,” cô thẳng thắn nói. Cô không đưa ra lời giải thích hay lý do nào. Quả bóng giờ ở bên sân ông ta.

“Một người ăn trưa cùng hơi bất thường nhỉ?” Mike hỏi, chỉnh lại cổ áo.

“Thật á?” Nico nói. “Cô ấy là bạn tôi.”

“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ thận trọng hơn,” Mike nói, nhìn vào làn da màu da cam sậm trên mu bàn tay mình. “Tôi nghe bảo cô ta là một kẻ dối trá.”

“Cám ơn ông. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó,” Nico nói.

Thằng đểu, cô nghĩ, khi cô nhìn ông ta ra khỏi thang máy. Đàn ông lúc nào cũng dính lấy nhau, dù họ có làm những việc sai trái kiểu gì chăng nữa. Hừm, phụ nữ cũng có thể chơi trò đó.

Hai tuần sau, cô bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.

Victor đang tổ chức một bữa tiệc “Spring Fling” vào chiều Chủ nhật tại tư gia của ông ở Greenwich, Connecticut. Đây rõ ràng là truyền thống hàng năm chỉ dành cho một số giám đốc ở Splatch-Verner. Căn nhà là một tư dinh xây bằng gạch xám vào hồi những năm 1920 và nằm trên một mảnh đất rộng năm mươi lăm mẫu. Khi đó cô và Seymour có một chiếc Jeep Wagoneer, và khi họ đậu xe trên bãi đỗ ở cuối con đường xe chạy dài hàng dặm, Bruce Chikalis chạy rầm rầm tới trên một chiếc Porche 911 cổ. Nico ra khỏi chiếc Jeep, bế Katrina trong tay, đúng lúc Bruce vẻ lười nhác ra khỏi chiếc Porche, chậm rãi lau kính mát bằng một miếng vải đặc biệt. Hắn cẩn thận đeo kính lên, nhìn sang Nico, và mỉm cười - đúng lúc Victor Matrick đang đi quanh ngôi nhà vận bộ đồ chơi tennis. “Giờ tôi mới thực sự thấy chị, Nico ạ,” Bruce lớn tiếng nhận xét. “Là một bà mẹ. Không phải rất tuyệt vời sao, Victor?”

Nico muốn giết hắn ta, nhưng thay vào đó, cô nhìn vào mắt Victor. Victor vỗ lên lưng Bruce. “Anh nên nghĩ đến chuyện có con đi thôi, Bruce ạ,” ông nói. “Tôi luôn thấy rằng người đàn ông của gia đình thì trở thành giám đốc điều hành giỏi hơn.”

Đó là tất cả những gì Nico cần phải nghe.

Đâu đó vào buổi chiều, cô bế Katrina vào phòng khách trên tầng hai cho con bú, và khi cô quay lại bữa tiệc, cô gặp Victor trên hành lang.

“Cám ơn ông vì điều đó,” cô nói vẻ hiển nhiên, ý nhắc tới việc xảy ra cạnh cái xe. Có vẻ như Victor dễ bị tâng bốc quá. “Phải giữ cho mấy thằng trẻ ở đúng chỗ của nó,” ông nói. “Mà mọi việc thế nào?” Họ sắp tới cầu thang - và chỉ trong một giây, họ sẽ tách nhau ra - đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cô nói chuyện riêng với Victor.

“Chúng tôi sẽ có số đầu tiên thật ấn ượng,” Nico tự tin nói, chuyển đứa bé từ bên này sang bên kia. “Và tôi biết chúng tôi sẽ tiếp tục phát triển chừng nào chúng ta còn nhớ rằng Bonfire là một tạp chí dành cho việc phát triển phụ nữ. Khi các nhà quảng cáo thấy một nhà xuất bản là nam giới bước vào, chà, tôi chắc là sẽ không gửi đi thông điệp mạnh mẽ và đầy quyền năng được như chúng tôi.”

Victor gật đầu. “Có lẽ cô có lý,” ông ta nói. “Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.”

Cô liên tục làm chuyện đó, từng chút một, tận dụng mọi cơ hội với Victor để nhắc ông nhớ đến việc gửi đi thông điệp đúng đắn cho các nhà quảng cáo, trong khi đó vẫn liên tục nhìn sau lưng mình canh chừng Bruce. Một vài tháng trôi qua không có tiến triển gì rõ rệt, nhưng cuối cùng, như vẫn luôn thế, cơ hội gõ cửa.

Một trong những công ty khổng lồ về mỹ phẩm tổ chức buổi kỷ niệm và quảng bá một tuần tại khu trượt tuyết riêng ở Chile. Họ cho các nhân vật nổi tiếng, người mẫu, và người làm tạp chí bay trong một chiếc 747 riêng cho “kỳ nghỉ” đặc biệt. Đó là loại sự kiện mà Bruce chỉ chăm chăm nhắm tới. Không may là, Splatch-Verner không thích việc các giám đốc đi công tác ở nơi quá xa rất khó gọi về ngay. Nico biết rằng nếu Bruce có đầu óc, anh ta sẽ thôi không đi. Nhưng mẹo là phải thuyết phục anh ta làm điều ngược lại.

Nhưng bằng cách nào?

“Những chuyện này đơn giản hơn em nghĩ,” Seymour nói. “Đàn ông đơn giản lắm. Cứ bảo với anh ta là anh ta không được đi.”

“Em đâu có quyền gì mà bảo anh ta được hay không được làm cái gì,” Nico nói.

“Vấn đề là ở chỗ đó,” Seymour nói.

Vào các buổi sáng thứ Tư, Nico sẽ có cuộc gặp hàng tuần với Bruce và các nhân viên cao cấp của anh ta. Đến cuối buổi họp, cô đưa ra việc đi Chile. “Tôi không muốn anh đi,” cô nói bằng cái giọng đều đều, vô cảm của mình. “Tôi nghĩ thời gian của anh sẽ được tận dụng tốt hơn nhiều nếu tuần đó anh ở New York.”

Bruce nhướn mày lên giận dữ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. “Lại chơi trò làm mẹ đấy à?” Nghe thì có vẻ như đùa, nhưng giọng anh ta gân lên.

Mười phút sau anh ta có mặt trong văn phòng của cô. Anh ta đóng cửa lại. “Chúng ta cần nói chuyện,” anh nói nói. “Chị đừng có bao giờ nói với tôi rằng tôi có thể và không thể làm điều gì trước mặt nhân viên của tôi.”

“Họ cũng là nhân viên của tôi,” Nico thẳng thắn nói. “Tôi cần đảm bảo tạp chí này hoạt động đúng theo lịch trình.”

“Tôi tự lo lịch làm việc của mình.”

“Tùy anh thôi.” Nico nhún vai. “Tôi chỉ trông chừng sau lưng anh thôi mà.”

Anh ta khịt mũi không tin rồi bước ra.

Thế là đủ chắc anh ta đã cắn mồi. Trong khi anh ta đi trượt tuyết ở Chile với các người mẫu bikini, Nico và Victor chọn người thay thế anh ta - một phụ nữ. Lẽ ra Mike Harness có thể bảo vệ Bruce. Nhưng Nico ngờ rằng Victor đang sử dụng vụ Bruce để giữ Mike tại vị, bằng việc khăng khăng rằng Bruce phải đi.

Theo dự kiến Bruce sẽ bị sa thải ngay hôm sau khi anh ta từ Chile quay về. Hẳn là anh ta nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra trong khi mình vắng mặt. Vì buổi chiều hôm anh ta về tới, anh gọi cho Nico và nài nỉ họ phải ăn tối hôm đó để “lên kế hoạch hành động.”

Đây là lời đề nghị mà Nico không thể chối được, và là một trong những việc phải làm trong sự nghiệp của cô. Cô vẫn nhớ mãi buổi tối hôm đó, ngồi đối diện với Bruce khi anh ta liên tục lải nhải về chuyện họ đã không hợp cạ thế nào và nên cố gắng để làm việc cùng nhau như một đội. Và cô gật đầu đồng ý với anh ta, biết rằng chỉ trưa mai thôi, anh ta sẽ xong đời và ra khỏi công ty và cô sẽ thắng. Có một vài lúc ngắn ngủi trong bữa tối cô cảm thấy tội nghiệp cho anh ta, khi cô thực sự nghĩ anh ta đang nói thật lòng. Nhưng rồi cô nhanh chóng xua ý nghĩ đó đi. Cô cảm thấy cảm giác ngọt ngào của quyền lực. Đây là làm ăn lớn, và Bruce lớn rồi. Anh ta phải học cách tự chăm lo cho bản thân.

Giống như cô đã học cách tự chăm lo cho bản thân mình.

Lúc mười hai rưỡi, nửa tiếng sau khi lời tuyên bố được đưa ra, Bruce gọi cho cô. “Đây là do chị làm phải không?” anh ta chua chát hỏi. “Tôi đã nghĩ chị không có khả năng. Tôi không nghĩ là chị dám làm.”

“Chỉ là làm ăn thôi, Bruce ạ,” cô nói.

Chúa ơi, cảm giác thật bay bổng. Cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác nào như thế trong đời. Từ bên ngoài ý thức, cô biết rằng là một phụ nữ thì cô nên cảm thấy tội lỗi. Cô nên cảm thấy tồi tệ hay sợ hãi vì đã không “tử tế.” Và trong một giây, cô quả là sợ thật. Nhưng cô sợ cái gì chứ? Quyền lực của cô? Chính bản thân cô? Hay cái ý tưởng cũ rích rằng cô đã làm gì đó “xấu xa,” và vì thế sẽ bị trừng phạt?

Ngồi trong văn phòng mình chiều hôm đó, vừa gác điện thoại sau cuộc nói chuyện với Bruce, đột nhiên cô hiểu ra rằng mình sẽ không bị trừng phạt. Không có luật lệ gì. Điều hầu hết phụ nữ nghĩ là “luật lệ” chỉ là những quy tắc đơn giản để giữ cho phụ nữ ở yên trong vị trí của họ. “Tử tế” là một cái hộp dễ chịu, an toàn mà xã hội bảo phụ nữ nếu họ ở trong đó - nếu họ không chui ra khỏi cái hộp “tử tế” đó - họ sẽ an toàn. Nhưng không ai an toàn cả. An toàn là một thứ dối trá, nhất là khi liên quan đến chuyện làm ăn. Những nguyên tắc đích thực là về quyền lực: người nào có nó, và người nào có thể thực thi nó.

Và nếu ta có thể thực thi nó, ta có nó.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình ngang bằng với mọi người. Cô luôn là một tay chơi trong trò chơi đó.

Đêm hôm đó, cô mua một hộp trứng cá tầm và champagne Cristal, cùng Seymour ăn mừng. Và sau đó, Seymour muốn làm tình, còn cô thì không. Cô nhớ cái cảm giác đó rất rõ ràng: Cô không muốn có ai khác ở bên trong cô cả. Dường như cô đã lấp đầy mọi khoảng trống bên trong mình rồi, và ít nhất lần đó, một mình cô là đã đủ.

Nhưng giờ vẫn như thế chứ?

Cô bước tới chỗ cửa sổ phòng ngủ và nhìn ra ngoài. Sau nhiều năm kể từ vụ Bruce Chikalis, cô đã cẩn trọng thực thi quyền lực của mình, chỉ sử dụng toàn bộ công năng của nó khi nào thực sự tuyệt đối cần thiết. Cô đã học cách không tự mãn với những chiến công của mình hay thậm chí thừa nhận chúng. Vì quyền năng đích thực có thể đến từ việc sử dụng một bàn tay vô hình, luôn luôn kiểm soát được. Cô không thể nén nổi cảm giác kích thích khi chiến thắng, nhưng thế không có nghĩa là những người khác cũng phải biết chuyện đó.

Và nghĩ đến Mike, và chuyện cô sắp làm với ông ta, khiến cô cảm thấy một cảm giác chiến thắng không kìm hãm được. Hơi nông cạn, và có lẽ đáng buồn nữa. Trong cô vẫn có một phần hy vọng rằng những người đứng đầu các tập đoàn có thể cư xử tử tế nhưng kinh nghiệm đã dạy cho ta rằng khi liên quan đến tiền bạc và quyền lực, thì câu chuyện giống hệt nhau. Nếu Mike già hơn và sắp sửa nghỉ hưu... nhưng ông ta không thế, và nếu cô không loại ông ta, ông ta sẽ khiến cho đời cô khốn khổ. Ông ta đã đâm cô hai nhát rồi. Cú đánh tiếp theo của ông ta có thể hạ nốc ao cô.

Cô quay khỏi cửa sổ và bước đi bước lại trên tấm thảm Oriental. Chỉ là làm ăn thôi, cô tự nhủ. Mike Harness hiểu Splatch-Verner hoạt động thế nào. Ông ta phải biết rằng một ngày nào đó Victor có thể cắt đầu ông ta. Và nó chẳng phải là Mike đã không tham gia cắt đầu ai cả...

Nhưng ta luôn nghĩ rằng chuyện đó có thể xảy đến với những người khác. Ta không bao giờ nghĩ nó có thể xảy đến với mình.

Có lẽ đó là sự khác biệt giữa cô và những người khác, hầu hết những giám đốc điều hành nam giới tại Splatch-Verner, cô nghĩ. Cô biết chuyện đó có thể xảy đến với mình. Và nếu cô thay thế vị trí của Mike, tùy thuộc vào hoàn cảnh, cô có thể bám trụ ở đó chừng hai năm, hoặc có khi năm năm. Và nếu cô thực sự may mắn, thì có lẽ là năm. Nhưng cuối cùng cô cũng sẽ bị sa thải.

Trừ phi cô chiếm được vị trí của Victor Matrick.

Cô nhìn xuống con đường tối mờ bên dưới và mỉm cười. Nico O’Neilly, CEO của Splatch-Verner, cô nghĩ. Hoàn toàn có khả năng đó.