Rừng Son

Chương 3




Victory mở khăn ăn ra và nhẹ nhõm nhìn quanh nhà hàng.

Ngay cả nếu bộ sưu tập của cô không thành công, được quay trở lại New York vẫn thật tuyệt vời, nơi phụ nữ có thể là chính mình. Nơi họ có thể thẳng thắn mà nói, “Tôi muốn thế này!” và không ai đối xử với họ như thể họ là kẻ thù của Chúa, đang vi phạm một quy tắc thiêng liêng bất khả xâm phạm nào đó về hành vi của phụ nữ.

Không giống như ở Nhật, cô tức giận nghĩ. “Cô Victory. Cô không nói 'Không' với đề nghị của tôi!” Ông Ikito khăng khăng nói thế khi cô gọi ông ta. “Cô là phụ nữ. Cô nghe theo đàn ông. Điều đàn ông nói tốt hơn.” Và cuối cùng, cô đã phải nhượng bộ, đồng ý hoãn quyết định sang ngày hôm sau. Chuyện đó thực sự khó chịu. “Cưng ơi, cưng đơn giản là buộc các cửa hàng lấy mẫu thiết kế của cưng thôi,” David Brumley bạn cô đã nói, khi anh gọi để an ủi cô sau những màn phê phán ác liệt. “Đừng để họ chỉ đạo cưng. Cưng bảo họ phải làm gì chứ. Trời ạ.” Đương nhiên, David có thể dễ dàng nói thế. Anh là nhà thiết kế thời trang thành công, nhưng anh ta cũng là một người đàn ông, và gay. Và nổi tiếng là một diva. Mọi người sợ David. Trong khi dường như không một ai sợ hãi, dù chút ít, Victory Ford cả...

Thôi, cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ thì không, khi cô đang chuẩn bị ăn trưa với hai cô bạn thân ở nhà hàng Michael's. Mặc cho mọi thăng trầm, Victory chưa bao giờ trở nên chán cuộc sống ở thành phố New York. Và cô vẫn thấy phấn khích khi đi ăn trưa tại Michael’s. Nó đắt đỏ đến lố bịch và có chất bè lũ như căn tin trường trung học. Nhưng ngày ta thôi trân trọng những thứ ngớ ngẩn trong đời là ngày ta trở thành một ả dở hơi già xọm khô khan. Và sau đó chẳng ai sẽ bắt máy khi bạn gọi đến.

Cô đến sớm và tóm lấy cơ hội để ngắm khung cảnh. Nhà hàng Michael’s là căn tin giá cao cho những người có thế lực và ảnh hưởng của thành phố, một số quá nghiện đi lại đến nỗi hàng ngày họ ăn trưa ở ngay ngoài đường như thể nó là một câu lạc bộ vùng quê riêng của họ. Nếu ta muốn nhắc mọi người nhớ đến sự hiện diện của mình, ta phải ăn trưa ở Michael’s, nơi giang hồ đồn thổi là các nhà báo phụ trách mục lượm lặt trả tiền cho các hầu bàn để được nghe báo cáo lại ai ăn trưa với ai và họ nói những chuyện gì. Những bàn được mọi người thích ngồi thường có số từ một tới mười, và có lẽ vì cô ăn trưa với Nico O’Neilly và Wendy Healy (Victory khiêm tốn về sự quan trọng của bản thân nên không thêm tên mình vào danh sách đó), họ được ngồi ở bàn số hai.

Đặt cách đó vài bước chân và có vẻ rất oai vệ là bàn số một, cái bàn được ham muốn nhất trong nhà hàng. Nó không chỉ được coi là “Bàn Quyền lực.” Nó còn là cái bàn riêng tư nhất trong nhà hàng vì nó cách các bàn khác đủ xa để tránh không bị nghe lén. Ngồi ở bàn đó là ba phụ nữ mà Victory thầm đặt tên là Ong Chúa. Già hơn, khôn ngoan hơn, và nổi tiếng vì những vụ thỉnh thoảng họ nổi điên hét toáng lên. Họ là những phụ nữ thành đạt tột bực đã làm khuynh đảo cả thành phố bao năm nay. Nghe đồn rằng họ bí mật điều khiển cả New York. Không những ở vị trí đầu trong lĩnh vực của họ, mà họ còn sống ở đây chừng hơn bốn mươi năm, có những mối quan hệ sâu sắc với những người quan trọng. Thật vậy, một trong số họ, Susan Arrow, nổi tiếng vì có lần đã nói, “Mọi người đều là con số không ở thời điểm nào đó trong đời mình, bao gồm cả thị trưởng.”

Susan Arrow có lẽ gần bảy mươi tuổi, nhưng nếu nhìn bề ngoài thì gần như không thể biết được tuổi thực của bà. Có gì đó xảy đến với những phụ nữ thành công khi họ đến tuổi bốn mươi - như thể thời gian bắt đầu quay ngược, và kiểu gì đó trông họ đẹp hơn và trẻ hơn hồi họ còn ba mươi. Dĩ nhiên là họ đã tiêm đầy botox vào mặt mình, rồi nâng mắt và thỉnh thoảng nâng cả mặt, nhưng hiệu quả thì sâu sắc hơn kết quả có thể đạt được bằng con dao của nhà phẫu thuật. Thành công và tự phát triển hết năng lực là điều thực sự khiến phụ nữ rạng ngời - họ tỏa sáng rỡ ràng trong đời. Susan Arrow đã chiến đấu với ung thư, hai lần nâng mặt và có lẽ cả bơm ngực, nhưng ai quan tâm chứ? Bà ấy vẫn gợi cảm, mặc một chiếc áo len cổ tim bằng cashmere màu kem và quần len màu kem. Victory và Nico luôn bảo rằmg họ hy vọng trông mình đẹp được bằng nửa thế khi họ bằng tuổi bà.

Susan là người thành lập và chủ tịch công ty quan hệ công chúng thành công lẫy lừng ADL. Và bà ngồi cùng với Carla Andrews, phóng viên tin tức giờ cao điểm nổi tiếng, và Muffie Williams, bà này, gần sáu mươi, là người trẻ nhất trong nhóm. Muffie là chủ tịch chi nhánh B et C ở Mỹ, tập đoàn chuyên bán các mặt hàng xa xỉ, khiến bà trở thành người phụ nữ quyền lực nhất trong ngành thời trang ở Mỹ. Tuy vậy, ngoại hình của bà lại cực kỳ tương phản với cái tên WASP[2] nghe có vẻ nhẹ nhàng của bà. Muffie là một WASP (xuất thân từ một gia đình Boston Brahmin), nhưng trông bà có vẻ rất Pháp và khó lại gần. Mái tóc đen của bà vuốt ngược ra sau đầu và buộc chặt thành một búi nhỏ, và bà luôn đeo đôi kính Cartier màu xanh da trời khung làm bằng vàng mười tám cara. Bà là một nữ doanh nghiệp tàn nhẫn không chịu đựng nổi những kẻ ngu xuẩn. Và bà có thể làm nên hay hủy hoại sự nghiệp của một nhà thiết kế.

[2] (WASP, Wasp) (từ Mỹ, nghĩa Mỹ) người Anglo-Saxon da trắng theo đạo Tin lành (White Anglo-Saxon Protestant)

Tim Victory lỗi một nhịp khi cô mới bước vào nhà hàng Michael’s và thấy Muffie - không hẳn là sợ, mà ngưỡng mộ thì đúng hơn. Với cô, Muffie tương đương với Mick Jagger. Khiếu thẩm mỹ của bà ta là vô song và tiêu chuẩn của bà gần như không với tới được. Một từ của Muffie có ý nghĩa mọi thứ với Victory, trong khi vài người thấy chuyện đó trẻ con, Victory vẫn trân trọng rất nhiều lời góp ý mà Muffie đã dành cho cô trong bao năm qua. Sau show diễn lớn đầu tiên của cô, sáu năm trước, Muffie đã ra sau cánh gà, hống hách vỗ lên vai cô, và thì thầm bằng cái giọng miền Bờ Đông khó chịu của mình, “Rất giỏi đấy, cô gái. Rất, rất giỏi. Cô có khả năng đây.”

Nếu là hoàn cảnh bình thường, có lẽ Victory đã lại bàn bà chào hỏi. Nhưng cô đoán phản ứng của Muffie với show diễn của cô cũng giống với giới phê bình. Và Muffie thường không nói gì nếu bà không thích. Sự im lặng của cô cũng có ý nghĩa như vậy. Đôi khi tốt hơn hết là không nên đưa mình vào một tình huống khó xử. Vì thế khi Muffie nhìn thấy cô lúc cô ngồi xuống, Victory quyết định chỉ giới hạn màn chào hỏi bằng một cái gật đầu trung tính.

Nhưng lúc này, đúng lúc cô đang lén nhìn bàn Ong Chúa thì Muffie đột nhiên nhìn lên và bắt gặp Victory đang đăm đăm nhìn. Victory ngượng nghịu mỉm cười, nhưng Muffie không có vẻ khó chịu. Bà đứng dậy đặt khăn ăn xuống ghế và tiến về phía cô.

Trời ơi, Victory căng thẳng nghĩ. Cô không thể tưởng tượng nổi show diễn của cô tệ đến mức phải khiến Muffie đặc biệt báo cho cô biết điều đó. Hai giây sau Muffie đã đứng trước mặt cô, mặc bộ quần áo may bằng vải tuýt có gắn những đồng xêquin. “Cưng ơi, tôi đã định gọi cho cô,” bà thì thầm.

Victory ngạc nhiên nhìn bà. Muffie chưa bao giờ dành cho cô vinh dự được bà gọi điện thoại. Tuy nhiên trước khi cô kịp trả lời, Muffie tiếp tục, “Tôi muốn cô biết rằng show diễn của cô thật xuất sắc. Giới phê bình không hiểu họ đang nói gì đâu - họ nói sai thường xuyên như khi họ nói đúng vậy. Hãy tiếp tục việc cô đang làm, cô gái ạ. Và cuối cùng thế giới sẽ bắt kịp với cô.” Và sau khi tuyên bố xong, Muffie vỗ lên vai Victory hai lần (khá giống nữ hoàng dùng thanh kiếm gõ lên vai hiệp sĩ, Victory nghĩ), và quay lại bàn mình.

Trong vài giây, Victory choáng váng ngồi đó, cố gắng tiêu hóa lời khen ngợi bất ngờ này. Và rồi cô cảm thấy như thể mình sắp nổ tung lên vì hạnh phúc. Những giây phút thế này rất hiếm hoi. Và dù tương lai có xảy ra chuyện gì, cô biết mình sẽ trân quý lời nhận xét của Muffie như thể nó là bảo vật gia truyền, lấy nó ra và nhìn ngắm nó mỗi khi cảm thấy buồn chán.

Có tiếng xao động ở cửa. Và Nico O’Neilly xuất hiện, đi vụt qua ông chủ nhà hàng như thể ông ta không hề tồn tại mà tiến thẳng về phía bàn. Mặt cô rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy Victory. Nico gần như lúc nào cũng lạnh nhạt và thường lạnh nhạt, nhưng với bạn bè thì không bao giờ như vậy. “Đi Nhật thế nào?” Nico vừa hỏi vừa ôm Victory.

“Tệ hại lắm,” Victory nói. “Nhưng Muffie Williams vừa bảo với mình rằng, bà ấy nghĩ show diễn của mình xuất sắc. Mình sẽ sống nhờ vào câu đó trong ba năm tiếp theo.”

Nico mỉm cười. “Cậu không việc gì phải thế, Vic ạ. Cậu là thiên tài.”

“Ôi, Nic...”

“Tớ nói thật lòng đấy,” Nico vừa nói vừa mở khăn ăn ra. Cô quay sang bồi bàn đang đứng cạnh mình. Anh này đợi thời điểm thích hợp để đưa thực đơn cho cô. “Nước. Rượu sâm panh. Cám ơn,” cô nói.

Victory trìu mến nhìn bạn mình. Mối quan hệ của cô với hai bạn gái là vô giá. Bởi chỉ khi ở bên phụ nữ, ta mới thực sự tỏ ra yếu đuối. Ta có thể muốn được bạn bè ôm và vỗ lên lưng mà không cần phải lo lắng sẽ bị coi là kẻ bất an không cứu chữa nổi. Nhưng tình bạn của cô với Nico còn sâu sắc hơn. Nhiều năm trước, khi cô gặp một năm tồi tệ và không đủ tiền để sản xuất bộ sưu tập tiếp theo, Nico đã cho cô vay bốn mươi ngàn đô. Victory đã không hỏi vay, và thậm chí không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng một tối, Nico đã xuất hiện ở xưởng thiết kế của cô như một bà tiên mẹ đỡ đầu. “Tớ có tiền và cậu cần,” cô vừa nói vừa viết một tờ séc. “Và đừng lo chuyện sẽ không có khả năng trả lại cho tớ. Tớ biết cậu sẽ làm được.”

Con người có đặc điểm thú vị, Victory nghĩ, là ta không bao giờ biết thẳm sâu trong họ là thế nào, nhất là với những người như Nico O’Neilly. Khi lần đầu gặp Nico, cô không tưởng tượng nổi cuối cùng chính Nico lại dạy cho cô về tình bạn, rằng đằng sau cái vẻ ngoài lạnh nhạt là một con người chung thủy mãnh liệt. Giá như anh bồi bàn hiểu Nico thực sự là một con người tuyệt vời thế nào, Victory nghĩ, thích thú liếc nét mặt bồi bàn khi anh ta căng thẳng mở thực đơn ra. Nico vẫy tay bảo thôi. “Được rồi. Tôi đã biết mình muốn gọi gì rồi.” Câu nói của cô không có gì ác ý. Nhưng anh bồi bàn vẫn trông như thể anh ta vừa bị cắn cho phát. Giống như hầu hết những người đàn ông đối mặt với một phụ nữ không chịu gia nhập vào những sự tinh tế thông thường của xã hội, anh bồi bàn chắc hẳn nghĩ Nico là một ả xấu xa.

Tuy nhiên, Nico được cái hoàn toàn vô nhiễm với những lời nhận xét của mọi người về mình, và cô nồng nhiệt nhoài người qua bàn. Cô bị kích động một cách bất thường. Cuộc gặp với Huckabees đã tiến triển cực kỳ tốt đẹp. Đặc biệt là khi Peter Borsch đã gần như lờ Mike Harness đi hoàn toàn - và rồi, sung sướng vì chiến thắng của mình, cô đã làm một việc cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm là gọi cho Kirby Atwood, bí mật hẹn gặp anh sau bữa trưa. “Tớ vừa làm một việc cực xấu xa,” cô tự hào nói, như thể cô hoàn toàn không nghĩ chuyện đó có gì là xấu xa cả. “Sáng nay tớ đã phát điên lên với Mike Harness...”

“Tớ tin chắc là ông ta đáng bị thế...”

“Ừ, thực ra không liên quan đến công việc.” Nico ngồi ngả người ra và vừa nhìn xuống vừa xếp lại khăn ăn trên đùi. “Tớ nhận ra tớ đã tự khép mình trong một tòa thép. Tớ không thể bị ai chạm vào, và vì thế tớ đã làm một việc tồi tệ...”

Victory bật cười. “Cưng ơi, cậu chưa làm gì tồi tệ cả. Về mặt xã hội thì càng không. Cậu luôn hoàn hảo.”

“Nhưng không phải thế. Hay ít nhất, tớ không muốn lúc nào cũng thế. Và vì vậy tớ...” cô im bặt, nhìn quanh nhà hàng để chắc chắn không ai nghe thấy họ.

Vào giây phút đó, Susan Arrow nhìn thấy họ và nhoài người qua một bên bàn.

“Xin chào các cô gái,” bà kêu lên như một con quạ già.

Đột nhiên Nico lại trở nên chuyên nghiệp. “Cưng ơi, chúng ta có thể nói chuyện về khách hàng của bà, Tanner Cole được không?” cô hỏi. Tanner Cole, ngôi sao điện ảnh, là người chụp bìa tháng Mười một cho tạp chí Bonfire, và đòi được chụp thêm ảnh. Để làm vừa lòng anh ta thì buộc phải chụp thêm ba lần nữa. Và rồi anh ta rõ ràng đã làm một trong các trợ lý sợ phát khiếp khi đề nghị cô ấy thổi kèn cho anh ta trong phòng vệ sinh.

“Tình yêu ơi, anh ta lớn lên từ một cái kho thóc. Nghĩa đen đấy. Anh ta không biết cư xử gì đâu,” Susan nói.

“Ai cơ?” Carla Andrews nghi ngờ hỏi, đặt tay lên tai. Carla đang ngồi ở phía bàn bên kia, và ghét bị bỏ ra ngoài bất cứ chuyện gì - một trong những lý do vì sao, nhiều người nghi ngờ, bà có thể có thể tại chức được lâu như thế trong khi những phụ nữ trẻ hơn đã bị cho nghỉ.

“Tanner Cole. Ngôi sao điện ảnh,” Muffie Williams lạnh nhạt nói. Mặc cho mối quan hệ khăng khít giữa ngành thời trang và Hollywood, Muffie vẫn bướng bỉnh khăng khăng vin vào quan điểm kiểu cũ về các diễn viên. Rằng họ là những đứa trẻ được nuông chiều quá mức, được trả quá cao và nên bị nhìn nhận như vậy.

“Tôi biết anh ta là sao điện ảnh,” Carla nói, nhìn Muffie vẻ khinh thường. “Tôi đã phỏng vấn anh ta chín lần. Tôi phỏng vấn anh ta khi anh ta còn là một thằng nhóc.”

“Chị có chắc là muốn chia sẻ thông tin đó không đấy?” Muffie hỏi, dùng khăn chấm môi.

“Tôi không cần biết ai biết cái gì. Tôi chả sợ gì cả,” Carla vặn lại.

“Victory,” Susan hỏi, lờ Carla và Muffie đi, “Lyne Bennett liên lạc được với cô chưa?”

Hóa ra ông ta có được số của mình bằng cách đó, Victory nghĩ. Cô gật đầu. “Ông ấy đã gọi cho tôi sáng nay rồi.”

“Tôi hy vọng cô không thấy phiền,” Susan nói. “Tôi chưa bao giờ cho ai số điện thoại, nhưng suốt ba tuần qua Lyne cứ làm phiền tôi. Kể từ lúc ông ta đến show diễn của cô. Tôi cứ bảo ông ta là tôi phải hỏi cô trước đã. Lyne là thế đó - ông ta bị ám ảnh quá mức. Ông ta gọi tôi năm lần, nài nỉ muốn gặp cô bằng được.”

Trời ơi, Victory nghĩ - giờ cả nhà hàng Michael sẽ biết rằng Lyne muốn hẹn hò với cô. Nhưng chuyện đó cũng không thực sự quan trọng lắm. Giây phút cô bị bắt gặp nhìn thấy đi cùng ông ta giữa chốn đông người, mọi người sẽ biết ngay. “Tôi đã gặp ông ta rồi,” Victory nói, không hiểu hành động của Lyne. “Ít nhất là mười lần.”

“Có khi cô gặp ông ta hàng trăm lần rồi,” Susan cười hô hố. “Nhưng Lyne không nhớ gì cả. Não ông ta như cái sàng ấy. Ông ta gặp đối tác kinh doanh đầu tiên vài năm trước, và ông ta không nhận ra ông ấy.”

“Ông ta đâu có ngu đến thế. Ông ta là tỷ phú, chị biết mà,” Carla phản đối.

“Mà dù sao, ông ta vô hại ấy mà,” Susan nói.

“Ông ta là người dễ chịu,” Carla thêm vào. “Phụ nữ luôn lợi dụng ông ta. Đặc biệt là phụ nữ thông minh.”

“Ông ta là một người đàn ông. Ông ta hoàn toàn không biết mình muốn gì,” Muffie thì thầm.

“Tình cờ ông ta lại bạn rất tốt của tôi,” Susan nghiêm nghị nói. “Ông ta có thể không hoàn hảo, nhưng ai hoàn hảo cơ chứ? Tôi luôn tự nhắc mình rằng dù ông chồng tôi, Walter, có làm tôi điên lên cỡ nào, thì tôi có khi còn tệ hơn...”

“Wendy tới kìa,” Nico nói, ngước lên.

“Xin chào. Tớ xin lỗi vì đến muộn,” Wendy Healy nói, đi lại bàn mình. Kính của cô bóng mờ hơi nước và cô hơi vã mồ hôi.

“Tình yêu ơi, trông cô như thể vừa đi bộ đến,” Susan ré lên. “Họ không chăm sóc cô ở Splatch à?”

Wendy nhăn nhó. Cô đã đi bộ từ văn phòng tới đây. Trợ lý của cô, Josh, đã thản nhiên thông báo với cô là anh ta không gọi được xe. “Tôi có trợ lý nam,” cô nói, như để giải thích.

“Tớ cũng từng có trợ lý nam,” Victory nói. “Anh ta mặc áo len hồng mua ở một tiệm đồ từ thiện, và ngủ trưa. Trên sofa. Như một đứa trẻ. Tớ cứ nghĩ mình nên cho anh ta uống sữa và ăn bánh.”

“Toàn bộ đàn ông ở thành phố này sắp điên cả rồi ư?” Wendy hỏi.

“Nói đến chuyện đó, cô có gặp Victor Matrick gần đây không?” Susan tự nhiên hỏi.

“Chiều nay tôi phải gặp ông ta,” Wendy nói.

“Cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé, được không cô gái?” Susan nói.

“Đương nhiên rồi,” Wendy nói.

“Chúc bữa trưa ngon miệng,” Nico vừa nói vừa vẫy tay.

“Tớ không biết là Susan biết Victor Matrick đấy,” Wendy thì thầm, ngồi xuống.

“Từng hẹn hò với ông ta,” Victory nói. “Họ vẫn đi nghỉ với nhau ở St. Barts. Dĩ nhiên là cùng với vợ và chồng đáng kính của họ.”

“Tớ luôn thấy kinh ngạc khi cậu biết những chuyện như vậy,” Nico nói.

“Tớ hay đi loanh quanh mà,” Victory nói. “Tớ gặp họ ở St. Barts năm ngoái.”

“Khi đó Victor thế nào?” Wendy hỏi.

“Kỳ quặc,” Victory nói. “Ông ấy mang theo một bộ dụng cụ chơi golf. Mà ở St. Barts thì làm gì có sân golf nào.”

“Tớ thực sự lo cho Victor,” Wendy nói. “Sáng nay ông ta nói chuyện nghe rất điên. Nếu ông ấy điên thật thì tớ toi đời.”

“Sự nghiệp của mình không nên phụ thuộc vào một người nào đó,” Victory nói. “Nó chỉ nên phụ thuộc vào chính mình.”

“Nên thế. Nhưng cậu may mắn, vì cậu không làm cho một tập đoàn.”

“Chính vì thế tớ không sẽ bao giờ làm cho một tập đoàn,” Victory nói. “Nhưng Parador đang ăn nên làm ra. Và ai cũng biết là nhờ cậu.”

“Mọi chuyện rất đơn giản,” Wendy nhún vai nói. “Tớ chỉ cần phải giành được một giải Oscar, thế thôi. Với Ragged Pilgrims. Hoặc nếu không thì Nico sẽ phải chiếm được vị trí của Victor.”

“Chuyện đó mất ít nhất là vài năm nữa,” Nico nói như thể chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. “Trong lúc chờ đợi, tớ thấy không cần phải lo về Victor.” Cô ra hiệu cho bồi bàn. “Victor dễ xử lý. Nếu cậu biết cách đối phó với ông ấy.”

“Vâng?” anh bồi ngập ngừng hỏi.

“Chúng tôi muốn gọi món.”

“Tôi sẽ dùng thịt bò nướng. Chín vừa,” Victory ngọt ngào nói.

“Cá hồi, cám ơn,” Nico nói.

“Còn tôi sẽ dùng salad Nicoise cá ngừ. Không khoai tây,” Wendy nói.

“Cho khoai tây bên cạnh?” bồi bàn hỏi.

“Không khoai tây gì hết. Trên đĩa cũng không,” Wendy nói. “Thực ra, nếu anh có thể bỏ hết khoai tây ra khỏi cái nhà hàng này, thế sẽ tuyệt lắm.”

Bồi bàn đờ đẫn nhìn cô.

“Tớ phải giảm cân,” cô nói với cái bàn. “Ngực tớ trễ xuống tận rốn rồi. Thực ra sáng nay tớ nhìn nó và suýt nhảy dựng cả lên. Thảo nào Shane không tình nguyện làm tình với tớ sáu tháng rồi.”

“Shane khỏe không?” Nico hỏi theo thói quen.

“Ồ, tớ không biết nữa,” Wendy nói. “Tớ gần như không gặp anh ấy. Nhà hàng của anh ấy sắp sửa tiêu tùng. Vì thế anh ấy dằn dỗi suốt, trừ với bọn nhỏ. Tớ thề là thỉnh thoảng tớ nghĩ sẽ tốt hơn cho Shane nếu anh ấy sinh ra là một phụ nữ. Dù sao thì bọn tớ cũng gặp nhau trên giường. Và tớ biết là nghe thế này thì có vẻ kinh khủng, nhưng tớ không quan tâm lắm. Đến lúc nào đó, tớ sẽ thôi làm việc. Và rồi bọn tớ sẽ có cả đời để mà dành từng phút giây cho nhau và chọc nhau điên lên.”

“Cậu may mắn đấy,” Victory nói. “Shane còn đáng yêu. Triển vọng duy nhất tớ có được là Lyne Bennett. Và tớ có thể đảm bảo với cậu rằng chúng tớ sẽ không dành trọn cả đời bên nhau.”

“Cậu đâu biết chắc được,” Nico nói với, Victory nghĩ, sự mơ màng khó hiểu. “Tình yêu có thể đột ngột xuất hiện.”

“Tớ vẫn tin vào tình yêu đích thực,” Wendy vừa nói vừa gật đầu. “Nhưng không nhất thiết phải là với người đàn ông năm mươi lăm tuổi và chưa kết hôn lần nào. Ý tớ là, sao lại thế chứ?”

“Tớ không biết,” Victory nói. “Dù sao, tớ không tin vào tình yêu đích thực. Tớ nghĩ nó thật vớ vẩn.”

“Ai cũng tin vào tình yêu đích thực,” Wendy nói. “Họ phải tin. Ý tớ là, còn gì khiến chúng ta tiếp tục sống chứ?”

“Công việc,” Victory nói. “Ham muốn được làm gì đó trong thế giới này. Hơn nữa, việc cần thiết phải ăn và mặc, và có một mái nhà trên đầu.”

“Nhưng thế lạnh lẽo quá,” Wendy phản đối. “Nếu mọi người không tin vào tình yêu đích thực, họ sẽ không đi xem phim.”

“Đúng ý tớ đấy,” Victory nói. “Đó là một khái niệm quảng cáo. Sinh ra để bán sản phẩm.”

“Đừng nghe cô ấy,” Nico nói, trìu mến nhìn Victory. “Cô ấy chỉ cố tình nói ngược lại thôi.”

“Ồ, tớ biết,” Wendy nói. “Một ngày nào đó cô ấy sẽ phải lòng...”

Victory thở dài. “Tớ quá già cho chuyện đó rồi. Tớ đã chấp nhận hiện thực đó cho đến cuối đời - hay ít nhất trong mười năm nữa. Cho đến khi tất cả đàn ông thôi không muốn ở bên tớ nữa. Tớ sẽ có những mối quan hệ lạnh lùng, khá lịch sự với đàn ông, mà không ai to tiếng, nhưng cũng không ai thực sự quan tâm đến nhau.”

Thật thế á? Nico tự hỏi. Ta có thể già đến mức không còn muốn có tình yêu và ham muốn nữa ư? Suy nghĩ ấy khiến cô thấy khó ở, và cô muốn đổi đề tài. Cô nghĩ mình đã từ bỏ ý tưởng tình yêu lãng mạn từ rất lâu rồi.

“Dù thế nào nào,” Victory tiếp tục, “tớ không thể tưởng tượng nổi tại sao Lyne Bennet lại muốn hẹn hò với tớ. Tớ hoàn toàn không phải loại ông ấy ưa.”

Nico và Wendy liếc mắt nhìn nhau. Wendy thở dài. “Vic, cậu là loại tất cả mọi người đều ưa, cậu có biết điều đó không? Cậu xinh đẹp, thông minh, và vui tính...”

“Và tất cả những đặc điểm mà phụ nữ nói với nhau khi họ không tìm được một người đàn ông nào,” Victory nói. “Thật vớ vẩn. Kiểu gì đàn ông cuối cùng cũng khiến ta thất vọng - làm sao họ không thế được, khi mà chúng ta phủ lên người họ đủ loại kỳ vọng? Và rồi một lần nữa ta nhận ra rằng lẽ ra ta nên dành thời gian cho đàn ông vào công việc của mình. Tớ xin lỗi, nhưng không có gì khiến ta thỏa mãn bằng khi được tạo ra thứ gì đó bằng bàn tay và bộ óc của mình... Đó là thứ không ai có thể cướp đi, dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa.” Cô đang nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa mình và ông Ikito.

“Tớ vẫn thích ôm Shane,” Wendy nói, ân hận nghĩ mình đã không làm thế một thời gian rồi. “Tớ vẫn yêu anh ấy. Anh ấy là cha của con tớ. Chúng tớ tạo ra lũ trẻ đó. Mối liên hệ này thật sâu sắc.”

“Cậu có cảm thấy như thế với Seymour không?” Victory hỏi Nico.

Nghe tên Seymour đột nhiên khiến Nico cảm thấy tội lỗi vì chuyện mình sắp sửa làm với anh. Cô có nên kể với họ về Kirby không nhỉ? Cô đã định kể với Victory, nhưng rồi cô nghĩ nên thôi. Cho đến lúc này thì cũng chưa thực sự có chuyện gì để mà kể. Và Victory sẽ hoảng lên. Cô ấy chắc chắn sẽ thất vọng. Victory chưa kết hôn bao giờ. Và giống hầu hết những người chưa từng có kinh nghiệm đó, cô thường có khuynh hướng lý tưởng hóa nó. Cô rất nghiêm khắc trong quan niệm về việc những người có gia đình thì phải cư xử thế nào. Không phải là cô phán xét gì Victory. Nhưng chỉ là vì nếu Victory giận cô, cô sẽ không biết phải làm gì. Biến Victory hay Wendy thành tòng phạm tội ác của mình là một việc không đúng đắn.

Cô phải đổi đề tài. “Về Victor,” cô nói. “Ông ta đủ khả năng làm mọi chuyện. Tớ nghĩ ông ấy không phải là vấn đề. Tớ nghĩ chính Mike Harness mới là vấn đề.” Và cô kể tiếp cho họ nghe chuyện ông ta đã cố tranh công cuộc gặp với Huckabees như thế nào.

***

“Về lại Splatch-Verner à?” tài xế hỏi.

“Ừm, không hẳn. Không phải lúc này,” Nico nói. “Tôi phải tạt cho chỗ này. Để lấy một thứ cho con gái tôi.” Cô tung ra thông tin này với sự uy quyền thường lệ, nhưng ngay lập tức nhận ra đó là một lý do ngu xuẩn. Làm sao mà, cô vừa nghĩ vừa nhìn vào ví tìm địa chỉ, lấy một thứ lại mất hơn vài phút được. Nhưng có lẽ cô sẽ chỉ ở đó vài phút. Có lẽ ngay giây phút nhìn thấy Kirby Atwood, cô sẽ nhận ra toàn bộ việc này là một sai lầm và ra về.

“Chúng ta có thể đi dạo trong công viên,” Kirby hồ hởi nói khi cô gọi cho anh sáng nay từ văn phòng. “Nhà tôi rất gần công viên. Tôi thích công viên lắm, còn em thì sao? Tôi thậm chí còn mua cho em một cái hot dog, quý bà xinh đẹp ạ.”

“Kirby,” cô kiên nhẫn thì thầm. “Tôi không thể bị bắt gặp đi trong Công viên Trung tâm với anh được.”

“Tại sao không?”

“Vì tôi đã có gia đình, nhớ không?”

“Vậy em không thể đi bộ trong công viên với một người bạn ư?”

“Tôi có thể gặp anh ở nhà anh,” Nico nói, nghĩ rằng chuyện này lẽ ra Kirby phải nghĩ đến chứ. Trừ phi sau rốt anh ta không thực sự muốn làm tình với cô.

“Ừ,” Kirby nói. “Lẽ ra tự tôi phải nghĩ ra chuyện đó, nhỉ?”

Việc Kirby hiểu ra sai lầm của anh khiến cô cảm thấy hy vọng.

Cô tìm được mảnh giấy viết địa chỉ của anh (một mảnh giấy cô đã định vứt đi sau khi gặp anh), và nhìn nó. Căn hộ của Kirby hoàn toàn không gần công viên chút nào - nó ở tận trên Phố 79 và Đại lộ 2. Nhưng cô cho rằng nếu ta là thanh niên, thì năm tòa nhà chả là gì cả.

“Tôi sẽ đến số 302 Phố 79 Đông,” cô nói với tài xế.

Trời ơi, cô đang làm gì thế này?

Cô bật điện thoại di động lên. Cô không thể để văn phòng không liên lạc được với cô quá lâu. Cô gọi cho trợ lý của mình, Miranda, để nhận tin nhắn. Cô có nên nói dối y hệt với Miranda như nói với tay tài xế? Tốt hơn là nói linh tinh thôi. “Tôi phải tạt qua chỗ này,” cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Mới hơn hai giờ một chút. Nếu cô và Kirby thực sự làm việc đó, sẽ mất bao lâu? Mười lăm phút? Nhưng rồi cô sẽ phải nói chuyện với anh ta trước và sau đó một chút. “Tôi sẽ về lại văn phòng lúc khoảng ba giờ,” cô bảo Miranda. “Có lẽ là ba giờ rưỡi, tùy thuộc vào giao thông.”

“Không vấn đề gì,” Miranda nói. “Chị có một buổi họp lúc bốn giờ. Báo cho tôi biết nếu chị về trễ nhé.” Ơn Chúa, Nico nghĩ, Miranda thông minh ghê gớm. Cô ta chắc chắn đủ thông minh để biết khi nào không nên hỏi. Cô ta hiểu rằng thông tin là trên cơ sở cần-phải-biết.

Cô gọi lại hai cuộc điện thoại, rồi bị kẹt xe trên Phố 59. Sao tài xế không đi qua công viên nhỉ? Nhưng dĩ nhiên, công viên đóng cửa vào giờ ăn trưa. Thật là một quy tắc vừa bất tiện vừa ngu xuẩn. Xin nhanh lên cho, nhanh lên, cô thấy mình đang nghĩ. Một khi cô đã quyết định gọi cho Kirby, thì không có đường quay lại. Và cô cứ liên tục mong đợi dữ dội, nóng lòng được gặp anh nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi. Cứ như thể cô trở lại tuổi mười tám, chuẩn bị đi hẹn hò lần đầu tiên. Cô cảm thấy hơi choáng váng.

Cô nên gọi cho Seymour, cô nghĩ. Cô không muốn anh gọi cô trong khi cô đang ở chỗ Kirby và rồi phải nói dối anh.

“Alua,” Seymour nói, nhấc điện thoại lên trong căn nhà mặt tiền. Kể từ lúc Seymour quyết định nuôi giống chó hai năm trước, anh đã có kiểu bày tỏ tình cảm kỳ lạ, một trong số đó là trả lời điện thoại kiểu mới này.

“Chào anh,” Nico nói.

“Có chuyện gì thế? Anh đang bận,” Seymour nói.

Nico biết anh không có ý thô lỗ. Chỉ là tính anh như vậy. Và anh đã không thay đổi kể từ đêm cô gặp anh mười bốn năm trước tại một bữa tiệc. Và anh đã thuyết phục cô rời bữa tiệc, tới một quán bar, rồi hỏi khi nào cô sẽ chuyển vào ở cùng với anh. Seymour luôn chú tâm vào bản thân, những suy nghĩ và hoạt động của riêng mình. Anh thấy mình lúc nào cũng quyến rũ, và như thế là đủ cho anh. Nico nghĩ thực chất thì đàn ông nào cũng như anh cả.

“Làm gì?” cô hỏi.

“Giảng dạy. Cho tiểu ban thượng nghị sĩ. Bí mật tuyệt đối,” Seymour nói.

Nico gật đầu. Seymour là một thiên tài, và gần đây bắt đầu cố vấn cho chính phủ về việc gì đó liên quan đến khủng bố trên Internet. Seymour nói chung là người thích riêng tư, vì vậy cơ hội mới này rất hợp với anh. Công việc chính thức của anh là giáo sư khoa học chính trị ở trường đại học Columbia, nơi anh dạy một lớp một tuần. Nhưng trước đó, anh là giám đốc quảng cáo quyền lực bậc cao. Kết quả là không một ai nghi vấn độ đáng tin cậy hay quan điểm của anh. Và anh đã tiếp cận được với vài đầu óc thiên tài trên thế giới. “Họ đến với em vì sự hào nhoáng mê hoặc của văn hóa pop,” Seymour từng bảo cô. “Và đến với anh để đối thoại.”

Nico nghĩ lẽ ra mình có thể coi đây là một lời sỉ nhục, nhưng cô không làm vậy. Ở một khía cạnh lớn, Seymour nói đúng. Mỗi người họ có điểm mạnh và yếu. Và họ chấp nhận sự khác biệt ở nhau, biết rằng hợp lực lại họ sẽ là một đội đáng gờm. Đây chính là thứ khiến hôn nhân thành công. Khi Nico bắt đầu kiếm được bộn tiền, họ cùng nhau quyết định rằng Seymour sẽ bỏ việc để theo đuổi những đam mê riêng của anh, trở thành giáo sư ở đại học Columbia. Nico thích cái việc rằng nhờ cô, Seymour đã có thể theo đuổi một sự nghiệp có ý nghĩa nhưng tiền lương ít ỏi. Dầu vậy, cô nghĩ và mỉm một nụ cười méo xệch. Rất nhiều lần cô tự hỏi có phải Seymour đã ngấm ngầm lên kế hoạch suốt bấy lâu nay, ngay từ ngày đầu tiên anh gặp cô, khuyến khích và hướng dẫn cô đạt tới thành công và trèo lên cái thang tập đoàn để anh có thể bỏ việc.

Dĩ nhiên, cô đã chứng tỏ mình là một sinh viên ham mê học hành và giỏi giang thế nào. Không hẳn là Seymour đã thuyết phục cô thành công.

Giờ cô nói, “Vậy anh không có thời gian nói chuyện bữa tiệc à?” Cứ hai tuần một lần họ tổ chức tiệc trong căn nhà mặt tiền của họ - từ những bữa tối nhỏ cho mười hai người, đến buffet cho năm mươi người, tiệc coctail cho một trăm người. Tiệc tùng toàn là chuyện làm ăn, thực ra là thế. Tổ chức tiệc là để Nico được mọi người chú ý, để tạo đồng minh, và để chắc chắn họ biết mọi thứ sẽ xảy ra trước khi nó xuất hiện trên mặt báo. Nico thực chất không thích tiệc tùng lắm. Nhưng cô biết Seymour đúng, và cô làm thế để làm vừa lòng anh. Và thực sự với cô việc này cũng chả khó khăn gì. Seymour chọn người phục vụ tại buổi tiệc, đồ uống, và chọn thực đơn, mặc dù thực sự chẳng ai uống quá nhiều ở nhà họ. Seymour ghét những kẻ say xỉn. Anh ghét khi người ta mất kiểm soát. Và hơn nữa, anh có một quy tắc là họ phải đi ngủ mỗi tối muộn nhất là mười giờ rưỡi.

“Chúng ta sẽ nói chuyện đó tối nay,” Seymour nói. “Em có về nhà không?”

“Em không biết nữa,” Nico nói. “Có sự kiện về ung thư ngực gì đó.”

“Vậy thì em nên đi,” Seymour nói. “Ít nhất em cũng nên xuất hiện.”

Anh gác máy, và đột nhiên Nico cảm thấy rối bời. Cô thực sự chưa bao giờ thấy vui nữa. Không phải lúc nào cũng như thế. Lúc mới đầu, khi cô thăng tiến và tất cả đều mới mẻ, cuộc sống không gì hơn là những cú nổ hoành tráng. Mỗi ngày đều tràn ngập những sự phấn khích ngọt ngào. Cô và Seymour đã tận hưởng cảm giác vinh quang khi họ thành đạt và chinh phục mọi thứ. Vấn đề là, không ai bảo với bạn rằng ta phải liên tục chinh phục. Ta không bao giờ được dừng lại. Ta cứ phải tiếp tục, tiếp tục mãi.

Nhưng rốt cuộc chính điều đó, cô nghĩ, là cuộc sống. Dù bạn đang ở đâu, bạn cũng phải liên tục nhìn sâu vào bên trong bản thân mình để tìm kiếm ý chí mà tiếp tục cố gắng. Và khi bạn không thể tiếp tục nữa, bạn chết.

Và mọi người lãng quên bạn.

Dĩ nhiên, khi cô bị lãng quên thì cô đâu còn nữa. Thế thì chuyện đó có thực sự quan trọng không?

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng họ đang chạy tới Đại lộ 3, nhưng đường xá vẫn tắc nghẽn. Cô không nên nghĩ ngợi lung tung nữa. Chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ gặp Kirby. Cô tưởng tượng anh là lá bài hoang dại trong đời mình, một anh hề trong bộ vest sặc sỡ màu, một cây kẹo có vỏ bọc đẹp đẽ.

“Có phải cô bảo số 302 Phố 79 Đông không?” tài xế hỏi, cắt ngang suy nghĩ của cô.

Tòa nhà nơi Kirby ở là một tòa tháp lớn bằng gạch màu nâu với lối xe chạy vòng vèo cắt Phố 79. Nó là tòa nhà cho tầng lớp trung lưu, nhưng lối xe, có lẽ bất tiện hơn là hữu ích, được xây để tạo cho tòa nhà phong cách đẳng cấp cao. Bên dưới mái nhà là hai cửa xoay và một cửa kính trượt mở tự động, như loại thường thấy ở sân bay. Bên trong là một cái bàn lớn, ngồi ở bàn là một người gác cổng lộ rõ vẻ là người ghê gớm.

“Xin cho gặp Kirby Atwood,” Nico nói.

“Gì cơ?” người gác cổng nói, cố tình tỏ ra hách dịch.

Nico thở dài. “Kirby Atwood.”

Người gác cổng liếc xéo cô chẳng vì lý do gì đặc biệt ngoài việc dường như cô đang quấy rầy ông ta bằng việc buộc ông ta phải làm việc, rồi lật cuốn sổ danh bạ. Ông ta nhấc điện thoại lên và quay số.

“Tên gì?”

Nico ngập ngừng, nhớ ra trước đây mình chưa làm việc này bao giờ và không biết chắc cách thức thế nào. Cô có nên nói tên thật để rồi rất có khả năng đẩy mình vào việc bị bắt quả tang? Tuy vậy, nếu cô đưa tên giả, chắc hẳn Kirby sẽ không hiểu. Và thế thì sẽ khiến mọi chuyện càng kỳ cục hơn nữa.

“Nico,” cô thì thầm.

“Cái gì?” người gác cổng hỏi. “Nicole?”

“Đúng rồi.”

“Có cô Nicole đến gặp anh?” người gác cổng nói vào điện thoại. Và vừa nghi ngờ nhìn cô vừa nói, “Lên đi. Phòng 25 G. Ra khỏi thang máy thì rẽ phải.”

302 Phố 79 Đông là một tòa nhà khổng lồ, với những căn hộ như hộp giày chồng lên nhau. Tòa nhà có 38 tầng, mỗi tầng 26 căn hộ, tên đặt theo bảng chữ cái. Tổng cộng là 988 căn hộ. Cô và Seymour đã từng sống trong một tòa nhà y hệt thế này khi họ mới kết hôn. Nhưng họ nhanh chóng chuyển đi.

Cô nghe tiếng cửa mở, âm thanh vọng trên hành lang hẹp. Cô hy vọng cái đầu đẹp đẽ của Kirby sẽ thò ra từ một cánh cửa. Nhưng thay vào đó, một con chó to đùng chạy trên hành lang về phía cô, sung sướng nhảy chồm lên do nghĩ là có bạn cũng như được thoát ra khỏi cái hộp của nó. Con vật gần tới cả trăm pound, lông đốm và bóng mượt đủ để Nico đoán rằng nó là nửa chó săn và nửa chó Great Dane.

Nico dừng ngay lại, chuẩn bị để tóm vào một bên cổ con chó nếu nó định nhảy lên người cô. Nhưng ngay khi con chó tới gần cô, Kirby xuất hiện trên hành lang và nghiêm nghị nói, “Cún! Ngồi xuống!” Con chó lập tức dừng lại và ngồi xuống, thở sung sướng.

“Đó là Cún,” Kirby nói, sải bước về phía cô với một nụ cười tự tin. Anh mặc sơmi xanh đen, chỉ cài mỗi một cúc ở giữa ngực như thể anh vừa khoác áo vào, để lộ cơ ngực. Nico bị ấn tượng bởi thân thể của anh. Nhưng cô thậm chí còn ấn tượng hơn với kỹ năng huấn luyện chó. Phải có một kiểu kiên nhẫn và uy quyền đặc biệt mới huấn luyện hoàn hảo được một con chó to lớn đến vậy, cô nghĩ.

“Thế nào, quý bà xinh đẹp?” Kirby thản nhiên hỏi, như thể việc một phụ nữ lớn tuổi hơn đến nhà anh vào giữa trưa để làm tình là hoàn toàn bình thường. Đột nhiên Nico thấy rụt rè. Cô phải cư xử như thế nào đây? Kirby mong cô sẽ cư xử thế nào? Anh ta coi cô - và họ như thế nào? Không hề có kinh nghiệm để phân loại tình huống này, cô hy vọng anh coi họ là Richard Gere và Lauren Hutton trong phim American Gigolo. Có lẽ nếu cô giả vờ là Lauren Hutton, cô có thể qua được cảnh này.

Và cái cụm “quý bà xinh đẹp” nghĩa là thế nào?

“Tôi xin lỗi, tôi đã quá ngu xuẩn khi bảo em đến căn hộ của mình,” Kirby nói, nhìn hành lang. Anh quay lưng lại và mỉm một nụ cười ngọt như mật ong với cô khiến tim cô tan chảy. “Và tôi thực sự muốn em xem nhà tôi, em biết không? Ngay từ giây phút gặp em, tôi không biết nữa. Tôi chỉ nghĩ là mình rất muốn biết em nghĩ gì về căn hộ của tôi. Kỳ cục nhỉ? Làm sao mà mình vừa gặp ai đó và muốn biết họ nghĩ gì được? Vì tôi đang cân nhắc chuyện chuyển đi. Ở khu trung tâm hay hơn, nhưng tôi vừa mới sửa sang lại xong và có vẻ hơi ngu xuẩn khi lại phải chuyển chiếc một lần nữa, em có nghĩ thế không?”

Nico đờ đẫn nhìn anh. Cô phải trả lời thế nào đây? Cô và Seymour sống ở trung tâm, trong một tòa nhà mặt tiền lớn ở West Village trên Phố Sullivan. Cô nghĩ nó “hay”. Nhưng lý do thực sự họ sống ở đó là vì nó yên tĩnh, dễ chịu và gần ngay trường Katrina học. Có lẽ cô nên tỏ ra thông cảm với anh về những vất vả khi phải sửa sang lại căn hộ. Việc sửa chữa căn nhà mặt tiền mất đến gần một năm, nhưng thực ra cô chả làm gì mấy. Seymour làm hết tất cả. Và rồi họ ở khách sạn Mark ba ngày trong khi những người dọn dẹp đến và người trang trí làm những thao tác cuối cùng. Và có người đưa cho cô bộ chìa khóa và một hôm sau khi đi làm về cô đi thẳng tới căn nhà mới thay vì khách sạn Mark. Nó chỉ là vấn đề thuận tiện, nhưng giờ nghĩ lại, đột nhiên cô nhận ra mình có vẻ được chiều chuộng quá. Cô gượng gạo mỉm cười. “Em thực sự không biết, Kirby ạ...” cô lẩm bẩm.

“Ừ, em nói tôi nghe,” Kirby nói, hoa tay mở cửa và giơ tay lên cao giữ cửa mở để cô phải đi qua bên dưới cánh tay anh mà vào trong. Cơ thể cô chạm vào ngực anh và cảm giác đó làm cô đỏ mặt. “Em muốn uống rượu hay nước?” Kirby hỏi. “Tôi tự nhủ, có vẻ em là người thích rượu trắng. Nên tôi đã ra ngoài mua một chai.”

“Kirby, thật á, lẽ ra anh không phải làm vậy,” cô nói, cảm thấy lưỡi líu lại như một cô nữ sinh. “Em không nên uống vào lúc giữa ngày thế này.”

“Ồ, tôi biết. Em là một quý bà bận rộn,” Kirby nói vừa bước vào bếp, là một khoảng không gian hẹp nằm phía bên phải cửa chính. Anh mở tủ lạnh và lấy ra một chai rượu. “Nhưng em nên thư giãn, em biết đấy. Cứ di chuyển một trăm dặm một giờ không phải lúc nào cũng tốt.” Anh quay lại và toét miệng cười.

Cô mỉm cười đáp lại. Đột nhiên đầu anh lao tới như một con rắn và miệng anh áp vào miệng cô. Vẫn nắm chai rượu bằng một tay, anh kéo cô lại gần bằng tay kia. Cô tự nguyện áp cơ thể mình vào anh, nghĩ miệng anh là một thứ quả mềm đầy nước. Có lẽ là một quả đu đủ, trong khi cơ thể cứng rắn của anh tạo ra sự tương phản khôn cưỡng. Có cảm giác nụ hôn kéo dài đến vài phút, nhưng chỉ chừng ba mươi giây. Và rồi cô bắt đầu cảm thấy choáng ngợp và sợ hãi, như thể cô không thở nổi. Cô đặt tay lên ngực anh và đẩy anh ra.

Anh lùi lại một bước và tò mò nhìn cô, cố hiểu phản ứng của cô. “Quá nhiều quá sớm, nhỉ,” anh nói, dịu dàng chạm vào má cô. Tuy nhiên, ngay giây sau, anh đổi hướng, như một đứa trẻ đột nhiên khám phá ra món đồ chơi khác. “Mình uống tí rượu nhé?” anh nói, đặt chai rượu lên quầy như thể ngạc nhiên dễ chịu phát hiện ra mình đang cầm nó trong tay. Anh mở tủ và lấy ra hai ly uống rượu. “Anh vừa mua cái này ở Crate and Barrel. Em đến đó chưa? Họ giảm giá tất cả mặt hàng. Cái này chỉ có năm đô một chiếc mà chúng bằng pha lê đấy,” anh nói, mở chai rượu rồi rót vào ly. “Một lần?” anh nói tiếp, giọng du dương của tuổi trẻ, “Anh đi thuyền buồm với một tay cực giàu. Và tất cả các ly tách, thậm chí ly uống nước hoa quả cũng là pha lê. Nhưng điều anh yêu thích ở New York là mình có thể mua mọi thứ thật sự xịn với giá cực rẻ. Em có bao giờ để ý thấy điều đó không?” Anh đưa cho cô cái ly và cô gật đầu, nhìn những cử động của anh, không nói nổi nên lời. Ham muốn khiến cô im bặt.

Con chó chạy vào bếp, may mắn làm họ chuyển sự chú ý. Nico vỗ lên đầu nó, rồi cho tay xuống dưới cằm nâng mặt nó lên để nhìn vào mắt nó. Con chó ngoan ngoãn nhìn lại. “Con chó này ngoan nhỉ,” cô nói. “Nó có tên thật không?”

Kirby trông bẽn lẽn. “Anh muốn đợi xem tính cách nó thế nào rồi mới đặt tên cho nó, em biết đấy? Vì đôi khi ta đặt tên cho chó ngay. Rồi nhận ra cái tên đó không đúng và mình kẹt với cái tên đó. Ta đâu có đổi được tên chó, em biết đấy? Chúng đâu có thông minh đến thế. Chúng sẽ bị lúng túng,” anh nói. “Như trẻ con ấy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đứa trẻ lên năm, rồi tự nhiên không đâu bố mẹ đổi tên nó? Có lẽ nó còn không biết mình phải đi học ở trường gì.”

Kirby nhìn cô hy vọng. Và Nico bật cười, dường như làm anh vui lòng. Cô không biết sẽ trông đợi điều gì, nhưng cô không trông đợi điều này - cái kiểu thông minh... ngây thơ, quyết rũ, bất ngờ này? Ừ, có lẽ không phải là thông minh, cô nghĩ. Nhưng chắc chắn ở Kirby có gì đó thú vị hơn là cô tưởng lúc đầu. “Này, anh quên mất,” Kirby đột nhiên nói. “Anh chợt nhớ ra lẽ ra anh phải cho em xem căn hộ của anh. Đó là cách anh dụ em đến đây mà, nhỉ?” anh hỏi. “Rồi anh bị xao lãng vì một quý bà xinh đẹp.” Anh nhìn cô đầy ẩn ý, và Nico khẽ nháy mắt lại. Có lẽ anh không ngu ngốc, nhưng cô thật sự mong anh đừng dùng cái từ “quý bà” nữa. Nó khiến cô cảm thấy mình già, như thể cô là mẹ anh hay gì đó.

“Kirby, em...”

Anh tiến lại cô và quay người, đột nhiên ôm choàng lấy cô và trao cho cô một nụ hôn dài. Có lẽ anh gọi mọi phụ nữ là “quý bà,” cô nghĩ, khi anh cởi áo cô ra và luồn tay lên sau lưng cô, thành thạo tháo áo ngực ra. Dù thế nào, chắc chắn anh không đối xử cô như với mẹ anh, cô nghĩ, khi tay anh nhẹ nhàng ôm lấy ngực cô. Anh biết cách chạm vào một người phụ nữ. Và khi anh khẽ đưa ngón tay xoay vòng quanh núm vú của cô, cô thấy mình ngã vào anh theo cách mà cô chưa bao giờ có với Seymour...

Đột nhiên cô hoảng loạn, lại đẩy anh ra và quay đầu. Cô đang làm gì thế này? Seymour... Kirby... trong một vài giây, anh sẽ cởi quần áo của cô ra, và anh sẽ nghĩ gì về thân thể cô? Chắc hẳn anh đã quen ngủ với những siêu mẫu hai mươi lăm tuổi.

Kirby buông tay ra. “Này,” anh nói. “Em ổn chứ? Vì chúng ta không buộc phải... em biết đấy.”

“Em muốn thế,” cô thì thầm. “Em chỉ...”

Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. “Lần đầu tiên?”

Cô bối rối nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì. “Em biết đấy,” anh nói. “Lừa dối chồng.”

Cô há hốc mồm kinh ngạc, và anh tận dụng ngay cơ hội hôn cô lần nữa. “Đừng lo chuyện đó,” anh lẩm bẩm. “Em phải nghĩ là em có lý do riêng mà, đúng không?” Đột nhiên anh đặt tay lên hông cô và nâng cô lên như thể cô là một đứa trẻ, đặt mông cô xuống mặt quầy bếp. Anh nhoài tới và cô ngả ra sau, chưa sẵn sàng làm theo anh, đặc biệt sau lời nhận xét về lừa dối kia. Sao anh lại phải nói theo một kiểu tồi tệ đến thế? Cô tự hỏi. Nhưng sự thật đúng là thế. Cô đang lừa dối. Có lẽ chính điều đó khiến anh phấn khích hơn.

“Và nếu em có băn khoăn muốn biết thì người em tuyệt lắm,” anh thì thầm, kéo váy cô lên và cho tay vào giữa hai chân cô để tách chúng mở ra. Cô cưỡng lại, nghĩ cảm giác thích thú làm sao khi anh muốn cô đủ để buộc anh phải cố gắng làm cho cô nhượng bộ anh, và cũng biết rằng nếu mình cưỡng lại thì sau này cô có thể tự lừa dối mình, tự nhủ rằng mình đã không thể ngăn được chuyện xảy ra - cô bị chinh phục. Đột nhiên cô cho phép mình tách hai chân ra. Và anh đưa tay lên xuống giữa hai đùi cô, ngắm nhìn mặt cô. Cảm ơn Chúa vì Seymour, cô nghĩ, ơn Chúa vì anh đã bắt cô tập thể dục nửa tiếng đồng hồ vào lúc sáu giờ sáng mỗi ngày trong phòng tập thể dục tại gia của họ dưới tầng hầm. Anh bảo là vì lý do sức khỏe chứ không phải thẩm mỹ gì, để tăng sức chịu đựng và khả năng tập trung của cô. Đột nhiên cô nảy ra ý Seymour đối xử với cô như với ngựa đua hơn là với một con người.

“Em có cần cái này không?” Kirby hỏi, kéo cạp chiếc quần tất của cô. Cô nhìn anh vừa bối rối vừa sung sướng. “Hay anh cắt nó ra có được không?” anh đánh bạo hỏi. “Anh muốn dùng kéo cắt nó ra. Để anh có thể gần em, nhưng sợ sau đó gây ra nghi ngờ nhỉ? Nếu em về nhà mà không có quần tất...”

“Không sao,” cô thì thầm, nằm ngửa ra để anh tiếp tục hành động. Thế này không giống cô chút nào, cô nghĩ. Nhưng sẽ không một ai biết được cô đã làm gì ở đây trong bếp của Kirby. Cô có một đôi quần tất dự trữ để trong phòng thay đồ nhỏ cạnh phòng vệ sinh ở văn phòng. Và sẽ không ai để ý nếu cô quay lại văn phòng mà không có quần tất...

Kirby lấy một cái kéo làm bếp từ một hộp đựng bằng sứ có trang trí hình hoa đựng đủ loại thìa và muôi bằng gỗ. Ngoài việc làm tình siêu giỏi, anh còn là đầu bếp, cô nghĩ. Anh nghịch ngợm lần tay lên bụng và đùi trong của cô, và rồi, kéo chiếc quần tất xuống khỏi bụng, bắt đầu cắt dần xuống một cách chậm chạp đến khó chịu. Khi anh cắt đến phía trên “em bé xinh xinh” của cô, anh bỏ kéo xuống, và dùng hai tay, xé toạc cái quần tất ra.

Cô nghĩ chắc mình chết vì mong ngóng mất.

Rồi anh nhẹ nhàng nhấc đũng quần lót của cô lên, (ơn Chúa, nó đẹp - một chiếc quần bằng lụa xanh mỏng của La Perla - và lần ngón tay theo hình tròn quanh mép “em bé của cô”. Cô chưa bao giờ thích nói chuyện khi làm tình. Thật ra, cô thích không phát ra bất cứ âm thanh nào. Nhưng cô ngạc nhiên với chính mình khi phát ra một tiếng rên khe khẽ từ cổ họng. Hơi xấu hổ một chút, và cô nghĩ nghe như tiếng phát ra từ phim khiêu dâm, nhưng Kirby có vẻ không để tâm. Anh kéo đũng quần lót của cô ra xa một bên, tách chân cô ra, và rồi cho ngón tay vào tách hai mép “em bé” của cô ra.

Ôi Chúa ơi, cô nghĩ. Chúa ơi, cô thực sự đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Có gì còn tuyệt vời hơn thế này, được làm tình một cách sung sướng với một người mẫu đồ lót Calvin Klein?

Sao cô lại may mắn đến thế?

Đột nhiên cô cảm thấy tội lỗi. Nếu Seymour muốn làm thế này với cô, cô sẽ bảo anh quên chuyện đó đi. Cô cứ liên tục đẩy Seymour đi, những năm qua mỗi lúc một nhiều hơn, đến nỗi bây giờ anh hầu như không còn chủ động gì nữa.

“Đồ của em đẹp lắm,” Kirby nói, và bắt đầu nhấp nháp, vừa làm vừa nhét ngón tay vào.

“Lần tới sẽ tới phiên em quỳ gối đấy,” anh kích thích nói với cô, khiến cô quên đi chuyện Seymour và tưởng tượng ra đủ loại khả năng với Kirby. “Ôi, mẹ kiếp, anh không đợi được nữa,” anh nói. Anh cầm kéo lên, và bằng một phát cắt xoẹt, cắt bay đũng quần lót của cô. Anh cho tay vào túi lấy ra một bao cao su trong bọc, dùng răng xé đầu đi. Chỉ trong vài giây nhanh gọn, anh mở phécmơtuya quần, lấy ra “thằng cu” rất hùng hồn (được rồi, nghe rất sáo mòn, cô nghĩ, nhưng thực sự không còn cách nào khác để miêu tả nó). Nó có vẻ to và dài hơn bình thường. Hay dù sao cũng lớn hơn cái của Seymour.

Anh thành thạo bọc bao cao su vào, và cô suýt bật cười vì xấu hổ kiểu con gái. Bao cao su! Lâu nay cô đã quên mất chúng. Cô chưa bao giờ làm tình với một người đàn ông dùng bao cao su, vì trong mười bốn năm qua (lâu hơn, vì cô đã không ở bên ai ít nhất sáu tháng trước khi cô gặp Seymour), cô chỉ quan hệ với một người đàn ông duy nhất. Và cô chỉ mới quan hệ với năm người trong suốt đời mình, không kể Kirby. “Em không phiền chứ?” anh hỏi. “Thế này tốt hơn. Để mình không phải lo lắng. Mà em thì ướt quá...”

Cô lắc đầu, mong đợi không biết sẽ cảm giác thế nào thì anh đưa nó vào trong cô.

Cô ngã người ra sau rên lên một tiếng đầy khoái cảm, và đập đầu vào tường. Anh đẩy chân cô lên, để bàn chân cô gần như đặt trên mép quầy. Cô hoàn toàn rộng mở. Việc cô cho phép bản thân mở rộng thế này thật là kích thích. Vì cô chưa bao giờ như thế này... không phải với Seymour.

Và rồi cô đẩy Seymour ra khỏi đầu óc mình. Cô sẽ không cho phép chồng mình làm hỏng phút giây khoái lạc của cô.

***

Sau đó, cô nằm co lại trên quầy bếp như một con chó già. “Cũng khá là tuyệt, nhỉ?” Kirby hỏi, giúp cô xuống khỏi đó. Cô đứng dậy, vuốt thẳng váy. Đâu đó trong quá trình này, cô không chỉ mất quần lót và quần tất, mà cả giày nữa. “Em thực sự đã hét lên khi ra,” Kirby nói.

Đột nhiên cô thấy xấu hổ. “Thật á?” cô hỏi, lấy một cái giày ở góc. “Thường thì em không thế.”

“Ừ, hôm nay thì có đấy,” Kirby nồng nhiệt nói. “Đừng lo chuyện đó. Anh thích mà.” Anh giơ cái quần lót và quần tất bị cắt lên. “Em có cần cái này không?” anh hỏi.

“Chắc là không đâu,” cô nói, tự hỏi không biết anh nghĩ cô sẽ làm gì với chúng chứ - khâu lại chăng?

“Cả buổi chiều em sẽ không mặc gì bên trong đấy,” Kirby nói, dùng hai tay ôm lấy mặt cô. “Anh sẽ nghĩ về em như thế. Và mỗi lần nghĩ, anh sẽ lại 'lên' cho mà xem.”

Cô bật cười căng thẳng. Cô không quen với việc đàn ông nghĩ đến cô như là một đối tượng tình dục. Nhưng thế này nghĩa là Kirby muốn gặp lại cô?

Cô hy vọng vậy, cô nghĩ, đặt một tay lên vai anh khi đi giày vào. Nhưng giờ thì sao? Cô có nên đi luôn không? Cô nhìn đồng hồ. Giờ mới hai giờ rưỡi. Nếu đi luôn, cô có thể về lại văn phòng lúc ba giờ. Nhưng thế có làm Kirby khó chịu không?

“Vậy bây giờ anh sẽ thực sự dắt em đi xem căn hộ của anh,” Kirby nói. “Em có tin nổi là mình còn chưa ra khỏi bếp không? Hơi bị hay, nhỉ?”

Cô ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào mặt anh. Anh thực sự đẹp trai. Những nét trên mặt cân đối hoàn hảo, nhưng còn hơn thế. Đó là sự căng đầy của tuổi trẻ. Những nét không thể nào tạo ra bởi con dao phẫu thuật hay cái kim của bác sĩ da liễu, và màu da, và cơ bắp săn chắc, đặc biệt là quanh cổ. Da cổ Kirby mềm mại như bơ. Chỉ nhìn cổ anh thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy bị kích thích trở lại. Toàn bộ quan niệm rằng phụ nữ không bị một người đàn ông cuốn hút bởi vẻ bề ngoài và tuổi trẻ của anh ta là hoàn toàn dối trá ...

Đột nhiên cô tự hỏi anh có làm việc này với nhiều phụ nữ không. Nhưng cô đâu thể hỏi anh chuyện đó, phải không nhỉ? Cô không nên tỏ ra bất an thế. Tốt hơn là cô cứ nhìn anh mà suy đoán ra.

“Em thích được xem toàn bộ căn hộ,” cô nói.

Nó không rộng lắm, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng tắm kiểu New York điển hình, nhưng đồ đạc thì đẹp đến ngạc nhiên. “Anh được giảm giá tám mươi phần trăm ở Ralph Lauren, vì thế khá tuyệt,” anh nói. Anh ngồi xuống cái sofa da lộn và cô ngồi xuống cạnh anh. Tập ảnh chụp mẫu của anh nằm trên bàn, và cô tự nhiên lật xem. Có những ảnh chụp mặt Kirby trong quảng cáo nước hoa cạo râu, Kirby ngồi trên xe máy cho một công ty đồ da. Kirby ở Venice, ở Paris, đội một cái mũ cao bồi đâu đó ở miền Tây, có lẽ là Montana. Anh đặt tay lên tay cô. “Đừng,” anh nói.

Cô nhìn anh, ước gì mình có thể chìm vào trong mắt anh. Nó không hẳn là màu nâu, nhưng hơi nâu vàng, có những đốm vàng. Cô muốn giao cảm với anh.

“Tại sao không?” cô nói. Giọng cô nghe không bình thường lắm. Liếc xuống tấm ảnh trong tập sách chụp ảnh mẫu (Kirby cưỡi ngựa), cô không thể tin mình vừa mới làm gì với anh. Nó như một dạng phép màu. Ai mà nghĩ được rằng cô vẫn có thể làm tình được như thế, ở tuổi của cô, với một người đàn ông vừa trẻ vừa điển trai đến thế?

“Anh ghét làm người mẫu,” Kirby nói. “Anh ghét cái kiểu họ đối xử với anh. Như một cục thịt, em biết đấy? Thực ra thì họ không thèm quan tâm gì đến anh như một con người.”

Phải lòng Kirby Atwood thì sẽ như thế nào nhỉ, cô tự hỏi, sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh. Ơn Chúa là Kirby không nghe được những ý nghĩ của cô. “Thế tệ quá,” cô nói, cảm thấy sự khổ sở của anh đặc biệt gây cảm động. Không có gì mạnh mẽ hơn việc, cô nghĩ, khám phá ra rằng người đẹp cũng dễ tổn thương như mọi người khác. “Nhưng anh làm mẫu rất giỏi.”

“Giỏi thế nào? Làm việc đó chẳng có gì mà cần giỏi giang cả. Họ chĩa máy ảnh vào anh và bảo anh trông hạnh phúc. Hoặc mạnh mẽ. Hoặc cái khỉ gì đấy. Nhưng đôi khi,” anh nói, khẽ đùa chạm vào cánh tay cô, “anh tạo ra vẻ khác biệt, em biết đấy. Anh cố tỏ ra đăm chiêu. Như thể anh đang nghĩ ngợi gì đó.”

“Cho em xem thử cái vẻ đi,” Nico khuyến khích nói.

Trời ơi, cô đang làm gì thế này? Cô phải quay về văn phòng.

“Ừ.” Kirby nói. Anh cúi đầu xuống, và rồi ngẩng lên, nhìn vào đâu đó xa xa. Anh giữ dáng đó trong vài giây. Trông anh có vẻ hơi đăm chiêu. Nhưng ngoài ra, vẻ mặt của anh không có vẻ giống với bất cứ thứ gì cả. Ôi trời ơi, Nico nghĩ.

“Em thấy rồi chứ?” anh háo hức hỏi. “Em có biết là anh đang nghĩ ngợi không?”

Cô không muốn tỏ ra thô lỗ. “Ồ có. Tuyệt lắm, Kirby.”

“Em có biết giờ anh đang nghĩ gì không?”

Nico mỉm cười. Anh trẻ con quá mức, chuyện này thật mới mẻ. “Anh nói em nghe nào.”

“Sex!” Kirby cười toét miệng kêu lên. “Sex mà chúng ta vừa làm? Được rồi, em có thể nghĩ lẽ ra anh nên trông thực sự sung sướng. Nhưng anh lừa em đấy. Vì anh đang nghĩ, anh thực sự hy vọng có thể được gặp lại em. Và anh không chắc là em có muốn thế không.”

“Ồ,” Nico nói, lưỡi líu lại. Anh liên tục làm cô chao đảo. Cô chưa bao giờ giỏi việc nói ra tình cảm của mình, đặc biệt là với đàn ông. “Em rất muốn gặp lại anh. Nhưng Kirby,” cô nói, nhìn đồng hồ, “em thực sự phải quay về văn phòng.”

“Ừ, anh cũng phải đi. Anh cũng có chuyện vớ vẩn phải làm, em biết đấy?” Họ ngượng nghịu đứng trong một lúc, rồi Kirby nhoài tới hôn cô.

“Mình thật sự vui, nhỉ?” anh nói.

“Rất tuyệt,” cô lẩm bẩm, ước gì cô có thể nói với anh rằng nó tuyệt đến mức nào.

“Cún!” anh nói, thả cô ra. Con chó chạy ra từ phòng ngủ. “Ngồi xuống!” Kirby ra lệnh. “Bắt tay!” Con chó giơ một chân lên. Nico bắt lấy.

***

Wendy Healy ngồi ở phía sau phòng chiếu phim trên tầng bốn mươi ba tòa nhà Splatch-Verner.

Phòng chiếu có năm mươi ghế - ghế da đen, kiểu ghế bành - và sàn lát gỗ màu vàng. Trên tay ghế có chỗ để ly nước, và một bàn gỗ nhỏ gắn phía bên phải ghế cho những người muốn ghi chép. Có khoảng mười hai người trong phòng: Peter và Susan, hai giám đốc dưới quyền cô; Selden Rose, chủ tịch bộ phận cáp cùng hai giám đốc của ông ta; Cheryl và Sharline, những người đứng đầu bộ phận công chúng Bờ Đông và Bờ Tây; quản lý và bạn gái của anh ta; và ba diễn viên trong phim - Tanner Cole và Jenny Cadine, cộng với “người mới đến” Tony Cranley, một thanh niên thấp lùn mặt chuột mà mọi người dự đoán sẽ trở thành sao, không đi đâu nếu không có người quản lý Myra, một cô tóc vàng mật ong xương to, trông giống mẹ của mọi người.

“Chào cưng,” Myra nói, hôn má Wendy sau khi cho Tony ngồi vào ghế ở hàng đầu cạnh Tanner.

“Ngồi với chúng tôi đi,” Sharline nói với Myra.

“Đợi một phút,” Myra nói. Cô nhìn lên chỗ Tony. Anh này đang giả vờ đập vào tai Tanner.

“Mọi chuyện thế nào?” Wendy hỏi, đẩy kính lên. Cô hơi căng thẳng, và chiếc kính cứ trễ xuống mũi.

Myra liếc nhìn Tony, đảo mắt, rồi nhún vai, một cử chỉ khiến Sharline và Wendy bật cười.

“Không, không hẳn thế,” Myra nói. “Mọi chuyện tuyệt lắm.”

“Chúng tôi đã thấy cái đó ở Trang Sáu,” Sharline nói. Cái đó ở đây là chỉ việc Tony rờ rẫm một nữ diễn viên nổi tiếng tại một lễ trao giải thưởng và bị ăn một cái tát.

“Tôi ghét diễn viên,” Wendy thở dài.

“Chị,” Sharline nói, trỏ ngón tay vào cô, “yêu diễn viên. Chị được coi là nhà sản xuất của diễn viên. Tất cả bọn họ yêu mến chị. Và chị yêu mến lại bọn họ.”

“Sharline sắp đi Ấn Độ,” Wendy nói.

“Ôi trời, tôi ước giá mình được làm gì đó như thế,” Myra rên rỉ.

“Chị có thể,” Sharline nồng nhiệt nói. “Ý tôi là, có gì cản trở chị chứ? Một tháng trước đây, tôi thức dậy và nhìn quanh. Rồi tôi nghĩ, đời mình là cái khỉ gì thế này? Mình đang làm gì? Và tôi nhận ra mình cần phải sống. Thoát ra khỏi tất cả những thứ này. Tôi cần phải có cái nhìn mới về cuộc đời.”

“Tất cả chỉ là về chuyện đó thôi, nhỉ,” Wendy đồng ý. “Cái nhìn.”

“Chị có thể đi,” Sharline nói.

“Ôi, nhưng chị ấy không thể. Làm sao chị ấy đi, với con cái rồi mọi thứ?” Myra hỏi.

“Tôi đang nghĩ đến chuyện đó đấy, tin tôi đi,” Wendy nói.

“Vờ như đang tìm kiếm địa điểm,” Sharline nói.

Wendy mỉm cười. Cô sẽ không bao giờ, cô nghĩ, có thể đi được một chuyến như thế. Nhưng ý tưởng đi một chuyến như vậy... nó là thứ cô luôn hằng mơ ước sẽ làm khi còn nhỏ. Nhìn ngắm thế giới. Những nơi kỳ lạ... cô vội vàng xua ý nghĩ đó đi.

Cô nhìn quanh căn phòng, đẩy cái kính lên lại sống mũi.

“Mình đang đợi ai thế?” Myra hỏi.

“Victor Matrick,” Sharline vừa nói vừa nháy mắt với Wendy.

Wendy cười toét lại với cô. Cô ghét cái phần này trong công việc của mình. Những giây phút khổ sở trước khi màn hình chiếu bắt đầu. Dù cô có nghĩ bộ phim hay bao nhiêu chăng nữa, cô vẫn biết rằng, trong hai tiếng nữa, cô có thể sai hoàn toàn. Cái mình nghĩ là tuyệt vời hay vui nhộn hay rõ ràng, lại không thể, dù bất cứ lý do nào, làm khán giả cảm động. Và rồi, dù bạn có sản xuất bao nhiêu phim chăng nữa, dù bạn có thành công bao nhiêu (và cô đã giành được một ít; có lẽ, cô biết, nhiều hơn phần đóng góp của mình), nhưng thất bại vẫn treo lơ lửng trên đầu như cái chết. Cô biết tốt hơn không nên bị dính líu quá mức về mặt cảm xúc với những bộ phim của mình (đó là điều đàn ông nài nỉ phụ nữ làm). Nhưng không thể nào đặt nhiều công sức vào một công trình trừ phi ta có nhiều cảm xúc dành cho nó. Và vì vậy, khi một bộ phim không thành công, nó giống hệt một người bạn tốt thất bại. Người bạn đó có thể thất bại, họ có thể thảm hại toàn tập và là một kẻ tệ hại. Nhưng thế không có nghĩa là ta không yêu họ và ta không muốn họ thành công.

Và khi chúng thất bại, khi chúng chết, một vài ngày sau đó, cô luôn ở trong hố đen bí mật của sự xấu hổ. Không phải bộ phim thất bại, mà là chính cô. Cô đã làm chính mình thất bại, và tất cả những người liên quan khác...

“Ôi Wendy,” Shane luôn nói, đảo mắt với một tiếng thở dài khó chịu. “Sao em lại quan tâm quá nhiều đến vậy? Chỉ là một bộ phim Hollywood ngu xuẩn thôi mà.”

Và cô luôn mỉm cười nói, “Anh nói đúng, cưng ạ.” Nhưng thực ra anh đã sai. Mấu chốt trong cuộc đời là bạn phải quan tâm - thực sự quan tâm - về thứ gì đó. Bạn phải kiên trì với những đam mê của mình...

Di động của cô đổ chuông. “Shane,” cô thì thào với hai cô gái kia.

“May mắn ghê cơ.” Sharline gật đầu và mỉm cười. Cả Sharline và Myra đều không có mối quan hệ nghiêm túc nào được quá năm năm, một hiện thực có vẻ luôn làm họ khổ sở.

Wendy đứng dậy bước ra ngoài sảnh nghe điện thoại. Cánh cửa có độn đệm của phòng chiếu khẽ khàng đóng lại sau lưng cô.

“Chào anh,” cô hớn hở nói. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trong suốt cả ngày.

“Em bận à?” anh hỏi có vẻ hơi lạnh lùng, cô nghĩ. Chẳng lẽ anh không biết cô sắp sửa xem buổi chiếu thử? Nhưng có lẽ cô đã không kể cho anh.

“Mọi chuyện ổn chứ, anh yêu?” cô hỏi, ấm áp và ân cần.

“Chúng ta phải nói chuyện,” anh nói.

“Bọn nhỏ ổn chứ? Không có chuyện gì xảy đến với Magda đấy chứ?”

“Bọn trẻ ổn,” anh gắt gỏng nói. “Chúng ta phải nói chuyện.”

Chuyện này nghe có vẻ không ổn. Hàng chục viễn cảnh chạy qua đầu óc cô. Ai đó cô biết qua đời; họ nhận được thư từ IRS đòi thuế; đối tác của anh đã quẳng anh ra khỏi nhà hàng... Cô ngước lên. Victor Matrick đang rảo bước trên sảnh. Sao đàn ông và các bà mẹ có giác quan thứ sáu biết được lúc nào bất tiện nhất mà gọi điện thoại thế nhỉ?

“Em gọi lại cho anh sau. Sau buổi chiếu,” cô nói, bằng một giọng bình thường nhất có thể được, và gác máy.

“Xin chào, Wendy,” Victor nói, bắt tay cô.

“Rất vui được gặp ông, Victor. Tất cả chúng tôi rất mừng khi ông đến.” Cô ngượng nghịu đứng trong một giây, cố để cho ông ta bước qua vào phòng chiếu trước. Cô là phụ nữ, nhưng ông lớn tuổi hơn và quyền cao hơn. Tuổi tác đi trước sắc đẹp, cô nghĩ. Nhưng sau nhiều năm kinh doanh, cô vẫn không biết làm sao để xử lý những người đàn ông như Victor Matrick - một người đàn ông da trắng già ở vị trí quyền lực cao. Cô ghét quyền lực của đàn ông. Mỗi lần đối mặt với một người như Victor, cô thấy lại trở thành một cô bé, phải chơi trò đọ trán với cha mình. Quan hệ giữa họ không tốt lắm. Ông xa cách và thô bạo với cô, như thể chưa bao giờ hy vọng gì ở cô (ông vẫn ngạc nhiên rằng cô kiếm được việc, và thậm chí còn kinh ngạc hơn khi biết cô làm ra được bao nhiêu tiền. Khi ông biết được cô kiếm hơn ba triệu đô một năm, ông chỉ nhận xét duy nhất một câu, “Tôi chẳng hiểu nổi thế giới này nữa”). Ngược lại, Nico biết chính xác phải làm gì với những người đàn ông như Victor. Cô ấy dùng những câu nịnh bợ nhẹ nhàng. Cô nói chuyện ngang hàng với họ. Cô cư xử như thể cô là một trong số họ. Wendy không bao giờ làm được như thế. Cô không phải là “một trong số họ.” Vì thế giả vờ thật là vô ích.

“Cô có nghĩ bộ phim này sẽ nổi tiếng không Wendy?” ông hỏi. Victor là một kiểu người cũ trong tập đoàn lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại tên bạn, cố tình khiến bạn cảm thấy quan trọng, nhưng có lẽ cũng để đe dọa bạn bằng cách nhắc bạn nhớ rằng họ có trí nhớ hoàn hảo còn bạn thì không.

“Victor,” cô nói. “Nó sẽ cực kỳ hoành tráng.”

“Đó là điều tôi thích nghe từ các giám đốc của tôi. Sự nhiệt tình,” Victor nói, co tay phải thành nắm đấm và nện vào tay trái. “Chơi bóng thôi!”

Wendy theo Victor vào trong phòng chiếu và ngồi xuống hàng ghế sau ông. Màn hình bắt đầu lên hình, ánh đèn trắng rọi sáng phần tóc ngắn màu xám sau cái đầu tròn của Victor. Wendy ngả người ra trong ghế, băn khoăn trong một lúc không biết Victor sẽ phản ứng thế nào nếu cô tới trước mặt ông ta mà nói, “Phải, Victor! Chơi búp bê Barbies thôi!”

***

Đúng một trăm mười một phút sau, Tanner Cole nhoài người sang hôn Jenny Cadine trong một cỗ xe ngựa chạy qua những hàng cây rợp bóng trong Công viên Trung tâm. Wendy đã xem đoạn kết hàng trăm lần trong phòng biên tập. Nhưng cô vẫn cảm thấy sự thỏa mãn khiến ta phát khóc chỉ có được khi khán giả tin rằng thế giới được hoàn hảo nhờ tình yêu đích thực. Lẽ ra nó là kết thúc đạt được dễ dàng nhất, nhưng trên thực tế, lại là khó nhất. Quy luật rất cứng nhắc: một người đàn ông giàu có phải lòng một phụ nữ nghèo, nhưng lại có giá trị và xứng đáng. (Ôi trời. Thế thậm chí còn hay hơn). Năm mươi năm chủ nghĩa nữ quyền và giáo dục cũng như thành công đã ít nhiều tiệt trừ quyền năng của huyền thoại này. Và thực sự là có nhiều lần khi bán cái thứ vớ vẩn này cho phụ nữ khiến Wendy cảm thấy khó chịu. Nhưng cô còn có lựa chọn nào khác? Cô làm trong ngành giải trí. Và thực tế thì có bao nhiêu phụ nữ hồ hởi chịu chấp nhận việc ngược lại: phụ nữ giàu có (thông minh, quyền lực, thành công) phải lòng một người đàn ông nghèo khó... và cuối cùng là chăm sóc cho anh ta?

Không. Hai chuyện đó ảnh hưởng không được giống nhau cho lắm.

Sharline nhoài người tới và gõ lên vai Wendy. “Tôi muốn chuyện đó xảy ra với tôi,” cô rên rỉ, ý chỉ nụ hôn nồng cháy của Tanner Cole và Jenny Cadine.

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với chúng ta,” Myra khịt mũi nói. “Chị vẫn chưa nhận ra điều đó ư?”

“Nhưng tôi muốn điều đó xảy ra,” Sharline phản đối.

“Tôi muốn một chiếc thuyền buồm và máy bay riêng. Nhưng tôi cũng không có được chúng,” Myra rít lên.

Mọi người bắt đầu đứng lên. “Thật là tuyệt vời, cưng ơi,” Tanner Cole hét lên ở hàng ghế đầu.

“Làm việc tuyệt vời, mọi người,” Victor Matrick nói. “Thật sự, thật sự số zách. Selden, anh thấy sao? Đỉnh chứ?”

Wendy mỉm cười. Bụng cô quặn lên vì lo lắng trộn lẫn sợ hãi và tức giận. Nó là bộ phim của cô, không phải của Selden Rose. Selden chẳng có liên quan gì, ngoài việc đọc kịch bản và gọi vài cú điện thoại để đảm bảo Peter Simonson sẽ là đạo diễn. Và giờ Selden đã đi lại chỗ Victor và đang bắt tay ông ta, nịnh bợ Victor bằng cách chúc mừng ông như thể Victor đã làm hết mọi thứ. Cái gã Selden Rose điệu bộ chó chết với cái đầu đầy tóc và nụ cười ngơ ngẩn (vài phụ nữ trong công ty thực sự nghĩ ông ta đẹp trai, nhưng Wendy cực kỳ phản đối) đang cố giành công của cô...

Cô bước ra giữa lối đi, đứng thẳng ngay trước mặt Victor và Selden. Việc phải cho người khác thấy cô hiện diện rất quan trọng. Cô thường không ở cùng một phòng với Victor Matrick, và cô ghét phải đợi từng giây. Cô nghiêng đầu và cười với Selden, giả vờ đang nghe ông ta nói. Cô đã biết Selden Rose nhiều năm, từ cái hồi ông ta vẫn ở L.A. Selden nổi tiếng là tham vọng tàn nhẫn. Mà cô cũng vậy. Hai người có thể chơi bất cứ trò gì.

“Victor,” cô nói, vẻ nịnh nọt (thật là tởm lợm nhưng phải làm thế), “tôi xin được chúc mừng ông vì những cống hiến ông dành cho bộ phim. Sự thông minh của Splatch-Vener tràn ngập khắp bộ phim này...”

Mắt Victor hấp háy - với cả tia sáng của sự điên loạn, tuổi già, hoặc là cả hai thứ - và ông nói, “Trí thông minh của tôi, Wendy ạ, nằm ở việc thuê những người giỏi nhất thế giới này để điều hành các công ty của tôi. Cả hai người đã làm việc rất cừ.”

Wendy mỉm cười. Cô liếc thấy Jenny Cadine và Tanner Cole đang tiến về phía cô trên lối giữa hàng ghế. Chỉ trong ba mươi giây nữa, Jenny sẽ tới đây... và rồi cuộc nói chuyện của cô với Selden và Victor sẽ kết thúc. Jenny đòi hỏi được chú ý. Cô ta là diễn viên điện ảnh, và vì thế chiếm hết sự quan tâm.

“Cám ơn ông, Victor,” Selden nói, nhìn vào mắt Wendy. “Wendy và tôi hợp tác rất tốt.”

Wendy gần như há hốc mồm, nhưng cố giữ cho mặt mình như vẻ đang cười toét miệng. Vậy ra đó là trò của Selden. Đột nhiên cô nhìn thấy toàn bộ bức tranh: Selden muốn sát nhập Parador vào bộ phận của ông ta, MovieTime. Ông ta đang nhắm vào việc điều hành MovieTime và Parador cùng một lúc và là sếp của cô - thật là một sự xâm phạm lớn! Ba năm trước, khi Splatch-Verner mua Parador và cô trở thành chủ tịch, Selden Rose đã không hề muốn dính líu chút gì với Parador... Vợ cũ của ông ta có chuyện gì đó bẩn thỉu... và thậm chí còn có tin đồn Selden còn đang cố làm cho Parador thất bại. Nhưng rồi cô khiến Parador phát triển bằng việc sản xuất năm bộ phim cực đỉnh trong vòng hai năm qua trong khi MovieTime vẫn dật dờ chạy theo - nên chẳng bất ngờ gì khi bây giờ Selden muốn chiếm nó.

Jenny Cadine đã tới gần cô. Wendy thở qua mũi, hy vọng cung cấp cho não thêm oxy. Nếu cô để cho Selden thoát khỏi chuyện này ngay trước mặt Victor, ông ta sẽ nhét ngón tay nhỏ bẩn thỉu của mình vào kẽ hở và cứ thể đẩy và đẩy cho đến khi mở ra được một lỗ hổng lớn.

Cô phải sập cửa lại cho kẹt ngón tay của ông ta!

“Selden đã giúp tôi rất nhiều, Victor ạ,” Wendy nói, gật đầu tỏ vẻ công nhận lời nhận xét trước của Selden. “Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần liên quan đến The Spottted Pig, nhưng Selden đã giúp chúng tôi liên lạc được với đạo diễn Peter Simonson.” Cô mỉm cười như thể toàn bộ sự thành công của bộ phim là nhờ vào một cú điện thoại nhỏ. “Ông này đã làm việc tuyệt vời,” cô kết luận.

Cô dừng lại, tự chúc mừng chính mình trong cú đâm hoàn hảo này. Thế là đủ để cho Selden biết rằng nếu ông ta định vượt ranh giới, ông ta sẽ phải chiến đấu cật lực, trong khi đồng thời nhắc nhở Victor rằng, tuy cô là người chịu trách nhiệm, cô vẫn là người biết hợp tác trong đội. Và thời điểm thật chính xác. Ngay giây sau, Jenny Cadine bước tới vỗ lên vai Wendy. Thế nghĩa là mọi câu chuyện không liên quan đến Jenny phải chấm dứt.

“Wen...” Jenny lẩm bẩm. “Tôi mệt quá. Tối nay tôi muốn đến nhà chị ăn tối. Chị làm món lasagna nổi tiếng của chị cho tôi được không?”

Wendy vỗ lên tay Jenny. “Cô biết Victor Matrick chứ?”

Jenny, cao năm foot chín và nặng 125 pound (gồm ít nhất bốn pound nước muối trong bộ ngực được bơm, Wendy nghĩ), duỗi thẳng người với sự thanh lịch của một con rắn và chìa cánh tay dài trắng ra. “Xin chào bố,” cô nói, cầm tay Victor rồi nhoài tới trước hôn chụt một phát rõ to lên má ông. Victor rạng ngời cả lên. Chúa phù hộ Jenny, Wendy nghĩ. Cô ta lúc nào cũng biết nên ngã bên ngực nào ra. “Con thích thế này lắm, Bố ạ,” Jenny phun ra. Cả nhóm bắt đầu tiến về phía thang máy.

“Wendy đang xem xét một kịch bản mới tuyệt vời cho tôi,” Jenny nói với Victor. Đôi mắt màu xanh của cô ta to tròn, và khi cô mở to mắt ra để nhấn mạnh, thì ta không thể quay mặt đi chỗ khác. “Nhưng nó rất nghiêm túc. Chúng tôi nghĩ nó có khả năng đoạt giải Oscar...”

“Hãy nói với Wendy về chuyện đó,” Victor nói, vỗ lên vai cô ta. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ những giám đốc của mình cả.” Ông ta mỉm cười với cả nhóm và bước xuống hành lang về phía văn phòng mình.

Selden Rose nhấn nút thang máy. Phòng chiếu ở tầng gần trên cùng, cùng với những thang máy bí mật đi lên phòng làm việc riêng của Victor và phòng ăn, với các văn phòng của các bộ phận khác của Splatch-Verner ở bên dưới. Thang máy xuống tầng của Wendy trước tiên. Cô hôn lên má Jenny và bảo cô ta đến nhà cô tầm tám giờ tối. Selden đang đứng ở phía trước thang máy, bấm bấm chiếc điện thoại di động. Và Wendy tự hỏi ông ta có giận dữ không. Nhưng việc đó chả quan trọng gì. Giờ đã chôn vùi được ông ta, cô có thể tỏ ra rộng lượng. “Xin chúc mừng, Selden,” cô nói, và nói thêm mà không giễu cợt, “Anh làm rất cừ.”

Selden ngước lên. “Đó là dự án của cô,” ông ta vừa nói vừa nhún vai. Chuyện này hơi đáng ngạc nhiên. Trước đây Wendy đã đương đầu với những người đàn ông giống Selden Rose rồi (họ đều làm trong ngành điện ảnh). Và thường thì loại gây hấn nhẹ nhàng này dẫn tới lời tuyên bố chiến tranh không cần nói ra. Nhưng có lẽ Selden không phải là tên sát nhân như mọi người đồn thổi. Hoặc có lẽ đơn giản là cô đã đẩy ông ta vào lại vị trí của mình để ông ta giúp cô yên trong vài tháng. Cô thấy việc này chả sao cả. Cô có hàng đống việc khác phải lo. Trong khi cô đi trên hành lang về văn phòng của mình, di động cô bắt đầu kêu. Trong hai giờ qua, cô đã nhận mười lăm tin nhắn, bao gồm năm cái từ Josh, một từ con gái, và ba từ Shane. Anh đang bị làm sao thế nhỉ? Có lẽ anh muốn tiền. Anh đã nói đúng. Họ cần phải nói chuyện. Cô không phải cái cột ATM.

Cô nhấn số gọi cho con gái.

“Chào mẹeeee,” Magda nói, kéo dài chữ e ra.

“Chào, Công chúaaaaa,” Wendy nói.

“Con nghĩ mẹ sẽ phải mua cho con một con ngựa.”

“Mẹ á?” Wendy hỏi, không hoàn toàn khó chịu lắm. Cô nghĩ thế nghĩa là buổi học cưỡi ngựa của Magda với Katrina, con gái của Nico, diễn ra tốt đẹp. Và đây chính là điều cô mong muốn. Tính Madga khá là kỳ quặc. Sẽ tốt cho nó nếu có gì đó để làm với bạn bè, thứ gì đó khiến nó thích thú. Và hơn nữa, một con ngựa Pony thì giá bao nhiêu? Nó chỉ là một con ngựa thu nhỏ lại phải không nhỉ? Chừng hai ba nghìn đô là cùng?

“Sao con không tìm thử vài quảng cáo về ngựa trên Internet và mẹ con mình sẽ nói chuyện thử xem,” Wendy nói.

Madga thở dài cau có. “Mẹeeeeee. Tìm ngựa Pony đâu phải bằng cách đó đâu. Trên Internet.” Giọng Magda gần như lộ rõ vẻ khinh miệt. “Mẹ phải bay xuống Palm Beach bằng phi cơ riêng và có một chú mang đến cho mẹ những con ngựa Pony tốt nhất ở nước này...”

Chúa ơi! Mới học cưỡi ngựa một buổi và nó đang nói chuyện như thể nó sẽ đi thi Olympics. Nó lấy cái chuyện ngớ ngẩn này ở đâu ra thế? “Con yêu, mình sẽ không mua ngựa ở Palm Beach,” Wendy kiên nhẫn nói. “Mẹ chắc là mình có thể tìm được một con ngựa rất đẹp ở ngay đây... trong thành phố New York.” Có thể không nhỉ? Mà bọn ngựa Pony đó sống ở đâu không biết nữa? Nhưng phải có ở đâu đó chứ. Suy cho cùng, thành phố New York là nhà của tất cả sâu bọ, con người, và đủ loại khác... Chẳng phải có đủ loại động vật và bọ sống ở đây mà không ai thật sự biết là gì? “Mình sẽ nói chuyện này khi mẹ về nhà nhé. Cô Jenny C. sẽ đến nhà ăn tối.”

“Jenny ai cơ?” Magda ranh mãnh hỏi.

Wendy thở dài. “Cô diễn viên, Magda ạ. Con nhớ mà. Cô ấy là một trong những diễn viên yêu thích của con. Cô ấy là Công Chúa Mũi Nhọn trong bộ phim mà con thích ấy.”

“Mẹeeeeeee, đó là phim hoạt hình mà.”

“Cô ấy là người lồng tiếng,” Wendy nói. Cô chịu thua. “Bố về chưa?”

“Chưa ạ.”

Điện thoại của cô lại kêu. Shane. “Bố đang gọi. Mẹ sẽ gọi lại cho con sau.” Cô nhấn nút. Shane đang gửi tin nhắn.

“a muốn ldị,” cô đọc.

Đó gần như là một lời kêu gào đòi được chú ý khiến Wendy suýt bật cười. Không thể nào có chuyện Shane muốn ly dị. Anh sẽ đi đâu? Anh sẽ ăn uống thế nào? Làm sao anh có đủ tiền mà chi trả cho những chiếc áo sơmi Dolce & Gabbana đắt tiền mà anh chết mê chết mệt?

“Đ vớ vẩn,” cô viết. “E iu a.”

“A nói nghiêm túc.”

“K nói c ldị nữa,” cô viết. “jen c tới ăn tối.” Và viết thêm, như kiểu tái bút, “nhớ về đấy, rõ chưa?”

***

Số 55 Đại lộ 7 là tòa nhà danh giá nhất trong Garment District. Nằm giữa Phố 39 và 40, nó là tòa nhà hẹp với những thiết bị thanh nhã kín đáo. Tòa nhà được xây bằng đá hoa cương, và một cánh cửa xoay bằng đồng sáng loáng dẫn vào sảnh nhỏ tí. Trên tường là danh sách những công ty sở tại, một mạng lưới của ngành thời trang: Oscar de la Renta, Donna Karan, Ralph Lauren - và ở giữa danh sách, Victory Ford.

Victory thở dài khi liếc nhìn tên mình và bước vào thang máy. Cô đã chuyển tới tòa nhà này bốn năm trước, từ một nhà kho lộn xộn ở phố phụ, gửi cho ngành thời trang thông điệp rằng cô đã tới. Xưởng thiết kế của cô là loại nhỏ - chỉ một phần của tầng nhà khi đối sánh với ba tầng liền của Ralph Laruren. Nhưng trong ngành thời trang, một nửa trận chiến là về chuyện trực giác. Đó là một trong những lý do tại sao một nhà thiết kế có thể là đề tài cả thành phố bàn tán trong một ngày, và phá sản ngày hôm sau. Cô chưa bao giờ quên buổi chiều khi cô đi ăn trưa về phát hiện những người chuyên dọn đồ đạc ở sảnh chính, và biết rằng William Marshall đã đóng cửa...

Mà Willy còn có các nhà đầu tư đấy, cô nhắc nhở mình, khi cửa thang máy chầm chậm đóng lại. Phía trên cửa thang máy là một hàng dài logo của các nhà thiết kế trong tòa nhà. Các logo sáng lên khi thang máy lên đến tầng đó. Theo tin đồn, William vẫn kiếm được tiền, nhưng không đủ để làm hài lòng những nhà đầu tư của anh, vì vậy họ đóng cửa. Tội ác của anh là không có gì tệ hơn ba mùa làm ăn thất bát liên tục...

Chuyện đó sẽ không xảy tới với cô, cô mạnh mẽ nghĩ. Hơn nữa, William là một hãng rất lớn. Còn cô không được bằng thế. Chưa bằng.

Thang máy kêu, và logo “Victory Ford” sáng lên. Cô đi ra và bước vài bước về phía cửa kính mờ có dán logo của cô. Đột nhiên bụng cô quặn lên vì sợ hãi. Giá thuê chỗ này là 20.000 đô một tháng. Thế là 240.000 đô một năm.

“Chào Clare,” cô vui vẻ nói với cô tiếp tân, như thể chả có chuyện gì xảy ra. Clare là một cô gái trẻ xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, vẫn còn hoan hỉ khi đã nhận được công việc mơ ước trong ngành thời trang hào nhoáng.

“Chào chị,” Clare hớn hở nói. “Chuyến đi của chị thế nào?”

“Tuyệt lắm,” Victory vừa nói vừa cởi áo khoác ra. Clare đưa tay ra định đón lấy, nhưng Victory phủi tay bảo thôi. Cô chưa bao giờ thấy thoải mái bảo cấp dưới làm những thứ mà mọi người bình thường vẫn tự làm cho chính mình.

“Nhật thế nào?”

“Nóng,” Victory nói.

“Có hai bưu phẩm lớn vừa được gửi đến cho chị,” Clare nói.

Victory gật đầu. Suốt cả buổi sáng nay cô đã sợ rằng chúng sẽ được gửi đến, kể từ lúc cô nói chuyện với ông Ikito. Và ông nhắc đi nhắc lại kế hoạch sáng suốt của ông khi thuê Matsuda vẽ mẫu thiết kế. Thực ra, ông nói, cô ta đã vẽ chúng rồi, và hôm nay chúng sẽ đến văn phòng cô. “Đừng đáp lại là không đồng ý đấy,” ông nói.

Cô thực sự bắt đầu ghét ông ta. Sao trước kia cô không nhận ra là mình rất ghét ông ta nhỉ?

“Cám ơn cô, Clare,” cô nói.

Đối diện với bàn tiếp tân là một showroom trang nhã nơi khách hàng và các nhân vật nổi tiếng được giới thiệu các dòng sản phẩm. Tường và thảm màu hồng tro, và trên tường có treo hai chùm đèn pha lê Baccarat nhỏ. Cô đã mất hàng tuần liền mới chọn được màu ưng ý. Ý tưởng sơn màu hồng thật tuyệt vời - phụ nữ tự nhiên bị nó cuốn hút, và nó gần như làm cho mọi thứ trông đẹp lên - nhưng khi tiến hành sơn màu hồng lên thì thật là thảm hại. Sáng quá, và trông rất trẻ con; trong khi bóng của nó khiến mọi người nghĩ đến axit. Nhưng màu hồng này, trộn với một ít màu be, thì lại hoàn hảo, tạo ra không khí vừa trí thức và dễ chịu.

Tuy nhiên nằm trước showroom là một thứ khiến cô khó chịu: Gần như một hàng đầy những sản phẩm mẫu trong dòng sản phẩm mùa xuân. Quần áo đã được gửi tới Neiman Marcus ở Dallas mới ba hôm trước, và theo kế hoạch chúng sẽ không bị gửi trả cho đến cuối tuần. Bụng Victory quặn lên khó chịu.

“Clare?” cô hỏi. “Dòng này gửi lại lúc nào thế?”

“Ồ,” Clare nói, căng thẳng nhìn lên. “Nó gửi về sáng nay...”

“Neiman có gọi không?”

“Chắc là không,” Clare nói, nhưng thêm vào đầy hy vọng, “nhưng tôi đã đi ra hiệu thuốc. Có khi Zoe nhận tin nhắn.”

“Cám ơn cô,” Victory nói, cố giữ thái độ bình thản. Cô nhìn xuống hành lang dài dẫn đến văn phòng của mình, qua phòng cắt may và làm họa tiết, nơi bốn phụ nữ đang ngồi sau những chiếc máy may. Thêm hai phòng chia làm các ô nhỏ cho các nhân viên quan hệ công chúng, trợ lý, và thực tập sinh ngồi. Một văn phòng nhỏ nữa thuộc về liên hiệp công ty và bộ phận truyền thông. Và cuối cùng, một phòng nhỏ ở phía sau là dành cho Marcia Zinderhoff, quản lý văn phòng và kế toán của cô. Như thường lệ, cửa phòng Marcia đóng kín, dán hình một con mèo xù lông dữ tợn. Victory gõ cửa rồi bước vào.

“Chào,” Marcia nói giọng thản nhiên, ngước lên từ máy tính. Marcia chỉ lớn hơn Victory một vài tuổi, nhưng chị là loại phụ nữ trông như đã trung niên từ hồi học cấp ba. Chị vẫn sống ở khu Queens nơi cô sinh ra, và vẫn yêu anh bạn trai suốt mười lăm năm qua. Marcia nhàm chán nhưng rất giỏi tính toán. Và Victory nghĩ mình thật may mắn khi thuê được chị. “Chị có thể kiếm được việc tại công ty kế toán lớn ở Phố Wall, Marcia ạ,” cô từng nói. “Công việc sẽ ổn định hơn.”

“Việc ổn định nhất của tôi là đảm bảo sổ sách của cô được tính toán đúng,” Marcia đáp lại. Marcia không thích thay đổi, và Victory biết mình có thể trả cho chị ít hơn. Nhưng cô là người tin tưởng chắc chắn rằng khi liên quan đến nhân viên, ta nhận được cái mà ta đã trả, và rằng mọi người đáng được trả theo giá trị của họ. Marcia kiếm một trăm nghìn một năm cộng với năm phần trăm lợi nhuận.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp khó khăn,” Victory nói, ngồi xuống cái ghế gấp nhỏ bằng sắt trước bàn Marcia. Lẽ ra Marcia có thể có được văn phòng lớn hơn với đồ đạc đẹp hơn. Nhưng chị bảo thích văn phòng thế này - rẻ tiền và bừa bộn - vì nó khiến khách khứa không muốn đặt chân đến.

“Ừ.” Marcia gật đầu, lấy một miếng kẹo cao su ở phía trên ngăn kéo bàn ra.

“Khỉ thật,” Victory nói. “Tôi hy vọng chị sẽ nói với tôi rằng mọi chuyện chỉ ở trong đầu tôi thôi và rằng đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

“Mọi chuyện ở trong đầu cô cả,” Marcia vừa nói vừa nhai trèo trẹo. “Cô hiểu chuyện này rõ như tôi mà, vậy cô biết đấy.” Chị bấm một vài phím trên máy tính. “Nếu tiền bên Nhật đến như năm ngoái, chúng ta sẽ ổn. Nhưng doanh số bán ở các cửa hiệu đã giảm năm mươi lăm phần trăm từ năm ngoái.”

“Ôi,” Victory nói.

“Đau nhỉ,” Marcia vừa nói vừa gật đầu. “Đồ đểu. Thế là chúng ta lại quay về chỗ cách đây đúng ba năm trước.”

“Nếu nếu Nhật cũng thảm bại...?”

“Thì sẽ không tốt lắm đâu,” Marcia nói. “Sẽ là hai triệu bảy trăm nghìn đô la năm ngoái về mặt lợi nhuận. Chúng ta không được mất khoản đó.”

“Bọn đểu,” Victory nói. Marcia thắc mắc nhìn cô, và Victory thấy khó chịu.

“Tuy nhiên vẫn có tin tốt,” Marcia nói. Chị nuốt kẹo và lấy ra thêm một cây nữa. Marcia ăn kẹo gôm như thể nó là đồ ăn thật. Và Victory run rẩy khi nghĩ đến việc trong bụng chị trông sẽ thế nào. “Đồ phụ kiện cô thiết kế mùa xuân năm ngoái, cho các cửa hàng miễn phí ấy? Chúng bán rất tốt. Mấy cái dù, bốt đi mưa và găng tay đó? Đến nay, chúng ta kiếm lãi được năm trăm tám mươi chín ngàn đô la. Mà thời tiết mùa đông sẽ cực kỳ tệ hại ít nhất là năm năm nữa.”

“Bốt đi mưa với dù,” Victory nói. “Ai mà nghĩ ra được chứ?”

“Đó là thứ cô cần mang theo khi đi du lịch nhưng lúc nào cũng quên cả. Mà để tìm được dù xinh thì cực khó.”

Victory gật đầu, khẽ cau mày khi nghe từ “xinh.” Cô có bao giờ thoát khỏi từ đó không? “Victory Ford xinh thế không biết!” giáo viên mầm non của cô đã viết như thế ngay trong sổ liên lạc đầu tiên của cô. Từ đó theo cô mãi từ Minnesota đến tận Manhattan. “Xinh! Xinh! Xinh!” là tiêu đề lần phỏng vấn đầu tiên của cô với tờ Women’s Wear Daily. Cô sẽ không bao giờ thoát nổi nó.

Xinh, cô ghê tởm nghĩ. Nói cách khác, không gây tai họa gì. Dễ chịu, nhưng không đủ tốt để được coi trọng...

“Dòng mùa xuân không xinh,” cô nói.

“Không. Không xinh.” Marcia nhìn thẳng vào cô.

“Thế thực sự thì chị nghĩ sao?” Victory hỏi, ghét bản thân vì tỏ ra yếu đuối trước mặt Marcia.

“Tôi nghĩ nó... khác,” Marcia nói vẻ lập lờ. “Nhưng thật sự mà nói, cô biết không?” Chị nuốt thêm một miếng kẹo gôm. “Váy dài không thực tế cho lắm. Nhất là khi hàng ngày cô phải đi tàu điện ngầm.”

Victory gật đầu. Đột nhiên cô thấy tội lỗi. Cô đã làm mọi người thất vọng vì thử nghiệm thứ gì đó khác. Và ngay cả Marcia trung thành cũng thất vọng.

“Cám ơn chị,” cô vừa nói vừa đứng dậy.

“Chúng ta sẽ làm gì đây?” Marcia hỏi.

“Chúng ta sẽ tìm ra được cách thôi,” Victory nói, tự tin hơn thực tế mình cảm thấy. “Chúng ta luôn thế mà.”

Cô ra hành lang về phòng mình.

Chỗ làm việc của cô nằm ở góc tràn ngập ánh nắng mặt trời ở mặt trước tòa nhà, trông ra Đại lộ 7. Tuy nó khá ồn, nhưng ánh sáng khiến nó đáng giá.

Chỗ này rất tiện lợi, có một bàn làm việc kiểu Mission lớn và một bàn dài hẹp nơi cô để các bản vẽ. Tường ốp gỗ, treo các mẫu thiết kế ở các giai đoạn phát triển khác nhau. Ở giữa phòng là bốn chiếc ghế thiết kế từ một căn nhà ở Palm Beach, bọc da trắng. Một chiếc bàn cà phê thủy tinh có chân bằng sắt uốn đặt chính giữa. Tạp chí và báo chất đầy trên bàn, và trên cùng là hai phong bì lớn với tên cô được viết rõ ràng bằng bút bạc.

Cô rên lên một tiếng và ngồi xuống ghế, mở chiếc phong bì ở trên ra.

Bên trong là vài bản vẽ trên giấy trắng. Cô nhìn lướt qua, rồi đặt lên chồng báo, ngả người ra ghế, dùng ngón tay ép chặt hai mắt nhắm lại. Đúng như cô đã dự đoán, bản vẽ của cô Matsuda rất tệ.

Cô thả tay ra và nhìn vào chiếc phong bì thứ hai. Đột nhiên nét chữ bạc có vẻ báo điềm gở. Cô lật nó lại để không phải nhìn vào đó, và xé phong bì.

Mấy cái này còn tệ hơn phong bì đầu tiên! Cô đã dành gần như cả đời mình để nhìn các bản vẽ, phân tích chúng, cố nghĩ ra xem có gì không ổn, và làm cách nào, chỉ thay đổi tỉ lệ một vài mi-li-mét, cô có thể khiến nó tốt hơn và đẹp đẽ hơn. Chỉ mất vài giây là cô thấy rằng bản vẽ của cô Matsuda là một thảm họa.

Cô đặt bản vẽ lên chồng giấy tờ, đứng dậy, run rẩy vì giận dữ. Đây là một sự sỉ nhục. Cô gái này không hề có chút tài năng. Và để bắt chước phong cách của cô, cô ta đã lấy những chi tiết đặc biệt của cô và biến chúng thành một bản nhái. Đúng là thế. Cô Matsuda đã quyết định cho cô. Mấy năm trước, Nico đã kể với Victory một chuyện mà cô sẽ không bao giờ quên. Và giờ nhìn xuống bản vẽ của cô Matsuda, cô lại nhớ đến lời Nico: “Khi đụng đến chuyện làm ăn, cậu chỉ phải nhớ một điều. Cậu phải thức dậy vào buổi sáng và có khả năng nhìn vào chính mình trong gương. Dĩ nhiên, vấn đề là cậu phải hiểu được cậu có thể và không thể chấp nhận những gì trong hành vi của chính mình.” Đơn giản là cô không thể nào nhìn vào mình trong gương, khi biết những mẫu thiết kế này được tung ra với tên của cô trên đó.

Như thể cô từng thiết kế thứ gì đó xấu tệ hại đến vậy.

Ông Ikito sẽ phải biết cô nghĩ gì. Cô đã chịu đựng sự sỉ nhục của ông ta đủ rồi. Ông ta có thể ủng hộ và chộp lấy cơ hội của mình với dòng sản phẩm mùa xuân của cô. Hoặc ông ta có thể có các cửa hàng của Victory Ford mà không có gì trong đó...

Cô nhìn đồng hồ. Giờ là khoảng một giờ sáng ở Tokyo; muộn quá rồi không gọi được. Mà ông Ikito không phải là vấn đề duy nhất của cô. Các cửa hiệu - bánh mì và bơ của cô trong hai mươi năm qua - có vẻ cũng đang chống lại cô.

Trong một giây, cô tưởng tượng cảnh mình gọi cho tất cả những người mình quen biết trong ngành thời trang và hét vào mặt họ. Nhưng nếu ta là phụ nữ thì giận dữ thường không có tác dụng gì. Nếu cô để mọi người trong nghề này biết cô giận dữ, đau đớn và buồn khổ thế nào với phản ứng của mọi người ở show trình diễn vừa rồi, họ sẽ coi cô là kẻ yếu đuối và thảm hại. Chỉ có những kẻ thua cuộc mới than van về thất bại và sự kém may mắn của mình, đổ tội cho mọi thứ trừ chính mình.

Cô bước tới bức tường ốp gỗ và xem những mẫu vẽ của cô cho bộ sưu tập mùa xuân. Dù giới phê bình nói gì, cô vẫn nghĩ chúng đẹp, táo bạo, độc đáo, và mới mẻ. Tại sao toàn bộ thế giới không nhìn thấy thứ mà cô đã thấy? “Nghe này, Vic,” Wendy đã nói lúc ăn trưa. “Tớ đã thấy chuyện này xảy ra hàng triệu lần với các đạo diễn, diễn viên, và nhà văn rồi. Một khi ta đã đạt được thành công nhất định, thế giới sẽ đóng khung và dán nhãn cho ta. Khi chúng ta cố làm gì đó khác đi, đột nhiên ta là mối đe dọa. Bản năng đầu tiên của giới phê bình là giết ta. Và bởi họ không thực sự giết được ta, họ sẽ làm điều tiếp theo - họ cố giết tinh thần ta. Thành công thì dễ xử lý,” Wendy tiếp tục vừa nói vừa nhai một miếng rau diếp. “Vấn đề thực sự là làm thế nào xử lý thất bại.”

Trước đây Victory đã gặp thất bại, nhưng hồi đó không quan trọng lắm. Chẳng ai mong đợi gì nhiều ở cô, và những thất bại đó cũng không bị công khai quá nhiều. “Tớ cảm thấy như mọi người cười sau lưng vậy.”

“Tớ biết,” Wendy vừa nói vừa gật đầu. “Rất tồi tệ. Nhưng cậu phải nhớ rằng không phải thế. Hầu hết mọi người chỉ để tâm đến chuyện của mình thôi, nên họ không chú ý lắm đâu...”

“Này!” Trợ lý của cô, Zoe, ló đầu vào phòng. “Sandy Berman ở Neiman Marcus gọi chị. Clare bảo chị đến rồi, nhưng tôi không tìm được chị.”

“Tôi vào phòng Marcia,” Victory nói.

“Tôi có nên bảo cô ấy là chị ra ngoài không?” Zoe nói, cảm thấy cô đang ngần ngại.

“Không. Tôi sẽ nghe.”

Cô ngồi xuống bàn mình. Đây sẽ là một cuộc nói chuyện khó chịu, khó khăn cho Sandy cũng như với chính cô. Cô đã cộng tác với Sandy mười năm rồi và họ thường bảo rằng họ cùng nhau trưởng thành trong ngành này. Cô bình tĩnh lại và nhấc điện thoại lên. “Sandy! Xin chào,” cô nói như thể chả có chuyện gì.

“Cậu chắc mệt mỏi lắm,” Sandy dịu dàng nói. “Cậu đi du lịch nhỉ?”

“Nhật, Dallas, L.A., như thường lệ,” Victory nhún vai nói. “Nhưng tớ ổn. Cậu thế nào?”

“Tuần lễ Thời trang hết rồi thì dễ chịu hơn nhiều.”

Họ cười khích khích tỏ vẻ hiểu ý, và rồi một khoảng lặng. Victory muốn cất tiếng, nhưng rồi quyết định để Sandy làm cái việc không hay ho gì.

“Cậu biết là bọn tớ rất yêu cậu ở Neiman này,” Sandy nói.

Victory khẽ gật đầu, nỗi sợ hãi dâng lên cổ họng.

“Và cá nhân tớ rất thích bộ sưu tập mùa xuân,” Sandy nói. “Nhưng cảm giác chung là nó không bán được như các bộ sưu tập khác của cậu.”

“Thật à?” Victory nói, giả vờ ngạc nhiên. “Thật lòng nhé, Sandy, tớ nghĩ nó là bộ sưu tập đẹp nhất mà tớ từng làm đấy.” Cô cau mày. Cô ghét phải bán mình cho những người ở cửa hiệu mua sắm. Làm cô có cảm giác mình rẻ tiền. Nhưng cô không thể làm khác được. “Nó chỉ hơi khác một chút...”

“Tớ không bảo là nó không đẹp,” Sandy ngắt lời. “Nhưng nói chung là mọi người lo ai sẽ mặc nó. Nếu chỉ tùy thuộc vào tớ thì chả có vấn đề gì cả. Nhưng khách hàng của Neiman bảo thủ hơn cậu nghĩ.”

“Tớ hiểu vì sao họ sợ,” Victory nói vẻ đồng cảm. “Nhưng người ta luôn sợ những gì mới mẻ. Thực lòng tớ nghĩ cậu nên cho bộ sưu tập này một cơ hội. Tớ nghĩ cuối cùng cậu sẽ ngạc nhiên cho mà xem.”

“Tớ biết cậu rất tài năng - chả ai nghi ngờ việc đó cả,” Sandy an ủi nói. “Tin tốt lành là bọn tớ vẫn sẽ lấy mười mẫu.”

“Thế hơi quá nhỉ, trong tổng số ba mươi sáu mẫu...”

“Ừ, đơn đặt hàng bình thường của bọn tớ không phải thế,” Sandy đồng ý. “Nhưng bộ sưu tập mùa xuân khó bán ghê lắm. Thành thật mà nói, Vic ạ, tớ nghĩ tớ đã phải đấu tranh chỉ để lấy mười mẫu.”

Victor nghẹn ngào. “Tớ thật sự cảm kích những nỗ lực của cậu, Sandy ạ,” cô dũng cảm nói.

“Nghe này, Vic, bọn tớ đã có cả một lịch sử lớn với cậu ở Neiman. Và tớ biết bọn mình sẽ còn làm việc cùng nhau dài lâu trong tương lai. Bọn tớ đều mong ngóng bộ sưu tập mùa thu của cậu,” Sandy nói, rõ là nhẹ nhõm sau khi đưa xong được tin xấu.

Nếu công ty tớ vẫn tồn tại được, Victory chua chát nghĩ, và gác máy.

Trong vài giây cô ngồi đó, cố tiêu hóa những gì Sandy nói và thế là có nghĩa gì với công ty. Thông điệp khá rõ ràng: Cô nên quay lại với cái cô đang làm trước kia, quay lại với cái an toàn, nếu không cô chết chắc.

“Nhưng mình không muốn thế,” cô nói lớn.

“Có một phụ nữ gọi điện thoại,” Zoe nói, lò đầu vào cửa.

Victory cau có nhìn cô.

“Ellen gì đó? Từ văn phòng của một phụ nữ nào đó. Lynn thì phải?”

“Lyne Bennett?” Victory hỏi.

“Có lẽ thế,” Zoe nói.

“Cám ơn,” Victory nói cộc lốc. Thường thì cô không khó chịu khi Zoe không nghe đúng tên. Nhưng đó cũng là lỗi của cô - cô quá thân mật và tử tế. Kết quả là các trợ lý của cô làm việc không sát sao cho lắm.

“Ông ta có phải là tay tỷ phú già không?” Zoe hỏi, mặt lộ vẻ kinh tởm.

Victory thở dài và gật đầu. Với một phụ nữ trẻ như Zoe, Lyne Bennett đúng là đồ cổ đáng sợ. Đột nhiên cô hy vọng Ellen gọi điện để hủy cuộc hẹn, và nếu không phải thì Victory cũng đang cân nhắc hủy hẹn. Lúc này cô không thể hẹn hò với một người như Lyne Bennett, khi toàn bộ cuộc đời cô đang tan rã. Và ngay cả khi cô ở trên đỉnh thế giới, thì hẹn hò thế có ích gì? Chỉ tốn thời gian, và có lẽ Lyne Bennett cuối cùng hóa ra là một lão khọm già vớ vẩn giàu có...

“Xin chào, Ellen,” cô nói vào điện thoại.

“Tôi đã nói chuyện với Lyne, và ông ấy bảo buổi khai trương của Whitney sẽ hoàn hảo,” Ellne nói. “Tôi sẽ gọi cho cô một vài hôm trước đó, để chắc chắn.”

“Được rồi,” Victory nghe mình nói, yếu ớt quá không phản đối được.

Cô gác điện thoại, biết mình đã phạm sai lầm. Cô vẫn chưa hẹn chắc ngày, nhưng biết rằng Lyne Bennett sẽ như cái nhọt ở mông. Chẳng lẽ trợ lý của ông ta không có việc gì để làm ngoài sắp xếp cho đời sống xã hội của ông ta?

Nhưng đàn ông độc thân giàu có thường cư xử như vậy. Họ biến nhân viên nữ của họ thành người thay thế cho vợ.

Cô đứng dậy và bước lại cái bàn dài nơi cô vẽ các thiết kế. Những phác thảo cô bắt đầu cho bộ sưu tập mùa thu xếp gọn ghẽ trên góc phải. Cô cầm một bản lên và nghiêm túc nhìn đánh giá.

Những nét vẽ như mờ đi trước mặt cô, và cô bắt đầu hoảng loạn. Cô không thể biết được phác thảo này là tốt hay tệ. Cô đặt nó xuống và cầm một bản khác hơn, một trong những mẫu cô ưa thích. Cô nhìn nó chằm chằm, lắc đầu. Cô không biết. Cô chỉ không biết nữa. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Dù chuyện có tồi tệ đến mức nào, cô vẫn luôn trông cậy vào gu thẩm mỹ và bản năng của mình. Nếu giờ chúng không hoạt động, cô chết chắc.

“Vic?”

Cô giật bắn mình. Zoe lại vào văn phòng cô. “Lại người phụ nữ kia gọi. Từ văn phòng của Lynn?”

Chúa ơi, cô nghĩ. Cô tức giận bước tới chỗ điện thoại và cầm lên.

“Sao, Ellen?” cô nghiêm nghị nói.

“Xin lỗi vì làm phiền cô,” Ellen nói. “Nhưng tôi vừa nói chuyện với Lyne, và ông ấy muốn biết liệu đến ăn tối ở nhà hàng Cipriani’s sau đó được không?”

“Tôi không biết là chúng tôi sẽ ăn tối đấy,” Victory nói.

Ellen hạ thấp giọng. “Ông ấy thường không ăn tối vào lần hẹn đầu tiên, nhưng rõ là ông ấy rất muốn vậy.”

“Thế à?” Victory hỏi, chua chát nghĩ nếu quả thực vậy, ông ấy thuộc dạng thiểu số. Nhưng chắc hẳn ông ấy không đọc báo chí thời trang.

“Nếu cô không đi được thì không sao,” Ellen nói. “Tôi sẽ bảo ông ấy cô đã có kế hoạch rồi.”

Victory cân nhắc một lúc. Nếu người ta thấy cô đi chơi với Lyne Bennett vào lúc này chắc cũng chả ảnh hưởng gì. Nó sẽ khiến mọi người có gì đó mới mẻ mà bàn tán, hướng sự chú ý ra khỏi bộ sưu tập thảm bại của cô. Cô ghét việc tính toán khi liên quan đến chuyện tình ái, nhưng cũng có những lúc ta phải làm bất cứ điều gì phải làm để giúp công ty mình. Hơn nữa, cô đâu phải ngủ với ông ta chứ.

“Nói với Lyne rằng tôi rất vui được ăn tối với ông ấy,” cô nói.

***

“Tất cả những gì tôi muốn là tình yêu,” Jenny Cadine vừa nói vừa thở dài vẻ nghiêm trọng.

“Cái đó và một giải Oscar,” Wendy tỏ vẻ hiểu biết nói.

Cô và Jenny ngồi trên sofa trong phòng khách căn hộ, uống vang trắng và hút thuốc lá. Jenny giống như hầu hết các sao nữ diễn viên điện ảnh: Trước công chúng, cô khăng khăng mình không hút thuốc hay uống rượu, nhưng sẽ làm cả hai, tranh thủ cơ hội một cách bí mật. Wendy ngờ rằng thỉnh thoảng Jenny hút cả thuốc thuốc phiện. Nhưng cô không phải là người có quyền phán xét - một năm cô và Shane vẫn hút vài lần. Cô cau mày nhìn đồng hồ. Đã chín rưỡi. Shane ở quái đâu ấy nhỉ...?

“Nếu cô không tìm được tình yêu, tôi không biết ai có khả năng nữa,” Wendy nói thêm, nhấp một ngụm rượu. Lời nhận xét này đơn thuần để làm vui lòng. Jenny được coi là một trong những phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, nhưng không có mối quan hệ nào suốt ba năm qua, mà điều này không làm Wendy ngạc nhiên cho lắm. Hẹn hò với một sao điện ảnh không dễ dàng gì. Phải là một loại người đặc biệt (bệnh hoạn, Wendy nghĩ) thực sự thích thú việc bị đám paparazzi bám đuôi, và rồi ngôi sao điện ảnh đi du lịch suốt. Thực sự không có chỗ cho vợ chồng trong đời sống một ngôi sao. Và đó là thứ mà hầu hết đàn ông đều nhận ra khá nhanh.

“Chị thật may mắn khi có được Shane,” Jenny nói.

“Ừ. Mà...” Wendy bắt đầu. Shane đã không về nhà ăn tối, anh chẳng bao giờ làm thế này, và anh không trả lời điện thoại. Cô bắt đầu căng thẳng. Cô đã để lại cho anh hai tin nhắn, nhưng cô không muốn quấy rầy anh. Do anh vốn đã cáu bẳn vì chuyện gì đó, thế chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Shane vẫn cư xử như một thanh niên hai lăm tuổi cần “không gian” cho mình.

Tyler lao ầm vào phòng như tàu hỏa. “Con chán,” nó tuyên bố.

“Con nên đi ngủ, anh chàng nhỏ ạ,” Wendy nói, nửa mắng mỏ. “Chín rưỡi rồi.”

“Không,” nó nói.

“Có,” cô nói, cương quyết.

“Không!” nó hét. Trời ơi, nó đang ở một độ tuổi rất khó bảo. Magda lúc sáu tuổi rất ngoan. Cô túm lấy cánh tay và kéo nó về phía mình, nhìn chằm chằm vào mắt nó. “Con cư xử như một thằng đểu trước mặt cô Jenny. Con không muốn cô ấy nghĩ con là một thằng đểu chứ?”

“Ồ, tôi không bận tâm đâu,” Jenny vui vẻ nói.

“Con có đi ngủ không?” Wendy hỏi.

Nó vặn người thoát ra. “Khôngggg,” nó châm chọc nói và chạy ra đằng sau sofa.

“Tôi xin lỗi,” Wendy nói với Jenny, đứng dậy. Giờ cô đã bảo Tyler đi ngủ, cô phải cho nó lên giường.

Shane ở đâu không biết nữa?

“Đừng bận tâm đến tôi,” Jenny nói, rót những giọt rượu cuối vào ly mình. Cô giơ cái chai không lên. “Tôi sẽ mở thêm một chai nữa.”

Wendy gật đầu, chạy rượt theo Tyler. Cô khẽ rên rỉ. Thông thường, cô sẽ không thấy phiền gì nếu Jenny ở lại. Nhưng thường thì Shane không biến mất. Ôi trời ơi. Hay là anh bí mật hút hít...?

Cô tóm được Tyler từ phía sau, bế nó lên. Nó vùng vẫy đá loạn xạ và la hét. Cô đưa nó vào phòng.

Cô đặt Tyler lên giường. Nó bắt đầu nhảy trên giường. Shane đi đâu nhỉ? Thường anh cho Tyler đi ngủ, và rồi cô chỉ vào và hôn chúc ngủ ngon. Dĩ nhiên chỉ khi cô có nhà. Thỉnh thoảng cô không có nhà, cô ở trường quay. Và mặc dù cô chưa bao giờ thú nhận với bất kỳ ai ngoại trừ Nico hay có lẽ là Victory hay vài cô bạn gái khác, có những lúc cô thực sự không nhớ gia đình, khi cô thực sự sung sướng được là một người độc thân, hiện thực hóa ước mơ của mình mà không bị vướng bận gì với gia đình... Tyler lấy tay ôm chặt tai và hét lớn.

“Đó chính xác là điều mẹ cảm thấy đấy, con trai ạ,” Wendy nói, túm lấy áo thằng bé. Và rồi nó kích động và đánh cô. Ngay giữa mặt. Bằng nắm đấm của nó.

Wendy há hốc mồm và kinh hoàng lùi lại. Việc đầu tiên cô nghĩ là nó không cố tình làm thế. Nhưng lúc này nó lại đang đánh cô, giơ cánh tay gầy giơ xương của thằng nhóc sáu tuổi lên. Cô không tin nổi. Cô đã nghe chuyện những thằng nhỏ đánh mẹ mình (và ngay cả những thằng bé vị thành niên nữa). Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi con trai mình lại đánh mình. Thằng con trai sáu tuổi bé bỏng của cô sẽ đánh cô như thể cô là một người... giúp việc.

Cô muốn khóc. Cô đau. Bị thương. Việc này như một thứ hiển nhiên: hàng triệu năm đàn ông bất kính phụ nữ. Và nghĩ rằng đó là quyền của họ...

Đột nhiên lòng cô tràn ngập sự giận dữ. Cô ghét cái thằng nhỏ hư đốn này. Cô thở dốc ra. Cô túm lấy cổ tay nó và siết chặt. “Đừng có bao giờ đánh mẹ một lần nữa!” cô nói thẳng vào mặt nó. “Con có hiểu không? Con không được đánh mẹ!”

Trông nó thực sự... bối rối. Như thể nó thực lòng không hiểu mình đã làm gì sai. Và có lẽ nó không hiểu thật, Wendy nghĩ, thả tay nó ra.

“Đi ngủ, Tyler. Ngay bây giờ,” cô gay gắt nói.

“Nhưng...” nó phản đối.

“Ngay bây giờ!” cô quát.

Nó len lén lên giường, vẫn mặc quần áo. Cô không quan tâm. Shane có thể thay pyjama cho nó sau. Hoặc cứ để nó mặc vậy suốt đêm. Thế chẳng giết được nó.

Cô ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng mình. Cô vẫn run lên vì giận. Cô dừng lại và giơ tay bịt miệng. Nước mắt chảy ra từ mắt cô. Cô yêu con trai mình. Cô thực sự yêu nó. Dĩ nhiên cô yêu tất cả các con mình. Nhưng có lẽ cô là một bà mẹ tồi tệ. Rõ ràng là Tyler ghét cô.

Cô không thể chịu nổi tất cả những xúc cảm này. Có con là như thế đó. Những xúc cảm bất tận, bất tận. Và rất nhiều trong số chúng chẳng dễ chịu gì.

Cô cảm thấy tội lỗi ghê gớm.

Cô bước về phía phòng khách. Từ hành lang hẹp, cô thấy Jenny đóng khung trong phòng khách như một cô gái xinh đẹp trong một bức ảnh thời trang. Mái tóc xoăn của cô ta búi một cách vội vàng phía sau đầu. Đôi chân dài duỗi ra xa trước mặt. Trong một giây, Wendy ghét cô ta. Ghét cô ta vì cuộc đời tự do của cô ta, vì những gì mà cô ta không phải đương đầu. Cô ta không biết mình có những thứ tốt đẹp ư?

Wendy rẽ sang bếp, mở tủ lạnh, và lấy ra một chai vodka.

Tại sao cô lại có con? Cô tự hỏi, rót cho mình một cốc nhỏ. Cô nốc vội. Nếu không có con, chắc cô và Shane đã không còn ở bên nhau. Nhưng đó không phải là lý do. Cô đóng sập cửa tủ lạnh lại. Tủ lạnh dán đầy những những bức tranh của bọn nhỏ - đúng kiểu tủ lạnh trong ngôi nhà cô lớn lên với những bức vẽ của cô và bốn đứa em trai em gái. Cô có con đơn giản chỉ vì nó là điều tự nhiên nhất. Thậm chí cô chưa bao giờ chất vấn khả năng đó. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, nhỏ như Magda bây giờ, cô nhớ đã nghĩ rất nóng lòng được “lớn lên” (hai mươi mốt tuổi), để cô có thể có con (chắc hẳn mẹ cô đã bảo với cô rằng bằng tuổi đó mẹ cô bắt đầu có con). Và cô cũng rất nóng lòng được làm tình. Cô bắt đầu hôn bọn con trai lúc mười ba tuổi và mất trinh lúc mười sáu. Cô thích việc đó. Cô đạt cực khoái ngay phút thằng bé kia đi vào người cô.

“Mọi thứ ổn chứ?” Jenny gọi với ra.

“Ừ, ổn,” Wendy nói, bình tĩnh lại và vào phòng khách. Cô phải làm tình với Shane tối nay. Và làm tình tử tế. Vài tháng qua, Shane trở nên lười biếng chuyện đó, hoặc có lẽ anh hư hỏng. Anh cho phép cô thổi kèn cho anh, nhưng rồi sau đó anh lăn ra ngủ. Chuyện đó khiến cô rất khó chịu. Nhưng cô không thích cãi nhau với anh nhiều quá. Khi kết hôn được mười hai năm, bạn hiểu rằng các đôi phải trải qua các giai đoạn...

Cô nghe tiếng chìa khóa trong ổ, và thế giới đột nhiên yên ổn trở lại.

Shane bước vào phòng khách, tỏa ra không khí đàn ông thường thấy. Da anh vẫn còn hơi rám nắng từ kỳ nghỉ Giáng sinh ở Mexico, và má anh hồng lên vì trời lạnh. Luôn có gì đó rất đàn ông, rất quyến rũ ở Shane khiến năng lượng thay đổi khi anh bước vào nhà. Không khí như giãn nở ra, căn nhà có cảm giác tràn đầy hơn...

“Xin chào,” anh nói, quẳng áo khoác lên ghế.

“Shane, chào cưng,” Jenny nói, vỗ vỗ lên chỗ ghế cạnh mình. “Bọn tôi vừa nói chuyện về anh.”

“Thật á?” anh vừa nói vừa liếc Wendy. Trong một giây, mắt họ gặp nhau. Trong ánh mắt của anh có gì đó khắc nghiệt, nhưng Wendy quyết định lờ đi. Có lẽ anh thấy tội lỗi vì bỏ mất bữa tối và đang nghĩ cô sẽ càu nhàu anh. Cô lờ đi chuyện anh về muộn. Thậm chí cô không hỏi anh đã đi đâu.

“Bọn tôi đang nói chuyện Wendy may mắn biết bao khi có được anh,” Jenny nói vẻ đong đưa.

Shane sững người. “Còn rượu không?” anh hỏi.

“Đầy,” Wendy nói, “nếu anh nhớ đặt mua.” Đột nhiên cô cảm thấy cần phải thể hiện uy quyền của mình trong tình huống này.

“Ừ, anh quên,” Shane nói.

“Ừ, chả sao cả đâu,” Wendy nói. Cô thấy hơi tội lỗi. Vì thế cô đứng dậy vào bếp lấy cho Shane một cái ly rồi rót rượu đưa cho anh.

“Cám ơn,” anh nói. Anh lạnh lùng nhìn cô, như thể cô là một người lạ.

“Bộ phim của chúng tôi sẽ rất đỉnh,” Jenny nói, nhoài người tới trước và chạm vào chân Shane. “Wendy kể cho anh chưa?”

“Dĩ nhiên là nó sẽ đỉnh rồi,” Shane nói, làm một ngụm rượu. “Nếu có cô diễn.”

Bốn mươi lăm phút sau Jenny ra về. Shane tiễn cô ra xe. Khi anh quay lại, một không khí lạnh lẽo như bao trùm cả căn hộ.

Không nhìn cô, anh đi vào bếp và rót cho mình một ly vodka. “Anh đang làm gì thế?” Wendy hỏi. Cô muốn chạm vào anh, muốn làm mọi thứ ổn thỏa, nhưng xung quanh anh như có một bức tường. Cô chịu thua. “Em không biết anh có chuyện gì, Shane ạ,” cô nói. Và rồi sự khó chịu thắng thế trong cô. “Nhưng em đoán anh sẽ vượt qua chuyện đó.”

Anh nhấp một ngụm vodka và nhìn xuống sàn nhà. “Anh không đùa, Wendy ạ,” anh nói. “Anh muốn ly dị.”