Nguỵ Vũ Sâm thoáng sững sờ. Anh trốn thoát khỏi bang Shan vào ngày 5 tháng 6, sau ba ngày loanh quanh trong rừng, cơ thể không chịu được nữa nên rơi vào hôn mê. Thế mà anh đã hôn mê ba ngày rồi ư?
Thiếu niên nhặt được anh đang chống tay phải lên đầu gối, nâng má nhìn anh, đó là trạng thái cực kỳ thả lỏng, trông có vẻ đơn thuần vô hại.
Nhưng một người có thể thả lỏng giữa rừng nguyên sinh, còn cứu được anh thì sao có thể đơn giản cho được?
Anh đang định hỏi tiếp thì bỗng dưng có tiếng gầm gừ của thú dữ từ ngoài miệng hang vọng vào. Không gian trong hang rất lớn, một tảng đá khổng lồ chắn giữa hai người và miệng hang khiến tầm nhìn bị cản trở, họ không thấy được tình huống bên ngoài.
Nguỵ Vũ Sâm lập tức sinh lòng cảnh giác.
Phù Việt vỗ tay anh để trấn an, sau đó cậu ngoảnh đầu nhìn miệng hang, đặt ngón trỏ và ngón giữa tay phải bên miệng, huýt một tiếng sáo ngắn.
Sau tiếng huýt sáo, hai con thú dữ bước vào cửa hang. Thoạt đầu vẫn chưa thấy rõ dáng hình của chúng, ánh lửa hắt bóng hai con thú dữ lên tường đá, do góc độ nên bóng chúng phóng to chiếm non nửa hang động, trông dữ tợn khủng khiếp vô cùng.
Nguỵ Vũ Sâm căng cứng cả người, nhìn chằm chằm cửa hang.
Cuối cùng, bóng dáng của hai con thú lọt vào tầm mắt.
Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm co rút, không ngờ lại là hai con báo gấm mà anh gặp phải trước khi hôn mê!
Lúc vào, hai con báo gấm nọ đi khá chậm. Sau khi thấy người, chúng giậm chân sau hào hứng nhào sang chỗ hai người họ. Nguỵ Vũ Sâm đẩy mạnh Phù Việt, nhưng lại nghe thiếu niên bật cười trấn an mình: “Đừng sợ.”
Nguỵ Vũ Sâm: “…”
Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Hai con báo gấm dừng chân cạnh tảng đá mà hai người đang nghỉ ngơi, một trong hai con còn ngậm một con thỏ đang co giật trong miệng. Nó dụi đầu mình vào tay Phù Việt, dịu ngoan như một chú mèo lớn.
Phù Việt nhảy xuống tảng đá, nhận lấy con thỏ, ôm và vuốt lông hai con báo gấm đang lại gần đòi vuốt ve.
Cậu nói nhỏ đôi điều bên tai chúng nó, hai con báo gấm quyến luyến rảo quanh người cậu hai vòng, bấy giờ mới chạy ra ngoài.
Nguỵ Vũ Sâm tận mắt chứng kiến cả quá trình, một suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu anh, hình như thiếu niên này biết nói chuyện với động vật!
Anh chưa kịp hỏi thêm thì lại có tiếng động vang lên ngoài cửa, lần này là mấy con khỉ.
Chúng nó là giống khỉ thường gặp trong rừng mưa nhiệt đới, sức tấn công không cao nhưng khó đối phó cực kỳ. Nếu gặp phải chúng, chúng sẽ nổi lòng tò mò với đồ đạc trên người bạn, bám theo quấy rầy bạn cho đến khi cướp được đồ.
Trong rừng mưa nhiệt đới, không ai có thể gánh được hậu quả khi mất đồ.
Nhưng ngay lúc này, chúng nó đang xếp hàng nhảy vào hang. Mấy con đi đầu bưng những chiếc lá giống chiếc đựng nước cho anh uống khi nãy, động tác của chúng rất cẩn thận, sợ làm đổ nước. Mấy con đi sau mang theo đủ loại quả, nối đuôi nhau đưa Phù Việt xem như hiến dâng báu vật.
Phù Việt dịu dàng xoa đầu một con khỉ, thầm thì với chúng nó điều gì, rồi đám khỉ đó cũng bật nhảy rời đi.
Nguỵ Vũ Sâm nhắm mắt, quả nhiên anh đang nằm mơ.
Rừng già núi sâu, cậu bé đẹp tựa tinh linh, đám động vật thân thiện lạ thường, rừng mưa này khác hẳn rừng mưa mà anh biết…
Phù Việt chọn một ít trái cây rồi mang đến chỗ anh. Thấy Nguỵ Vũ Sâm nhắm mắt, cậu thở dài khẽ thì thào: “Anh ngủ à…”
Nguỵ Vũ Sâm nhúc nhích yết hầu, từ từ mở mắt, nói bằng giọng điệu bất lực: “Có lẽ tôi đang nằm mơ…”
Phù Việt bật cười, đặt trái cây vào tay anh: “Bí thuật của trại chúng em, bình thường chúng em không sử dụng trước mặt người ngoài, anh đừng để ý.”
Trăm vạn núi non, phù thuỷ trại Miêu là những người luôn gắn liền với màu sắc thần bí, không thể giải thích được. Anh có để ý cũng vô dụng.
Nguỵ Vũ Sâm gật đầu, gắng sức giơ tay cắn quả dại. Quả dại này là đặc sản trong rừng mưa nhiệt đới, không thường gặp, không có độc, quả màu đỏ, to chừng quả mận, mọng nước, rất thích hợp để bổ sung nước và lót dạ.
Phù Việt đứng trước giường đá, khom lưng nhẹ nhàng lau nước quả mà Nguỵ Vũ Sâm vô tình dây ra khoé miệng. Cậu tựa rất gần, động tác thân mật tự nhiên, tựa như đã quen làm thế.
Trên người cậu có mùi cỏ xanh tươi mát, đôi mắt đẹp đượm nét cười, lúc bụng ngón tay có vết chai mỏng lướt qua làn da còn gợi lên cơn ngứa râm ran.
Nguỵ Vũ Sâm sững người.
Phù Việt đứng thẳng, dịu giọng mà rằng: “Anh ăn ít hoa quả đi, em nướng thỏ cho anh bổ sung thể lực.”
Nguỵ Vũ Sâm khẽ chạm lên khóe môi, thở ra một hơi rất nhẹ. Anh thấy mơ hồ vì thái độ của thiếu niên, nhưng bây giờ thoát ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác để sau hãy nói.
Phù Việt xách con thỏ xui xẻo trong góc xó rồi đi ra ngoài, lúc quay lại đã xử lý xong. Cậu đeo bốt quân dụng và mặc đồ leo núi màu xanh lam, trông eo thêm gầy và chân thêm dài. Chắc hẳn trong xã hội hoà bình, cậu là một người được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng cậu cứ thế xuất hiện giữa rừng nguyên sinh Bắc Myanmar, ngồi xổm trước đống lửa để nướng thỏ.
Phù Việt rưới nước ép quả mà đám khỉ mang đến lên thịt thỏ, dịu dàng nói: “Em biết anh muốn hỏi gì, em sẽ nói hết những điều em biết cho anh nghe, anh nghỉ ngơi một lúc đi, đừng nói chuyện.”
Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm phản chiếu ánh lửa, anh “ừ” khẽ một tiếng.
Phù Việt không rời mắt khỏi con thỏ trên giá nướng: “Hai ngày trước em phát hiện ra anh ở gần bang Shan. Hôm đó trời đổ mưa, lúc em đến báo gấm chuẩn bị ăn thịt anh.”
Giọng cậu trầm xuống, như đang run rẩy, nhưng nghe kỹ lại chẳng thấy gì: “Tình hình của anh lúc đó rất xấu, vết thương thối rữa nghiêm trọng còn nhiễm trùng máu, cởi quần áo trên người anh ra thì chằng chịt cả sâu lẫn bọ. Lúc em chữa trị cho anh đã mấy lần cho rằng anh không sống được nữa… nhưng may sao anh vẫn chống chọi được.”
Cậu thoáng ngừng rồi nói: “Về sau em có đến vùng phụ cận xem thử, người trong thôn Sách Mễ đã bị giết sạch, đâu đâu cũng là thi thể, còn có rất nhiều quân nhân mặc quần áo giống anh.”
Nỗi đau vụt thoáng trong mắt Nguỵ Vũ Sâm, thì ra anh quanh quẩn lâu như thế vẫn chỉ lảng vảng gần bang Shan. Cũng may trời mưa, đám người kia không dầm mưa tìm người, có lẽ chúng cho rằng với tình trạng cơ thể lúc đó, anh cũng chẳng chịu được bao lâu.
Phù Việt lật sang mặt khác của con thỏ, bình tĩnh hỏi: “Anh muốn về nước à?”
Nguỵ Vũ Sâm hoàn hồn, đáp: “Ừ”. Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tôi muốn về bằng đường biên giới.”
Vì anh không chắc bây giờ quay lại bang Shan sẽ gặp những gì.
Phù Việt không hỏi thêm mà gật đầu, nói: “Anh cứ ở lại đây chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi cơ thể anh hồi phục, em sẽ đưa anh ra ngoài.”
Nguỵ Vũ Sâm sững sờ, chau mày hỏi: “Cậu ở lại đây một mình ư?”
Phù Việt gật đầu.
Giọng điệu của Nguỵ Vũ Sâm nghiêm nghị hơn: “Nơi này nguy hiểm như thế, cậu ở đây một mình sao mà được.”
Phù Việt hơi buồn cười, ngoảnh đầu giải thích: “Anh Nguỵ ơi, năm nào em cũng tới đây, đã thông thuộc chỗ này rồi, không gặp nguy hiểm gì đâu, em có việc riêng phải làm.”
Nguỵ Vũ Sâm: “…”
Câu “anh Nguỵ ơi” làm anh thoáng trầm ngâm. Trước khi nói ra cậu còn giữ giữa răng môi, rất dễ khiến người ta mơ tưởng mập mờ.
Nguỵ Vũ Sâm mím môi, vờ như chưa nghe thấy ý trêu đùa trong câu nói của cậu, anh đổi câu hỏi: “Cậu vượt biên để sang đây à?”
Phù Việt nhìn anh bằng ánh mắt trêu ghẹo: “Sao nào? Anh muốn trục xuất em về nước hả?”
Nguỵ Vũ Sâm: “…”
Anh về càng sớm càng tốt, bây giờ anh đã mất hết liên lạc, chắc chắn bên tổng bộ sẽ cho rằng tiểu đội đã thất bại hoàn toàn. Rõ ràng có người đã tiết lộ hành động, thêm cả câu nói cuối cùng của Tiểu Ngũ trước khi chết…
Anh xem xét lại một lượt hành động lần này. Lúc anh đang suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên trước mắt anh có thêm một cái đùi thỏ. Trong rừng già núi sâu, ăn được món dân dã như thế này thật hiếm thấy. Đùi thỏ thơm ngào ngạt, có lẽ nhờ thêm nước quả nên không hề ngấy dầu, trái lại còn tỏa mùi thơm dịu.
Nguỵ Vũ Sâm cảm ơn, đang định nhận lấy thì cậu bé lại đặt đùi thỏ xuống.
Nguỵ Vũ Sâm:?
Cậu bé tỉ mẩn xé thịt thành miếng nhỏ xong mới đưa cho anh, cậu cười nói: “Anh ăn đi.”
Nguỵ Vũ Sâm thấy lòng mình ấm áp, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Ngoài hang vẫn còn tiếng mưa đập lên lá cây. Chịu ảnh hưởng từ mùa mưa, nước mưa ở đây rất nhiều, ẩm thấp ngột ngạt, thế nhưng độ ẩm trong hang không cao đến mức làm người ta thấy khó chịu, nước mưa và gió ngoài trời chẳng mảy may lọt vào. Anh như có ảo giác mình đã quay về xã hội hoà bình.
Phù Việt dọn hang sạch sẽ, thản nhiên cởi giày chui vào chăn của Nguỵ Vũ Sâm, nằm nghiêng nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh, dịu dàng nói: “Anh Nguỵ ơi, ngủ đi, chỗ này an toàn lắm.”
Nguỵ Vũ Sâm hơi mất tự nhiên, cũng có lúc anh và đồng đội tựa vào nhau mà ngủ, nhưng cảm giác khác hẳn lúc này.
Mùi cỏ tươi trên người thiếu niên vấn vương trong hơi thở. Cách lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể dần sưởi ấm nhiệt độ trong chăn. Mắt cậu phản chiếu bóng anh, con ngươi đẹp tựa lưu ly cơ hồ cất chứa những cảm xúc khác, mắt cậu rất sáng, cậu khẽ nói: “Anh Nguỵ ơi, anh đẹp quá.”
Tim Nguỵ Vũ Sâm đập liên hồi, tai anh nóng ran, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng cậu bé lại nằm sát anh hơn, sau đó vùi mặt vào hõm vai anh một cách rất đỗi tự nhiên, rồi ôm eo anh nằm im.
Phù Việt hít thở đều đặn, cậu ngủ rồi.