Cụ ông: “Không có điềm báo nào khác ư? Bỗng dưng bắt đầu?”
Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu, nói: “Phiến quân vũ trang hoạt động lâu dài trong đoàn lính đánh thuê quốc tế ở Đông Nam Á, chúng không có súng mà cầm vũ khí lạnh, trong tay chúng phần lớn là dao và rìu. Mới đầu có một gã người Mỹ cầm dao chém một người phụ nữ ôm đứa trẻ, sau đó những kẻ khác cũng bắt đầu hào hứng tàn sát. Cả thôn có khoảng hai trăm người nhưng không ai dám phản kháng. Lúc đã giết gần mười người, gã người Mỹ ra tay lúc đầu gào to một tiếng: Sói Rừng Rậm đâu? Đã đến sao không chào hỏi, ra chơi chung đi chứ?“
Cụ hoảng hồn, hỏi: “Sao các con bị lộ?
Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu, anh khẳng định: “Về sau con từng suy nghĩ rất nhiều lần, chúng con không có khả năng bị lộ, mặc dù Tiểu Ngũ đã bị phát hiện trà trộn vào, nhưng bọn chúng cũng không thể nào canh giờ chuẩn như thế, đúng hai giờ bắt đầu tàn sát, huống hồ lúc đó Tiểu Ngũ chưa bị lộ.”
“Tại sao con chắc chắn như thế?”
Nguỵ Vũ Sâm: “Vì lúc đó Tiểu Ngũ còn ngụy trang đã cầm súng chĩa về phía thôn dân giống những phần tử vũ trang khác, cậu ấy đã gửi tín hiệu không được manh động cho con.”
Cụ ông sững sờ.
Nguỵ Vũ Sâm nói rất từ tốn, cố gắng tái hiện lại thật càng nhiều tình tiết vụ việc lúc đó, đồng thời anh cũng không ngừng sắp xếp lại manh mối của mình.
“Chúng con không hành động, Tiểu Nhị yêu cầu con hết lần này đến lần khác nhưng con cũng không ra lệnh hành động. Gã người Mỹ đó xách đứa bé còn chưa tháo tã lót mà người phụ nữ bị chém đầu ôm, rồi gã nói: Còn không ra là tao giết đứa bé này. Sau đó một gã người da trắng bên cạnh cười nói gì đó với gã, gã người Mỹ cười to ném đứa bé cho hắn.”
Mắt anh đỏ bừng, nhưng giọng nói vẫn ổn định: “Sau khi gã da trắng nhận lấy đứa bé, gã cởi quần, nhét thẳng dương v*t vào miệng đứa bé. Con… con vẫn không ra lệnh, lúc đó nhóm người kia hào hứng cực kỳ, cảnh tượng hơi hỗn loạn, Tiểu Ngũ nhân lúc hỗn loạn lén rút lui, đồng thời một lần nữa gửi tín hiệu nói chúng con án binh bất động.”
“Tiểu Ngũ luôn là người bình tĩnh nhất đội, con rất tin tưởng phán đoán của cậu ấy, vả lại lúc đó chúng con cũng gặp vấn đề. Tiểu Nhị thực lòng không nhịn được nữa khăng khăng xông ra, mấy người chúng con vì ngăn cản cậu ấy nên thoáng lơ là trong một sát na. Sau đó trong thôn bỗng vang lên tiếng bom nổ inh tai, biến cố xảy ra rất nhanh, một phần phiến quân vũ trang trong thôn đã chạy lùi ra sau, một phần bắt đầu tàn sát thôn dân, cùng lúc đó con hạ lệnh bắt đầu hành động.”
Cụ ông nhắm mắt, nghe anh nói tiếp: “Lúc giao chiến với phiến quân vũ trang trong thôn, Tiểu Ngũ lảo đảo chạy vào phạm vi tầm nhìn của con, con nghe cậu ấy gào to với mình, có nội gián, mau rút lui! Chúng con còn chưa kịp phản ứng thì phiến quân vũ trang trong thôn đã áp giải một nhóm người mặc đồ bác sĩ đi ra, Tiểu Ngũ vừa dứt lời thì bị bắn chết. Gã người Mỹ đó hỏi: Mày muốn bác sĩ Trung Quốc của chúng mày đúng không? Trả cho chúng mày.”
“Và rồi bọn chúng đẩy 12 người mặc đồ bác sĩ về phía chúng con. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, con chưa kịp hiểu lời Tiểu Ngũ nói thì những người đó đã bị đẩy tới. Nhiệm vụ của chúng con chính là giải cứu họ, vậy nên lúc đó phản ứng đầu tiên của chúng con là đón người. Gần như ngay lúc nhóm người đó vừa bước vào phạm vi bảo vệ của chúng con thì phiến quân vũ trang thẳng tay nổ súng tàn sát, 12 người chết ngay trước mặt con. Con lập tức ra lệnh rút lui. Thực ra lúc Tiểu Ngũ nói hai câu kia là con đã nhận ra có khả năng chúng con đã bị lộ, nhưng con không ngờ… bọn chúng có lựu pháo và súng Gatling.”
Nguỵ Vũ Sâm cắn môi, bình ổn cảm xúc: “Bọn chúng có vũ khí hạng nặng, vây chúng con ở cổng thôn. Tiểu Nhị mạo hiểm đến hơi thở cuối cùng để đẩy con chạy ra khỏi vòng vây, sau đó con bị ép phải vào rừng nguyên sinh Bắc Myanmar.”
Lời của anh rất ngắn gọn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và oanh liệt của thời điểm ấy.
Ông cụ giữ im lặng suốt nửa đoạn sau, lúc này cụ mới từ từ cất tiếng. Cụ thở dài một hơi, nói: “Vất vả cho con rồi, nhóc à.”
Tiếng gọi “nhóc à” làm mũi Nguỵ Vũ Sâm cay cay. Anh không còn được gọi như thế nữa từ năm bảy tuổi, anh cũng không xem mình là một đứa nhóc, chỉ khi ở trước mặt ông lão, anh mới có thể hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu anh lên Bắc Kinh. Anh phải tìm được người mà mình có thể tin tưởng, và người đó phải có năng lực điều tra kẻ đứng sau chuyện này.
Cụ rót trà cho anh, hơi ấm của trà giúp cơ thể căng cứng của anh thoải mái hơn một chút, rồi anh nghe cụ hỏi: “Sao con thoát khỏi rừng nguyên sinh Bắc Myanmar được?”
Anh sững người, vô thức vuốt ve con rắn nhỏ trên cổ tay, cụp mắt nói: “Lúc đó con sắp chết, trước khi chết con gặp một người, em ấy đưa con ra ngoài.”
Trong lời của anh có sự vòng vo khả nghi, cụ ông biết anh không muốn nói nhiều nên không hỏi thêm nữa, nếu là tin tình báo quan trọng thì anh cũng sẽ không giấu giếm.
Nhưng cụ hiểu rõ, Nguỵ Vũ Sâm có thể sống sót thoát khỏi một nơi như rừng nguyên sinh núi Dã Nhân Bắc Myanmar thật sự là một kỳ tích.
Cụ đã hiểu đại khái câu chuyện, cuối cùng cụ quay lại trọng điểm: “Trong lời kể vừa rồi của con, con gọi con tin là những “người mặc đồng phục bác sĩ”, chuyện này là sao?”
Nguỵ Vũ Sâm: “Lúc Tiểu Ngũ xuất hiện và la lên có nội gián là con đã thấy lạ rồi, người bình thường sẽ nói những chuyện khẩn cấp nhất trong tình huống nguy cấp. Với hiểu biết của cháu về Tiểu Ngũ, nhiệm vụ của cậu ấy được xếp trên tất cả mọi người, cho dù tình huống có khẩn cấp hơn nữa thì cậu ấy cũng sẽ thông báo tình hình con tin trước, vả lại cậu ấy vừa lên tiếng đã nói là có nội gián. Lúc đó con thấy mình quá nhạy cảm. Mãi về sau, lúc con băng qua rừng mưa đi về phía biên giới quốc gia, giữa đường con gặp mấy con buôn vượt biên về bang Shan, từ chỗ họ con biết được ít tin tức liên quan đến nhiệm vụ lần này.”
Cụ ông thắc mắc: “Thời điểm đó mà họ lại băng qua rừng mưa về bang Shan ư?”
Nguỵ Vũ Sâm: “Vâng, bình thường băng qua rừng mưa giữa mùa mưa là chuyện rất thiếu khôn ngoan. Đám người đó trả lời do Khun Sa đưa ra loại thuốc phiện mới nên gọi họ về lấy hàng. Theo lời họ, Khun Sa đã bắt cóc mười hai nhân tài Trung Quốc trong lĩnh vực hoá học, ép họ phát triển loại thuốc phiện kiểu mới.”
“Mười hai?”
“Vâng, mười hai người, kì lạ là sau khi về nước, con đã lập tức bắt tay vào điều tra lai lịch bối cảnh của mười hai người có tên trên danh sách giải cứu con tin bên trên đưa xuống cho con trước đây. Trắng trơn, cứ như mười hai người này từ trên trời rơi xuống, hoặc họ vốn không tồn tại, hoặc họ là nhân viên nghiên cứu tuyệt mật thuộc nội bộ quốc gia.”
Cụ ông: “Thế thì không dễ điều tra đâu. Con gửi tài liệu cho ông, chưa chắc ông tra được, nhưng ít nhất ông có thể xác nhận xem mấy người đó có thật sự tồn tại hay không.”
Nguỵ Vũ Sâm gật đầu nói tiếp: “Đám người kia nói Sói Rừng Rậm đã chết sạch ở Sách Mễ, đây là tin tức do người bên quân đội Trung Hoa đưa ra, bí danh của người đó là “Cú Đêm”.”
Giọng điệu của cụ ông trở nên kỳ lạ, cụ xác nhận: “Con chắc chắn là Cú Đêm?”
Nguỵ Vũ Sâm nhận ra giọng điệu của cụ khang khác, anh đáp: “Con chắc chắn.”
Cụ ông nghiêm nghị nói: “Chuyện này có chỗ kỳ lạ, lời của mấy kẻ buôn thuốc phiện đó đáng tin chứ?”
Nguỵ Vũ Sâm nhớ đến thiếu niên tựa tinh linh giữa màn trời đom đóm. Với cách thức thẩm vấn của cậu và phản ứng của đám người kia ngay lúc đó thì về cơ bản không phải nói dối. Anh nói: “Đáng tin.”
Cụ ông thở dài: “Nếu là thế, có thể phỏng đoán mười hai con tin đã bị đánh tráo và có người đã tiết lộ hành tung của các con. Chuyện này khá đáng sợ, nó chứng minh rằng sau lưng con có một con dao có thể ngắm trúng tim bất cứ lúc nào. Sau khi về con có gặp nguy hiểm gì không?”
Nguỵ Vũ Sâm cười khổ: “Có khoảng ba lần ạ, nhưng không có gì nghiêm trọng.”
Anh nói gần anh nhất có tổng cộng ba nhóm người, thêm cả những người do rắn nhỏ giải quyết thì không biết là bao nhiêu.
“Cú Đêm, thật sự đã lâu lắm rồi ông chưa nghe lại cái tên này”, ánh mắt của cụ ông thoáng xa xăm, như đang nhìn về quá vãng xa xôi: “Năm 1996, thuốc phiện lan tràn khắp khu vực Vân Bắc. Thuốc phiện được chuyển từ Tam Giác Vàng qua biên giới Trung – Miến, sau đó thâm nhập vào lục địa Trung Quốc. Vân Bắc có đường biên giới dài hơn 4000 km, 24 huyện biên giới, 12 bản làng của người dân tộc thiểu số, vùng tiếp giáp với Tam Giác Vàng chủ yếu là rừng rậm, trong đó đường mòn nhiều không kể xiết, cực kỳ thích hợp cho bọn buôn thuốc phiện hoạt động.”
Lợi ích liên quan đến thuốc phiện thực sự quá mức hấp dẫn. Thuở ấy Vân Bắc có gần một nửa cán bộ viên chức bị tha hoá, “bên trên” đã mấy lần cử người xuống nhưng đều chôn thây ở đó. Khoảng thời gian đó bọn buôn thuốc phiện gần như hoạt động lộng hành ở khu Vân Bắc.
Năm 2003, lần đầu tiên “bên trên” hạ lệnh cho cảnh sát vũ trang thâm nhập vào khu Vân Bắc để thực hiện chiến dịch trấn áp toàn diện. Dựa theo thông tin được cung cấp bởi A Sa, một kẻ bị cảnh sát bắt giữ, vốn là cánh tay đắc lực dưới trướng trùm thuốc phiện Khổng Tường Hỉ lớn nhất khu vực lúc bấy giờ, cảnh sát vũ trang đã lần lượt tiến hành chiến dịch điều tra trấn áp, cuối cùng rút lui sau một tháng. 300 cảnh sát vũ trang chỉ còn chưa đến 10 người sống sót thoát ra.
Nguỵ Vũ Sâm chau mày, hỏi: “Vậy bọn buôn thuốc phiện thì sao?”
Cụ ông thoáng ngừng: “Không tạo thành ảnh hưởng thực chất nào cả.”
“Tin tức A Sa cung cấp có vấn đề?”
“Không có vấn đề. Lúc đó sĩ quan chỉ huy tối cao của tổ hành động lực lượng vũ trang đã liên lạc được với chính quyền địa phương, chính quyền địa phương cử người hỗ trợ tìm kiếm đường dây thuốc phiện, trấn áp bọn buôn thuốc phiện bằng bạo lực. Hôm hành động, lúc lực lượng vũ trang và bọn buôn thuốc phiện ác chiến thì chi viện lại không đến, sĩ quan chỉ huy lúc đó liều chết chạy thoát, quay về thủ đô báo cáo. Người trên Trung ương phẫn nộ, ra lệnh giải trình, kết quả chính quyền Vân Bắc phản hồi là họ không nhận được tin viện trợ.”