Dịch giả: Tiểu Băng
Cảnh Trừng cuối cùng không chọn làm việc ở thành phố Y, để mẹ cô khỏi phải luyến tiếc tiễn con gái cưng một mình tới thành phố khác làm việc, dù hai thành phố chỉ cách nhau có hai trăm km. Bà nhờ quan hệ, đưa Cảnh Trừng vào một công ty lớn ở thành phố X, để mỗi ngày đều ở bên cạnh nhìn thấy cô, mới an tâm.
Cảnh Trừng tạm thời vẫn chưa có đủ dũng khí để nói chuyện tình cảm của mình với bố mẹ.
Ba của Cảnh Trừng cũng coi như là một doanh nhân thành đạt, cũng từng tiết lộ một số tiểu chuẩn chọn con rể, nói chung cao hơn bình thường rất nhiều.
Cảnh Trừng không phải cảm thấy gia thế của Đàm Dật không xứng đôi với mình. Trong mắt cô, mười Cảnh Trừng cô gộp lại mới đủ xứng với anh. Nhưng mà quan điểm của cô với ba mẹ quả thật là có chút khác biệt.
Đối với cô, Đàm Dật là một kiểu "quý giá đến mức không dám đem ra khoe khoang" với ai. Người mà cô thích, làm sao cô chịu được để cho người khác xoi mói, dù đó có là ba mẹ cô cũng không được. Đây cũng là lý do vì sao tới giờ cô cũng vẫn chưa giới thiệu anh với ba mẹ.
Một tuần trước lễ Trung thu, Đàm Dật hỏi Cảnh Trừng có có rảnh hay không. Kì nghỉ này anh sẽ về thành phố X, thuận tiện thực hiện lời hứa dẫn cô đi gặp bố mẹ anh.
Cảnh Trừng lưỡng lự, Trung thu hàng năm cô đều phải theo cha mẹ về nhà ông bà, cả nhà ăn cơm đoàn viên, năm nay nhất định cũng không ngoại lệ. Nếu cô phải đi gặp ba mẹ anh nhất định sẽ không tránh được chuyện xung đột.
Cảnh Trừng do dự hồi lâu, vẫn không quyết định được. Không ngờ mình mới yêu đương, lại phải đối mặt với sự lựa chọn giữa nhà mình với nhà chồng.
Cuối cùng Cảnh Trừng đồng ý với Đàm Dật.
Cô đương nhiên là thấy rất hổ thẹn, giống như cô vì tình yêu mà phản bội người nhà vậy.
Cô chỉ có thể tự an ủi mình rằng, chẳng phải cô cũng đã nghe theo lời mẹ, bỏ qua cơ hội làm việc chung thành phố với Đàm Dật hay sao? Họ bình thường muốn gặp được nhau đã không dễ dàng, lần này coi như là huề đi!
Nhạn tổng trở về thành phố X vào buổi tối trước đó một ngày, cô chợt bị anh kêu vào lên chơi game. Cô thầm nghĩ, giờ này hẳn anh phải đang bận rộn chuẩn bị hành lý mới phải, sao lại rảnh rỗi gọi cô vào trò chơi?
Cảnh Trừng vừa login vào trò chơi, đã thấy anh chơi bằng tài khoản chính, càng thêm kinh ngạc. Cô chưa kịp hỏi, đã bị anh triệu hồi tới hồ Vọng Nguyệt.
Cảnh Trừng xuất hiện trong một gian nhà. Nơi này nhìn có vẻ không giống bản đồ công cộng, hẳn là nhà riêng của người chơi, mà họ vào được chỗ này chứng tỏ...
[Nhạn Lăng]: Em thấy chỗ này thế nào?
Cảnh Trừng thầm nghĩ: Còn thế nào? Đương nhiên là tốt tới mức không thể tốt hơn rồi!
Giá nhà, giá phòng không chỉ cạnh tranh rất khốc liệt ở ngoài đời thực, mà ngay cả phủ đệ ở trong Tiêu Dao Đại Lục cũng bị phân chia xếp loại. Trong đó, phủ đệ quanh cây Tam Sinh và hồ Vọng Nguyệt là đắt nhất, càng cách xa thì càng rẻ.
Ở trong trò chơi, sau khi bỏ ra sáu trăm ngàn đồng vàng để kết hôn, hệ thống sẽ tự động tặng một dinh thự bình thường. Nhưng nếu muốn chọn một nơi dựa núi ngắm sông, thì phải tự dùng tiền của mình mà mua.
Cảnh Trừng mở ra thông tin của căn nhà, tên của nam chủ nhà là Nhạn Lăng, bên dưới có thêm chữ ‘có sẵn’, chỗ tên nữ chủ nhà thì để trống.
Nghĩa là nam chủ nhà phải kết làm bầu bạn với một người chơi nữ, thì phủ đệ này mới chính thức thuộc về anh ta.
Liên tưởng tới ngày hôm nay Đàm Dật tự dưng login tài khoản chính, Cảnh Trừng bỗng có một dự cảm.
Trên màn hình hiện ra khung chat.
[Hệ thống] Người chơi Nhạn Lăng xin trở thành phu quân của bạn.
Cảnh Trừng sợ đến giật mình đánh thót, ngồi sững ra.
Sao lại đột ngột như vậy? Ngay cả hỏi cô một tiếng cũng không...
Anh thật là giỏi tạo niềm vui bất ngờ mà...
Tim Cảnh Trừng như nổi trống, lòng rối như tơ vò.
Cô đã tiếp thu thân phận mình là bạn gái của Đàm Dật, nhưng mà nếu gọi là... là phu nhân của Nhạn Lăng đại thần thì... Trời ạ... vẫn cảm thấy nó xa xôi khó tin thế nào ấy...
Phu nhân của Nhạn Lăng, bang chủ phu nhân của Túng Ca, phu nhân của đệ nhất chỉ huy trong server này.
Cái xưng hô này rất có sức nặng, cô có nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nhất thời không nói được thành lời, kích động tới mức vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Cảnh Trừng ngây người ra không biết bao lâu.
Tới khi tỉnh lại, cô vừa xấu hổ lại thận trọng nhấn vào nút đồng ý.
[Hệ thống] Lời mời đã quá thời hạn.
Ối? Cảnh Trừng nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô không cam lòng nhấn liên tục mấy phát, kết quả vẫn y hệt.
[Hệ thống] Lời mời đã quá thời hạn.
[Hệ thống] Lời mời đã quá thời hạn.
[Hệ thống] Lời mời đã quá thời hạn.
[Hệ thống] Lời mời đã quá thời hạn.
Những dòng chữ ‘quá thời hạn’ dày đặc chiếm hết cả màn hình của cô.
Cảnh Trừng muốn khóc. TAT
Trò chơi này sao thiết lập kì cục vậy, chẳng lẽ được cầu hôn lại không cho người chơi thời gian cân nhắc suy nghĩ sao?
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.