Chờ Thẩm Văn Sơn ngủ, Thẩm Tùng Lam mới xách valy dẫn Kiều Lộc về phòng ngủ của mình.
Phòng không phải cùng kiểu với cô, một mặt tường là kệ sách đã được đặt đầy, chỗ ban công có một cửa sổ chạm đât, mở ra thì có nhìn thấy vừa hoa ở dưới, tầm nhìn thoáng đãng, cảnh cũng rất đẹp.
Kiều Lộc cảm thán, “Anh ở đây từ nhỏ sao?”
“ừ, cho đến khi tốt nghiệp cao trung.” Thẩm Tùng Lam gật đầu.
Trước kia cô cũng từng tưởng tượng qua phòng ngủ của Thẩm Tùng Lam thì sẽ như thế nào, nhưng là tưởng tượng khác hoàn toàn so với hiện thực, hôm nay vừa thấy, trừ bàn học với giường ngủ ra thì mọi thứ đều khác biệt.
“So với trong suy nghĩ của em thực không giống nhau.” Cô thở dài.
Thẩm Tùng Lam nghiên đầu, cảm thấy hứng thú mà nhìn cô: “Em còn tưởng tượng qua phòng ngủ của anh sao, lúc nào vậy?”
Kiều Lộc ậm ừ một tiếng, “Chỉ có một lần lúc học cao trung, về sau thì không có nữa.”
“Bây giờ em có thể ở trong căn phòng từng tưởng tượng, thậm chí còn có thể ngủ trên giường của anh, có cảm giác gì không?” Thẩm Tùng Lam thú vị hỏi.
Kiều Lộc giả vờ trấn định: “Không phải em đã sớm ngủ giường của anh rồi sao, không có cảm giác gì.”
Nói xong, cô liền đi ra chỗ ban công, lấy việc ngắm phong cảnh để giảm bớt khẩn trương trong lòng.
Thẩm Tùng Lam cong môi cười cười, theo sau cô đi tới, sóng vai đứng cùng Kiều Lộc, “Trước kia sau khi học tập xong, anh sẽ ở vị trí em đang đứng ngắm nhìn bên ngoài, em có biết lúc đó anh đã nghĩ gì không?”
Kiều Lộc tò mò ngước nhìn anh: “Nghĩ cái gì?”
“Anh nghĩ lúc nào thì có thể cùng em đứng ở chỗ này ngắm nhìn bên ngoài.” Thanh âm của Thẩm Tùng Lam thực nhẹ, giống như mang theo ý cảm thán.
Kiều Lộc ngạc nhiên: “Thật vậy không?”
“Đương nhiên là sự thật. Mùa xuân có thể cùng em ngắm cây cối đâm chồi, mùa hè cùng em ăn kem, mùa thu thì xem chim, mùa đông thì ngắm tuyết.” Thẩm Tùng Lam mỉm cười, “Anh đã từng muốn cùng em chia sẻ bốn mùa.”
Kiều Lộc giống như bị đóng băng ở đó, cảm xúc kích động, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên, trái tim tràn ngập sự cảm động và vui sướng.
“Em cũng sẻ chia sẻ với anh bốn mùa của em.”
***
Chưa tới thời gian tan làm mẹ Thẩm đã trở về, trong lúc đó đã gọi Thẩm Tùng Lam vô số cuộc điện thoại, căn dặn anh nhất định phải chờ bà trở lại.
Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ mà đáp lời, anh và Kiều Lộc không phải đi ngay bây giờ, không cần phải gấp như vậy. Nhưng ngay cả khi nói như vậy, mẹ Thẩm vẫn như cũ kiên quyết nói bà sẽ lập tức trở về.
Mới vừa vào cửa, mẹ Thẩm chỉ nhìn thấy dì giúp việc đang ở phòng khách bận rộn, bà vội vàng đi qua hỏi: “Con dâu của tôi đâu?”
“Dạ ở trên lầu.”
Ước chừng là nghe được động tĩnh, Thẩm Tùng Lam nắm tay Kiều Lộc đi xuống lầu.
Kiều Lộc rốt cuộc cũng nhìn thấy mẹ của Thẩm Tùng Lam, thấy bà dịu dàng ưu nhã, cả người hơi thở văn hoá, làm trong lòng cô căng thẳng lên.
Không chờ cô mở miệng giới thiệu, mẹ Thẩm đã nói trước, “Con chính là Kiều Lộc đi, lớn lên thật xinh đẹp.”
“Con chào dì, con là Kiều Lộc.” Cô thấp thỏm mà vươn tay ra.
Nào biết mẹ Thẩm trực tiếp đi về trước ôm Kiều Lộc vào lòng, “Bé ngoan.”
Kiều Lộc trực tiếp phát ngốc, không dám động cũng không dám nói chuyện, cô không nghĩ tới mẹ Thẩm là người nhiệt tình như vậy.
Thẩm Tùng Lam thấy thế vội bước tới kéo hai người ra, anh bất đắc dĩ nhìn mẹ Thẩm nói: “Mẹ, mẹ nhiệt tình quá rồi đó, thu liễm lại một chút.”
Mẹ Thẩm một chút cũng không muốn thu liễm, 28 năm cuộc đời của Thẩm Tùng Lam bà chưa từng thấy anh tiếp xúc quá thân cận với một cô gái nào, bà đã từng lo lắng anh sẽ độc thân cả đời, bây giờ vất vả lắm mới dẫn bạn gái về nhà, bà khẳng định phải cẩn thận đối xử như bảo bối.
“Con đừng sợ, dì không có hung nha.” Mẹ Thẩm nắm chặt tay Kiều Lộc, nhìn cô thế nào cũng thấy vui mừng.
Kiều Lộc có thể cảm giác được mẹ Thẩm là thật tình yêu thích cô, trong lòng cũng không căng thẳng nữa, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Con mỗi lần nhìn thấy Thẩm Tùng Lam đều cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, hiện tại nhìn thấy dì liền biết đáp án, dì thật xinh đẹp.”
Mẹ Thẩm được khen đến tâm cũng nở hoa, bà đẩy Thẩm Tùng Lam ở bên cạnh ra, lôi kéo Kiều Lộc ngồi xuống sô pha, “Dì đã tới tuổi này rồi, nào có xinh đẹp gì. Con mới xinh đẹp, Tùng Lam nhà chúng ta ở nơi nào tìm được bạn gái tốt như vậy chứ.”
“Dì thật sự đẹp nha, cái loại khí chất này người bình thường không có được đâu.” Kiều Lộc mỉm cười nói.
Thẩm Tùng Lam nhìn hai người đang khen lẫn nhau, mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Mẹ Thẩm cười tủm tỉm, hiển nhiên tâm tình rất tốt, “Con với Tùng Lam quen nhau như thế nào vậy?”
Kiều Lộc biết đã tới phân đoạn hỏi đáp, cô ngồi thẳng lưng trả lời: “Chúng con là bạn học cao trung ạ.”
“Cái gì?” Mẹ Thẩm kinh ngạc mà quay đầu nhìn Thẩm Tùng Lam, “Chuyện quan trọng như vậy sao con không nói với mẹ!”
“Con và anh ấy khoảng thời gian trước mới gặp lại nhau, còn trước đó thì không có liên lạc ạ.” Kiều Lộc hơi cuối đầu nói.
Thẩm Tùng Lam ngồi xuống ghế đối diện, “Con cùng Kiều Lộc sau khi tốt nghiệp cao trung chưa từng liên lạc qua, trước đây không lâu mới gặp lại.”
Mẹ Thẩm nghiêng đầu, con trai bà thoạt nhìn không phải người sẽ đột nhiên động tâm với bạn học cũ, trừ phi......
“Con làm việc ở Ninh Thành sao? Hiện tại đang làm cái gì?” Mẹ Thẩm vỗ nhẹ mu bàn tay của Kiều Lộc hỏi.
Kiều Lộc nhìn thoáng qua Thẩm Tùng Lam, sau đó mới trả lời: “Con là bác sĩ khoa nhi ạ.”
Mẹ Thẩm cảm thấy hôm nay nhận được gấp đôi kinh hỉ, bà kinh ngạc mà nhìn Kiều Lộc: “Bác sĩ tốt a, cùng nhà chúng ta đặc biệt phù hợp.”
Kiều Lộc nhớ tới lời Thẩm Tùng Lam từng nói với cô, lúc này nhìn biểu tình của mẹ Thẩm, cảm thấy anh nói cũng đúng.
Thẩm Tùng Lam nghe hai người tán gẫu, nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Mẹ, con nhớ bây giờ chưa phải thời gian tan làm của mẹ đi.”
“Đương nhiên không phải, là mẹ tan làm trước.” Mẹ Thẩm đúng tình hợp lý mà nói.
Thẩm Tùng Lam sâu kín mà nói: “Mẹ đây là bỏ bê công việc a, không sợ ba biết sao?”
Mẹ Thẩm hừ một tiếng, “Ông ta biết thì như thế nào, ai bảo mẹ kêu ông ấy cùng nhau trở về ông ấy cũng không muốn.”
“Chúng ta buổi tối còn cùng nhau an cơm, mẹ gấp cái gì.” Thẩm Tùng Lam nhướng mày nói.
Mẹ Thẩm lúc này mới nhớ tới, “ Đúng rồi, nấu cơm, may mắn hôm nay mẹ đã mua đồ ăn trước, bây giờ có thể nấu được rồi.”
Dì giúp việc đã ở phòng bếp chuẩn bị, mẹ Thẩm dừng lại việc nói chuyện với Kiều Lộc, kéo tay áo Thẩm Tùng Lam nói: “Không phải con ở bên ngoài học nấu ăn sao, đúng lúc, bây giờ là cho chúng ta nếm thử.”
Thẩm Tùng Lam đứng dậy cười nói: “Không thành vấn đề.”
***
Mẹ Thẩm lôi kéo Thẩm Tùng Lam đến một bên, vẻ mặt bát quá hỏi: “Có phải con thích Kiều Lộc lâu rồi không, nên mới đuổi theo tới Ninh Thành?”
Thẩm Tùng Lam cũng không phủ nhận, “Là thích từ lúc cao trung.”
Đối với loại nghị lực kiên trì này của con trai, mẹ Thẩm vô cùng kinh ngạc, “Trách không được lúc ấy có khoảng thời gian mẹ cảm thấy con cứ là lạ, đặc biệt là thành tích của tháng thế nhưng rớt đến mười thứ hạng, nhưng tháng sau lại trở lại tăng lên.”
Thẩm Tùng Lam xấu hổ sờ sờ mũi, lần đó thi Kiều Lộc vừa lúc ngồi bên cạnh anh, làm cho anh không thể bình tâm làm bài, sai vài câu nên mới thứ hạng mới bị tụt.
“Ba biết hôm nay bọn con về có tỏ thái độ gì không mẹ?” Thẩm Tùng Lam quan tâm nhất vẫn là vấn đề này.
Mẹ Thẩm vỗ vỗ bờ vai của anh, “Yên tâm đi, mẹ đã thu phục hết thẩy, ông ấy sẽ không có bất luận ý kiến gì.”
Thẩm Tùng Lam nghe mẹ Thẩm đảm bảo, lo lắng trong lòng cùng dần dần giảm bớt.
“Con đi nói chuyện với Kiều Lộc đi, đừng để cho con bé thấy không được tự nhiên.” Mẹ Thẩm cười nói một câu, liền đi vào phòng bếp.
Kiều Lộc lúc này đang ngồi trên sô pha, không dám lộn xộn.
Thẩm Tùng Lam đi tới thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, không khỏi khẽ cười nói: “Hôm nay mẹ anh sẽ nấu cơm, em có lộc ăn rồi.”
“Em ngồi ở chỗ này cũng không tốt lắm, hay để em đi phụ dì nhé.” Nói xong Kiều Lộc lập tức đứng dậy.
Thẩm Tùng Lam một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay đem eo cô kéo về sô pha, cả người Kiều Lộc liền rơi vào vòng tay của anh, “Em đi vào cũng sẽ bị đuổi ra thôi, tin hay không, anh cũng mới vừa bị đuổi ra.”
Kiều Lộc giãy giụa, này dù sao cũng là nhà của Thẩm Tùng Lam, tư thế thân mật như vậy bị trưởng bối nhìn thấy không tốt lắm, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Sẽ bị người khác nhìn thấy.
“Vậy đến phòng của anh nhé?” Thẩm Tùng Lam nhướng mày hỏi.
Kiều Lộc lập tức im lặng.
Hai người không biết, mẹ Thẩm trốn ở phòng bếp lén chụp lại cảnh này, bà khi nào gặp qua cảnh Thẩm Tùng Lam dỗ dành con gái như vậy a, hình ảnh trân quý như vậy, bà muốn cất giữ, thuận tiện lấy ra khoe.
“Chú lúc nào thì trở về vậy anh?” Ngồi một lúc, Kiều Lộc lại bắt đầu lo lắng.
Thẩm Tùng Lam nhìn đồng hồ, “Sắp rồi, nếu em căng thẳng thì chúng ta đi nói chuyện với mẹ, bằng không đợi lát nữa anh nấy ăn, em phụ anh làm.”
Kiều Lộc gật đầu: “Được.”
Mẹ Thẩm và dì giúp việc đã làm xong đồ ăn bưng lên bàn, còn dư lại vài món, để Thẩm Tùng Lam tới làm, Kiều Lộc ở một bên hỗ trợ, trong lòng quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều.
Đem đồ ăn đặt lên trên bàn, Kiều Lộc nghe được động tĩnh ở bên ngoài, vội chạy lại chỗ Thẩm Tùng Lam, “Có phải chú về rồi không anh?”
Thẩm Tùng Lam nắm lấy tay cô, ý bảo cô không cần căng thẳng: “Chúng ta ra ngoài nhìn xem.”
Kiều Lộc hít sâu một hơi, đi theo Thẩm Tùng Lam ra ngoài.
Trong phòng khách có một người trung niên mặc một thân tây trang, sắc mặt nghiêm túc, Kiều Lộc lập tức liền nhớ tới viện trưởng ở bệnh viện của mình, khí chất của hai người có vài phần giống nhau. Cô không cần đoán, liền biết đây là ba của Thẩm Tùng Lam.
Lúc nhìn thấy Kiều Lộc, đầu lông mày của Thẩm Tế hơi giãn ra, đôi mắt sắc bén đánh giá cô, vài giây sau, rốt cuộc cũng lộ ra ý cười nhẹ, “Con là bạn gái của Tùng Lam đi.”
“Chào chú ạ, con là Kiều Lộc.” Kiều Lộc trả lời.
Thẩm Tế tươi cười, “Nghe nói con là bác sĩ, làm ở bệnh viện nào ở Ninh Thành?”
“Dạ là bệnh viện Nhân Tế.” Kiều Lộc vội vàng trả lời.
Thẩm Tế tán thưởng gật đầu: “Chú đã nghe qua bệnh viện Nhân Tế, khoa giải phẫu thần kinh ở đó có tiếng trong cả nước, rất không tồi.”
Kiều Lộc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại bất an, Thẩm Tế là khen khoa giải phẫu thần kinh, cùng cô không có quan hệ gì.
“Được rồi, được rồi, người không biết còn tưởng ông đang phỏng vấn đây, ở nhà thì bỏ cái chức viện trưởng đi, rửa tay ăn cơm.” Mẹ Thẩm đứng ra nói chuyện, không để Thẩm Tế hỏi tiếp nữa.
Thẩm Tế bất đắc dĩ, “Tôi mới hỏi hai câu......”
Mẹ Thẩm cho ông một ánh mắt tự mình lĩnh ngộ, sau đó cùng người giúp việc dọn đồ ăn lên bàn.
Mà lúc này hộ lý cũng đỡ Thẩm Văn Sơn ra ăn cơm, thức ăn của ông được chuẩn bị riêng.
Ngày thường bàn ăn cũng không có nhiều như lúc này, hôm nay là bởi vì có Thẩm Tùng Lam và Kiều Lộc ở đây, tâm tình của mẹ Thẩm cũng tốt lên, bà nhìn về phía Kiều Lộc nói: “Đã lâu cả nhà không cùng nhau ăn cơm như vậy, thật là nhờ phúc của con.”
Kiều Lộc ngượng ngùng nói: “Dì đừng nói như vậy.”
“Về sau phải thường xuyên trở về a.” Mẹ Thẩm nói.
Kiều Lộc còn chưa trả lời, Thẩm Tế đã mở miệng nói trước: “Nói bừa, bệnh viện bận rồi như vậy, làm sao con bé có thể thường xuyên trở về.”
Thẩm Văn Sơn vừa ăn cơm, vừa chậm rãi nói: “Nếu đều ở An Giang là được.”
Mẹ Thẩm suy nghĩ một chút, nhìn Thẩm Tế nói: “Bệnh viện của ông không phải đang thiếu người sao?”
Thẩm Tùng Lam đỡ trán: “Cô ấy đang làm việc rất tốt ở bệnh viện Nhân Tế, đến bệnh viện của nhà mình để làm gì.”
Thẩm Tế uống một ngụm rượu, nói: “Đãi ngộ tiền lương ở bệnh viện Khang Nhân chúng ta khẳng định tốt hơn so với Nhân Tế.”
Kiều Lộc: “......”