Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 11




Cá uyên ương được đặt trên bếp nhỏ để giữ nhiệt, cồn trong bếp nổ tanh tách khiến Kiều Lộc bừng tỉnh.

Cô đối diện với đôi mắt trong veo của Thẩm Tùng Lam, nhưng đôi mắt này quá sáng, Kiều Lộc lập tức cuối đầu xuống, sợ hãi sẽ bị nhìn thấu tâm sự của mình.

“Tiệm này hương vị thật sự rất ngon, có thể thường xuyên tới.” Thẩm Tùng Lam không tiếp tục hỏi nữa mà chuyển chủ đề, anh sợ sẽ doạ cô bỏ chạy.

Kiều Lộc ấp úng lên tiếng: “Cậu có thể dẫn bạn bè tới đây.”

Thẩm Tùng Lam không trả lời, anh hy vọng rằng tiệm này chỉ có hai người bọn họ tới ăn cơm mới tốt.

Sau bữa tối, Thẩm Tùng Lam tiễn Kiều Lộc đến dưới lầu như thường lệ, chỉ là lần này anh nói lời tạm biệt trước: “Hôm nay công ty tớ mới nhận được đơn hàng lớn, đêm mai sẽ cùng đối tác bên kia gặp mặt, cho nên vốn dĩ hẹn cùng với cậu, giờ phải huỷ hẹn rồi.”

Giọng nói Thẩm Tùng Lam mang theo vẻ hối lỗi cùng bất đắc dĩ, khiến Kiều Lộc ngượng ngùng, “Không sao đâu, tớ sẽ gửi địa chỉ của mấy nhà hàng khác, cậu có thời gian rãnh có thể cùng đồng nghiệp đi ăn thử.”

“Vậy chờ lần sau chúng ta đều rãnh, cậu tới nhà của tớ, tớ tự mình làm cơm cho cậu.” Thấy Kiều Lộc phải đi, Thẩm Tùng Lam tiến lên một bước, nhanh chóng nói ra lời này.

Kiều Lộc sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười: “Được.”

***

Ngày hôm sau đi làm, Kiều Lộc đi kiểm tra phòng bênh, sau đó lại thăm bệnh nhân, mới nghỉ ngơi một hồi. Đã gần trưa, không có bệnh nhân tới, các y tá tụ tập một chỗ tán gẫu.

“Nghe nói hôm qua bác sĩ Chu tâm tình không tốt, còn phát hoả thật lớn.”

“Khoa Giải phẫu thần kinh cũng run một trận đi?”

“Đột nhiên tôi cảm thấy khoa Nhi của chúng ta thật tốt, nếu như gặp phải bác sĩ Chu thì chúng ta đều GO DIE.”

Kiều Lộc cũng tò mò với cuộc trò chuyện của họ: “Sao bác sĩ Chu lại tức giận vậy?”

“Nghe nói là y tá mới đến cầm nhầm hồ sơ bệnh án của hai bệnh nhân.” Miêu Vũ trả lời.

Kiều Lộc nói: “Kia hẳn là nên tức giận, nếu bệnh nhân dùng sai thuốc thì không phải chuyện lớn rồi sao.”

“Đúng là như thế, nhưng y tá kia hình như cũng lập tức phát hiện sai lầm, vẫn không thoát được bác sĩ Chu đi thăm phòng. Nghe nói bị mắng siêu cấp thảm, khóc một tiếng đồng hồ.” Phùng Ninh le lưỡi.

Kiều Lộc thở dài: “Loại chuyện này tôi gặp phải rất nhiều lần, trước đây còn ở trường học, bị học trưởng mắng rất nhiều lần, mới đầu còn khóc, sau đó thì thành thói quen.”

Đồng Mộng Đình là người hâm mộ số một của Chu Hoài Thời, vừa nghe lời này lập tức ghen tị kêu lên: “Oa, bác sĩ Kiều thực may mắn, có thể bị bác sĩ Chu mắng.”

Kiều Lộc: “......”

Người này không cứu được.

***

Lần này Phạn Sang tiếp nhận thiết kế trang trí cho khách sạn Cảnh Đình, đây là khách sạn trực thuộc công ty Cảnh Đình, tìm tới khi nghe danh tiếng của Thẩm Tùng Lam, bởi vì đây là đơn hàng lớn, nên Thẩm Tùng Lam mang theo Tề Khải tự mình đi nói cụ thể về hạng mục công việc.

“Thẩm tổng, đây là Nghê Mộng Hàm Nghê tiểu thư, Nghê tiểu thư là giám đốc của bộ xã giao khách sạn Cảnh Đình, cũng là con gái tổng giám đốc của Cảnh Đình, lần này sẽ tham dự cả quá trình thiết kế của khách sạn, hy vọng mọi người hợp tác tốt đẹp.”

Nghê Mộng Hàm mặc một thân tây trang, tóc được vén ra sau đầu, thoạt nhìn có vẻ gọn gàng đoan trang, cô kinh diễm nhìn Thẩm Tùng Lam một cái, sau đó nở nụ cười đưa tay ra với Thẩm Tùng Lam: “Thẩm tổng, hợp tác vui vẻ.”

Thẩm Tùng Lam khẽ chạm vào đầu ngón tay của cô, nét mặt nhàn nhạt: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau khi xác định chủ đề phong cách của khách sạn Cảnh Đình, Thẩm Tùng Lam cùng đối phương nói về các chi tiết cụ thể, Nghê Mộng Hàm thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến, Tề Khải ở một bên ghi chú lại. Thời gian nhoáng cái đã 8 giờ, đồ ăn trên bàn đều nguội lạnh, hai bên cũng không phát hiện.

Đến lúc rời đi, đoàn người bước ra khỏi của khách sạn, nụ cười trên mặt Nghê Mộng Hàm vẫn chưa biết mất, “Vừa rồi nói chuyện cũng không ăn cơm, nếu không chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, ý của anh thế nào?”

Vẻ mặt Thẩm Tùng Lam không đổi, cự tuyệt nói: “Xin lỗi, bạn gái tôi còn ở nhà chờ, không thể đi cùng.” Anh chỉ vào Tề Khải bên cạnh, “Nếu giám đốc Nghê còn muốn nói về thiết kế chi tiết, có thể tìm phó tổng Tề của Phạn Sang chúng tôi, cùng anh ấy nói cũng giống nhau.”

Sắc mặt Nghê Mộng Hàm hơi thay đổi: “Không nghĩ tới bạn gái của Thẩm tổng cũng can thiệp vào công việc của anh. Thật đúng là dính người a.”

Khoé môi Thẩm Tùng Lam cong lên: “Tôi thích cô ấy như vậy,”

Nụ cười trên mặt Nghê Mộng Hàm cứng đờ: “Nếu Thẩm tổng không muốn, lần sau chúng ta lại bàn tiếp, bằng không thì phương án này như thế nào có thể làm vừa lòng đôi bên.”

Nói xong Nghê Mộng Hàm dẫm lên giày cao gót rời đi, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

***

Thấy người đã đi, Thẩm Tùng Lam cùng Tề Khải cũng đi lấy xe.

Tề Khải lên xe tò mò hỏi: “Thẩm ca, cậu lúc nào thì có bạn gái, sao tớ lại không biết?”

“Trước mắt còn chưa có.” Thẩm Tùng Lam lắc lắc đầu.

Tề Khải mở to hai mắt: “Cậu vì từ chối giám đốc Nghê mà nói dối? Bất quá cô ta đột nhiên muốn một mình đi ăn cơm với cậu cũng thật kì quái.”

Nghĩ đến chuyện này, Tề Khải lại âm thầm nghiến răng, vì sao mỗi lần cùng Thẩm Tùng Lam đi ra ngoài, các mỹ nữ chỉ nhìn thấy Thẩm Tùng Lam, anh, một người cũng không có!

Đáy mắt Thẩm Tùng Lam mang theo vẻ không vui, “Lần sau nếu bàn chuyện cùng giám đốc Nghê, cậu dẫn người đi thôi.”

“Cái gì?” Tề Khải xoay người nhìn anh có chút khó hiểu, “Cậu không đi sao, đây là đơn hàng lớn đó.”

Thẩm Tùng Lam khởi động xe, nhướng mày cười: “Bởi vì là đơn hàng lớn, cho nên mới muốn cậu tự mình hoàn thành.”

Tề Khải vẻ mặt hoài nghi nhìn anh: “Tớ thấy không phải đâu, cậu có phải là sợ phải hy sinh sắc đẹp, cho nên muốn lấy tớ làm lá chắn!”

Anh càng nghĩ, càng thấy đúng.

“Giám đốc Nghê rõ ràng là coi trọng cậu, lớn lên xinh đẹp không nói, ba cô ta còn là tổng giám đốc của Cảnh Đình, cậu sao một chút cũng không rung động.” Tề Khải nhìn anh hỏi.

Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt liếc nhìn: “Cậu thích có thể theo đuổi, đừng nói đến tớ.”

Tề Khải nhìn biểu hiện gần đây của Thẩm Tùng Lam, lại nghĩ tới vừa rồi anh lấy bạn gái ra làm lá chắn, cảm thấy rất kỳ quái, “Cậu trước kia gặp con gái theo đuổi, đều trực tiếp từ chối, nói mình có việc, đây là lần tiên cậu nói mình có bạn gái đi.”

Anh lên giọng cuối câu, đánh giá trên dưới Thẩm Tùng Lam một lần.

Thẩm Tùng Lam không nói một lời, cũng không định trả lời anh.

Tề Khải kích động, “Cậu thế nhưng không phủ nhận! Cô gái kia là ai!”

Thẩm Tùng Lam bẻ lái sang phải, xe dừng trước một tiểu khu: “Tới nhà cậu rồi, xuống xe.”

“Không cần tuyệt tình như vậy đi, tiết lộ cho tớ một chút.” Tề Khải bắt lấy dây an toàn không buông, sống chết không xuống xe.

Thẩm Tùng Lam liếc nhìn một cái: “Tớ đếm đến ba, nếu cậu không xuống, tớ hiện tại mang cậu chạy thêm một vòng, bảo đảm cậu không cần xuống.”

Tề Khải: “......”

Kỹ thuật lái xe của Thẩm Tùng Lam anh đã nghiệm qua, hơn nữa không nghĩ tới trải nghiệm lần hai.

Không cần đếm tới số ba, Tề Khải đem dây an toàn cởi ra, vội vàng xuống xe, sợ chậm một giây, người đã bay mất.

Thẩm Tùng Lam cong môi cười, trực tiếp lái xe rời đi.

Tề Khải nghiến răng nhìn xe rời đi, nếu không phải xe của anh đem đi bảo dưỡng, anh mới không ngồi xe của Thẩm Tùng Lam.

“Xấu xa! Quá ác!”

***

Chạng vạng, thời điểm tan tầm, Chu Hoài Thời đi tới khoa Nhi, đem Kiều Lộc ngăn lại, nói cùng nhau ăn cơm.

Kiều Lộc từ chối không được, đành phải đáp ứng, nhưng khi lên xe cô nói trước lần này để cô mời.

Ngồi ở tiệm cơm, tâm trí của Kiều Lộc như đi vào cõi thần tiên, hồi tưởng lại cảnh tượng hôm qua ăn cơm cùng Thẩm Tùng Lam.

Chu Hoài Thời thấy Kiều Lộc phát ngốc, nhìn cô hỏi: “Như thế nào? Đồ ăn không hợp sao?”

Kiều Lộc hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu: “Không có, đồ ăn rất ngon.”

Chu Hoài Thời nheo mắt: “Lần này anh đi công tác lâu lắm? Trong thời gian này em quen biết với bạn mới? Có thời gian giới thiệu cho anh làm quen.”

Kiều Lộc hơi bối rối, lúc sau mới phản ứng lời Chu Hoài Thời nói là Thẩm Tùng Lam, cô vội nói: “Là bạn học cao trung, không phải bạn mới.”

“Xem ra còn quen trước so với chúng ta.” Chu Hoài Thời thấp giọng nói một câu.

Kiều Lộc cong môi cười cười, vẻ mặt lộ vẻ chờ mong hỏi: “Học trưởng, anh cũng là đàn ông, hẳn là biết đàn ông thích lễ vật như thế nào phải không?”

Cô cảm thấy chính mình nên chủ động theo đuổi, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, nghĩ đến Chu Hoài Thời là người đàn ông duy nhất bên cạnh, cô muốn thăm dò ý kiến của anh.

Sắc mặt Chu Hoài Thời khẽ biến, trầm mặt hỏi: “Thế nào? Muốn đưa cho người đàn ông kia?”

“Bị học trưởng phát hiện rồi, em thích anh ấy đã lâu, khoảng thời gian trước mới gặp mặt lại, cho nên không muốn từ bỏ cơ hội này.” Kiều Lộc cười gật đầu.

Chu Hoài Thời khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Mỗi người đều có sở thích khác nhau, anh không thể nào cho em ý kiến.”

Kiều Lộc rất nhanh bị thuyết phục: “Nói cũng phải, em sẽ tự mình suy nghĩ.”

Sau một lúc lâu im lặng, Chu Hoài Thời thở dài một hơi: “Rất thích anh ta sao?”

Kiều Lộc ngước mắt, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

Chu Hoài Thời nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt phức tạp, “Ăn xong rồi sao? Anh đưa em về nhà.”

Tới cửa tiểu khu của Kiều Lộc, cô nói lời tạm biệt xong chuẩn bị xuống xe, Chu Hoài Thời gọi cô.

“Kiều Lộc, có đôi khi nên nhìn về phía trước thử xem.”

Kiều Lộc khẽ giật mình: “Dạ?”

“Không có gì, em trở về đi.”

***

Kiều Lộc nhìn Chu Hoài Thời lái xe rời đi, không hiểu lời anh vừa nói có ý tứ gì, cũng không suy nghĩ về nó nữa.

Chỉ là vừa mới xoay người, chuẩn bị đi về hướng tiểu khu, liền nhìn thấy Thẩm Tùng Lam đứng cách đó không xa.

Kiều Lộc: “......”

Thẩm Tùng Lam từng bước đi về phía trước, như bước đi trong lòng của Kiều Lộc, cô cảm thấy mình giống như sắp bị phán xét, tim đập loạn xạ.

“Người tài xế này thật quen mắt, lại lái xe đưa cậu trở về a.” Thẩm Tùng Lam nhướng mày, trêu chọc nhìn cô.

Kiều Lộc ngượng ngùng cuối đầu, sau đó thành khẩn nhận sai, “Người vừa rồi không phải tài xế, là đồng nghiệp ở bệnh viện, cũng là học trưởng ở đại học, bởi vì giúp đỡ tớ rất nhiều, nên quan hệ cũng không tệ lắm.”

Cô cảm thấy nói dối giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, không bằng thẳng thắn thừa nhận.

“Tớ sợ cậu hiểu lầm......”

Bởi vì nóng vội, Kiều Lộc nói một nữa, mới ý thức được lời mình, lập tức dừng lại.

Ánh mắt Thẩm Tùng Lam nhìn cô chằm chằm, như là không muốn bỏ lỡ điều gì: “Sợ tớ hiểu lầm cái gì?”