Rung Động

Chương 7: 7: Dẫn Cậu Đi Mua Đồ





Ngày học đầu tiên vẫn chưa có nhiều chuyện xảy ra.

Chuông báo tan học vang lên nhưng bạn cùng bàn của cô vẫn ngủ ngon lành.
Cả một ngày học, cậu luôn trong tình trạng ngủ, thỉnh thoảng cũng có tỉnh dậy, nhìn sang xem Chu Tịnh Kỳ đang làm gì, sau đó lại gục xuống ngủ tiếp.
Tan học, Chu Tịnh Kỳ đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó, muốn mua chút đồ sinh hoạt.

Nhìn giá của từng cái, Chu Tịnh Kỳ cắn môi chán nản, giá của những thứ này lại đắt như vậy.
Lục Trầm đang ở cửa hàng tiện lợi thì bắt gặp Chu Tịnh Kỳ đang cầm hai tuýp thuốc đánh răng so sánh, chia tiền và định lượng xem liệu mua cái nào sẽ tiết kiệm hơn.
Lục Trầm đi tới nhìn nhìn hai tuýp thuốc đánh răng trên tay cô.
Cậu ở ký túc của trường.
Chu Tịnh Kỳ gật gật
Có muốn tiết kiệm tiền không
Tiết kiệm thế nào.

Chu Tịnh Kỳ hỏi mà không cần suy nghĩ
Đi theo tôi
Chu Tịnh Kỳ cứ vậy mà đi theo Lục Trầm, cậu dẫn Chu Tịnh Kỳ đi tới một cái chợ dân sinh nhỏ, cách trường học chỉ một dãy phố

Đồ trong cửa hàng tiện lợi đều là hàng công ty sản xuất, giá thành có chút cao.

Nếu muốn tiết kiệm tiền thì tới chợ dân sinh như này, ở đây bán nhiều đồ là đồ gia đình gia công, chất lượng tốt mà giá dễ chịu hơn nhiều.
Chu Tịnh Kỳ cảm ơn cậu, rồi thắc mắc
Nhìn cậu giống như là con nhà giàu có, vậy mà cũng biết những chỗ như này à.
Chu Tịnh Kỳ đã nhìn thấy Lục Trầm lấy ví tiền thanh toán ở cửa hàng tiện lợi, trong ví rất nhiều tờ tiền mệnh giá lớn.

Vậy nên Chu Tịnh Kỳ nghĩ nhà anh hẳn rất giàu có.
Phải biết tính toán thế này nên mới giàu được chứ sao.
À
Còn ngơ ngác gì, muốn mua cái gì thì mua đi.
Chu Tịnh Kỳ định bảo cậu cứ về đi, cô có thể tự mua sắm một mình, nhưng lại nghĩ cô vẫn chưa quen đường, rất sợ lạc, thấy cậu vẫn luôn đi theo mình thì không nói gì cả.
Đi vòng vòng một hồi, Chu Tịnh Kỳ nhìn thấy cửa hàng bán đồ dùng mà mình cần.

Cô chọn một chiếc chậu nhỏ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bột giặt, một cục xà bông tắm, chọn thêm một đôi dép lê rẻ tiền để đi trong phòng nữa.
Ông chủ tính tiền, Chu Tịnh Kỳ lấy ra chiếc túi vải nhỏ đựng tiền của mình, bên trong đựng tất cả số tiền cô kiếm được lúc hè.


Từng tờ tiền lẻ được cô trải thẳng, gấp gọn nhưng không giấu được vẻ cũ kỹ.
Lục Trầm nhìn thấy túi tiền đó của cô, trong lòng lại thấy khó chịu lần nữa, quay mặt đi nhìn ra một chỗ khác.
Mua xong đồ đạc Chu Tịnh Kỳ nhờ Lục Trầm đưa mình về lại ký túc xá, cô thật sự vẫn chưa nhớ được đường về.

Lục Trầm mắng một câu phiền phức nhưng sau đấy vẫn đưa cô về tận dứoi lầu.
Chu Tịnh Kỳ cảm ơn Lục Trầm lần nữa rồi mới xách túi đồ đi lên phòng.
Mở cửa ra cô giật mình suýt làm rơi túi đồ trên tay.

Trong phòng cô có người đến ở, chọn cái giường đối diện giường cô, hai giường ngay sát ban công.
Chu Tịnh Kỳ hoàn hồn bước vào, cười thân thiện chào hỏi
Cậu vừa mới tới à, tớ là Chu Tịnh Kỳ, tớ ở ngay giường đối diện giường cậu.
Trong phòng chỉ có mỗi hai người.

Đồ của cậu để bên đó chẳng lẽ tôi còn không biết nhìn à mà cậu phải nhắc nhở.
Thái độ bạn cùng phòng không được thân thiện, Chu Tịnh Kỳ cũng lười phản ứng lại.

Cô khó khăn lắm mới được học tiếp, cô chỉ muốn yên ổn học tập cho tốt, không muốn xích mích với ai.
Cô bạn cùng phòng kia là người sĩ diện, lúc mới đến cô ta đã nhìn qua đồ đạc của Chu Tịnh Kỳ, liền coi thường cô vừa nghèo vừa quê mùa.
Trong suốt ba năm học ở cùng phòng ký túc, hai người chẳng nói chuyện với nhau, không làm ảnh hưởng đến đối phương.

Chu Tịnh Kỳ cũng không cố gắng thân thiết với cô ta nữa.