Rung Động Đêm Hè

Chương 10




Tình hình hiện tại: bố tôi ngồi bên trái Tưởng Minh Vũ, mẹ tôi ngồi bên phải hắn. Bố tôi cười hiền hậu, mẹ tôi cười thân thiện, chỉ riêng Tưởng Minh Vũ là cười không nổi.

Tôi bị mẹ sai đi rửa trái cây, bố thì bị đá đít vào nhà bếp nấu cơm, còn mẹ tôi làm bá chủ một phương. Tôi lại gần hỏi bố: “Anh cu Tưởng đẹp trai bố nhỉ?”

Bố tôi lắc đầu: “Cũng được thôi, làm gì đẹp bằng bố.”

Chín giờ tối, cả nhà bắt đầu dùng bữa. Sườn được hầm nhừ những vẫn đậm vị nguyên chất, bố tôi không nêm nhiều gia vị nên nước dùng vừa trong vừa thơm. Tôi tách thịt ra khỏi miếng sườn dễ dàng, món ngon như muốn tan ra trong miệng nhưng thịt lại không quá bở. Tôi hăng hái ăn một tô thật to.

Tưởng Minh Vũ có hơi ngượng ngùng, mẹ tôi thì cười tươi như thể muốn nở hoa trên mặt. Bố mẹ tôi đều là người từng trải nên rất thấu hiểu, trông thấy bộ dạng “không chốn dung thân” của Tưởng Minh Vũ, cả hai người đều tự giác không hỏi chuyện riêng của hắn, cũng không thắc mắc tại sao hắn lại đến đây.

Cơm nước xong xuôi, mẹ tôi kiêm cô Trương, giáo viên ưu tú tại trường mầm non lập tức xếp hai đứa tôi ngồi ngay ngắn thẳng hàng trên sô pha.

“Vào vai học sinh cho mẹ nhé!” Mẹ tôi móc ra một tấm biển giả làm bảng đen và một đống thẻ có in hình trái cây.

“Cô chào các con!”

Tôi và Tưởng Minh Vũ: …

“Các con không có miệng sao?” Mẹ tôi nhướng mày, chọt cây gậy nhỏ vào người tôi rồi dùng tay vỗ nhẹ lưng Tưởng Minh Vũ: “Hai đứa phải phối hợp chứ.”

Mẹ tôi làm lại lần nữa: “Cô chào các con.”

“Chào cô Trương ạ!” Tôi đáp rõ to, Tưởng Minh Vũ không mặt dày được như tôi nên chỉ lí nhí phụ họa theo. Thấy thế tôi bèn mách lẻo: “Báo cáo cô, bạn bên cạnh con nói nhỏ quá ạ!”

“Chào vậy là được rồi, không phải ai cũng như con đâu. Bạn cu Tưởng điềm đạm nên nói được như thế thôi.” Mẹ tôi phớt lờ pha chơi xấu của đứa con cưng.

“Chào mừng các con đến với siêu thị trái cây của bác Lợn, hôm nay bác Lợn khai trương cửa tiệm nên khách hàng đến mua một quả dưa hấu sẽ được tặng năm quả táo, mua một quả lê sẽ được tặng hai quả táo. Vậy nếu mua một quả dưa hấu và một quả lê thì chúng ta sẽ được mấy quả táo nào?”

“Thưa cô giáo mẹ, đề bài này hơi phi lí ạ. Táo bây giờ bán giá trên trời, mua một quả lê mà được tặng tới hai quả táo thì thôi con khuyên bác Lợn khỏi cần khuyến mãi mừng khai trương làm gì, chuyển sang thanh lý kho hàng bán đổ bán tháo rồi dẹp tiệm luôn đi.” Tôi bĩu môi kháng nghị.

“À, đáp án của bạn Lý Tưởng là ba quả táo. Thế có đúng không nào?”

Tôi: …

Tự nhiên tôi lại được nêu gương xấu trong lớp.

“Tất nhiên là không rồi, thế có bạn nào biết đáp án chính xác là mấy quả táo không?”

“Bảy ạ.” Tưởng Minh Vũ cười đáp. Hắn cười đẹp lắm nhưng lại rất ít khi thể hiện điều đó.

Mẹ tôi cũng cười theo: “Bạn cu Tưởng trả lời đúng rồi!”

Mẹ tôi lấy từ sau lưng ra một miếng dán sticker, trên đó là đủ loại hình như hoa hồng, sao năm cánh, trái tim. Màu sắc lòe loẹt đỏ chói, trông có hơi quê quê.

“Thưởng cho con một bông hoa nào.” Mẹ tôi dán sticker hoa hồng lên cổ tay Tưởng Minh Vũ, “Bé ngoan.”

Sau khi tiết học kết thúc, Tưởng Minh Vũ không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ gỡ bông hoa trên tay xuống. Tôi phát hiện hắn lén dán bông hoa ấy vào mặt sau điện thoại. 

Tôi không biết nhiều về gia cảnh Tưởng Minh Vũ, hay nói đúng hơn là tôi gần như chẳng biết gì. Trước giờ tôi chưa từng nghe hắn nhắc đến bố mẹ, cứ như thể hắn không có gia đình. Nhưng không sao, tôi có gia đình, tôi có chốn để nương thân, tôi là một đứa trẻ không thiếu thốn gì.

Đứa trẻ không thiếu thốn gì có thể ở bên cạnh đứa trẻ khuyết thiếu nhiều thứ và khỏa lấp những tổn thương ấy để đôi bên đều được trọn vẹn.

Tối hôm ấy tôi và Tưởng Minh Vũ ngủ cùng nhau, mẹ tôi cho hắn một chiếc gối thật to mà chẳng cho tôi.

Hai đứa nằm ngay ngắn trên giường, ở giữa là con khủng long bông béo ụ. Màn cửa vẫn tung bay liên tục tạo thành những khoảng sáng tối trong căn phòng.

“Lý Tưởng.” Tưởng Minh Vũ lên tiếng.

“Dạ?” Tôi đáp.

“Mẹ chưa bao giờ khen tôi là bé ngoan.” Hắn bảo.

“Ò.” Tôi quay sang nhìn đôi gò má chìm trong bóng đêm của hắn.

“Bố cũng chưa từng nấu đồ ăn cho tôi.” Hắn tiếp lời.

“Ò.”

“Ở trường thầy cô cũng không thưởng hoa bé ngoan cho tôi.” Hắn nói.

“Ò.”

“Ừa.” Giọng Tưởng Minh Vũ thoáng vẻ ngượng ngùng, “Thôi ngủ đi.”

Tôi nhẹ vỗ lên cánh tay hắn rồi rủ rỉ: “Từ giờ anh đã có rồi đó, cô Trương và đầu bếp Lý của em cũng sẽ là của anh luôn.”

“Nhưng họ là bố mẹ của em mà?” Hắn hỏi.

“Bố mẹ của em cũng làm bố mẹ của anh được thôi.” Tôi nói.

“Thế em thì sao?” Hắn dịu dàng hỏi, “Em cũng là của anh đúng không Lý Tưởng?”

“Em không.” Tôi siết chặt tay hắn, cười đáp: “Em thuộc về chính em thôi, nhưng anh cũng có quyền sở hữu em. Em chỉ cho anh sở hữu thôi, không cho bất kì ai khác nữa.”

Tưởng Minh Vũ không ừ hử gì thêm.

“Sao lại im rồi, bộ anh ngủ hả?” Tôi có phần không vui, “Ngủ với tốc độ ánh sáng hay gì mà nhanh thế không biết.” Tôi vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, bàn tay bỗng chạm phải thứ gì đó ươn ướt.

Tôi thở dài, quăng con khủng long qua một bên rồi ôm Tưởng Minh Vũ. Tôi nhẹ vỗ đầu hắn, xoa dịu tấm lưng hắn, đừng khóc mà tình yêu của em.

Điện thoại bỗng dưng bật sáng, bố tôi gửi tin nhắn thoại đến. Tôi nhấn mở.

“Nhớ mang bao cao su nghe chưa con?” Bố tôi rù rì y như ăn trộm.