Rung Động Đầu Đời

Chương 3: Bị kẹt với tên chết bầm




Tôi đi đến vườn hoa ở nhà kính, đây là nơi mà khi tôi buồn hay đến đây để giải tỏa những cảm xúc ấy!

-Mọi người ko ai quan tâm tới mình,mọi người ai cũng ko hỏi ý kiến của mình mà đã quyết định...huhu.Cả cái tên chết bầm đáng ghét kia nữa!híc híc

-Hửm...bà đại đang nói xấu tui sao! Giọng nói quen thuộc phát ra từ trước cửa phòng, không ai khác chính là tên chết bầm Thất Lục

-Tên xấu xa, coi chừng ra đường bị xe tông, về nhà bị giật điện đến chết!

-Haha, thú vị! Hắn nhếch mép cười

-Tên chết bầm nhà họ Hàn kia, anh cười cái gì vậy!

Hắn tiến lại gần tôi, trong hoàn cảnh chỉ có một đôi nam nữ trong cùng một phòng kín thì ai cũng nghĩ ngay tới giai đoạn KISS hoặc là giai đoạn @#!?!

-Ah... anh đừng lại đây đồ biến thái!!!

-Hết chết bầm rồi tới biến thái, em còn từ gì để chỉ anh không?

-Sắc lang,hai lai,chó Mã Huệ(con chó thân yêu của Tiểu Kiều)

Chợt "Két",tiếng cửa đóng lại...

-A...chết rồi chúng ta chẳng lẽ bị kẹt ở đây luôn sao? Tôi la lớn

-Ai đã đóng cửa thế? Thất lục hỏi

-Nhớ rồi hôm nay bác làm vườn về quê thăm con gái bị ốm nên xin về sớm! Chắc vừa nãy bác tưởng không có ai ở trong nên khóa cửa đó!

-Thế giờ làm sao để ra ngoài đây

-Hàn Thất Lục anh có điện thoại không? Tôi nói với vẻ mặt lo lắng

-Hàn Thất Lục? Sao tự nhiên lại nói chuyện lễ phép thế? Chả lẽ cô sợ ma à! Hắn nói với vẻ đắc chí

Trong tình cảnh hiện giờ tôi chả muốn cãi cọ với hắn làm gì cho mệt nên đành gật đầu đại cho xong chuyện

-Thế anh có điện thoại không?

-Để quên rồi! Hắn cười

-Tui cũng để quên điện thoại ở đại sảnh rồi!Vì bộ váy tui đang mặc không có túi để điện thoại...