Rung Động Đầu Đời Của Tôi

Chương 15: Giận




Ngày 19 tháng 9 năm 2017. Giận.

Hôm nay, vẫn như mọi khi, tôi đang đạp xe trên đoạn đường vắng đến trường thì bắt gặp thằng nào mặc đồng phục trường tôi đang ngồi nghịch nghịch bánh xe. Hazz, một thành phần rảnh rỗi của xã hội. Sau một hồi chú ý quan sát thì biết xe của thằng này nó tuột xích. Đạp gần hơn tý nữa thì úi giời ơi. Tên Bảo đây mà. Trời! Bữa nay bày đặt đi xe đạp chi cho tuột xích. Ahihi. Vui dễ sợ. Thấy người quen tôi cũng kít xe lại hỏi thăm tý:

"Hú! Tuột xích xe hả?"

"Sao? Bà tính dừng lại trêu tôi chứ gì!"- tên Bảo ngước lên nhếch mắt nói.

"Hazzz! Nói quá rồi! Mà ông nói đúng rồi đấy, tôi đứng lại trêu ông đấy! Phải chi ông đừng bắt bẻ tôi trên lớp thì số ông đâu đen đến vậy! Có trách thì trách ông ăn ở không tốt thôi!"

"Này! Bà ác vừa thôi! Tôi mới giúp bà sát thương vết thương ở tay xong, còn cả cái vụ ở nhà vệ sinh nữa! Bà không biết giúp ân nhân thì thôi mà còn đứng đó nói! Bà mới là người ăn ở không sạch đó! Coi chừng tý đi vất phải đá nhá!"

Sời! Doạ ai chứ doạ tôi thì chỉ con chó nhà tôi nó sợ chứ tôi chả để tâm! Mà quên...nhà tôi không có chó hờ hờ. Thôi được nhắc đến thì tôi báo đáp luôn, tôi thì không bao giờ nợ ai cái gì, giúp tôi thì tôi giúp lại. Mình là người có tâm mà đúng không, không chấp thằng hàng xóm.

"Thì cũng định giúp đây! Sao có cần giúp không?"

"Bà giúp bà phải nói đàng hoàng nhé! Trông tôi vậy nhưng không phải cái gì cũng dễ dãi nhận bừa đâu!"

"Không cần thì thôi!"- tôi bĩu môi quay đi chuẩn bị đạp xe đi tiếp.

"Ai nói! Giúp hộ đi!"- tên Bảo lật mặt 180 độ, ánh mắt đầy sự cầu cứu và năn nỉ.

Trời, thằng điên, thích giúp bỏ mẹ đi được mà làm giá. Vô đứa khác thì nó bỏ đi luôn cho rồi nhưng may cho thằng này gặp một người đạo lý như tôi nên tôi nể tôi giúp đó.

Tôi nhếch môi lườm tên Bảo một cái rồi đi xe lại sửa xe giúp hắn. Tôi thì kinh nghiệm đi xe đạp lâu rồi, mà đã thế cái xe tã của tôi hình như nó không biết thương chủ nó hay sao mà nó tuột xích cực "nhiệt tình" nên là đây chuyên gia sư xe tuột xích. Còn tên Bảo vừa nhìn biết là công tử bột rồi. Ăn hại kinh khủng mà đái khai không... thì tôi chả biết. Hihi.

Sau 1 hồi vật vã với cách xích xe thì chuyên gia đã sửa thành công (nói thì vậy chứ mất có 1 phút là căng chứ không nhiều) trước sự ngac nhiên và tán thưởng của tên Bảo. Ủa! Chắc trước giờ tên Bảo nghĩ tôi ăn hại là hay sao mà vỗ tay khen nức khen nở vậy.

"Công nhận bà học thì rốt nhưng chữa tuột xích xe giỏi phết! Hay nha! Mai kia đi làm thợ sửa xe đi!"- tên Bảo cười haha nói với tôi bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

"Ủa! Ông đáng khen hay đang chê tôi vậy?"- tôi quay ra nheo mắt khó hiểu.

Cái thằng mất nết! Cái thằng mất dạy! Đã chê tao học rốt thì thôi đi lại còn nói tao là thợ sửa xe nữa, mày xúc phạm tao vừa phải thôi nhá. Cỡ tao thì làm chủ tịch nước còn được kia mà mày lại kêu tao làm thợ sửa xe để đất nước lãng phí một nhân tài à (lúc đó nóng thì nói vậy bây giờ nghĩ lại mình atsm vãi linh hồn). Nói cũng phải biết nghĩ chứ.

Sau khi nhận câu hỏi của tôi biết mình đã nói lố tên Bảo ngừng ngay nụ cười ngây thơ trên môi và thay vào đó là một nụ cười nhạt hơn nước ốc nói:

"Ờ thì khen đó! Tôi khen bà chữa tuột xích giỏi!"

Tôi cũng cười nhạt hưởng ứng mặc dù thực tâm mà nói tôi muốn cho tên này ăn một cú sút trời xanh lắm đấy nhưng mà 1 điều nhịn 9 điều lành đúng không?

"Khen mà sao nghe nhức nhức tai sao ấy nhể!"

Bỗng tôi thấy lầm tấm mô hôi thì tính lau giúp, mình giúp thì giúp cho chót.

"Trời! Ông chảy nhiều mồ hôi quá để tôi lau cho!"

Rồi chả cần tên Bảo đồng ý tôi đưa tay lên lau hộ luôn, mà kiểu gì càng lau mồ hôi mà cái màu đen đen lại càng loang trên mặt đẹp trai của tên Bảo, thì mới chợt nhớ ra tay mình vừa động vào xích xe nên dính dầu nhớt. Chết rồi, mình không cố ý.

Thôi... lỡ bôi tro trát trấu rồi thì làm tới luôn đi. Hazzz! Mô phật! Tha thứ cho tôi! Bảo ơi tôi không cố ý. Mặc dù chỉ là sự cố nhưng trong lòng mình có một cái gì đó vui lắm, hả hê lắm. Ahihi. Thôi! Mình không biết đâu. Mình không cố ý. Mình lau mồ hôi tiếp.

"Rồi! Xong rồi!"

Sau khi lau xong mồi hôi cho tên Bảo và vô tình biến mặt hắn thành bản mặt của Thiên lôi thì tôi cố tỏ vẻ bình thường để không cười phá lên như con dở. Nhưng mà chỉ kìm 1 mức độ nào đó tôi vẫn bật cười khe khẽ. Tên Bảo cũng cười đáp giả mặc dù chả biết tôi cười cái đếch gì, chắc hắn tưởng tôi cười xã giao.

"Cảm ơn bà nha!"

"À! Không có gì! Tôi đi đây! Bye bye!"

Tôi đáp trừ rồi nhanh chóng nhảy lên xe chuồn đi trước. Đạp thật nhanh, đạp thật mạnh khi ngoảnh lại thấy tên Bảo cách một đoạn khá xa tôi mới bật cười lắc lẻo đến nỗi những người đi bên đường đều nhìn tôi chắc họ nghĩ tôi thần kinh nhưng mà kệ đi mình thích thì mình cười thôi.

Vào đến lớp rồi, ngồi vào chỗ rồi, tôi vẫn cười cười như con dở, giống hệt như con gái đang yêu khiến cho cái Ly tò mò hỏi:

"Mày làm sao mà cười suốt thế!"

"À! Hôm qua xem phim kinh dị, nhớ lại thấy buồn cười!"- tôi cười cười đáp lại. (Trả lời đại đó mà)

Sau câu trả lời của tôi cái Ly lắc đầu quay lên và kết 1 câu đéo phải bạn tôi:

"Con dở!"

Hơ hơ, nói con dở quen rồi, chả sao. Tao chả care. Mà không biết tên Bảo đến trường chưa? Mà không biết tên Bảo vào trường như ta sẽ nhìn với ánh mắt gì nhỉ, ahihi, đéo nghĩ nữa, kaka.

"Mày cười gì ghê vậy!"- con Ly quay ra nheo mắt nói.

"Kệ tao!"

Ít giây sau... Vừa nhắc tào tháo, tào tháo xuất hiện ngay. Tên Bảo bước vào, vẫn khuôn mặt mượn của Thiên lôi. Mà xem như hắn chưa biết gì thì phải, trông có vẻ bình thản lắm. Vào lớp ai cũng ngước mắt nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên (nói có sai đâu, mặt thiên lôi ngoài đời hiếm gặp lắm) và sau đó là cười tủm tỉm. Chắc tên này quen được chú ý rồi nên chắc chả thấy lạ.

Khi mọi người tủm tỉm cười giữ ý thì một số thành phần khác tiêu biểu là con Ly và ông Dũng cười sặc sụa, cười vật vã, cười quá thể đáng, cười kinh khủng cười. Làm tôi cũng không nhìn cười được mà bật cười theo, không phải tôi cười vì mặt tên Bảo mà vì mặt con nhỏ Ly, trông trả khác nào con đười ươi giãy chết.

"Bộ mặt tôi dính gì sao mà mọi người cười vậy"- tên Bảo nhăn mặt nói.

"Kaka"- cả lớp đáp.

Lúc này tên Bảo mới thấy lạ lạ, hắn lấy điện thoại ra soi camera trước. Mặt hắn dần biến sắc, nét mặt hắn nhăn lại vì tức giận, hắn quay ngắc ánh mắt hình đại bác về phía tôi, đáng sợ đến nỗi mà tớ im bặt không dám cười tiếp, người co lại quay đi để tránh ánh mắt đáng sợ đó. Có vẻ hắn đáng rất tức giận thì phải.

"CƯỜI CÁI GÌ MÀ CƯỜI!"- tên Bảo quát.

Cả lớp bắt đầu im re như trong giờ cô Hiền, không hiểu sao tôi cứ thấy lạnh lạnh sau gáy. Sau đó tên Bảo liên đeo khẩu trang, đội mũ kín mít hậm hực ra khỏi lớp, tôi đoán chắc là đi rửa mặt.

"Ê! Có phải mày bôi cái gì lên mặt ông Bảo không?"- con Ly quay ra hỏi nhỏ tôi. Vậy cũng đoán được luôn, đúng bạn tôi có khác, cái gì cũng biết.

"Ừ! Tao đâu cố ý đâu!"

"Mày dở à! Mày nghĩ sao mà bôi vào bản mặt đẹp trai như vậy! Mà tao thấy ông Bảo có vẻ đang giận lắm! Mày lựa mà xin lỗi đi không sau này khó sống!"

"Mày nói gì ghê vậy!"

"Không phải mày với ông Bảo hàng xóm sao, ổng mà méc mẹ mày về tình hình học tập thì mày đứt!"

Nghe con Ly nói tôi cũng thấy lo lo rồi đấy, giờ nghĩ lại mình làm vậy có hơi quá không nhỉ, tên Bảo bình thường rất coi trọng sĩ diện, tự yên lại thấy có lỗi.

Cả hôm nay tên Bảo mặt rất nguy hiểm, không chắt chém tôi như mọi hôm, không thèm nói chuyện luôn, còn nhờ người khác kiểm tra bài tôi hộ. Chắc ghét tôi kinh lắm rồi. Hazz, đụng nhầm tổ kiến lửa rồi. Mà tên này tính gì mà so đo vậy. Trêu có tý mà giận dai...

THE END

Cảm ơn đã đọc!!!