Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 65: Đừng nhúng tay vào




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Em mua mô hình máy bay.

Bạch Trác muốn trả lời anh như thế nhưng không sao thốt thành lời, cô không muốn lừa dối anh.

“Em tìm người.” Vì vậy, cô đáp: “Em đang tìm một người.”

Cô không nói đó là ai, anh cũng không hỏi.

Sau vài giây im lặng, Hứa Yếm mới lên tiếng: “Em tìm thấy chưa?”

“Ừm.” Bạch Trác mím môi: “Em tìm thấy rồi.” 

Ngay khi dứt câu, cô cảm nhận được rõ ràng mọi động tác của anh khựng lại, sau đó anh tiếp tục cầm khăn giấy lau mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay cô.

Hứa Yếm lẳng lặng và rủ mi, nghiêm túc thực hiện việc đang làm, coi đó là chuyện quan trọng nhất lòng mình, những chuyện khác đều tính sau.

Tìm thấy rồi.

Xong xuôi, anh bảo: “Tránh xa hắn ta ra.”

Anh cầm tay cô, ngón cái xoa nhẹ vết sẹo trên xương cổ tay cô, nâng niu như đang cầm báu vật quý giá, chỉ sợ nó bị trầy xước.

Một lúc lâu sau, anh ngẩng mặt nhìn cô rồi lặp lại: “Em tránh xa hắn ta ra.”

Hai người bọn họ đều biết “hắn ta” là ai.

Trong mắt anh chứa đựng vô vàn điều  trĩu nặng làm cô sững sờ một hồi. Cô cảm giác dường như anh biết mình đang tìm ai, biết mình muốn làm gì.

Bạch Trác chợt thấy bất lực: “Hứa Yếm…”

Ngón tay Hứa Yếm khẽ co lại, anh nắm cổ tay cô, bao trọn cổ tay cô trong lòng bàn tay mình, gồm cả vết sẹo đó nữa, anh cất tiếng: “Em đừng nhúng tay vào.”

Đừng nhúng tay vào, cũng không được nhúng vào. Sâu thẳm cõi lòng Hứa Yếm, Bạch Trác hợp đứng dưới ánh dương và nở nụ cười rạng rỡ với anh; cũng hợp đứng trong làn gió thoảng, ngắm hoàng hôn, ngắm đất trời thay màu áo… Chứ hoàn toàn không hợp để giao tiếp với lũ ô hợp này.

Anh có ra sao cũng không quan trọng, nhưng cô không thể có bất cứ liên quan gì đến bọn chúng.

Thậm chí anh không dám nghĩ đến cảnh một ngày nào đó Hứa Hoành Kiến sẽ nhắm đến Bạch Trác, nếu ngày ấy xảy ra… Anh không chắc mình sẽ làm gì.

Sau cuối anh nói: “Trác Trác, hứa với anh.”

Hứa với anh em sẽ chỉ đứng ở bên cạnh quan sát mọi việc, hứa với anh em sẽ đứng đích cuối chờ đợi, anh sẽ mau mau đến đó.

Hứa Yếm tự nhủ, đợi anh thêm chút nữa, chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi.



Lúc Bạch Trác về nhà bà ngoại, Bạch Lẫm lôi chiếc ghế đẩu ra ngồi trước cửa, nhìn cô cười cười nhưng thực ra trong lòng thì không.

Bạch Trác: “…”

“Nào.” Bạch Lẫm nhếch mép chỉ vào chiếc hộp đã biến dạng trên tay cô: “Để anh xem em nhặt nó từ bãi rác nào.”

Bạch Trác: “…”

Cô im như hến, lẳng lặng đưa mô hình trong tay cho anh ấy.

Tình hình khi đó cấp bách, mô hình đã rơi trong hẻm nhỏ. Sau khi đám người đó rời đi thì không biết ai đã dẫm lên nó, nên dù mới mua nhưng trông khá cũ kỹ.

Bạch Lẫm nhận lấy món đồ, dòm một cái rồi nhướng mày: “Ối giời, nó bị nát bét rồi.” 

“Anh bảo này, hay là em đừng tặng nữa, đã mã sẵn rồi giờ lại còn thiếu chỗ này hỏng chỗ kia.” Bạch Lẫm mỉa mai: “Còn chẳng bằng em thất hứa luôn đi.”

Bạch Trác khôn ngoan khóa miệng, cô thật sự đã về muộn, bị mắng vài câu cũng không sao, cô không oán trách.

Nếu cô được lựa chọn lại thì chắc chắn kết quả vẫn tương tự.

Biết sai nhưng không chịu sửa, hình như cô đã hiểu được tâm lý của một số đứa trẻ, thực sự hạnh phúc khi được sống và làm những điều mình mong muốn.

Bạch Trác ngoan ngoãn đứng nghe làm Bạch Lẫm không xả được hết giận, anh ấy thở phì phò: “Đi vào, vào ngay.”

Thấy anh trai như vậy, Bạch Trác nhoẻn miệng cười, cô ngẩng phắt: “Cảm ơn anh hai.”

Giọng điệu và biểu cảm của cô đều thể hiện rõ sự tin tưởng và ỷ lại, rõ đến mức Bạch Lẫm đã phát hiện ra nó ngay từ lần đầu tiên.

Anh ấy sửng sốt một chặp, đột nhiên thấy mịt mờ, không biết có chuyện gì mà mới chỉ một học kỳ, sự thay đổi của em gái càng thêm đáng kể.

“Trác Trác, là anh tìm được người đó, có chuyện gì xảy ra anh đều sẽ biết.” Bạch Lẫm bỗng bảo với cô, “Không thiếu một chữ.”

Bạch Trác đã đi được vài bước bỗng quay lại và gật đầu. Điều này cô đã biết từ lâu, cũng không hề muốn giấu giếm anh.

“Hôm nay em muốn làm gì?” Bạch Lẫm sờ cái mô hình bị hỏng, nom em gái mình và hỏi: “Em bảo họ theo dõi Hứa Hoành Kiến, sau đó tìm đến chỗ ấy…”

Nghĩ đến tin tức vừa mới nhận được, anh ấy dừng lại một lát rồi tiếp câu: “Nếu như không kéo em vào việc này thì ban đầu em định làm gì?”

Bạch Lẫm tự nhận rằng mình thấu hiểu em gái, cô sẽ không làm những việc vô ích, mọi hành động của cô đều có lý do.

Em muốn làm gì?

Bạch Trác thầm tự hỏi, cô muốn làm gì?

Cô muốn cố tình xuất hiện trước mắt Hứa Hoành Kiến, để ông ta hay rằng có một người như cô.

Chẳng phải Hứa Hoành Kiến ham tiền sao? Chẳng phải ông ta dùng cô để uy hiếp Hứa Yếm sao? Kiếp trước vì những chuyện này mà hủy hoại Hứa Yếm đấy ư?

Vậy thì cho ông ta, ông ta muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt.

Chỉ cần chuyện này liên quan đến cô, người thân trong gia đình cô sẽ không bỏ qua, và những gì Hứa Hoành Kiến đã làm trong quá khứ đủ để khiến ông ta phải ngồi tù mọt gông.

Mọi thứ đã được Bạch Trác lên kế hoạch tỉ mỉ, thế nhưng cô không ngờ lại gặp Hứa Yếm ở đó, sự tình cờ này đã phá vỡ mọi kế hoạch của cô.

Bạch Lẫm hỏi cô muốn làm gì, Bạch Trác cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi lẽ cô muốn làm quá nhiều thứ, nhưng xem ra hiện giờ không còn quan trọng nữa.

“Không làm gì ạ.” Bạch Trác lắc đầu, đoạn đáp: “Em đang đợi kỳ thi.”

Cô đang đợi kỳ thi tuyển sinh đại học, đợi cho trận phong ba này lắng xuống.

Bạch Trác đang thú thật, ấy thế Bạch Lẫm nghe xong lại càng nghi ngờ hơn: “Thật hử?”

“Thật ạ.” Bạch Trác gật đầu, cười ngọt ngào tựa mật: “Em đã hứa với anh ấy rồi.”

Cô đã hứa với Hứa Yếm sẽ tránh xa ông ta. Trong lòng cô, chỉ cần Hứa Hoành Kiến không đụng đến anh, cô sẽ không chủ động lộ diện trước mặt ông ta nữa.

Bạch Lẫm: “…” 

“Đừng nói nữa, Bạch Tiểu Trác!” Nghe những lời này, sắc mặt Bạch Lẫm sầm sì: “Để anh trai cô sống thêm vài năm nữa!”

Bạch Trác ngậm miệng, cảm thấy anh hai yêu cầu lắm, cô không biết phải làm thế nào để anh ấy thọ thêm mấy năm nữa. Tuy bụng đầy hậm hực dưng cô vẫn im re, ngoan ngoãn vào nhà.

Bạch Trác vào nhà rồi, tâm trạng Bạch Lẫm mới khá hơn. Anh ấy ngó một lượt mô hình đã gãy trong tay, cảm thấy quả thật tay nghề kém cỏi, càng soi càng thấy đầy rẫy khuyết điểm. 

Anh thầm khinh bỉ, em gái mình diễn gượng gạo quá đi mất. 

Bạch Lẫm khẽ ‘hừ’ một tiếng, sau đó anh ấy giơ tay lên cao, cho chiếc mô hình bay từ phải sang trái như một đứa trẻ, vẽ một vòng cung giữa thinh không, giả vờ rằng nó vẫn là một chiếc máy bay còn nguyên vẹn, có thể cất cánh tự do. 

Nom chiếc máy bay rách nát này, Bạch Lẫm lấy làm tò mò, chàng trai mà em gái mình thương làm sao thoát ra khỏi vũng đầm lầy và bay lên bầu trời.

Anh ấy đặt mô hình máy bay tựa vào đỉnh tháp truyền hình, ngả người ra sau, đồng thời nheo hai mắt. Trong tầm nhìn mơ hồ, chừng như chiếc máy bay đang thực sự bay lơ lửng trên đỉnh tháp truyền hình mà không chịu bất kỳ sự trói buộc nào.

Trông cảnh này, Bạch Lẫm mỉm cười, anh ấy thẳng người, đứng dậy vươn vai rồi quay lưng bước vào nhà.

HẾT CHƯƠNG 65