Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
“Mẹ mày đâu?” Hứa Hoành Kiến dùng răng mở chai bia rồi nhổ toẹt nắp ra trước, ngửa đầu tu liền mấy ngụm.
Uống xong, ông ta giơ tay quệt miệng: “Ngày đẹp như này mà không thấy mặt mũi đứa nào.”
Hứa Hoành Kiến vẫn thói ăn nói thô tục như ngày nào: “Sao, tao mới xa nhà có hai, ba năm, bà ta đã vắng vẻ đến độ đêm giao thừa cũng phải tìm trai à…”
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa đột ngột vang lên cắt lời ông ta.
Câu còn lại của Hứa Hoành Kiến bị tiếng động này chặn cứng họng, ông ta nhếch mép, sau đó cầm chai bia dốc vào miệng.
Một chai bia chỉ mới uống hai lần đã thấy đáy.
“Tao không hiểu nổi, Vương Nhã Vân đã làm gì khiến mày phải bảo vệ ả như thế này.” Ông ta vờ vĩnh thắc mắc: “Mày quên lúc trước khi tao đánh mày thì con ả đó cũng chỉ đứng bàng quan mà không nói không rằng đấy ư.” Dứt mồm, Hứa Hoành Kiến ném chai bia lên bàn, đoạn chất vấn: “Rốt cuộc tại sao mày lại đổ hết nợ nần lên đầu tao?”
“Con trai à.” Ông ta cười quái dị: “Quả không công bằng với bố mà.”
Hứa Yếm phớt lờ mấy lời này, chỉ nhướng mày liếc ông ta một cái, bèn quay sang hướng khác như thể thấy đống rác rưởi, nhấc chân cất bước về phía căn phòng nằm trong cùng.
“Không muốn tâm sự thì thôi.” Hứa Hoành Kiến cất giọng sau lưng anh, “Vậy chúng ta chuyện trò về con bé xinh xắn mới gặp tối nay nhé.”
Nghe đến đây, bước chân của Hứa Yếm chợt khựng lại.
“Trông nó mới ngon làm sao.” Thấy anh quay lại, Hứa Hoành Kiến huýt sáo: “Về điểm này mày khá giống tao, tinh mắt đấy.”
Hứa Yếm bặm môi, dòm ông ta với ánh mắt sắc lẹm, thế rồi bước tới, vươn tay cầm cái ghế kéo ra và ngồi xuống.
“Điểm yếu của mày ngày càng nhiều nhỉ.” Hứa Hoành Kiến mở thêm một chai bia, đẩy tới trước mặt Hứa Yếm, giả bộ mèo khóc chuột: “Thế này là không ổn rồi, vậy làm sao mày có thể rời khỏi chốn này được.”
“Lúc đó mày còn cầm dao chĩa vào tao… Thậm chí sẵn sàng lấy mạng tao, nhưng bây giờ mày có dám nữa không?” Nói đoạn, ông ta cười nham nhở: “Giết người là phạm pháp, chắc mày cũng không muốn không bao giờ được gặp con nhỏ đó nữa.”
“Mày không muốn quỳ xuống vì Vương Nhã Vân.” Hứa Hoành Kiến càng nói càng phấn khích: “Nhưng nếu vì con bé đó thì chắc là được.”
“Như tao đã nói rồi đó, mày chỉ cần nhận lỗi một câu ‘Bố ơi, con sai rồi!’ vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.” Ông ta nói: “Thi đại học xong mày muốn đến đâu cũng được, sẽ không còn bất cứ chuyện gì lọt đến tai mày, cũng sẽ không còn ai uy hiếp mày, thế chẳng phải tốt biết bao.”
Hứa Hoành Kiến chờ Hứa Yếm mềm lòng, đợi anh cun cút nghe lời như một con chó nhà nuôi, chứ không phải hệt một con sói hoang luôn chầu trực cắn cổ ông ta.
Ông ta cũng thắc mắc tại sao con trai mình cứng đầu thế, dù có làm thế nào nó cũng không chịu cúi đầu.
Nhưng Hứa Yếm càng cứng đầu thì ông ta càng bứt rứt, càng muốn thuần phục anh.
Anh càng như vậy, ông ta càng muốn hủy hoại.
Làm sao mà con trai của Hứa Hoành Kiến này có thể khác với ông ta? Không thể.
Hứa Hoành Kiến đổ người về phía trước, sáp lại gần Hứa Yếm hơn, để thuyết phục anh, ông ta còn cố tình hạ giọng, dụ dỗ bảo: “Chỉ cần mày chịu cúi đầu nhận lỗi thì tất thảy đều được giải quyết…Hơn nữa, quỳ trời quỳ đất, quỳ lạy cha mẹ là lẽ đương nhiên, mày cũng chịu thiệt gì đâu.”
“Mày nói xem có đúng không?”
Hứa Yếm im lặng, đưa tay cầm chai bia ở trước mặt, rót đầy chiếc cốc trên bàn rồi đẩy nó cho Hứa Hoành Kiến, cuối cùng cũng mở miệng: “Uống ít bia rượu đi.”
Dứt câu, anh quan sát biểu cảm của ông ta rồi đứng dậy đi thẳng.
Anh thừa hiểu không được mềm lòng và nhân nhượng với những kẻ như Hứa Hoành Kiến. Mình lùi một bước thì ông ta sẽ tiến lên hai bước, dần dà ông ta sẽ phá vỡ giới hạn của đối phương, cho đến khi người đó đánh mất nguyên tắc, đánh mất bản thân, tam quan biến thành vặn vẹo.
Cuối cùng sẽ biến thành loại người vô dụng, phế thải có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào như Hứa Hoành Kiến vậy.
Quỳ lạy đấng sinh thành không phải điều mất mặt, nhưng trong lòng Hứa Yếm, ông ta chưa bao giờ xứng đáng với hai chữ này.
Anh sẽ không bao giờ quỳ lạy Hứa Hoành Kiến.
Không bao giờ.
Hứa Yếm vào phòng rồi, Hứa Hoành Kiến nhìn cốc bia trước mặt, cười khẩy: “Đủ lông đủ cánh thật rồi.”
“Đá đểu tao bớt mộng hão hả?” Ông ta cất giọng mập mờ: “Vậy thì để xem tao hay mày sẽ chiến thắng.”
Ông ta có thể từ tốn, một năm hay mười năm, y như hiện tại, thỉnh thoảng quay về nhắc nhở anh một chút, rồi một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ chịu cúi đầu nhận sai.
Hơn nữa, giờ con trai ông ta đã thay đổi, hễ nghĩ đến cảnh anh lo ngay ngáy bảo vệ người sau lưng, Hứa Hoành Kiến cười khoái chí dòm cánh cửa đang đóng chặt rồi nốc cạn cốc bia.
…
Trước khi Hứa Hoành Kiến trở lại, ngôi nhà này luôn bao trùm bởi không khí căng thẳng, nhưng sau khi ông ta về, ngoài sự căng thẳng còn có thêm tiếng quát tháo, mắng mỏ và khóc lóc.
Sáng mùng một Tết, Hứa Hoành Kiến mở toang cửa, tựa vào khung cửa chặn đường, giọng đầy trịch thượng hỏi: “Mày đưa con gái tao đi đâu rồi?”
Khoảnh khắc chạm mặt ông ta, toàn thân Vương Nhã Vân căng cứng, bà ta vô thức kéo Hứa Nguyệt Hâm ra sau lưng, lừ người ở cửa nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
“Mày tô son trát phấn thế để đi tìm bồ hả?” Hứa Hoành Kiến liếc Hứa Nguyệt Hâm đang ôm búp bê trong tay, cười ruồi: “Cơ mà để con gái tao đứng bên cạnh nhìn có thích hợp không?”
Hứa Hoành Kiến không hề kiêng dè, tiếng hắn sang sảng, vang vọng khắp tầng trên ngõ dưới, chỉ mong sao được người ngoài nghe thấy hết.
“Chồng của mày còn chưa chết đâu.” Ông ta vẫn bô bô, “Mày nóng vội tìm thằng khác như thế là muốn cho con gái nhận cha dượng trước phỏng?”
Mỗi câu của ông ta độc địa vô cùng. Mặc dù trước giờ Vương Nhã Vân chưa từng để ý cái nhìn của người ngoài, song bà ta cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng. Bà ta kéo con gái, toan vào nhà dưng bị một cái tay đưa ra cản lại. Vương Nhã Vân tức tối trợn mắt lườm kẻ đứng chắn đường: “Tránh ra.”
“Nói nghe xem.” Hứa Hoành Kiến không thèm để ý, ông ta rút tay về, giơ lên vuốt ve mặt Vương Nhã Vân: “Là ai?”
Vương Nhã Vân hất mạnh tay ông ta ra, sau đó chà mạnh cả mặt như chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm.
“Giờ còn không cho sờ nữa à.” Hứa Hoành Kiến cười cười, tính sờ lại bà ta: “Lúc đó ở trên giường của tao… Á!”
Ông ta ngoái nhìn người đứng đằng sau đang bẻ cổ tay mình, điên tiết hét: “Bỏ ra.”
Bấy giờ sức khỏe của Hứa Hoành Kiến nào còn được sung mãn như 10 năm về trước, thậm chí ông ta còn không tài nào thoát được sự kìm kẹp của Hứa Yếm.
Mãi đến khi hai người đứng bên ngoài vào trong, Hứa Yếm vặn mạnh một lần nữa mới thả.
Hứa Hoành Kiến ôm cánh tay như sắp gãy của mình, mồm bật chửi: “Đ*t mẹ mày!”
Hứa Yếm chẳng thèm xem ông ta, nhấc chân ra khỏi cửa. Tuy nhiên bước đến ngưỡng cửa, anh bỗng ngừng lại rồi xoay người, nhỏ nhẹ hỏi cô bé núp sau lưng Vương Nhã Vân: “Hứa Nguyệt Hâm, em muốn ăn gì?”
Cô bé đang co rúm người phía sau ngẩng đầu, rơm rớm nước mắt trông Hứa Yếm, thế nhưng khi quay sang Hứa Hoành Kiến thì lập tức cúi gằm mặt, không dám ho he câu nào.
“Anh hỏi lại lần nữa.” Trông thấy hành động của em, Hứa Yếm sững mấy giây mới tiếp: “Có muốn ăn gì không?”
Kể từ ngày mất điện hôm đó, Hứa Nguyệt Hâm dựa dẫm vào Hứa Yếm hơn bình thường. Cô bé không còn sợ anh như trước nữa, khi nghe anh hỏi lại, rưng rức gật đầu thưa: “Có ạ.”
Hứa Yếm kiên nhẫn hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Cô bé nắm góc áo sau lưng Vương Nhã Vân, đáp: “Bánh mì cuộn ạ.”
Hứa Yếm gật đầu: “Anh biết rồi.”
Anh chêm thêm: “Trưa về anh mua cho. ”
Dứt lời anh liền quay gót ra khỏi cửa, chẳng quan tâm bây giờ không khí bên trong thế nào, lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng kiểu gì cũng sẽ chỉ: La hét, đập phá mọi thứ, nghiêm trọng hơn chắc sẽ có tiếng đánh đập.
Những điều này anh đã nghe, đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn, cũng chẳng còn xa lạ gì, anh cảm thấy phiền phức từ lâu lắm rồi.
Đi bất cứ đâu cũng được.
Đến bất cứ nơi đâu cũng tốt hơn ở nhà.
Vì vậy Hứa Yếm đã đến nơi mà anh thường hay lui tới – Hà Trác.
Cuối tuần, lễ tết, hội hè… Những ngày này về cơ bản anh đều ở đó, chỉ khi cầm gậy bi-a anh mới thấy nhẹ nhõm phần nào.
Lúc đầu không biết chơi, anh chỉ có thể đứng một bên xem người ta đánh. Đêm về vắng người, anh sẽ cầm gậy tự đánh một mình, nếu như muộn quá anh sẽ ngủ lại ở đây, ấy vậy mà chẳng hề thấm mệt.
Nhưng ngẫm lại cũng chẳng mấy ngạc nhiên, vì dù ở đâu cũng không thể gọi là “nhà”, nên thà ở đây còn hơn về nhà nghe những lời chửi rủa, chí ít nơi đây còn yên tĩnh.
Hứa Yếm thích chơi bi-a lúc buồn, và khi chìm đắm trong đó anh sẽ bỏ mặc tất thảy. Mỗi khi mệt mỏi rã rời, anh sẽ làm điếu thuốc. Hôm nay tâm trạng của anh không tốt, song anh lại không hề đả động bất cứ điều gì.
Hứa Yếm ngồi đó, trông thứ trong tay, hồi lâu nín lặng.
Nằm gọn trong tay anh là một sợi dây chuyền bằng chỉ dù, mặt dây lồng cánh hoa nhựa cùng với một chiếc chìa khóa.
Chìa khóa mà Bạch Trác đưa cho anh.
Hứa Yếm không quên cảnh hôm qua cô chạy như bay đến, không phai được hơi ấm khi cô nhào vào lòng anh, cũng khó nhòa từng câu cô thốt.
“Lần sau anh đừng đứng ở cửa khu nữa.” Tối hôm qua, Bạch Trác ôm chặt anh và bảo: “Anh đến tìm em thì phải cho em biết. Em không muốn nghe chuyện của anh từ miệng người khác đâu.”
“Anh có hay chăng, em sẵn lòng mở cửa đón anh bất kể khi nào.” Cô thủ thỉ: “Trước đây em không có tư cách ấy, dưng bây giờ thì có.”
Lúc buông tay, cô nhanh nhảu hôn lên cằm anh, cặp mắt cười cong cong: “Cảm ơn anh vì đã đến.”
Cô còn rằng: “Em hạnh phúc lắm.”
—*—
Khóc ẻ sao nại hôn cằm mà hông phải môi:((
HẾT CHƯƠNG 63