Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 46: Ngọn đèn của muôn nhà




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Lúc này màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn đường hiu hắt, Hứa Yếm ngồi trên chiếc ghế đá ở khúc ngoặt trong xóm nhỏ, làn gió vi vu khẽ khàng ngang qua gương mặt tựa cái vuốt ve êm ái như người trong điện thoại khi nãy.

Hứa Yếm cứ ngồi thừ như vậy, mãi một lúc lâu sau, anh mới cụp mắt nhìn màn hình điện thoại đã tối đen trong tay, song cũng không mở nó sáng lại.

Trông anh bình tĩnh là thế, nhưng tận sâu trong tâm trí lại xoay vần bốn chữ kia như được rót câu thần chú, không sao mà làm lơ đi được.

“Phựt.”

Cuối cùng vẫn không nhịn được, Hứa Yếm châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, muốn định thần lại.

Có điều lần này không phải vì bực bội, mà bởi tiếng con tim đập vồn vã của chính mình.

Từng chút, từng chút khiến lòng anh rối bời.

Bấy giờ, các căn chung cư ở tòa nhà nằm phía đối diện đều đã thắp đèn, một loạt gần hai mươi nhà, cả thảy có bảy tầng, dường như mỗi ô cửa sổ nhỏ đều tản ra ánh sáng dìu dịu.

Ngọn đèn của muôn nhà, quan trọng nhất là mùi bữa cơm nồng nàn, là hương vị tình thân có thể khuấy đảo tâm hồn.

Ánh mắt Hứa Yếm thả về nơi có tổ ấm trước mặt, bây giờ đã qua giờ ăn cơm, đại gia đình ngồi quây quần bên nhau trong phòng khách.

Trong phòng khách, mẹ đang đan áo lông, ba đang xem TV, con thơ ngồi vào bàn làm bài tập, thi thoảng lại ngoái đầu, người anh trai kế bên thì giảng bài tập về nhà, nổi nóng đến nỗi đập bàn làm cu cậu sợ khóc òa…

Thế là cả nhà lập tức như gà bay chó sủa, mẹ trừng mắt lấy điều khiển từ xa từ tay ba, tắt TV đi…

Thấy cảnh tượng như vậy, Hứa Yếm chớp mắt, anh cầm điếu thuốc đang dang dở, ngẩng đầu trông về phương xa.

Bầu trời đêm hè ở Mạn Thành điểm lác đác vài vì sao sáng lung linh, bắt mắt, ấy vậy mà lại không lọt vào anh.

Hứa Yếm ngắm những ngôi sao kia, trong lòng bất giác nhớ đến một đôi mắt cũng lấp lánh y sao trời.

Nhưng trong lòng anh, đôi mắt ấy sáng hơn cả ánh sao, mà nó chỉ lóng lánh khi gặp anh.

Hứa Yếm cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh.

Bởi vì cách quá xa, độ phân giải của điện thoại không tốt nên cuối cùng trong tấm ảnh chỉ hiện một vầng trăng khuyết, là vầng trăng mờ mờ ảo ảo. 

Hứa Yếm cúi đầu ngó ảnh chụp trong điện thoại, nghĩ thầm, cũng giống ánh trăng thật.

Đôi mắt kia giống, người kia cũng giống. Dẫu có xa đến đâu, dù độ phân giải của điện thoại không đủ, cho dù mơ hồ trông hình dáng cũng không làm lu mờ được ánh sáng nó tỏa.

Không cháy bỏng như mặt trời nhưng lại vương vấn đâu đấy, khiến người quanh năm chìm trong bóng tối khát khao hằng có được.

Là ánh sáng khiến người ta muốn có trong lòng.

Mãi đến khi trái tim trở lại nhịp điệu vốn có, Hứa Yếm cầm chai bia còn dư uống cạn sạch, sau đó dập thuốc ném vào thùng rồi đứng dậy.

Anh nghiêng người, tay giơ lên, ném nó đi như ném trái bóng rổ, chai bia bay theo một đường cong từ trên cao xuống, vững vàng lọt vào trong chiếc thùng rác xanh đậm.

Một tiếng rõ kêu, không biết tại sao lúc nào cũng là buổi tối mới dọn rác.

Bây giờ đã hơn mười giờ tối, nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, trước khi lên lầu Hứa Yếm liếc thoáng qua, thấy căn nhà kia đã tối mịt, không còn ánh đèn dịu nhẹ soi tỏa nữa.

Không thấy ánh đèn ấy anh cũng chẳng thất vọng, thời gian vĩnh viễn là bất đồng, đây là chuyện anh đã ngộ từ lâu.

Hứa Yếm rời mắt, cất bước lên tầng 3, mới vừa đến cửa đã nghe tiếng khóc từ trong truyền ra, động tác của anh khựng lại, ngay sau đó anh lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hứa Yếm bấm mở đèn rồi la lớn: “Hứa Nguyệt Hâm?”

“Hu hu hu…” Nghe được giọng anh, Hứa Nguyệt Hâm càng khóc to hơn, xen đó là tiếng “anh trai” ấm ứ.

Hứa Yếm mở đèn mà đèn không sáng, nghe tiếng khóc toáng của Hứa Nguyệt Hâm, anh vội vã men theo ánh trăng mờ mờ đi vào phòng ngủ của em gái.

Vén bức màn trong phòng ra, rõ nghe thấy tiếng khóc lóc mà không thấy người đâu, Hứa Yếm mở đèn trong điện thoại lên, có đèn rồi anh mới thấy cô bé cuộn tròn trong góc tường đang khóc nức nở.

Có lẽ là quá sợ hãi nên cô bé quên mất lời dặn dò của Vương Nhã Vân, không nhìn từ xa như ngày thường mà to gan hơn nhiều.

Hứa Nguyệt Hâm bò đến mép giường, lúc Hứa Yếm cúi người duỗi tay đỡ lấy mình thì cô bé ôm chặt cổ anh không buông.

Hứa Nguyệt Hâm chỉ mới năm tuổi, hãy còn nhát gan, thấy người thân vào mới ôm cổ Hứa yếm, dụi vào bả vai anh khóc đến thở hổn hển.

Hứa Yếm sững lại giây lát, sau đó vươn tay khẽ vỗ vai cô bé như an ủi.

Khóc một lúc nữa thì Hứa Nguyệt Hâm mới nín dần, cuối cùng biến thành tiếng khụt khịt.

Thấy cảm xúc cô bé đã bình tĩnh lại, Hứa Yếm buông cô bé ra, định đi kiểm tra nguồn điện, ai ngờ mới di chuyển thì Hứa Nguyệt Hâm càng ôm chặt hơn.

“Anh đi xem coi vì sao đèn không bật.” Hứa Yếm đứng yên, bảo với cô bé: “Chỉ ở trong phòng khách thôi, không đi đâu cả.”

Hứa Yếm cất lời: “Nếu em sợ thì có thể đi cùng anh.”

Nghe anh nói vậy, Hứa Nguyệt Hâm chần chừ một hồi mới gật đầu, chậm chập thả tay.

Đợi Hứa Nguyệt Hâm mang giày vào, Hứa Yếm đưa điện thoại cho cô bé rồi xoay người đi về phía phòng khách.

Hứa Yếm đi thẳng một đường chính xác, lập tức đến ngay chỗ cửa nhà, mở cái nắp trong suốt bên cửa và đẩy cái công tắc màu đen lên.

“Cạch” một tiếng, đèn trong phòng khách chớp chớp vài lần rồi lóe sáng, ngay sau đó cả phòng khách bừng lên.

Khu xóm này có từ lâu đời, đường truyền bị xuống cấp tương đối nghiêm trọng, đôi khi sẽ bị đứt cầu dao.

Chỉ là lúc trước có người trong nhà nên cũng không khiến người ta sợ phát khóc.

Hứa Yếm toan xoay người xem em gái đang sụt sịt thì mắt dừng lại tại phòng khách: Nước đổ tràn lan dưới nền, thêm cả ấm nước và mảnh vỡ cốc văng đầy dưới đất, trên bàn ăn cũng lộn xộn không kém. 

Lúc nhìn đến ổ điện, Hứa Yếm rùng mình, vội nhìn Hứa Nguyệt Hàm trước cửa phòng ngủ.

Thấy ánh mắt của anh, nước mắt của Hứa Nguyệt Hàm lại chực trào ra.

Hứa Yếm đi đến, ngồi xổm xuống từ tốn hỏi: “Bị thương rồi phải không?”

Hứa Nguyệt Hâm cầm điện thoại của anh, vô cùng đáng thương: “Không có ạ, em chỉ bất cẩn đụng phải thôi.”

Đoạn vành mắt lại đỏ hoe, nghẹn ngào tiếp câu: “Nhưng không phải cố ý ạ.”

“Anh biết rồi.” Hứa Yếm đổi chủ đề: “Bà ấy đâu?”

Bình thường giờ này, Vươn Nhã Vân hẳn nên ở nhà ngủ chú.

“Mẹ ra ngoài rồi ạ.” Hứa Nguyệt Hâm chun mũi, cố kìm nước mắt: “Để em ngủ trước.”

Nghe lời cô bé nói, Hứa Yếm im lặng chớp mắt: “Còn khát không?”

Hứa Nguyệt Hâm nhìn ấm trà phá nát tan, gật đầu thừa nhận: “Dạ khát.”

Thấy ánh mắt hoảng loạn của cô bé, Hứa Yếm cũng không nói gì, chỉ bảo: “Đợi anh chút.”

Anh đứng dậy đun nước lần nữa, lắc ly đợi nó bớt nóng mới đưa cho Hứa Nguyệt Hâm.

Trong lúc cô bé bưng ly nước uống thì Hứa Yếm lấy lại điện thoại.

Anh vuốt màn hình, nhìn thấy tin nhắn mười phút trước của Bạch Trác.

“Hôm nay em bắt gặp hoa dâm bụt.”

Trong bức ảnh là một bông hoa dâm bụt màu trắng, bên cạnh còn có đôi tay giơ hình chữ V.

Nhìn động tác tay đó, thậm chí Hứa Yếm còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Bạch Trác khi ấy, đôi mắt cong cong cùng khóe môi vẽ nụ cười nhẹ.

Phía dưới còn có một câu: Có phải rất đẹp không?

Có thể thường xuyên bắt gặp hoa dâm bụt như này, song không hiểu tại sao ảnh chụp lại có thêm sắc màu, trắng đến mức chói mắt.

Trả lời tin nhắn xong, anh vô thức ấn mở hình ảnh, thế rồi lưu về máy.

Bỏ vào album ảnh chỉ có một vài bức cùng với vầng trăng khuyết kia.

HẾT CHƯƠNG 46