Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 42: Hương vị của chanh




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Sau khi nhảy lớp, Bạch Trác vẫn luôn thực hiện hai việc: Học bài và giải đề.

Điểm khác biệt duy nhất phải kể đến đó chính là tâm trạng của cô, chỉ cần được ngồi cạnh Hứa Yếm thì những công thức khô khan cũng trở nên sống động hơn hẳn.

Ngoại trừ những thành phần cá biệt, cô thấy năng lực giảng dạy của hầu hết giáo viên ở đây không hề tệ, chẳng hạn như cô Điền – chủ nhiệm lớp năm ngoái của cô, hay thầy Thân dạy môn toán. Họ đều là những người có chuyên môn cao lại hết sức tận tâm, tận tụy với nghề, thành tích của học sinh trường này lẽ ra phải khả quan hơn hiện tại nhiều.

Tuy nhiên thứ hạng của trường vẫn chỉ dậm chân ở mức trung bình, kể từ hôm đầu tiên chuyển đến đây cô cũng nắm được láng máng, đến bây giờ thì gần như đã hiểu tường tận vấn đề.

Việc quản lí học sinh của ngôi trường này quá lỏng lẻo, không bắt buộc phải ở kí túc xá, cũng không bắt buộc tham gia lớp tự học vào buổi tối. Dù nghỉ hè nhưng lớp 12 không hề phải học bù, thậm chí giữa trưa không có lấy một người gác cổng, học sinh đặt đồ ăn từ bên ngoài vào thỏa thích, tự do bay nhảy là vậy, thế nên trường không đạt được thứ hạng cao như những trường có kỉ luật thép khác.

Song chính vì điều này mà bầu không khí trong lớp học hết sức thoải mái, thi thoảng lại xảy ra vài trận đấu mõm ỏm củ tỏi.

“Mới sáng bảnh mắt đừng có ăn như thế chứ! Ăn cũng được nhưng mà phắn ra ngoài kia ăn cho tôi nhờ!” Cả đám đi qua đi lại, cuối cùng cũng có người không nhịn được lên tiếng: “Cái mùi rau hẹ xộc thẳng vào mũi tôi muốn ói cả luôn đây! Còn mà không được thì mai cậu đem chia cho mỗi đứa trong lớp này một phần, ai cũng có phần thì nào đến lượt tôi chửi đổng lên thế!”

Cậu bạn kia nghe vậy cũng thật thà đáp lại: “Sắp xong rồi còn nốt hai miếng thôi.”

“Có cái con khỉ ấy tôi mới tin cậu, trong tay cậu rõ ràng còn tận hai túi… Đòe mòe nhà cậu, ăn gì mà ăn lằm ăn lốn thế hả!”

Bạch Trác chưa kịp ngẩng đầu xem, đã nghe tiếng người nọ hét toáng lên: “Đừng nhét nữa! Cậu cứ ăn từ từ thôi! Không sợ nghẹn chết à!!!”

Bạch Trác nghe mà tủm tỉm cười, dù có nhốn nháo đến đâu đi chăng nữa thì sau này hoài niệm về cũng thú vị vô cùng.

Hơn nữa, dẫu mùi nồng nặc cỡ nào cô cũng không ngửi thấy được. Thứ nhất, vì cô cách khá xa chỗ đó; thứ hai là bởi chỗ cô ngồi gần ô cửa sổ, có gió lùa vào; thứ ba do cô đang ngậm kẹo trái cây trong miệng; và lý do cuối cùng, vì đây là kẹo mà Hứa Yếm cho cô.

Kẹo ngậm vị chanh, chua chua ngọt ngọt, cô cực thích.

Bạch Trác lấy làm hãnh diện hết nấc, từ giờ mùi rau hẹ sẽ ám ảnh mấy đứa cùng lớp, riêng cô thì không.

Cô đang ngồi ở chỗ của Hứa Yếm, ăn kẹo mà anh cho, trong tâm trí của cô đầy ắp hương vị ngọt ngào, quyện lẫn cả mùi hương của anh làm ngây ngất lòng người.

Những hồi ức của cô sẽ không giống với người bình thường, sở dĩ bởi có Hứa Yếm nên mọi thứ đều trở nên rất đỗi đặc biệt.

“Học sinh giỏi, cậu…”

Chu Trạch Phong cầm tờ đề môn vật lý, cậu ta nghiêng người sang hỏi bài theo thói quen, thình lình gặp ngay ánh nhìn hững hờ của ai kia bèn nghẹn họng trân trối: “…”

Đang yên đang lành tự dưng đổi chỗ, giờ thì hay rồi, làm cậu ta sợ hú hồn chim én.

“À ờm, iêm tìm, tìm học sinh giỏi.”

Dứt lời, Chu Trạch Phong máy móc xoay hẳn người ra phía sau.

Kinh.

Kinh hồn.

Kinh hồn bạt vía.

Cậu ta không hiểu hà cớ gì mình lại thảng thốt đến vậy, mặc dù biết rất rõ đại ca không phải là người vô duyên vô cớ động thủ, tuy nhiên chỉ cần chạm phải cặp mắt của đại ca thôi cũng đủ khiến cậu ta nơm nớp lo sợ, cảm giác còn đáng sợ hơn cả lúc trước nữa.

Song chẳng ai đoái hoài đến nội tâm đang gào thét của cậu chàng, trùm học không hề nhận ra điều gì khác thường, hỏi với vẻ tỉnh bơ: “Sao thế?”

Trông thấy tờ đề trong tay cậu ta, bèn quan tâm hỏi han: “Cậu hỏi bài à?”

Cô đang đắm chìm trong bể kẹo ngọt hương chanh.

“Đúng vậy, có câu này tớ chưa hiểu lắm.” Lúc này Chu Trạch Phong bỗng thấy ren rén, đành hùa theo lời cô nói để chuyển đề tài khác nhằm trấn an bản thân: “Học sinh giỏi này, cậu đang ăn kẹo đấy à?”

Bạch Trác thè lưỡi đẩy viên kẹo nho nhỏ kia ra, cặp mắt hơi cong cong và gật đầu.

Quả nhiên, ở gần thánh học đỡ áp lực hẳn, Chu Trạch Phong thầm cảm kích trong bụng, thoải mái bảo: “Chẳng trách tớ thấy ngọt lịm.”

Nói đoạn, Chu Trạch Phong đặt tờ đề lý lên bàn, cuối cùng cũng an tâm hỏi bài: “Hệ số ma sát của câu này, tớ tính mãi không ra…”

Bạch Trác cúi xuống toan đọc đề bài thì đột nhiên có cái tay bên cạnh chen ngang, ngón tay ấy dí tờ đề xuống bàn.

Lọt vào tầm mắt của cô là vết sẹo hằn trên xương cổ tay, tuy chỉ là một vết ngắn nhưng sâu hơn nhiều so với vết sẹo của cô.

Anh gõ ngón tay hai cái, cất giọng nhàn nhạt: “Tôi chỉ cho cậu.”

Chu Trạch Phong sửng sốt tột độ, tròn mắt nhìn Hứa Yếm: “Hả?”

Sau khi hoàn hồn lại, cậu ta lắc đầu nguầy nguậy rồi liên tục xua tay: “Không cần đâu, em…”

Hứa Yếm nhíu mày, nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Lại đây.”

Chu Trạch Phong: “…”

Đại ca à, anh không cần phải nhiệt tình như vậy đâu!

Chu Trạch Phong cũng đâu muốn hỏi bài đại ca, song khi dòm vẻ mặt anh như thể cảnh cáo mình đừng có lề mề nữa, cậu ta giật thót trong lòng, chỉ còn cách quay sang cầu cứu Bạch Trác, ấy thế mà cô lại đang say sưa ngắm Hứa Yếm, thậm chí còn chêm câu: “Em cũng muốn nghe.”

Nom gương mặt đầy mong chờ của cô, Chu Trạch Phong nghẹn một bụm máu trong họng, xin cậu hãy nhớ đến danh xưng ‘học sinh xuất sắc’ của mình!

Chu Trạch Phong miễn cưỡng cầm tờ đề lên, kéo ghế ra, giả vờ chen qua chỗ ngồi Đoàn Viễn để nạp thêm chút sức mạnh.

Ai ngờ Đoàn Viễn đã tự động dịch ghế chừa ra một lối đi, hạn chế tiếp xúc với cậu ta, nhân tiện tặng kèm nụ cười khẽ: “Tôi chuẩn bị sang bàn bên học thuộc bài 《 Thợ làm đồng hồ》, cậu cứ ngồi ở chỗ tôi đi, cho tiện nghe giảng.”

Cả cử chỉ lẫn giọng điệu đều cực kỳ chó má.

Chu Trạch Phong: “…”

Bạn bè kiểu này có thể ném sọt rác được rồi.

“Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa thành, giữa đường đã tạ thế…” Giọng đọc của Đoạn Viễn vô cùng chói tai, Chu Trạch Phong làm vẻ mặt hệt như một chú chó nhỏ bị chủ hắt hủi, ngồi đối diện Hứa Yếm mà người run bần bật. 

Hứa Yếm cụp mắt quan sát tờ đề trên bàn rồi ngẩng mặt xem cậu ta, hỏi: “Câu nào?”

“Câu này ạ.” Chu Trạch Phong lí nha lí nhí, như người dự thính chỉ vào một câu hỏi lớn ở giữa đề.

Do cũng muốn sáp lại nghe Hứa Yếm chữa bài, nên Bạch Trác đã đẩy ghế tới gần anh hơn, đoạn cô giơ tay chỉ câu hỏi, vô tình chạm vào tay anh, cảm giác mát lạnh vừa dứt nay đã nóng rẫy.

Hứa Yếm không để tâm đến, anh đọc đề, quả nhiên là tờ đề vừa được phát hôm qua.

Sở dĩ vì anh vừa mới làm nên không phải suy nghĩ nhiều, đang định tìm giấy viết thì đã thấy ai đó chìa tập vở ra.

Hứa Yếm liếc sang người đang cười tít mắt ngồi bên cạnh, giơ tay cầm lấy, cả quá trình không có lấy một câu ngoài lề nào: “Tiến hành phân tách các lực chịu tác dụng, khoảng cách M là tấm ván gỗ, để đạt được trạng thái cân bằng, ta có công thức Fmx=0…”

Bạch Trác nhớ lại lần trước anh giải thích về luật chơi bi-da, cô phải công nhận rằng anh giải thích rất dễ hiểu, đơn giản, súc tích, không hề dông dài.

Thế nhưng Chu Trạch Phong lại đực người ra như phỗng.

Lúc cậu ta phản ứng lại thì đại ca đã giải gần xong: “Nv-2bgcosα=0, giải bốn phương trình này ra, là có thể tìm được hệ số ma sát.”

Chu Trạch Phong: “???”

Làm sao để giải được tới bước này, làm sao chỉ từ những dữ kiện đã cho ở đề bài mà đã viết ra được một đống công thức thế?!

Đoạn Hứa Yếm dừng bút, anh nhìn cậu ta hỏi: “Còn chỗ nào chưa hiểu?”

Chu Trạch Phong: “…”

Ông tổ ơi, không có chỗ nào mà con thẩm thấu được vào đầu cả ạ, đây gọi là nhảy cóc mà! Với trình độ của con thì nghe hiểu thế nào được!

Chu Trạch Phong khóc không ra nước mắt, cầu xin, cầu xin đại ca hãy đưa bút cho thánh học đi!

Bạch Trác nom biểu cảm của cậu chàng mà thấy buồn cười, đương lúc chàng ta tính giả bộ như đang từ từ tiêu hóa bài toán, thì cô chợt chỉ tay vào công thức thứ hai mà Hứa Yếm viết ra, hỏi: “Làm sao mà suy ra được công thức này?”

Nói xong, cô nháy mắt với anh.

Vừa nghe Bạch Trác mở lời, hai mắt cậu ta sáng rực, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, làm sao suy ra được thế, em thấy khoảng cách giữa hai bước này phải bằng một cái hố đen vũ trụ!”

“…”

Hứa Yếm vô cảm đánh mắt trông thanh niên hào hứng nọ.

Chu Trạch Phong rùng mình, tổ tiên mách bảo rằng ban nãy đại ca muốn ném thẳng cây bút vào mặt mình.

Đúng lúc ấy, cậu ta thấy đại ca đưa mắt sang học sinh giỏi, rồi anh giơ tay cho cô thứ gì, Chu Trạch Phong ti hí nhòm thử, hóa ra giữa lòng bàn tay anh có một viên kẹo.

Viên kẹo tròn trịa, be bé xinh xinh, không hiểu sao nằm trong lòng bàn tay của anh trông cưng đến lạ.

Bạch Trác nhón lấy viên kẹo, mỉm cười dịu dàng, còn thỏ thẻ hỏi: “Còn nữa không?”

Đại ca rút tay về, cầm bút lên, đoạn đáp: “Hôm nay hết rồi.”

Chu Trạch Phong: “…”

Chứng kiến cảnh này làm cậu ta thấy hơi khó hiểu, song cảm giác dường như mình đã bỏ lỡ mất điều gì.

Tuy nhiên không để cậu ta phải nghĩ ngợi nhiều, ngòi bút của anh chỉ vào chỗ công thức thứ hai, ngước mắt nhìn: “Nghe cho rõ.”

“…” Có dự cảm nếu lần này mà mình còn không hiểu thì sẽ đập cho ra bã luôn. Chu Trạch Phong gật đầu như gà mổ thóc, nhờ vậy mà cậu ta hết sức tập trung, lòng nghĩ bụng: thi đại học cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sáng sớm mùa hạ ở Mạn Thành – trời trong nắng ấm, gió nồng, hoa thơm, và ngay cả từng hơi thở cũng đượm ngọt ngào.

Ký ức của ngày đó, là hương vị của chanh.

HẾT CHƯƠNG 42