Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thấy Bạch Trác không nghe theo sự sắp xếp, sắc mặt của Giả Vận Mai lập tức không vui, nhưng bà ta luôn có hảo cảm với những học sinh vừa giỏi vừa nhà có điều kiện, nên cũng tương đối dễ tính hơn đôi chút.
Thậm chí còn thầm tự động lý giải cho hành vi không phải phép của họ theo bản năng, ví dụ như hiện tại: Bạch Trác là con nhà gia giáo, không muốn ảnh hưởng đến các bạn đằng sau, quan trọng nhất con bé là người mới chuyển đến, không rõ người ngồi cạnh mình tốt xấu ra sao. Đợi một thời gian nữa sẽ biết bà ta khổ tâm thế nào, lúc đó chắc chắn sẽ không làm như vậy nữa…
Giả Vận Mai trở về với vẻ bình thường trong tích tắc, bà ta ôn hòa bảo: “Nhưng nếu em gặp khó khăn gì cũng nhất định phải nói luôn nhé.”
Sau đó bà ta chuyển đề tài đến những việc cần lưu ý vào ngày khai giảng và hàng loạt vấn đề cấp bách khi đã là học sinh cuối cấp. Giả Vận Mai đứng trên bục giảng liến thoắng bao lâu thì Bạch Trác bỏ ngoài tai hết bấy nhiêu lần.
Tại giây phút này đây, cô y hệt mấy bạn nhỏ hay lén lút truyền giấy cho nhau.
Cực đỗi trẻ con.
May thay là cũng có người cùng ấu trĩ với cô.
—Chào anh nha bạn cùng bàn.
Bạch Trác viết xong bèn đẩy vở vào tầm tay Hứa Yếm, cứ tưởng anh sẽ không trả lời câu hỏi vô bổ này, ai ngờ anh nhìn hai giây rồi đặt bút xuống, viết lâu hơn cả cô.
—Kiến thức lớp 11 nhiều lắm đấy.
Lúc đọc câu này Bạch Trác lấy làm sửng sốt, tiếp đó cô nhoẻn cười. Một lòng hân hoan muốn xích lại gần bạn cùng bạn mới mà người ta chỉ lo cô học đã vững hay chưa.
—Vậy anh đã vững hết rồi à?
Hứa Yếm thấy thế bèn sững người rồi quay sang nhìn Bạch Trác.
Bạch Trác vẫn mỉm cười lẳng lặng trông anh, nhưng ánh mắt lấp la lấp lánh cùng với chiếc răng khểnh kia trông không khác gì bé hồ ly nhỏ.
Một lúc sau, Hứa Yếm mới cụp mắt, lấy bút viết lên vở.
Khi đưa vở qua chỉ đáp vỏn vẹn đúng một chữ: Dạy.
Bạch Trác thấy nó thì càng cong môi, cô giơ ngón trỏ và khẽ chọt vào chữ ấy.
—Chào anh nha, bạn cùng bàn.
—Kiến thức lớp 11 nhiều lắm đấy.
—Vậy anh đã vững hết rồi à?
—Dạy.
Một hỏi một đáp, coi thì có vẻ chẳng ăn nhập gì với nhau, râu ông này cắm cằm bà kia nhưng xem kỹ thì lại thấy trả lời thế cũng không sai.
Như loài cá heo vậy, sóng âm phát ra sẽ được đồng loại tiếp thu, xử lý rồi đáp lại.
Nhận được đáp án như mong muốn, lần đầu tiên Bạch Trác cảm thấy truyền thư tay cũng thú vị ra phết.
Cô ngồi viết tiếp một vài chuyện lặt vặt, vô nghĩa cho Hứa Yếm xem.
Khi ngắn khi dài, lần nào anh cũng đáp lại cô.
Trao qua trao lại, tựa như hai bạn nhỏ tìm về thời ấu thơ.
Ai bắt gặp cũng sẽ cảm thấy vô cùng trẻ con.
…
Giả Vận Mai nói xong thì đến mấy thầy cô bộ môn khác cũng có đôi lời, Bạch Trác nhận ra rõ ràng bầu không khí trở nên tốt hơn rất nhiều, học sinh trong lớp cũng năng nổ hơn.
Đặc biệt là lúc chân trước Giả Vận Mai vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng Bạch Trác đã nghe thấy tiếng phàn nàn của Chu Trạch Phong phía trước: “Bao giờ Giả Thị Trân mới thật trân hơn nhỉ, ngày nào cũng thế bộ bà ta không thấy mệt hả? Suốt ngày giở chứng thất thường…”
Song cậu ta còn chưa dứt câu đã bị Đoàn Viễn đập cho phát, sau đó nói gì Bạch Trác cũng không nghe rõ nữa.
Nghĩ đến những điều bà ta giả bộ vô tình nhắm vào, nụ cười trên môi cô nhạt dần.
Bỗng dưng cô nhớ đến câu chuyện mà Đoàn Viễn kể ở cửa hàng tiện lợi nhà Trịnh Kỳ, kết hợp với tình hình trước mắt, Bạch Trác biết Đoàn Viễn không nói điêu, cái cô chủ nhiệm lớp đã hiểu lầm Hứa Yếm chính là bà ta.
Càng nghĩ Bạch Trác càng mím môi thật chặt.
Đúng lúc này bên cạnh cô xuất hiện bàn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ xuống bàn, kéo cô ra khỏi tâm trạng tồi tệ.
Bạch Trác rủ mắt, chớp chớp nhìn bàn tay trên bàn, rồi lại ngước mắt nhìn Hứa Yếm, cảm xúc ban nãy đã bị cô giấu nhẹm đi, hơn thế còn cười xòa với anh.
Nhưng dường như Hứa Yếm không thấy nụ cười đó, vẫn hơi chau mày nhìn cô.
Ngoài lúc gặp phải khiêu khích ngoài tiệm bánh bao chiên thì đây là lần đầu tiên Bạch Trác chứng kiến ác ý từ một giáo viên chĩa thẳng vào mặt Hứa Yếm.
Dạy học và giáo dục, Bạch Trác không biết bà ta có ghi tạc vào thâm tâm trước khi quyết định làm nhà giáo hay chăng, và chẳng biết bà ta có hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này không.
Ở cương vị này, có một số kẻ thật sự không xứng làm thầy người khác.
Trông thấy nét mặt lo âu khó hiểu của Hứa Yếm, Bạch Trác thôi cười, cô cầm bút nặng nề viết một câu xuống vở.
—Em không thích giáo viên chủ nhiệm này.
Trước đây Bạch Trác cứ đinh ninh mình sẽ trở thành người thành thật, chính trực và ngay thẳng, bây giờ cô mới phát hiện ra là không thể nào.
Có lẽ có ai đó có thể hoàn toàn đứng trên lập trường khách quan để đánh giá, nhưng đó không phải là cô, cô không làm được.
Bằng chút thông tin ít ỏi, cô đã suy đoán ra được vài việc, không cần chứng thực, chỉ cần nghĩ đến nó thật sự có khả năng xảy ra cũng đủ để làm cô chán ghét bà giáo kia từ đáy lòng rồi.
Bạch Trác không thích Giả Vận Mai, từ cái nhìn đầu tiên đã không ưa, bây giờ sự căm ghét gia tăng tưởng chừng như vô hạn.
Vậy nên cô lại thêm một câu trên giấy: Cực kỳ ghét!
Còn hết sức trẻ con bổ sung thêm một dấu chấm than.
Bạch Trác mở vở đặt vào tay Hứa Yếm, quanh người thể hiện sự không vui.
Hứa Yếm hơi bất ngờ khi nhìn thấy dòng chữ bên trên, giây tiếp theo trong đôi mắt dậy nét cười, khóe môi thoáng vô thức cong cong.
Tâm trạng vui vẻ hôm nay bị Giả Vận Mai phá hỏng cả, Bạch Trác ngấm ngầm chê bà ta thêm lần nữa vẫn chưa nguôi ngoai, mãi đến khi có câu trả lời trước mắt.
—Ừm, anh cũng không thích.
Trong phút chốc, cơn tức giận tràn lan trong cô đã tan biến.
…
Ngày khai giảng chính thức bắt đầu, Bạch Trác đến sớm hơn ngày thường một chút, cũng hào hứng hơn mọi ngày. Kể cả đến trường rồi mà người bên cạnh chưa tới, cô vẫn rất hứng khởi.
Cô tưởng anh sẽ không đến sớm vậy nhưng lầm, vừa bước vào lớp thì chỗ trống đã có người ngồi.
Bạch Trác thấy mà hai mắt sáng rực, vội sải bước tới cuối lớp.
Hiện giờ đã có một vài bạn lác đác đến, có người thấy Bạch Trác còn cười niềm nở vẫy tay với cô. Cô bạn được cô chào lại còn định bắt chuyện thêm đôi câu, nhưng khi ngó người bên cạnh cô thì chấm hết.
Bạch Trác không biết suy nghĩ của họ, cô nhanh nhẹn vào chỗ ngồi, lại nhỏ nhẹ sợ đánh thức người đang gục xuống bàn ngủ bù.
Hình như Hứa Yếm lại đi hớt tóc, tóc ngắn cũn làm người ta muốn giơ tay xoa.
Lúc này hai, ba bạn đang phát bài thi cuối kỳ, có người nhanh chóng để bài thi lên góc bàn Hứa Yếm rồi hấp tấp bỏ đi phát tờ tiếp theo.
Trường trung học số một thường phát bài thi cuối kỳ tại tiết học đầu tiên sau khai giảng, tuy nhiên hôm qua Giả Vận Mai gọi cô vào văn phòng trao đổi một hồi mà chẳng đả động đến việc cho cô làm bài.
Nhìn bài thi bên góc bàn, lòng cô rục rịch, với tay cầm lấy, vừa mở ra đã tụt hứng đi mấy phần.
Đây là bài thi tiếng Anh bỏ trống, thậm chí tên cũng do thầy cô giám thị viết lên.
Bạch Trác thở dài, cô quên mất là anh không tham gia kỳ kiểm tra hôm sau.
Liếc người đang nằm bò bên cạnh, ngón trỏ miết cái tên Hứa Yếm nằm trên trang giấy, trong lòng cô mềm xuống.
Cùng lúc đó lại có người phát bài thi tiếp, cậu ấy toan đặt ở góc bàn Hứa Yếm thì Bạch Trác nhận lấy ngay.
Cô bạn phát bài thi kinh ngạc, thế rồi cúi xuống bảo với cô: “Nếu cậu muốn làm có thể đi xin các thầy cô bộ môn một bản, họ đều có dư hết.”
Bạch Trác chuẩn bị xem bài thi ngữ văn trong tay, nghe vậy thì ngẩng đầu cười với cô gái, giơ bài thi lên và khẽ đáp: “Tớ xem bài này là được rồi, cảm ơn cậu.”
Nghe Bạch Trác cất lời, cô nàng cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng không lên tiếng nữa, nhưng lại đánh mắt sang hai tên phía trước đang nghe lén.
Đoàn Viễn: “…”
Đoàn Viễn đảo mắt láo liên, làm bộ không biết, còn Chu Trạch Phong lại bày ra vẻ mặt cứ giao cho tôi, nữ sinh giơ ok với cậu ta rồi đi phát bài thi tiếp.
Chu Trạch Phong mỉm cười với Bạch Trác trước rồi mới bảo nhỏ: “Bạn Bạch Trác này, hay là xem của tớ đi?!”
Đoàn Viễn nghe câu này mà muốn hộc máu, cái thằng mắt mù này sao mày sống đến giờ hay vậy?!
Bạch Trác ngạc nhiên rồi lắc đầu bảo: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Không sao, không sao.” Chu Trạch Phong liên tục nói, đồng thời dúi liền bài thi của mình cho cô, “Tuy chữ của tớ hơi rối, nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng!” Đoạn Không không chịu nổi nữa: “Xem bài nào cũng vậy thôi!”
Chu Trạch Phong: “…”
“Nhóc Viễn, cậu đừng vậy mà.” Chu Trạch Phong tỏ vẻ mày đừng cắn nữa, thì thào chỉ họ nghe thấy: “Tôi chỉ đơn thuần lo trùm học đụng chạm phải đại ca, lúc đó lại sợ hết hồn. Cậu bơ người ta đã đành, không thể ngăn tôi nhắc nhở bạn ấy chứ!”
Giọng điệu Chu Trạch Phong hơi bất đắc dĩ: “Sao trước đây tôi không phát hiện lòng dạ cậu hẹp hòi thế nhỉ?!”
Đoàn Viễn: “???”
Cậu đang xàm quần què gì thế, cái đại nghịch bất đạo gì vậy?!
Tôi nhỏ nhen á! Là bố đây cứu mạng chó của cậu đấy! Hai người họ đang yên đang lành, cậu cứ phải nhất quyết đâm đầu vào là sao?!
Lại thêm kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Đoàn Viễn nghiến răng nghiến lợi: “Đi! Cậu đi đi! Xem cô ấy có nhận không?!”
Chu Trạch Phong tưởng thằng bạn có nỗi niềm chất chứa bèn ra vẻ người lớn vỗ vai Đoàn Viễn, thương lượng: “Hay là dùng bài của cậu…”
“Đừng có mơ!” Đoàn Viễn nói rồi ôm chặt bài thi như gà mẹ bảo vệ con.
Chu Trạch Phong: “…”
Cứ thế thoắt cái, nhân lúc hai tên đang bận xì xào to nhỏ, Bạch Trác đã sung sướng cầm đủ bốn bài thi trên tay như ý nguyện, vậy nên bị cắt ngang giữa chừng lần nữa cô vẫn tốt tính đáp lại: “Thật sự không cần, cảm ơn cậu!”
“Cậu vẫn nên dùng nó đi.” Thấy cô khăng khăng, Chu Trạch Phong dòm Hứa Yếm, lại bé giọng, “Cá là đại ca không thích người ta lấy đồ của anh ấy đâu!”
“Lỡ như anh ấy nổi quạu.” Chu Trạch Phong không dằn được thốt lời thật lòng: “Huống gì cậu còn chưa được anh ấy đồng ý nữa.”
Bạch Trác: “…”
Đoàn Viễn: “…” Quả là “chiến thần” tài ba.
Bạch Trác cúi đầu nhìn bài thi trong tay, nhất thời không biết nói thế nào.
Đúng là cô chưa được Hứa Yếm đồng ý đã lấy bài thi của anh, hơi bất lịch sự, không tốt cho lắm.
Tự biết hành vi này không ổn nên Bạch Trác siết bài thi, cân nhắc tìm từ lịch sự: “Tớ sẽ để lại giấy nhắn cho cậu ấy!”
Chu Trạch Phong: “…”
Lần này đến lượt Chu Trạch Phong cạn lời, đương lúc bọn họ im re nhìn nhau trân trối thì người bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.
Giữa lúc Chu Trạch Phong vắt óc lấy cớ hợp lý cứu nguy cho thánh học thì cô đã mở lời.
“Em viết lên mặt luôn nhé.”
Học sinh giỏi chẳng có ý thức của người mượn đồ, cô giơ bài thi trong tay lên: “Được không, Hứa Yếm?”
Chu Trạch Phong còn hãy sốt ruột thì đã thấy đại ca bên cạnh cất lời: “Ừm.”
Trong giọng còn vương mệt mỏi.
Sau đấy còn nghe thấy đại ca thốt câu anh chẳng nói bao giờ: “Cứ viết thoải mái.”
Chu Trạch Phong: “…”
HẾT CHƯƠNG 39