Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Hứa Yếm khó hiểu liếc tên vẫn đang đứng ngây như phỗng rồi thôi. Nghĩ đến người ngồi phía sau, anh đánh tay lái sang bên phải, đi sát vào phần đường dành cho người đi bộ để tránh cái gờ giảm tốc trước cổng trường.
Lại lần nữa được ngồi sau xe đạp của anh, lần này Bạch Trác đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Chưa đến 6 giờ tối nên trời hãy còn chập choạng. Hai người họ lao về phía trước, lướt qua từng cửa hiệu ở hai bên đường. Bạch Trác nhắm mắt lại, khẽ nhích tới gần anh, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm kia đang thoảng trong không khí.
Hai người giữ im lặng suốt dọc đường, đến lúc sắp sửa tới nơi Hứa Yếm mới chợt cất tiếng hỏi: “Hôm nay về nhà à?”
“Ừm.” Bạch Trác khựng lại, nom như đứa trẻ bị bắt quả tang nhưng không thèm chịu sửa thói. Giây kế tiếp, tay cô siết lại thành nắm đấm, đầu ngón tay vân vê tấm vải dệt trong lòng bàn tay, ra chiều tỉnh bơ đáp: “Anh trai sẽ đến đón em.”
Hỏi xong câu này, Hứa Yếm gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Bạch Trác nắm vạt áo anh trong tay y như thể mình đã tóm được người này rồi vậy. Cô mừng rơn trong bụng, cúi xuống nhìn mũi giày rồi bỗng híp mắt suy tư điều gì đó, vừa mới cười tủm tỉm mà đã từ từ đanh mặt lại.
Lần trước cô khóc nức nở trong cửa hàng của Trịnh Kỳ, là anh đã đưa cô về, thế nên cô không thấy lạ khi anh đi một mạch rồi dừng lại trước cửa chung cư.
Bạch Trác nhảy xuống xe, nhìn đôi mắt thấm mệt mỏi của Hứa Yếm dưới vành mũ mà lo âu: “Hôm qua anh không ngủ được à?”
Hứa Yếm lắc đầu, vẫn ghì tay cầm xe đạp, đổi chủ đề hỏi cô: “Mọi thứ đã thu xếp xong chưa?”
Bạch Trác lắc đầu, “Chưa.”
“Đồ cần mang về nhà chỉ có xíu xiu thôi.” Dứt lời, cô lập tức bổ sung thêm: “Không cần vội.”
Bạch Trác không nóng vội, cô muốn ở bên Hứa Yếm thêm lúc nữa. Trong lòng cô có nhiều điều muốn nói với anh, nhưng trông dáng vẻ của anh làm cô không tài nào thốt ra được.
Tuy anh không biểu hiện ra rõ ràng, nhưng cô cảm nhận được anh đang cực kỳ mệt mỏi.
Bạch Trác rất không yên tâm. Sự lo lắng trong đôi mắt tựa chực trào dâng khiến người ta không khỏi rung cảm trước nó.
Hứa Yếm im lặng nhìn cô ấy một hồi, ngay giây tiếp theo anh đã làm một việc mà đến cả bản thân cũng không ngờ tới.
Anh lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu xuống và đội lên đầu cô, ngón tay cầm vành mũ nhẹ nhàng ấn xuống, che đi đôi mắt lo âu đang nhìn mình.
“Không sao.” Hứa Yếm nới rộng vành mũ, dịch bàn tay rồi đặt khẽ lên mái tóc cô qua lớp mũ. Giọng anh trầm ấm với cử chỉ chất chứa dịu dàng: “Đi lên nhà đi.”
Bạch Trác không động đậy, im lặng để mặc anh làm, đôi mắt cụp xuống dưới vành mũ, đoạn cô hỏi: “Hôm nay anh đặc biệt đến đây để đợi em sao?”
Biết rằng cô không trông thấy, Hứa Yếm cúi đầu ngắm người trước mặt không chớp mắt, cố gắng khắc sâu hình bóng cô trong tâm trí mình. Anh bảo: “Tiện đường thôi.”
Tiện đường?
Cô nhớ rõ mình vừa ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, mùi hương không biết nói dối.
Bệnh viện và trường học chưa bao giờ có chuyện tiện đường, tất nhiên cũng sẽ không thuận cả đường đến khu này.
Anh đã không muốn kể thì cô cũng sẽ không ép buộc.
Phải mười mấy giây sau, Hứa Yếm mới rút tay lại. Anh rụt về cũng là lúc cô tiến tới: Bạch Trác quả quyết bước lên một bước theo hướng anh rút tay, đâm vào lồng ngực của người trước mặt.
Khung xe đạp cao, Hứa Yếm đối mặt với cô trong tư thế không chút phòng bị nên cô mới có thể dễ dàng ôm lấy được.
Cả người anh lập tức cứng đờ như bức tượng, cánh tay chưa kịp rút hết hóa đá sau lưng cô.
Chiếc mũ lưỡi trai rộng vì hành động vừa rồi của cô làm hoàn toàn lấp kín tầm nhìn.
Nếu một người nhắm mắt và không thể thấy những thứ xung quanh, thính giác và khứu giác của họ sẽ trở nên nhạy cảm. Tình hình hiện tại cũng chứng thực cho câu nói này: Thính giác và khứu giác của cô lúc này nhạy bén hơn bao giờ hết.
Bạch Trác khép hai mắt và ôm anh thật chặt, ngửi được mùi thuốc khử trùng trên người anh, lắng nghe trái tim anh đập rộn ràng, thậm chí còn có thể phân biệt rõ ràng từng nhịp đập của chúng.
Ở khoảng cách gần, mùi nước khử trùng mà Bạch Trác vừa mới ngửi càng thêm rõ rệt.
Đó là mùi của bệnh viện mà cô quen thuộc, mùi này đã bám vào người của Hứa Yếm.
Cô chu môi, vụng về vỗ nhẹ lên lưng anh.
Bệnh viện ở một hướng hoàn toàn ngược lại, Hứa Yếm không tiện đường, là anh đang đợi cô.
Có lẽ anh đang đợi cô an ủi mình, Bạch Trác nghĩ vậy và cũng làm như vậy.
Cô an ủi anh theo cách của riêng mình.
Mãi sau cô mới buông tay ra rồi lùi một bước, giơ tay cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.
Lấy lại tầm nhìn xong, bắt gặp vẻ kinh ngạc hiếm hoi của Hứa Yếm, Bạch Trác ngẩn người rồi mím môi, trên mặt dần dần xuất hiện vệt ửng hồng và có xu hướng ngày một lan rộng.
Đợi lúc cô hoàn hồn thì xấu hổ chết đi được, cái gọi là ngại ngùng tức thì lan tràn khắp toàn thân, tuy thế cô cũng không biểu hiện quá trên khuôn mặt.
Bạch Trác học theo động tác của Hứa Yếm và đội lại chiếc mũ lưỡi trai cho anh, thậm chí bắt chước cả việc kéo vành mũ xuống. Tiếp theo cô khẽ giơ cao tay lên, thế nhưng ngón tay co lại rồi chậm chạp rụt về.
Cô không dám đưa tay lên chạm vào.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô rụt tay về, giả vờ bình tĩnh: “Hẹn gặp lại.”
Nói xong liền xoay gót bỏ đi. Đi được hai bước đột nhiên dừng lại, Bạch Trác hít một hơi thật sâu, quay lại và bước đến trước mặt Hứa Yếm. Cô lấy điện thoại di động trong cặp ra, cất giọng thản nhiên: “Số điện thoại.”
Hứa Yếm giơ ngón tay cứng ngắc của mình lên nhận nó, nhập một dãy số xong đưa lại cho cô.
Bạch Trác lấy lại điện thoại rồi nhanh nhảu gọi luôn. Cô cúp máy sau khi xác nhận được tiếng chuông reo từ trên người anh, thốt như thể hết đề tài tiếp chuyện: “Là thật.”
Bạch Trác: “…”
Hứa Yếm: “…”
Nói nhiều quá hóa sai, Bạch Trác vẫy tay với Hứa Yếm, quay người hoảng loạn chuồn biến.
Cô đi lâu rồi mà mãi sau Hứa Yếm mới khôi phục trạng thái hoạt động tay chân bình thường, dường như quanh chóp mũi vẫn còn vấn vương làn hương nhè nhẹ chưa phai.
Hứa Yếm giơ ngón tay còn hơi cứng kéo vành mũ xuống rồi siết tay cầm xe đạp. Khoảnh khắc nắm tay lại, ngón tay anh khẽ run run.
Hứa Yếm đạp xe về hướng ngược lại, trên đường anh mua ít thức ăn nhẹ nhưng không về nhà, thay vào đó anh rẽ vào bệnh viện Trung y ở Mạn Thành. Hứa Yếm leo lên tầng ba, đẩy cửa căn phòng đối diện với nơi y tá làm việc, thong thả tiến thẳng đến giường bệnh nằm ở giữa.
Lúc này, Hứa Yếm đã bình tâm trở lại, sắc mặt cũng về với vẻ thường ngày.
Anh để đồ ăn xuống chiếc bàn cạnh giường bệnh, chỉnh giường cao hơn chút, sau đó lấy bàn gấp nhỏ do bệnh viện cung cấp ra, đặt thức ăn vừa mua lên bàn. Tất cả đều là những món ăn thanh đạm, dễ tiêu hóa.
Anh mở hộp cháo, xếp thìa, bày biện mấy món ăn đạm bạc lên cái bàn trước giường bệnh để bà dễ ăn hơn.
Cả quá trình người đàn bà nằm trên giường bệnh không hề nhếch môi cười lấy một lần. Bà ta bặm môi với bản mặt lạnh tanh, chẳng mảy may liếc anh một cái.
Một chị đang truyền dịch ở giường bên cạnh ngưỡng mộ khen: “Cô Nhã Vân có cậu con trai hiếu thảo ghê, sướng nhất cô nha.”
Cả một ngày trời mà chưa từng thấy cậu trai mất kiên nhẫn hay cau có vì tất bật ngược xuôi. Ở cái tuổi đáng lẽ phải luống cuống chân tay không biết làm gì thì cậu lại trầm tĩnh, chững chạc đến lạ.
Bàn tay đang cầm thìa của Vương Nhã Vân sững lại, đưa mắt nhìn người kế bên rồi cười gượng mà chẳng nói năng gì.
“Em bao nhiêu tuổi rồi cô?” Chị gái kia không phát hiện ra bầu không khí xa lạ giữa hai mẹ con, vẫn hỏi: “Chắc là học cấp 3 nhỉ, em học lớp mấy rồi?”
Hứa Yếm không đáp mà Vương Nhã Vân gượng gập đáp thay: “Lớp 11.”
“Ôi, em giỏi thế!” Chị khen không ngớt miệng: “Tương lai cô hưởng phúc nhờ hết vào con trai rồi.”
“Chỉ có điều em hơi hướng nội, ít nói quá.” Cả ngày chẳng thấy cậu chàng nói gì hết trơn. Nếu không phải bác sĩ đến và nghe thấy cậu trả lời đôi câu, chị cứ tưởng cậu bị câm.
“Nhưng như thế cũng tốt.” Chị kia tiếp lời: “Tốt hơn những kẻ chỉ biết khua môi múa mép.”
Vương Nhã Vân lẳng lặng ăn còn Hứa Yếm thì vẫn bình thản như thường, anh chẳng hề chớp mắt khi nghe những lời này. Nhìn thấy người trên giường bệnh bắt đầu ăn cơm, anh cụp mắt rồi đi ra ngoài.
Hứa Yếm ngồi trên băng ghế ngoài cửa phòng bệnh, ngả người ra sau và duỗi thẳng hai chân, nhìn chằm chằm nền nhà dưới chân.
Một lúc lâu sau, anh rút điện thoại ra, mở lên và nhấp vào danh bạ, ngắm cái tên vừa được lưu trên đó, anh giơ tay vuốt ve hai chữ trên màn hình.
Bên này Hứa Yếm làm vậy, bên kia Bạch Trác cũng đang chăm chú xem điện thoại của mình. Cô nhìn hoài không chán, nhìn đến mức kể cả tắt màn hình đi cô vẫn có thể đọc làu làu một cách trôi chảy.
Trên đường về, thấy cô em ôm khư khư cái điện thoại, thỉnh thoảng lại cười khúc khích – Bạch Lẫm kiểu: “…”
Chỉ chuyển trường thôi mà khoái chí phì cười hơn vậy.
Bạch Lẫm hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện gì vui thế?”
Bạch Trác liếc nhìn dãy số một lần nữa trước khi tắt máy, đáp gọn lỏn: “Vì được nghỉ ạ!”
Sắp tới cô sẽ được học chung lớp với anh, cô thực sự rất hạnh phúc.
Bạch Lẫm: “…”
“Trác Trác này,” Bạch Lẫm thấy thương em gái mình: “Lần sau em không muốn đến lớp thì bảo với anh, anh xin nghỉ cho em.”
Bạch Trác: “…”
Về đến nhà, mẹ Bạch vẫn mải bận bịu trong bếp. Con gái rượu gần nửa tháng mới về, bà muốn tự tay nấu bữa cơm cho con.
Lần trước Bạch Trác gọi điện cho mẹ Phúc, tình cờ bà cũng đang ở ngay bên cạnh. Nghe hai người hoài niệm chuyện trò về những món ăn và kỉ niệm thời thơ ấu, bà thầm ganh tỵ trong lòng, bởi số lần bà nấu cơm cho hai con chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì thấy tiếc nuối nên hôm nay bà đã bắt tay vào làm bếp. Nhưng đã mấy chục năm không sờ vào việc bếp núc, tay nghề của bà không ổn lắm. Song được cái bà học rất nhanh, làm đi làm lại hơn tuần, thành quả bữa cơm gia đình mới coi là vừa miệng.
Bạch Trác tinh ý phát hiện ra ngay khi ăn miếng đầu tiên. Cô sửng sốt nhìn mẹ đang thấp thỏm ngồi cạnh, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Bạch Trác lại gắp thêm miếng nữa, vờ như không biết mở miệng khen ngợi: “Ngon quá.”
Nghe xong, mẹ Bạch thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu và nháy mắt với mẹ Phúc toan cất lời, làm bộ thản nhiên hỏi: “Ngon lắm phải không con?”
Thế nhưng không thể giấu được nụ cười trên môi, bà đặt đĩa măng trước mặt Bạch Trác, âu yếm bảo: “Con thử cái này đi.”
Thấy cảnh này, trong lòng mẹ Phúc hiểu hơn ai hết, mẹ cười cười không nói lời nào, quay vào trong thu dọn lại bếp.
Nghe mẹ nói vậy, Bạch Trác bật cười song không thể hiện mười mươi ra mặt. Cô ăn măng do mẹ Bạch làm, còn nghiêm túc bình phẩm: “Ngon tuyệt cú mèo luôn.”
Lại khen thêm một câu mà cô chẳng mấy khi dùng: “Đây là món ngon nhất gần đây con ăn đấy.”
Chỉ một câu đã làm mẹ Bạch tươi phơi phới, bà cười hớn hở.
Tuy nhiên Bạch Lẫm nghe xong thì nhăn mặt, trong lòng xót đứt ruột đứa em: “Chuyển về đi, ở đó chỉ toàn ăn những thứ gì đâu không! Lúc nãy có mẹ Phúc ở đây anh không tiện nói, so với trước đây thì bữa cơm này cùng lắm là…”
Nom nét mặt thất vọng của mẹ, Bạch Trác vội ngắt lời: “Anh! Ngon thật mà!”
“Có gì ngon chứ!” Bạch Lẫm cau mày phản bác: “Em mau chuyển về đi! Không việc gì phải ở đó để chịu khổ.”
Bạch Trác: “…”
HẾT CHƯƠNG 32