Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đầu gối Bạch Trác chỉ hơi đau đau, không quá nghiêm trọng nên sẽ không để lại sẹo, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi lại, nhưng tốc độ của họ lại chậm gần một nửa so với bình thường.
Một người cố ý bước chậm, một người cố tình phối hợp cùng, nhịp bước đồng đều một cách lạ thường.
Hai người im lặng sánh bước bên nhau, không ai gợi chuyện để nói, cũng chẳng ai cố lên tiếng làm chi. Song thực chất giữa họ vẫn có sự tồn tại của từ trường vô hình, lớp màng trong suốt ấy bao bọc họ ở bên trong, vững vàng và ngăn cách với môi trường bên ngoài, người khác khó lòng nào bước vào dù chỉ là nửa bước.
Bạch Trác đi bên cạnh Hứa Yếm, mặc dù chẳng nói một lời nhưng lòng cô lại vô cùng thanh thản.
Hôm nay họ vẫn đến tiệm bánh bao chiên kia. Lúc ổn định chỗ ngồi chờ thức ăn được mang lên, Bạch Trác còn nghĩ bụng: Không biết có phải đôi khi cô đã suy tư quá nhiều dẫn đến bỏ lỡ điều gì đó không.
Dĩ nhiên điềm đạm, lý trí là việc tốt, nhưng đôi lúc sự bốc đồng và hấp tấp cũng có thể đem đến kết quả không tưởng.
Nghĩ vậy, Bạch Trác trịnh trọng cất tiếng: “Hứa Yếm.”
Hứa Yếm đang dùng nước nóng tráng chén đũa bèn hơi ngước mắt lên, liếc qua tỏ ý hỏi có chuyện gì.
Bạch Trác vừa xoa xoa chỗ đầu gối bị đụng lúc nãy, vừa hỏi dò: “Bây giờ bọn mình là bạn ha.”
Cô hồi hộp nhìn anh không chớp mắt, tay đang xoa đầu gối cũng vô thức bóp mạnh hơn.
Anh khựng lại một lát, rồi cúi đầu tiếp tục động tác ban nãy. Sau khi để đũa đã tráng nước nóng xong xuống, anh lại dùng khăn giấy lau khô nước đọng mặt ngoài của chén.
“Anh xem, bọn mình, bọn mình…” Thấy anh không trả lời, Bạch Trác có chút cuống cuồng. Cô có vô vàn điều muốn nói, nhưng muôn ngàn từ ngữ cuối cùng chỉ cô đọng thành một câu, tóm gọn trong đúng một câu cô muốn thốt ra nhất: “Khi ấy đã là bạn rồi.”
Lúc nào thì Bạch Trác để lửng, nhưng cô biết Hứa Yếm hiểu.
Tuy nhiên, cô không tự tin, dù sao khi đó nếu không phải vì cô thì anh cũng sẽ không bị thương.
Nhớ lại mấy lần anh toàn lảng tránh, cô mím môi dưới rồi bảo: “Nếu anh quên rồi cũng không sao, bọn mình có thể làm quen lại lần nữa…”
“Không quên.” Hứa Yếm hờ hững cất giọng cắt ngang, dứt lời anh đặt chén đũa vừa tráng nước nóng xong xuôi xuống trước mặt Bạch Trác và ngẩng lên nhìn cô: “Đầu gối có còn đau không?”
Hai chữ “không quên” cứ quanh quẩn trong đầu, đôi mắt cô bỗng dưng sáng rực lên tựa như tia chớp. Cô dòm Hứa Yếm, xác nhận lại lần nữa: “Vậy anh công nhận bọn mình là bạn ư?”
Hứa Yếm: “…”
“Bạch Trác.” Hứa Yếm khẽ thở dài, nhìn cô và lặp lại câu hỏi: “Đầu gối còn đau không?”
Bạch Trác còn đang bận cố chấp, phải nghe được một câu trả lời chắc chắn do chính miệng Hứa Yếm thừa nhận mới chịu.
Cô sốt ruột cực kỳ, trái tim bồn chồn không yên, thế nên bình thường mấy lời đó cô nghe hiểu, giờ thì không.
“Anh còn chưa trả lời…” Bạch Trác chưa nói hết câu thì bỗng dừng lại, bất ngờ sực hiểu ra. Cô sững sờ nhìn Hứa Yếm, cầm lòng chẳng đặng cong cong khóe môi, nụ cười trên mặt phải gọi là tươi không cần tưới.
Một lúc sau, Bạch Trác cong mắt và lắc đầu, đáp: “Không đau.”
Rồi cô lại gọi một tiếng tựa như để xác nhận điều gì đó: “Hứa Yếm.”
Hứa Yếm đáp: “Hửm?”
Bạch Trác không nói gì mà lại gọi thêm một lần nữa: “Hứa Yếm.”
Hiểu được ý cô nên anh cũng phối hợp đáp: “Ừm.”
Mặc dù chỉ là một chữ nhưng mỗi lần được đáp lại đều vỗ về tâm hồn cô.
Cô thấy anh giơ tay cầm bình nước bèn hô lên: “Anh ơi.”
Dứt lời, Bạch Trác vô thức nín thở chờ câu trả lời của anh.
Động tác rót nước của Hứa Yếm hơi cứng lại, mãi mới nghe thấy tiếng anh đáp lời: “Ừm.”
Tuy vẫn là một chữ đó, song nó đã đủ để Bạch Trác an tâm thở phào. Lúc này trái tim cô mới hoàn toàn trở về với nhịp đập vốn có.
Bạch Trác cúi đầu cười thầm một hồi mới ngẩng đầu lên hỏi tiếp: “Vậy sau này em có thể được giống như Tào Lâm không?”
Hứa Yếm nghe cô hỏi thì chau mày nhẹ, ngờ vực hỏi ngược lại: “Giống như nó là sao?”
Bạch Trác bật thốt lên: “Tìm anh á.”
Không có việc gì cũng có thể tìm anh, không cần phải tình cờ mới được gặp nhau, không cần vắt sức kiếm cớ chỉ để ăn một bữa cơm, hơn nữa… Sẽ còn có tư cách tham gia vào chuyện của anh.
Cô muốn nhận được một lời cam kết đảm bảo, nhưng vì sợ biểu hiện của mình quá được đà nên nói câu này xong, cô chẳng dám nhìn Hứa Yếm nữa. Đúng lúc này trông thấy cứu tinh tới, cô lật đật chuyển chủ đề: “Bánh bao chiên đến rồi.”
Ánh mắt cô đượm đầy bối rối, Hứa Yếm không lên tiếng mà chỉ giơ tay đưa cốc nước ấm mới rót cho cô.
Bạch Trác nhận lấy và nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hôm nay cô không mặc đồ chống nắng nên có thể thấy rõ vết sẹo trên chỗ cổ tay cô. Hứa Yếm ngó vết sẹo ấy, tự dưng cổ họng ngứa ngáy lạ lùng.
Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng bảo: “Có thể.”
Thốt ra hai chữ này như thể anh đã ném hòn đá nhỏ mà làm mình không thoải mái ra ngoài.
Giọng của anh bé tí, Bạch Trác không nghe rõ bèn ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Hả?”
Thấy cô vì chuyện vừa rồi mà ánh mắt vẫn còn có vẻ chột dạ, lảng tránh, nét cười nhạt vô thức hiện thoáng qua trong mắt anh, ngay sau đó anh cụp mắt và lắc đầu, không nói gì thêm.
Thế nhưng cô thình lình mở to mắt, hoảng hồn nhìn Hứa Yếm.
Anh cười ư?
Vừa rồi là cười nhỉ!
Nụ cười ấy tới quá nhanh và đột ngột, đến nỗi mà Bạch Trác không dám tin vào mắt mình, mà ngay cả bản thân Hứa Yếm cũng chẳng hề phát hiện.
“Hứa Yếm.” Trái tim Bạch Trác đập rộn ràng hơn mọi ngày, thấy anh nhìn mình thì thổ lộ: “Em rất vui.”
Khi nãy Hứa Yếm cười, có lẽ là cô hoa mắt nhìn nhầm thôi. Nhưng giả thiết anh cười đã đủ khiến Bạch Trác vui sướng, thậm chí là hạnh phúc khôn ngần.
“Vậy nên,” Bạch Trác tiếp lời, “Hôm nay có thể để em mời anh ăn không?”
Bấy giờ Bạch Trác đang cười, nụ cười trông mà ranh mãnh, hai mắt sáng lấp lánh. Không ai có thể liên tưởng Bạch Trác của hiện tại cùng là một người với cô nàng trầm tính quá thể trước kia.
Dáng vẻ vui tươi bây giờ của Bạch Trác y như một bé hồ ly nhỏ đang ngấm ngầm đắc ý, đến chiếc răng khểnh của cô cũng chứa chan niềm hạnh phúc vô bờ.
—*—
HẾT CHƯƠNG 27