Mười giờ tối là thời điểm nhiều người đã lên giường đi ngủ, nhưng tại gaming house của SSS thì đèn đuốc vẫn sáng choang, các thành viên đội 1 vẫn đang cắm đầu huấn luyện cày rank trong phòng train.
Tuy Dung Kiều Mộc không phải thành viên của câu lạc bộ SSS nhưng thân là người nhà của cái đùi lớn trong đội, cậu cũng chiếm được một chỗ trong phòng huấn luyện. Chỗ ngồi của Dung Kiều Mộc là bên phải Dung Liêu Lượng, máy tính của cậu là anh trai mua cho, còn lại cả bàn đều là xài ké của câu lạc bộ.
Dung Kiều Mộc dùng nick bên server Hàn tên Xiaoqiao của mình để chơi vị trí xạ thủ, đánh được nửa ván thì đột nhiên lên tiếng hỏi Dung Liêu Lượng bên cạnh: “Anh, có phải lần trước thi đấu với đội tuyển HP, anh bị Chủ Công đè đường giễu cợt đúng không? ID bên server Hàn của anh ta là Themain nhỉ?”
Dung Liêu Lượng vừa lúc đánh xong một trận rank, chữ Defeat trên màn hình khiến anh không đành lòng nhìn thẳng, anh đáp lần đó là do chất tướng chênh lệch nên chịu thôi; nói xong nhìn về phía màn hình của Dung Kiều Mộc mới phát hiện ra xạ thủ của team đang đấu với Dung Kiều Mộc chính là Chủ Công Themain.
Lúc này Themain đã có bốn mạng trong tay, không hề có tí liêm sỉ nào dùng tiếng Trung ghép vần gọi Dung Kiều Mộc vừa sống lại từ bệ đá cổ là ba ba. Dựa theo thông lệ quốc tế, đã gọi ba ba rồi thì Dung Kiều Mộc phải chủ động đưa cho hắn một mạng để hắn có được năm điểm hạ gục, nhưng đáng tiếc Dung Kiều Mộc không nghĩ vậy.
Vị tướng mà Dung Kiều Mộc đang sử dụng là Khẩu Pháo Nổi Loạn Jinx, cô bé loli ngực phẳng đứng trong bệ đá cổ trực tiếp cầm khẩu pháo cỡ lớn nổ cho Chủ Công đang thấp máu thành mảnh vụn, Dung Liêu Lượng phảng phất cảm thấy Chủ Công bên kia đang gào lên “Vãi Linh Hồn!”.
Dung Kiều Mộc nhìn về phía anh, vẻ mặt như thể đang chờ anh khen ngợi hành động báo thù cho anh trai của cậu.
Dung Liêu Lượng thở dài: “Tiểu Kiều này, có lẽ em không biết, hỗ trợ Bearbaby chơi Thresh của em kia là một streamer nữ rất nổi danh, em nói xem Vua Qua Đường của server Hàn lăn xả đánh nhau với xạ thủ của đội tuyển HP liệu có thành chủ đề hot không đây?”
Dung Kiều Mộc không thèm quan tâm đến việc này: “Chẳng sao cả, dù gì cũng đâu có ai biết Tiểu Kiều là em.”
Khi Dung Liêu Lượng và Dung Kiều Mộc đang tán gẫu thì người đi rừng của SSS tên Nirvana bước vào. Đây là một ngoại binh người Hàn nói tiếng Trung còn chuẩn hơn người Trung xịn, hắn vỗ vai Dung Kiều Mộc, lưu loát nói: “Xạ thủ của HP mà cậu cũng dám chơi, đồng đội của anh ta phong độ thất thường cũng bị anh ta đánh, cậu đừng gây chuyện.”
Dung Kiều Mộc vừa thao tác Jinx đánh nhau với Themain vừa tám chuyện về Themain: “Hình như anh ta và HP hủy bỏ hợp đồng rồi, mấy ngày nay người của đội tuyển HP liên tục add nick game của em, dụ em đi tới câu lạc bộ bọn họ đánh giải chuyên nghiệp.”
Dung Liêu Lượng ra dáng anh trai đáp lại: “Câu lạc bộ LPL nào chẳng muốn đào em về đánh cho bọn họ, dù gì em cũng là Vua Qua Đường Top 1 server Hàn mà.”
Dung Kiều Mộc nói tiếp: “Nhưng HP nói chỉ cần em tới chơi đúng vị trí xạ thủ, gia nhập câu lạc bộ của bọn họ là có thể trực tiếp ra sân thi đấu, hợp đồng thì đưa ra con số nói ra có thể hù chết mấy anh.”
Nirvana giật mình hỏi: “Em đồng ý à?”
Dung Kiều Mộc bắt chước Nirvana, giật mình hỏi lại: “Anh điên à?”
Nirvana ngẫm lại cũng thấy mình nói hươu nói vượn, sao Dung Kiều Mộc lại có thể đi đánh vị trí xạ thủ được, hắn lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ vì vụ Themain đánh đồng đội ầm ĩ quá nên bị câu lạc bộ khai trừ, hiện tại câu lạc bộ của anh ta muốn đào cậu qua?”
Dung Liêu Lượng bắt sai trọng điểm, mở miệng nói: “Văn Hạo Du không thể vì đồng đội phong độ thất thường mà đánh người đâu, chỉ sợ bên trong còn chuyện gì khác.”
Suy nghĩ của Dung Liêu Lượng về Văn Hạo Du chỉ có thể nói là anh hùng tiếc anh hùng.
Khu vực Trung Quốc là khu vực sản sinh ra nhiều xạ thủ giỏi, nhưng có thể thực sự đạt đến trình độ hàng đầu thế giới thì hiếm như lá mùa thu. Ngoại trừ hóa thạch sống Phong Phồn của đội tuyển OB, trong đám hậu bối cũng chỉ có Văn Hạo Du của đội tuyển HP là đánh ngang với Dung Liêu Lượng.
Dung Liêu Lượng và Văn Hạo Du gần như xuất hiện trên đấu trường LPL cùng lúc. Điểm khác biệt duy nhất là Dung Liêu Lượng bắt đầu sự nghiệp của mình ngay tại LPL, có thể nói vừa ra mắt đã ở trên đỉnh; còn Văn Hạo Du thì đánh từ giải hạng hai LSPL đánh lên, khi ấy được mệnh danh là một người cho ăn hành cả một giải đấu.
Dung Liêu Lượng và Văn Hạo Du có ngoại hình đẹp, thao tác lại tốt, mấy năm nay truyền thông và fan hâm mộ vẫn liên tục so sánh họ với nhau, từ đó định nghĩa về ‘trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng’ cũng xuất hiện trong giới này.
ID tại server quốc nội của Themain là Chủ Công, hơn nữa fan và bạn bè của hắn cũng rất thích trêu ghẹo gọi hắn là Chủ Công.
Vì Chủ Công là đối thủ mạnh nhất của anh trai nên Dung Kiều Mộc cũng rất để ý đến hắn. Tính khí người này thoạt nhìn không tốt lắm nhưng quả thực thao tác đứng đầu, khi biết câu lạc bộ hủy bỏ hợp đồng với hắn, cậu còn tiếc nuối thay người ta. Có điều với trình độ của Chủ Công thì cũng chẳng khó khăn gì trong việc tìm nơi chốn mới. Ngoại trừ đội tuyển SSS đang nắm giữ Dung Liêu Lượng và đội tuyển OB đang sở hữu Phong Phồn, trong nước làm gì còn câu lạc bộ nổi tiếng nào lại không muốn đào Chủ Công về.
Dung Kiều Mộc vừa tán gẫu vừa chơi game nên bị chút ảnh hưởng, hơn nữa vị streamer chơi hỗ trợ kia của cậu cũng không biết là con gà nào lạc vào cái rank Thách Đấu này của server Hàn, cuối cùng ván đấu kết thúc bằng thất bại của Dung Kiều Mộc.
Vì mới nãy trong game Chủ Công gọi ba ba còn bị Dung Kiều Mộc giết cho nên Chủ Công cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào Dung Kiều Mộc. Tuy hỗ trợ bóp team nhưng may mà thao tác của Dung Kiều Mộc không tệ, từ đầu đến cuối không cho Chủ Công chiếm được bất cứ cái gì có lời trên người mình. Có lẽ Chủ Công hiện tại đang tức đến độ tự mình đánh mình mất.
Dung Liêu Lượng thấy Dung Kiều Mộc chơi xong một trận, lập tức thành khẩn nói: “Kiều Mộc, anh mày off đây.”
Dung Kiều Mộc cảnh giác nhìn anh mình: “Nên?”
Ông anh ngoài miệng cấm Dung Kiều Mộc chơi game không biết ngượng mà nói: “Thế nên mày phải thay anh cày rank chứ sao, gần đây nhân phẩm anh tệ lắm, không gặp đứa bóp team thì cũng gặp bọn AFK*, lúc nào cũng thua mất điểm, mày cũng biết nếu rank xuống dưới Cao Thủ là câu lạc bộ sẽ cắt 20% lương còn gì. Mày lớn đùng vậy rồi không thể rúc trong gaming house cả ngày ăn chực uống chực vô công rồi nghề thế chứ. Nào tới giúp anh mày cày rank ha.”
*AFK: Viết tắt của “Away from keyboard” tức là “rời khỏi bàn phím”. Từ này thường được dùng trong game trực tuyến để người chơi thông báo với người khác hiện giờ mình đang không sử dụng máy tính. Nhưng hiện tại trong game, người chơi thích troll game hoặc chơi kém thấy bí quá thì sẽ AFK không đánh nữa.
Dung Kiều Mộc quả thực hết cách với Dung Liêu Lượng: “Anh gì ơi đầu óc là thứ rất cần thiết, nếu đã tụt xuống Kim Cương rồi thì anh tự đánh một mình làm gì nữa, không biết tổ đội với Bồi Bàn à.”
Bồi Bàn trong miệng Dung Kiều Mộc chính là hỗ trợ của đội tuyển SSS, ID trong game của cậu ta là Waiter, mọi người đều quen miệng gọi là Bồi Bàn. Bồi Bàn lúc này ai oán lướt về phía Dung Kiều Mộc, ôm lấy người đi rừng Nirvana nói: “Bọn này tổ đội cùng đánh mà, nhưng tại số nhọ quá, cả hai đồng thời tuột chuỗi. Kiều Mộc nè, cậu không thể chỉ quan tâm mỗi anh trai chứ, kéo tôi đánh lên cùng với.”
Dung Kiều Mộc hiểu rõ trả lời: “Anh của em lại lấy Urgot đánh xạ thủ à.”
Bồi bàn im lặng quay đi: “Là Kindred.”
*Vốn dĩ Urgot và Kindred đều là tướng xạ thủ tay dài, nhưng kindred do nội tại phù hợp vs đi rừng hơn nên để đi rừng, còn Urgot sau khi sửa lại đã trở thành đấu sĩ. Tóm lại là không ai chơi hai con này ở vị trí xạ thủ hết.
Không phải ai cầm cung cũng làm xạ thủ được ok? Bạch Phương Phỉ mà biết anh của cậu làm vậy không chừng sẽ trèo tường đi yêu người khác luôn, ai mà ngu đến độ dâng mạng ra cho người khác như vậy chứ.
Dung Kiều Mộc hiểu việc cha nợ con trả mà anh trai tạo nghiệp thì em trai phải gánh, cậu nhìn về phía ông anh bóp em trai ma quỷ Dung Liêu Lượng kia mà nói: “Hay là thế này đi, anh cứ đánh xạ thủ của anh, em lấy nick của Bồi bàn chơi hỗ trợ cho anh, đêm nay chúng ta cùng cày rank.”
Dung Liêu Lượng kiêu ngạo hất mặt: “Không thèm.”
Dung Kiều Mộc đen mặt nhìn qua Bồi Bàn: “Em dùng nick của anh trai đánh xạ thủ, anh đánh hỗ trợ cho em, chúng ta cùng cày rank được không?”
Bồi Bàn vui vẻ gật đầu: “Được được được.”
Dung Kiều Mộc login vào nick của Dung Liêu Lượng, Bồi Bàn cũng ngoan ngoãn về chỗ của mình chờ ghép đội. Nirvana và Dung Liêu Lượng lại không biết xấu hổ, chạy vào nhà bếp tìm đồ ăn đêm.
Quản lý A Sầu của đội tuyển SSS lắc lư tiến vào phòng huấn luyện, vừa nhìn thấy Dung Kiều Mộc đã dính vào như thấy con ruột của mình: “Kiều Mộc ơi, đi đánh chuyên nghiệp đi mà, cậu học giỏi thì ích lợi gì chứ, đâu có kiếm nhiều như đánh chuyên nghiệp đâu.”
Dung Kiều Mộc ghép đội với Bồi Bàn bắt đầu tìm trận, sau đó mới quay đầu trả lời: “Thời kỳ đỉnh cao khi thi đấu chuyên nghiệp được có mấy năm, trong khi học giỏi thì kiếm được tiền cả đời.”
“Giải nghệ xong cậu có thể đi bán bánh* mà, làm streamer cũng kiếm lời như thường.”
*Có một số tuyển thủ LOL Trung Quốc sau khi giải nghệ thì mở shop Taobao bán bánh, hiện tại cụm này được sử dụng để mỉa mai những tuyển thủ dù giải nghệ nhưng vẫn muốn kiếm tiền.
“Hiện tại em cũng có thể bán bánh, làm streamer kiếm lời như thường.”
Cậu là top 1 server Hàn, cậu là nhất. A Sầu vỗ đầu Dung Kiều Mộc xong lại ai oán mà than: “Ngày nào năm nào tôi cũng khuyên cậu, vậy mà cậu chẳng động lòng gì cả.”
Dung Kiều Mộc ha ha vào mặt A Sầu, A Sầu tỏ vẻ mình rất là buồn rầu.
Lúc này người đi đường trên của SSS là Mười Sáu vỗ bàn một cái khiến tất cả mọi người chú ý: “Tôi chuẩn bị live stream đây, Kiều Mộc nấp kỹ nha, A Sầu ngậm miệng.”
“Mày có thể có chút tôn trọng với quản lý của đội được không?” A Sầu bức xúc cãi lại, “Hơn nữa tự nhìn lại cân nặng của bản thân đi lại còn dám đập bàn, tôi đứng đây nhìn y hệt như cảnh gấu chó táp ong, cậu có thể suy nghĩ cảm nhận của cái bàn chút được không hả?”
“Visual của team mình là Lượng thần, anh lấy tư cách gì quản tui!” Mười Sáu tiếp tục nhắc nhở, “Mở camera luôn đây, đừng để lộ Kiều Mộc ra đấy.”
Mười Sáu bắt đầu stream, Dung Kiều Mộc và Bồi bàn cũng mở rank, ba người cùng đeo tai nghe ai làm việc người nấy, quản lý đội tuyển A Sầu đáng thương nháy mắt bị gạt ra rìa.
A Sầu yên lặng nhìn theo bóng lưng Dung Kiều Mộc một chút, ánh mắt ấy nếu dùng văn thơ miêu tả thì chắc chắn vừa buồn đau vừa tiếc nuối.
A Sầu yên lặng thở dài, trong lòng thầm nghĩ, còn nói gì mà cho Kiều Mộc nấp kỹ chứ, tẹo nữa cái vị Kiều lột da kia tới thì chúng ta cũng không giấu nổi Tiểu Kiều. A Sầu càng nghĩ càng xót xa, cảm giác phiền muộn như thể mình vất vả khổ sở cày mãi mới được một cái account xịn xịn, còn chưa kịp mang ra ngoài hù người ta thì đã bị hack mất.
Khi A Sầu còn đang than ngắn thở dài thì điện thoại di động của anh ta bỗng đổ chuông, A Sầu nhìn hai chữ Kiều Mục trên màn hình mà cực kỳ không tình nguyện bắt máy. Một giọng nói ôn hòa mềm mại vang lên trong điện thoại: “A Sầu, tôi đến rồi, ra mở cửa giúp tôi.”
A Sầu ừ một tiếng, cúp điện thoại bi tráng đi về phía cửa như đang đi tới pháp trường, ra cửa phòng train thì lại gặp Dung Liêu Lượng và Nirvana đang ôm một đống đồ ăn vặt. Nirvana dùng khả năng tiếng Trung level 8 của mình để hỏi đi đâu vậy, A Sầu lại càng buồn bã đáp lại: “Tôi đi đón người.” Nói xong còn ý tứ sâu xa liếc Dung Liêu Lượng một cái.
Dung Liêu Lượng nhìn giờ trên điện thoại, nói: “Đã 11 giờ rồi còn ai đến nữa, anh có chắc mình đi đón người chứ không phải quỷ không?”
“Là quỷ đấy, quỷ đòi nợ.” A Sầu nói xong, không còn lưu luyến đi mất, để lại Dung Liêu Lượng và Nirvana ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.
Hết chương 3.