Rực Lên Lửa Chiến

Chương 14




Dưới sự uy hiếp muốn cầm Miss Fortune đi hỗ trợ của Tiểu Kiều, đội tuyển GG thuận lợi chọn ra một đội hình cực kỳ chuẩn mực, muốn tanker có tanker, muốn khống chế có khống chế, muốn damage có damage. Hiện tại trang bị Lư Hương Sôi Sục* dành cho hỗ trợ đang chi phối toàn bộ metagame, vì thế Tiểu Kiều chính là trùm, cậu chỉ cần không vui móc xạ thủ đi show là tất cả mọi người không cần show nữa, ôm nhau đắp chiếu là được rồi.

*Lư Hương Sôi Sục: Trang bị dành cho tướng hỗ trợ thuần để có thể cạnh tranh với các tướng hỗ trợ đa năng và hỗ trợ pháp sư, tăng sức mạnh phép thuật, giảm thời gian hồi chiêu, tăng tốc độ hồi mana và tốc độ di chuyển. Các phép hồi máu và tạo lá chắn cho tướng đồng minh khác sẽ tăng tốc độ đánh và sát thương trên đòn đánh cho mục tiêu được hồi máu. Khi trang bị Lư Hương Sôi Sục mạnh, toàn bộ trận đấu sẽ được quyết định bởi việc hỗ trợ nào có thể lên được Lư Hương đầu tiên.

Trận đấu tập diễn ra rất nhanh, ba đường trên, giữa và dưới đều chiếm ưu thế. Hơn nữa Bạch Tịch còn đánh cho người đi rừng bên kia không ngóc đầu dậy được, cuối cùng đánh giao tranh tổng bừa phứa cũng đã có thể phá hủy nhà chính của CAR trong chưa đầy 30 phút. Đánh xong sẽ là giai đoạn tái thiết lập và nhận xét về trận đấu như thường lệ, vì có lợi thế quá lớn nên rất khó nhìn ra vấn đề trong đội hình. Tứ Nguyệt liệt kê ra những vấn đề trong chiến thuật, về cơ bản chính là ẩu, ẩu, quá ẩu. Bạch Tịch mở giao tranh quá ẩu, Bạch Mặc khi không có tầm nhìn mà dám xông lên solo kill là quá ẩu, hai người ở đường dưới thì khỏi cần nói, cả trận chỉ thi xem ai ẩu hơn. Tuy Lão Thiết không ẩu đến xuất chúng như bốn vị còn lại, nhưng hắn cũng vẫn ẩu trong âm thầm. Tứ Nguyệt vạch ra từng điểm mà mọi người không được phép chơi liều, sau đó chỉ ra khuyết thiếu về mặt bố trí tầm nhìn. Nói chung là không có gì để nói, mà nói khó nghe thì trận này quá một chiều, không thể rút kinh nghiệm nhiều, vì thế Tứ Nguyệt chỉ nêu ra những điểm này, tuy các thành viên đều nghiêm túc lắng nghe nhưng lại chẳng để trong đầu. Tứ Nguyệt đau thấu tim gan, thực sự rất muốn chạy sang hàng xóm hẹn đấu tập, để SSS dạy dỗ cho đám nhóc con khốn kiếp này cách làm người.

Tứ Nguyệt phân tích trận xong liền nhìn về phía Kiều Mục, Kiều Mục cũng không có gì để nói về ván đấu này, anh chỉ xách Bạch Tịch ra nói riêng một chút: “Bạch Tịch, vừa rồi cậu chỉ huy kiểu gì?”

Bạch Tịch đơ cả người, suýt nữa cậu ta đã quên mất rằng mình là người chỉ huy trận đấu tập này, trước đi chỉ huy ở WO là ba ba hỗ trợ của bọn họ, ngoại trừ những thời điểm trong rừng thì cậu ta sẽ tự suy nghĩ, còn giao tranh tổng sẽ đều do ba ba chỉ đâu đánh đấy. Hôm nay mặc dù nói là cậu ta chỉ huy, nhưng Bạch Tịch hồi tưởng lại cái gọi là chỉ huy của mình chỉ có tôi đến rồi, đến đường trên rồi, giết nó, lên giết nó, tôi đến đường giữa rồi, giết nó giết nó, đường dưới dụ bọn kia ra giết sạch nào. Trình độ chỉ huy kiểu này sợ là ai biết sẽ mỉa cho là đến bà nội tôi cũng chỉ huy được. Bạch Tịch da dày thịt béo bỗng thấy ngượng chín cả người, nhìn Kiều Mục bằng ánh mắt anh ơi tha cho em đi: “Anh Kiều, anh xem làm gì có đội nào lại để rừng chỉ huy đâu, em không hợp làm cái này mà.”

Kiều Mục ừ một tiếng, lại nhìn về phía Bạch Mặc, Bạch Mặc lập tức tỏ thái độ, “Carry bọn em còn bận làm việc lớn, chỉ huy mất tập trung lắm.” Nói xong lại nhìn về một carry khác là Văn Hạo Du, “Chủ Công, anh nói xem có đúng không?”

Chủ Công cũng không muốn chỉ huy liền hùa theo ừ một tiếng.

Tiểu Kiều nhìn Thiết Trạch Hi muốn nói lại thôi, đành chủ động xung phong đi đánh giặc: “Anh Kiều, hay lần sau để em thử chỉ huy đi.”

Quả thực hỗ trợ rất hợp để làm chỉ huy, cậu không có áp lực về farm lính, khi nào cần sẽ di chuyển để bố trí tầm nhìn, cái nhìn đại cuộc sẽ mạnh hơn so với các vị trí khác. Ban đầu Kiều Mục không chọn Tiểu Kiều làm chỉ huy ngay là vì dù sao cậu cũng chưa từng thi đấu chuyên nghiệp thật sự, không đủ kinh nghiệm thực tiễn. Thế nhưng hiện tại nhìn đám người này, có lẽ vẫn nên mau mau dạy dỗ Tiểu Kiều cho thành thục hơn mới được.

Thảo luận trận đấu xong, Kiều Mục rời phòng huấn luyện trước, Tứ Nguyệt đi cùng Kiều Mục, Uất Lam dựa vào ghế đung đưa tán gẫu với mọi người: “Trận đấu tập vừa rồi mấy cậu chẳng thể hiện được cái gì cả, lúc giao tranh tổng thì đã dẫn trước người ta 10.000 tiền rồi, ai cũng hơn đối thủ hẳn một trang bị nên căn bản chẳng nhìn ra cần phải phối hợp thế nào. Ở LPL có rất nhiều đội tuyển tuy rằng kỹ năng cá nhân không phải đứng đầu nhưng giao tranh tổng lại đẹp như tranh, về giai đoạn sau của ván đấu combat tổng vẫn thắng một cách ngoạn mục. Các cậu đừng nghĩ thắng được Lão tài xế là hơn người, LPL không đơn giản như vậy đâu.” Uất Lam nói xong nhìn qua Thiết Trạch Hi và Văn Hạo Du, “Lão Thiết, Chủ Công, lúc trước CD và HP cũng từng bị BJ cho ăn hành khi giao tranh tổng phải không?”

Lão Thiết thành thật ừ một tiếng, Chủ Công thì kiêu ngạo hừ một tiếng, Uất Lam nói tiếp: “Một đội ngũ mạnh thực sự, nhất định phải giao tranh tổng tốt. Bây giờ tôi nói điều này không có tác dụng gì, thôi thì đành chờ các cậu nộp phí đi học từ từ tại đấu trường LPL vậy.”

Bạch Mặc thắng được trận đấu tập nên tâm tình rất tốt, sự kiêu ngạo hiện rõ trên mặt, cậu ta nói với Uất Lam: “Uất Lam, anh bắt đầu học cái thói lải nhải của Nguyệt tẩu rồi đấy, vừa rồi phân tích trận đấu anh ấy lải nhải lắm quá tôi suýt ngủ gật.”

Tương Ngôn cười nhạo: “Nếu không phải vì trẻ thiểu năng cần nhiều sự quan tâm chăm sóc hơn thì cậu ta nhắc nhiều như thế làm gì? Tại sao tôi không thấy cậu ta nói nhiều như thế với đường dưới và đường trên?”

Bạch Mặc trợn mắt: “Tóc bạch kim, đừng có gây sự.”

Tương Ngôn nghiêng đầu nhìn Bạch Mặc, khí thế ngạo nghễ trào ra: “Anh của tôi là Tương Dư.”

Mấy người đang mồm năm miệng mười tán gẫu trong phòng huấn luyện thì bầu không khí thân thiện lại bị phá vỡ bởi hai người lạ đột nhiên xông vào. Tiểu Lục và Đại Oa của đội tuyển CD đứng ngoài cửa phòng huấn luyện, do dự không biết có nên tiến vào hay không, thực ra những người ngồi trong và những người đứng ngoài đều đã thấy nhau qua lớp kính thủy tinh. Bạch Mặc đẩy Chủ Công ngồi trong cùng, ra hiệu hắn nhìn xem, Chủ Công nghiêng đầu cau mày nhìn hai người bên ngoài, cuối cùng vẫn đành tặc lưỡi đứng dậy đi về phía bọn họ.

Chủ Công kéo Tiểu Lục và Đại Oa rời đi, hai người dường như rất muốn nói gì đó với Chủ Công nhưng lại bị một câu của Chủ Công cắt ngang. Cả hai phẫn nộ đi theo sau Chủ Công, theo hướng bọn họ rời đi cũng không phải là tới phòng tiếp khách của gaming house mà lại là đi ra cửa chính.

Dung Kiều Mộc tháo tai nghe, nghiêng đầu hỏi Bạch Tịch ngồi bên cạnh: “Hai người vừa rồi thuộc đội tuyển HP ạ?”

Bạch Tịch mờ mịt đáp: “Đúng rồi, trước chẳng sôi sùng sục vụ Chủ Công đánh đồng đội là gì, hai người đó chính là nạn nhân đấy. Tôi xem video rồi, Chủ Công giận đùng đùng đẩy Guo sang một bên trước, sau đó đấm cho 666 một quyền.” Bạch Tịch nhắc xong lại nhìn về phía Uất Lam, “Có chuyện gì thế, anh biết không?”

Uất Lam lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, việc chuyển nhượng là Kiều Mục và Chủ Công bàn bạc với nhau, còn rốt cuộc giữa Chủ Công và hai người đồng đội kia xảy ra chuyện gì thì tôi không hỏi.”

Bạch Mặc giơ ngón tay cái về phía Uất Lam: “Anh rộng lượng ghê.”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Tiểu Kiều đã đứng lên, Bạch Mặc ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiều hỏi cậu đi đâu vậy, Tiểu Kiều thản nhiên trả lời: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, em đi gọi Chủ Công về ăn cơm.”

Dung Kiều Mộc nói xong cũng không chờ những người khác trả lời đã rời phòng huấn luyện. Bạch Tịch nhìn đồng hồ ở góc phải dưới màn hình máy tính, 17:42 giờ Bắc Kinh, cậu ta nghi hoặc nhìn về phía mọi người: “Chúng ta ăn tối sớm à?”

Tương Ngôn đáp: “Hiển nhiên là không.”

Bạch Tịch tiếp tục mù mờ hỏi: “Vậy là Tiểu Kiều đi nghe lén thị phi sao?”

Tương Ngôn gật đầu: “Hiển nhiên là thế.”

Bạch Mặc phẫn nộ chỉ trích: “Lúc kiếm cớ thì cũng nên dùng chút đầu óc đi, có mỗi cái mặt nhìn vô tội là được chắc.”
Hết chương 14.