Dung Kiều Mộc cũng không phải loại người thân thiện lắm lời, Văn Hạo Du lại càng không, bọn họ ra ngoài đi siêu thị cùng nhau, dọc đường nói chuyện rất ít, về cơ bản đều là Chủ Công đi trước chỉ dẫn cho Tiểu Kiều biết mua gì ở đâu, còn bao lâu sẽ tới. Mà Tiểu Kiều quen thuộc nơi này hơn hẳn Chủ Công vừa mới đến cũng không nói gì thêm, Chủ Công nói đi thế nào cậu sẽ làm y như vậy. Kỳ thực Văn Hạo Du cũng không phải người lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng qua hắn không phải người kiên nhẫn, ghét phải uyển chuyển đối nhân xử thế bên ngoài cuộc sống game, vì vậy ấn tượng của mọi người về hắn đều là dạng thiếu tình người, khó gần không thân thiện. Nhưng thực ra hắn cũng không đến nỗi như thế, ví dụ như sau khi biết cha mẹ Dung Kiều Mộc không còn trên đời, hắn liền dùng cách của chính mình quan tâm tới cậu nhiều hơn một chút, đơn cử như mua đồ ăn ngon cho cậu, kiên nhẫn hơn với cậu.
Hoàn cảnh lớn lên của Dung Kiều Mộc khác với người thường khiến cậu nhạy cảm hơn một chút, tuy chưa ở chung được bao lâu nhưng cậu đã cảm nhận được Chủ Công là người trong nóng ngoài lạnh. Thân là người chơi hỗ trợ, kỳ thực cậu cũng không chán ghét Chủ Công, trái lại một xạ thủ mạnh mẽ trên đấu trường thường sẽ chiếm được cảm tình tốt từ hỗ trợ, có hỗ trợ nào lại không muốn một xạ thủ như vậy đây. Mà vị xạ thủ này nếu không diss anh trai mình mỗi ngày thì sẽ còn tốt hơn nữa.
Văn Hạo Du luôn cầm điện thoại chỉ đường nên nhìn thấy tin về việc đăng ký chuyên nghiệp của Dung Kiều Mộc trong group Wechat của đội tuyển GG đầu tiên. Văn Hạo Du mở ra nghiêm túc đọc, sau đó nhìn về phía Dung Kiều Mộc bên cạnh, nói lại với cậu: “Đơn đăng ký thi đấu chuyên nghiệp của cậu đã hoàn thành rồi, số tuyển thủ là 372.”
“372 à,” Dung Kiều Mộc lặp lại một lần rồi hỏi, “Vậy còn anh là số bao nhiêu?”
Số hiệu của mỗi tuyển thủ đều mang ý nghĩa đặc thù, không ai có thể quên được con số này, Chủ Công không do dự trả lời: “Của tôi là 99.”
Tiểu Kiều thật lòng nói: “Số của anh vẫn đẹp hơn, của em nghe tầm thường quá.”
Nghe Tiểu Kiều nói, Chủ Công bật cười: “Này là dựa theo thứ tự đăng ký, cậu nghĩ đây là chọn biển số xe hay sao mà được chọn số mình thích, có cần thêm mấy lần đổi số nữa không?” Chủ Công nói xong bỗng cảm giác dường như giọng điệu của mình có hơi tùy ý, nhỡ đâu em nhỏ bé bỏng trái tim dễ vỡ trắng nõn nà này tự dưng đứng đây khóc huhu thì phải làm sao. Chủ Công mất kiên nhẫn tặc lưỡi một cái, cảm thấy có một hỗ trợ non tơ thế này thật là phiền, hắn vốn định dùng lời hòa hoãn dễ nghe để an ủi người ta, chẳng ngờ Tiểu Kiều dường như lại không thèm để ý thái độ của hắn, ngược lại còn rất nghiêm túc đáp: “Sau này em phải chú ý vụ xếp hàng đăng ký này mới được, đợi đến số 666 em sẽ đi đăng ký lại lần nữa.”
Chủ Công bị Tiểu Kiều chọc cho bật cười, đáp bừa một tiếng.
Từ gaming house của GG đến siêu thị không xa, chỉ cách khoảng hai con phố, Văn Hạo Du và Dung Kiều Mộc chẳng mấy chốc đã tới siêu thị. Chủ Công nghiện thuốc lá không được phép vào, hơn nữa hắn cũng không phải loại người có đủ kiên nhẫn chọn đồ cho vào xe hàng, Văn Hạo Du quyết đoán đưa luôn cả danh sách đồ cần mua lẫn ví tiền cho Tiểu Kiều đi mua hộ, bản thân thì ra khu hút thuốc chờ. Mặc dù Chủ Công đối xử với Tiểu Kiều đã rất có lương tâm so với khi đối xử với những người khác rồi, thế nhưng bản tính thiếu kiên nhẫn sẽ khiến đôi lúc hắn thà không có lương tâm còn hơn, vì vậy dù đau lòng đau cả ví nhưng hắn vẫn kiên định đi về gian hút thuốc.
Tiểu Kiều đứng tại chỗ, chân thành hỏi theo bóng lưng Chủ Công đang rời đi: “Anh thực sự không đi mua đồ cùng em à?”
Chủ Công không quay đầu lại, phất tay rồi bước nhanh hơn, Tiểu Kiều không nói hai lời, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh bóng lưng của Chủ Công, sau đó cậu vừa đi mua đồ theo danh sách, vừa đăng nhập vào một cái clone Weibo của mình, trực tiếp đăng luôn tấm hình lưng Chủ Công vào mấy topic hot về Liên Minh Huyền Thoại, nói rằng hiện tại đang đi siêu thị tình cờ gặp xạ thủ Chủ Công, lúc này anh ta đang ở trong phòng hút thuốc, 500 anh em ở gần có thể tới gank người thật nè.
Đăng Weibo xong, Tiểu Kiều tự sử dụng kỹ năng làm chậm lên người mình, kéo dài thời gian, tìm cách mua nhu yếu phẩm lầy lội nhất có thể.
Ngày thứ hai ở GG, Tiểu Kiều dậy rất sớm, tâm tình không tệ đi rửa mặt xong xuôi rồi mới lững thững xuống phòng ăn xem có gì ăn không. Uất Lam và Kiều Mục vì bận việc nên cũng dậy sớm, cùng nhau ngồi ăn bánh quẩy sữa đậu nành. Hai người thấy Tiểu Kiều thì hơi kinh ngạc, Uất Lam chủ động mở miệng hỏi: “Sao mới tám giờ đã dậy rồi, chẳng phải đêm qua cày rank đến tận khuya sao?”
Tiểu Kiều ngồi xuống cạnh bàn ăn, vừa cầm bánh quẩy ăn vừa đáp: “Trước đây quen giờ đi học hàng ngày rồi nên cứ giờ này là tự tỉnh.”
Uất Lam gật đầu, đùa giỡn nói: “Mau bỏ cái thói quen ‘xấu’ này đi, thể thao điện tử làm gì có khái niệm dậy sớm.”
Tiểu Kiều biết Uất Lam đang nói đùa, cũng cười cười vâng dạ. Kiều Mục rót một cốc sữa đậu nành cho Tiểu Kiều, không hỏi xem cậu mới tới có gì không quen hay không, dù sao vừa bước vào ngày đầu đã có thể bắt mấy tên vắt cổ chày ra nước đãi một bữa thịnh soạn như vậy rồi, Kiều Mục cảm thấy để Tiểu Kiều làm đội trưởng có khi còn chó ngáp phải ruồi.
Dù hiện tại đã chung một mái nhà, Tiểu Kiều vẫn thầm cảm thấy phấn khích khi Kiều Mục đích thân rót sữa đậu nành cho cậu, cực kỳ ngoan ngoãn nói cảm ơn anh Kiều. Kiều Mục gật đầu, ăn xong liền đứng dậy, không quên dặn Dung Kiều Mộc một câu: “Tôi phải đi lấy đồng phục mới của mọi người, Uất Lam còn lo chuyện thông báo, cậu cứ ăn từ từ, bọn tôi đi trước, ăn xong không cần dọn, tí nữa có bác giúp việc sẽ lo.”
Dung Kiều Mộc tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu nhìn theo bóng Kiều Mục và Uất Lam rời đi, cậu nghe thấy Uất Lam nói với Kiều Mục khi ra khỏi phòng ăn: “Hầy, nếu thành viên nào cũng được như Tiểu Kiều có phải bớt lo rồi không. Cậu xem tối qua Chủ Công ra cửa còn bị người ta nhận ra, nhận ra thì thôi đi lại còn xụ mặt ăn nói đốp chát, nếu không phải tôi phái xe phái người tới cứu cậu ta ra thì có khi giờ này vẫn còn đang bị một đống người bao vây ấy, đã bận rồi còn thêm phiền nữa.”
Kẻ đầu têu Tiểu Kiều không hề hổ thẹn móc điện thoại ra, hiện tại trong phòng chỉ có mình cậu, Tiểu Kiều có thể thoải mái ngồi xem tin tức Chủ Công bị chặn ở phòng hút thuốc trước cửa siêu thị không ra được. Ngẫm lại cảnh Chủ Công đêm qua trước khi đi ngủ tức đến nổ phổi, còn càm ràm biết thế đi mua đồ cùng với cậu cho xong, Tiểu Kiều cảm thấy nhiệm vụ hoàn thành. Quest thường: Một thành viên tình nguyện đi mua đồ cùng mình.
Bình thường đến chiều mới bắt đầu huấn luyện, ăn sáng xong Tiểu Kiều cũng chẳng có gì làm, dứt khoát đi bộ sang gaming house của SSS. Trong nhà lúc này rất yên tĩnh, dù sao tuyển thủ chuyên nghiệp nào có ai dậy sớm như thế. Người đầu tiên Tiểu Kiều nhìn thấy trong gaming house của SSS chính là chú chó lông vàng tên Lucky mà bọn họ nuôi. Lucky mừng rỡ chạy vòng quanh Tiểu Kiều, Tiểu Kiều sờ đầu nó rồi dắt theo vào trong căn cứ. Các thành viên còn chưa tỉnh nhưng A Sầu đã ngồi trong phòng huấn luyện, đầu bù tóc rối dùng máy tính của Mười Sáu đọc tin tức, nghe tiếng động mới ngẩng lên, nhìn thấy Tiểu Kiều liền vẫy vẫy tay: “Tiểu Kiều lại đây lại đây, Sầu Gia muốn bàn luận chuyện đời với cậu.”
Tiểu Kiều kéo ghế của Nirvana tới ngồi bên cạnh A Sầu, vừa xoa đầu Lucky vừa hỏi: “Anh dậy sớm vậy làm gì?”
A Sầu đáp: “Hóng phốt của Chủ Công, cậu thì sao?”
Tiểu Kiều mặt không cảm xúc nói: “Tình cờ ghê, em cũng thế.”
A Sầu nhìn lại tin tức trên máy tính, lại nhìn qua Tiểu Kiều, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ hình như cái ID đăng ảnh Chủ Công ở siêu thị đầu tiên kia là clone của cậu mà nhỉ?”
Clone Weibo của Dung Kiều Mộc tên là Ha Ha Vào Mặt Mày, trước đây có anti fan và một đám fan não tàn công kích SSS, khi nào tâm trạng không tốt, Dung Kiều Mộc sẽ dùng clone này đi chửi lại. Ngôn từ của cậu sắc bén cay nghiệt nhưng không hề thô tục, kèm cả dẫn chứng mỉa mai đầy đủ, khiến cả đám anti ngậm họng, được fan SSS khen là dòng nước trong giữa biển war ô nhiễm, cực kỳ nổi tiếng trong cộng đồng fan SSS. A Sầu thích nhất là ngồi xem Dung Kiều Mộc chửi người khác, vì vậy, chắc chắn anh ta sẽ không thể nhớ nhầm ID này được.
Dung Kiều Mộc cũng không định giấu giếm gì A Sầu, cậu thản nhiên đáp: “Là em gửi đó, em tin là Chủ Công đã hiểu sau này ra ngoài mua đồ cùng đồng đội thì phải biết điều mà giúp đỡ người ta.”
A Sầu nhìn Dung Kiều Mộc, càng nhìn càng phát sầu: “Vừa mới đến thì đừng có gây sự chứ.”
Đồng hồ trên tường chạy tới số 11, ngoại trừ Tiểu Kiều thì những thành viên còn lại của GG mới lần lượt rời giường, bác giúp việc biết giờ giấc sinh hoạt của bọn họ nên đã làm xong bữa trưa, bốn người đi tới phòng ăn nhưng không thấy Tiểu Kiều, Thiết Trạch Hi buồn bực nhìn Chủ Công: “Tiểu Kiều đâu, chưa dậy à?”
Chủ Công hôm qua bị tổn thương, tỉnh dậy lại còn hơi gắt ngủ đến giờ mới nhận ra Tiểu Kiều không ở đây, hắn nói lúc dậy đã không thấy cậu đâu rồi, sau đó đứng lên đi ra ngoài phòng ăn xem Tiểu Kiều có ở chỗ khác hay không. Lão Thiết, Bạch Tịch và Bạch Mặc cũng đi theo ra ngoài, gaming house rất rộng, cả đám phân công nhau đi tìm mà không thấy Tiểu Kiều, ngược lại chỉ thấy điện thoại của cậu trong phòng train. Bạch Mặc nói liệu có phải đang đi bộ trong sân không, bốn người cùng đi ra cửa, chưa thấy người cần tìm đâu nhưng lại thấy một thằng nhóc tóc bạch kim đeo kính viền rộng đang ngồi trước thềm nhà chơi máy tính. Bốn người và nhóc tóc bạch kim đưa mắt nhìn nhau, Bạch Tịch là người phản ứng đầu tiên: “Ôi trời ơi, tại sao đến lễ tân của đội tuyển cũng là đực rựa thế này!”
Tóc bạch kim nhìn Bạch Tịch khinh thường: “Ông đây không phải lễ tân, đám thanh niên rúc xó mấy người ngoại trừ chuyển phát nhanh cả năm không ai thèm tìm đến cần quái gì lễ tân, ông đây là người phụ trách Weibo chính thức của mấy người.”
Bạch Tịch im lặng, Bạch Mặc lại gào lên: “Ối giời ạ, tại sao đội mình đến em gái phụ trách Weibo cũng là đực rựa vậy!”
Tóc bạch kim tiếp tục lườm tao nhã: “Vì Tương Dư là anh họ tôi, có gì thắc mắc nữa không.”
Tương Dư là ai, Tương Dư là đường giữa máu lạnh nổi tiếng đấu trường năm đó, nay trở thành ông chủ mặt lạnh của đội tuyển GG, Bạch Tịch và Bạch Mặc liếc mắt nhìn nhau, quyết định run rẩy quay về dưới trụ, không dám gây sự với vị họ hàng quái đản này của ông chủ nữa.
Hết chương 10.