Rực Cháy

Chương 64




“Mục đích cơ bản của anh tới tìm tôi hôm nay không phải là vì nói chuyện của Khang Chước sao?” Khang Thế Thành nâng chén rượu lên, uống cạn chỗ rượu còn lại chén. Ông không nói nữa, nhưng áp lực đè nặng từ pheromone Alpha hương tùng bách dần dần tản ra bốn phía.

Quyền Hoa Thần không dám phản kháng, hắn gắng gượng chịu đựng uy thế của ông, đồng thời lại rót rượu cho ông, thẳng thắn nói: “Tôi không biết Khang Chước đã nói chuyện của chúng tôi cho ngài biết.”

Quyền Hoa Thần quan sát vẻ mặt của Khang Thế Thành, suy đoán ấn tượng tốt đẹp mà mình lưu lại khi trò chuyện trên bàn ăn khi nãy đã bay sạch rồi.

Hắn thật sự không nghĩ tới Khang Chước đã công khai quan hệ của bọn họ với Khang Thế Thành. Vậy việc Khang Thế Thành đồng ý ăn bữa cơm này của hắn, chỉ sợ cũng đang giữ tâm lý muốn khảo sát hắn. Nhưng Quyền Hoa Thần còn không đề cập đến Khang Chước dù chỉ một chữ, nói không chừng Khang Thế Thành đã thầm cho hắn âm điểm.

Trong phòng bao yên lặng hồi lâu, Khang Thế Thành lại nhìn về phía Quyền Hoa Thần: “Tôi hỏi anh mấy câu, anh thành thật trả lời tôi.”

“Vâng, mời ngài nói.”

“Anh và Khang Chước, là ai theo đuổi ai?”

“Tôi theo đuổi em ấy.”

“Trước khi hai người ở bên nhau, anh có dùng pheromone dụ dỗ nó không?”

“Có.”

“Trước khi nó đồng ý ở bên anh, anh có hành vi vượt quá giới hạn nào không?”

“Nếu hành vi quá giới hạn bao gồm tiếp xúc vật lý như ôm, thì có.”

……

Khang Thế Thành hỏi rất nhanh, hoàn toàn không cho Quyền Hoa Thần thời gian suy nghĩ, nhưng câu hỏi lại cực kỳ sắc bénm ông không hỏi ý muốn chủ quan của Quyền Hoa Thần, chỉ hỏi sự thật khách quan, càng hỏi càng nhíu chặt lông mày.

Quyền Hoa Thần biết mỗi câu trả lời của mình đều có thể bị Omega khiếu nại lên Hiệp hội chống Alpha xâm phạm, nhưng hắn không có ý định nói dối, cũng không có ý định che đậy sự thật.

“Câu hỏi cuối cùng, anh có chen chân vào tình cảm của Khang Chước và Doãn Đông Phàm không?”

“Không, bọn họ chia tay không phải vì tôi. Nhưng với những gì tôi biết về cách làm người của cháu trai mình, tôi quả thật có khuyên Kang Chước nên suy nghĩ nhiều hơn trong quãng thời gian yêu đương của họ.”

Khang Thế Thành hỏi đến câu cuối thì chỉ nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, trong chén rượu đã trống rỗng, Quyền Hoa Thần không thêm rượu nữa, chỉ rót cho ông một chén trà nóng.

Khang Thế Thành nhìn chăm chú vào chén trà kia không nhúc nhích, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nói với Quyền Hoa Thần: “Ngoại trừ câu hỏi cuối cùng, câu trả lời của anh và Khang Chước hoàn toàn trái ngược nhau.”

Trong lòng Quyền Hoa Thần khẽ run lên: “Em ấy nói thế nào?”

“Nó nói, là nó thích anh trước, là nó chủ động theo đuổi anh trước. Trước khi nó tỏ tình, anh không có bất kỳ hành động ám chỉ nào, ngay cả pheromone cũng giấu rất kỹ… Anh làm cho nó cảm thấy an toàn, thư giãn, hạnh phúc, làm cho nó cảm thấy, giống như có nhà.”

Trong chốc lát, Quyền Hoa Thần gần như không khống chế được cảm xúc, hắn cảm thấy mình nhất định phải rời khỏi chỗ này đi toilet hoặc phòng hút thuốc. Thậm chí cứ đứng ở hành lang một lúc thôi cũng được, tóm lại hắn không thể để Khang Thế Thành phát hiện ra mình đang mất bình tĩnh. Nhưng Khang Thế Thành nhanh hơn hắn một bước, ông đứng dậy đi đến bên cửa sổ đưa lưng về phía hắn, vì vậy cuối cùng Quyền Hoa Thần cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, khắc chế nỗi đau đang tràn ngập trong lòng.

Quyền Hoa Thần không hiểu rõ Khang Thế Thành, nhưng hắn có thể cảm giác được từ trong từng lời nói của Khang Chước, ông là một người ba nghiêm khắc lại không thấu tình đạt lý. Cho nên Quyền Hoa Thần đã nghĩ kỹ từ sớm, nếu Khang Chước chuẩn bị sẵn sàng công khai quan hệ của bọn họ với Khang Thế Thành, Quyền Hoa Thần sẽ phụ trách gánh vác toàn bộ cơn thịnh nộ của ông, Khang Chước chỉ cần đứng ở một bên chờ ba mình hết giận là được.

Bảo vệ người yêu không bị tổn thương là trách nhiệm của Alpha, là nghĩa vụ của người lớn tuổi, Quyền Hoa Thần lớn hơn Khang Chước mười hai tuổi, lẽ ra phải làm lá chắn của cậu.

Nhưng cuối cùng, Quyền Hoa Thần mới là người được bảo vệ.

Vừa ở bên nhau được một ngày, Khang Chước đã lấy hết dũng khí bảo vệ hắn trước mặt Doãn Đông Phàm, cho dù Doãn Đông Phàm gửi đến rất nhiều bức ảnh gây hiểu lầm, nhưng Khang Chước chưa một lần nào tin tưởng y.

Ngày đầu tiên của năm mới, quan hệ của bọn họ bị Quyền Tiêu phát hiện, Khang Chước lựa chọn một mình tiếp nhận áp lực từ Quyền Tiêu, cũng không muốn mang lại một chút khó chịu nào cho Quyền Hoa Thần.

Hôm nay, ngay khi Quyền Hoa Thần muốn đi trước một bước, Khang Chước đã vì hắn mà san bằng tất cả chướng ngại vật phía trước từ lâu, cậu đã tự mình thuyết phục Khang Thế Thành.

Mà cho đến tận giây phút này, số lần Khang Chước đưa ra yêu cầu bất kỳ cho Quyền Hoa Thần là —— 0.

Không yêu cầu những thứ nhận được, nhưng lại cho đi mà chẳng hề do dự.

Trước khi được trân trọng đã học được cách yêu thương, trước khi được yêu thương đã học được cách yêu một người.

Đây chính là Khang Chước, là Omega của Quyền Hoa Thần.

“Nếu Khang Chước đã chọn anh, tôi sẽ không can thiệp gì cả, nhưng có một số việc anh nhất định phải rõ.” Khang Thế Thành đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ông lại ngồi xuống bên cạnh Quyền Hoa Thần, đẩy chén rượu rỗng về phía hắn.

Quyền Hoa Thần rót thêm đầy rượu, thận trọng gật đầu: “Ngài cứ nói.”

“Anh hẳn là đã biết, Aya, mẹ của Khang Chước đã qua đời từ rất sớm, là do suy tuyến thể dẫn đến một vài bệnh biến chứng.” Khang Thế Thành cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, “Khang Chước đi theo giáo sư Lưu nghiên cứu tuyến thể, có lẽ phần lớn là vì mẹ nó.”

Khang Chước rất ít nhắc tới mẹ của mình khi ở bên Quyền Hoa Thần, nhưng Quyền Hoa Thần cũng có thể đoán được phần nào.

“Nó chỉ biết sức khỏe của mẹ nó không tốt, tuyến thể bị tổn thương, nhưng nó không biết vì sao lại tổn thương.”

Khang Thế Thành nhíu chặt mày, chiếc mặt nạ không thay đổi trên mặt ông nhiều năm cuối cùng cũng bị nhấc lên một góc, chữ “Sầu” bao trùm nửa mặt.

“Tôi chưa từng nói chuyện này cho Khang Chước, thật ra Aya là vì tẩy dấu hiệu mới làm hỏng tuyến thể. Với kỹ thuật vào thời điểm đó, tỷ lệ thành công của phẫu thuật tẩy dấu hiệu cho Omega lên đến 80%, trong khi Aya chỉ có 20%.”

Quyền Hoa Thần giật mình, hắn không rõ, hỏi: “Phu nhân của ngài tẩy dấu hiệu là do…?”

Khang Thế Thành quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Quyền Hoa Thần: “Năm thứ năm kết hôn với tôi, khi Khang Chước được năm tuổi.”

Ngày đó ở trong phòng làm việc, Khang Chước ngồi đối diện với Khang Thế Thành, lúc cậu nói muốn ở bên Quyền Hoa Thần, cực kỳ giống như lúc Aya nói muốn ly hôn với ông.

Cùng một sự kiên định, nghiêm túc và quyết đoán.

Khi Khang Chước nói mình và Quyền Hoa Thần ở bên nhau “rất hạnh phúc, giống như có nhà”, Khang Thế Thành đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ông hoảng hốt nghĩ, 14 năm trước mình đã thất bại một lần trong vai trò một người chồng, hiện giờ lại thất bại một lần nữa dưới thân phận một người ba.

Sau khi Khang Chước rời đi, một mình Khang Thế Thành ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việcm ông men theo sợi dây leo ký ức mò mẫm về phía trước, cố gắng tìm được nguyên nhân gốc rễ của tất cả thất bại.

Sau đó, ông nhìn thấy cuộc gặp gỡ đầu tiên của mình với Aya.

“Mấy đời nhà họ Khang chúng tôi đều là quân nhân, lúc tôi còn trẻ cũng ở trong quân đội. Nhưng tôi không trở thành một người lính đạt chuẩn, ngược lại trở thành một kẻ nổi loạn không sợ bất cứ điều gì…”

Ông uống rượu chậm rãi kể về quá khứ của mình, giống như đang nói với Quyền Hoa Thần, mà cũng giống như là đang nói với chính mình.

Phía trên Khang Thế Thành còn có một người anh trai Alpha, so với Khang Thế Thành u ám phản nghịch thì người anh trai thành thục ổn trọng được ba mẹ yêu quý hơn. Anh trai xuất sắc về tất cả mọi mặt, Khang Thế Thành thường xuyên bị ba mẹ quở trách vì thua kém không bằng một phần mười của anh trai.

Khang Thế Thành đã chán ngấy cái cảnh bị cha mẹ cằn nhằn không dứt cùng với quá trình huấn luyện khô khan trong quân đội. Thế là vào một ngày nghỉ, ông cùng mấy người bạn thân đến Học viện Ngoại ngữ cách đó hai con đường xem chương trình biểu diễn của du học sinh để giải khuây.

Đứng ở cuối đám đông, Khang Thế Thành liếc mắt đã nhìn thấy Aya đang nhảy múa trên sân khấu. Bà đang nhảy điệu Flamenco, làn váy đỏ bay múa giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Cho đến nay Khang Thế Thành vẫn còn nhớ rõ mỗi một động tác bà nhảy trên sân khấu khi đó, trước đây Khang Chước muốn từ bỏ lớp khiêu vũ năng khiếu, ông còn âm thầm nuối tiếc một thời gian dài.

Đêm hôm ấy, xuất phát từ tâm lý nổi loạn nào đó, và dưới sự xúi giục của đám bạn thân, Khang Thế Thành và Aya đã trao đổi thông tin liên lạc.

Aya có mái tóc vàng và đôi mắt màu xám, mang theo dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, hoạt bát cởi mở giống như tất cả người nước R, giống hệt như một mặt trời nhỏ. Bên cạnh bà có rất nhiều người theo đuổi, nhưng bà lại lựa chọn Khang Thế Thành.

Khang Thế Thành đã gặp qua những Alpha hoặc Beta vây quanh bà, ông nhận ra mình hoàn toàn không phải là một người xuất chúng. Nhưng sau đó Aya nói cho ông biết, trên sân khấu biểu diễn đêm đó, bà cũng chỉ liếc mắt đã chú ý tới một nhóm sĩ quan trẻ tuổi đứng dưới ánh đèn đường. Tuy rằng nhóm sĩ quan mặc thường phục, nhưng mỗi người trong bọn họ đều vai rộng chân dài, lưng eo thẳng tắp, thật sự khác hẳn với sinh viên bình thường. Hơn nữa cảm giác u buồn bi quan chán đời toát ra từ người Khang Thế Thành đã cực kỳ thu hút bà.

Khang Thế Thành không hiểu cái gọi “bi quan chán đời” là gì, chỉ biết tính cách của mình quả thật không được người khác yêu thích, cũng chỉ có mỗi Aya là không chê.

Vì vậy, giống như tất cả các điệu nhảy, bọn họ yêu nhau và nhảy múa trong cao trào của từng giai điệu, nhưng lại phải tuyệt vọng dừng lại trong khúc nhạc đột ngột chuyển biến.

Aya mang thai.

Nhưng quân nhân Trung Quốc không thể lấy vợ ngoại quốc.

Khang Thế Thành biết rất rõ, nhưng một khi đã yêu thì ông lại chẳng quan tâm.

Aya không biết, sau khi mang thai bà mới biết.

Khang Thế Thành không muốn nhắc lại mớ hỗn loạn của gia đình và công việc thời điểm đó, ông bỏ qua chúng, chỉ nói sau này ông vẫn cưới Aya, cái giá phải trả là ra khỏi quân đội và tham gia vào chính trị. Aya cũng cãi nhau với ba mẹ là doanh nhân giàu có ở nước R, bà mang theo tiền tiết kiệm mấy năm của mình gả cho Khang Thế Thành không có gì cả.

Nhưng ngay cả khi đã theo chính trị, có một người vợ ngoại quốc vẫn luôn đồng nghĩa với việc không được cấp trên tin tưởng. Kể từ khi vừa mới bắt đầu Khang Thế Thành đã gặp rất nhiều khó khăn ở dưới cơ sở. Vì muốn chứng minh mình làm được làm đúng, ông gần như dành tất cả thời gian cho công việc, đến nỗi hoàn toàn không để ý tới vợ con trong nhà.

Ông không biết rằng Aya bị ảnh hưởng nặng nề bởi văn hóa và không thể thích nghi với cuộc sống ở Trung Quốc. Cũng không biết sau khi Aya sinh Khang Chước, trong suốt thời gian dài thiếu pheromone Alpha vỗ về, bà đã mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng. Ông càng không biết trong mỗi đêm sau khi ông kiệt sức về đến nhà, Aya đều vô cùng tự trách và dằn vặt.

Khi đó số lần Khang Thế Thành về nhà nhiều hơn bây giờ một chút, nhưng mỗi lần ông về nhà, nghênh đón ông hầu như đều là tiếng khóc thút thít của Aya. Aya vẫn luôn ăn năn hối hận, nói nếu không phải vì kết hôn với bà, Khang Thế Thành sẽ có một tương lai tốt đẹp. Bạn thân ở cùng ông trong quân đội ngày trước đã thăng lên làm thượng úy, mà Khang Thế Thành vẫn chỉ là một nhân viên có cũng được mà không có cũng chẳng sao ở dưới cơ sở. Vì vậy Khang Thế Thành không nên kết hôn với bà.

Lúc đó Khang Thế Thành trả lời như thế này——

“Bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì? Em ở nhà chăm con cho tốt, bớt khóc lóc sướt mướt trước mặt tôi là giúp tôi rất nhiều rồi.”

Khang Thế Thành vẫn cảm thấy những lời mình nói không có gì sai, sau rất nhiều năm cũng không cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng đột nhiên có một ngày, Aya đi vào phòng làm việc, nói với ông:

“Anh yêu, em quyết định ly hôn với anh.”

Giọng điệu của bà nhẹ nhàng nhưng kiên định, tuyệt đối không phải là đang nói đùa.

Khang Thế Thành sững sờ trong phút chốc, đầu tiên ông cảm thấy hoang mang, sau đó là phẫn nộ. Ông không chú ý đến thân thể gầy gò và sắc mặt tái nhợt của Aya, mà lớn tiếng chỉ trích bà là một người mẹ vô trách nhiệm.

“Khang Chước còn nhỏ như vậy, cho dù em không nghĩ cho cái gia đình này thì tốt xấu gì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ, năm nay nó mới năm tuổi!”

Cuối cùng bọn họ không ly dị, nhưng Aya nhất quyết muốn tẩy sạch ký hiệu và ly thân với ông. Thực ra, thời gian Khang Thế Thành về nhà cũng không nhiều, bọn họ sau khi ly thân thì cũng chẳng khác gì so với ngày trước.

Dựa theo nguyện vọng của Aya, bọn họ vẫn ký kết một vài thỏa thuận, dần dần phân chia tài sản, chờ Khang Chước lớn thêm một chút mới làm thủ tục ly hôn.

Thế nhưng, tai nạn lại đến trước tương lai một bước.

Aya qua đời một năm sau đó vì bệnh biến chứng từ phẫu thuật tẩy trừ ký hiệu.

Buồn cười và cũng thật đáng buồn chính là, từ đây về sau sự nghiệp của Khang Thế Thành không bị cản trở nữa.

Sau khi Khang Thế Thành nói xong hết thảy, trong phòng bao cực kỳ yên tĩnh, ông lại nâng chén rượu ngửa đầu uống cạn, uống vào miệng ông mới nhận ra đây là nước.

Quyền Hoa Thần gọi nhân viên phục vụ tới, yêu cầu thêm một ấm trà nóng.

Lần này Quyền Hoa Thần trực tiếp lấy đi chén rượu của Khang Thế Thành, đẩy ly trà nóng đến trước mặt ông: “Thị trưởng Khang ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để Khang Chước đi tới bước đường này.”

Khang Thế Thành lắc đầu, ông nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, trong mắt hoàn toàn không còn men say, ánh mắt nhìn về phía Quyền Hoa Thần vẫn sắc bén như chim ưng: “Tôi không cần lời hứa của anh, anh và tôi đều biết lời hứa hẹn của Alpha đều là nói xạo, tôi chỉ cần anh nhớ kỹ hai điều.”

“Thứ nhất, đừng lặp lại con đường cũ của thế hệ trước, bảo vệ Khang Chước thật tốt.”

“Thứ hai, nếu như anh không thể làm được điều đầu tiên, vậy tôi có thể nói cho anh biết. Tuy tôi không thể cam đoan toàn bộ cả nước, nhưng ở thành phố A, chỉ cần tôi còn tại vị một ngày, sẽ không có hiệu thuốc nào dám bán thuốc của Toàn Hòa các anh.”

Đêm đã khuya, Khang Thế Thành nói lời tạm biệt với Quyền Hoa Thần, ông ngồi vào trong xe, nói với tài xế ở ghế lái: “Tới nghĩa trang một chuyến, vất vả rồi.”

Người lái xe là một Beta thật thà, đã đi theo Khang Thế Thành hơn mười năm, anh ta cười vui vẻ: “Không vất vả, hoa đã chuẩn bị xong rồi. Mấy tháng nay ngài chạy ngược chạy xuôi không có thời gian về nhà, mà cũng sắp qua năm mới, chắc hẳn phu nhân cũng muốn gặp ngài.”

Khang Thế Thành không nói gì, ông nhắm mắt lại tựa như đang ngủ, nhưng đợi đến khi tài xế dừng xe ở cổng nghĩa trang, ông tỉnh lại ngay lập tức.

Lão Lưu trực ca đêm trong nghĩa trang rất quen thuộc với Khang Thế Thành, sau khi nhìn thấy xe của Khang Thế Thành thì tiến ngay tới mở cổng cho ông, cũng không hỏi gì cả, chỉ ôm một cái áo bông dày, nói: “Buổi tối trong nghĩa trang rất lạnh, nếu không ngài khoác áo của tôi đi.”

Khang Thế Thành lắc đầu, nói với lão Lưu: “Lại tới làm phiền ông rồi.”

Khang Thế Thành liếc nhìn tài xế, tài xế lập tức lấy ra một bao thuốc lá đưa cho lão Lưu, lão Lưu cũng không khách khí, rút ra một điếu từ trong hộp thuốc lá, cười nói: “Cám ơn ông chủ Khang, một điếu giải thèm là đủ rồi.”

Sau đó không cần lão Lưu dẫn đường, Khang Thế Thành cũng có thể tìm được phương hướng trong bóng tối.

Trong nghĩa trang không có đèn đường, lão Lưu và tài xế cầm đèn pin đứng chờ ở đằng xa, Khang Thế Thành tự mình ôm hoa đến trước bia mộ của Aya.

Lúc này đã gần 11 giờ đêm, mấy ngày trước vừa có tuyết rơi, đêm đông âm u lạnh lẽo, gió đêm rít gào, loáng thoáng có thêm vài tiếng mèo kêu làm cho nghĩa trang càng thêm u ám đáng sợ.

Nhưng Khang Thế Thành không hề sợ hãi, thậm chí còn vô cùng thả lỏng, ông ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trước bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve di ảnh đen trắng của Aya trên tấm bia. Ông đột nhiên muốn ngồi như thế này cả đêm, cùng bà tâm sự về cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, tâm sự về công viên nhỏ nơi thường gặp mặt khi yêu, tâm sự về những chuyện muộn phiền gặp phải trong công việc, lại tâm sự về người bạn trai mới của con trai họ…

Khang Thế Thành bất giác để lộ nụ cười, cảm thấy dường như cuộc sống cũng không tệ như ông tưởng tượng.

Nhưng tất cả những điều này đều là vô nghĩa.

Khang Thế Thành há miệng thở ra một hơi, ông yên lặng nhìn tấm bia mộ một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Tôi không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người ba tốt, kiếp sau đừng gặp lại tôi nữa.”

Khang Thế Thành xoay người rời đi, chỉ để lại một bó hồng trắng trước bia mộ dưới những tiếng thê lương và thì thầm trong gió lạnh.