Khang Chước đói đến mức khuya rồi còn gọi một đống đồ ăn ngoài.
Quyền Hoa Thần càng nghĩ càng giận, nói Khang Chước: “Em lớn thế này rồi mà còn không nhớ tự mình ăn cơm hả? Ngốc hay gì? Nếu tôi không về thì em để bụng rỗng luôn à?”
Khang Chước nói mình không phải là chưa ăn gì, cậu đã ăn sạch đồ ăn vặt mang theo trong ba lô rồi.
“Đồ ăn vặt? Đồ ăn vặt có thể làm bữa chính được chắc?”
Quyền Hoa Thần tiến hành phê bình giáo dục nghiêm túc với cậu. Từ góc độ an toàn của đồ ăn vặt đến vến đề sức khỏe, logic chặt chẽ, từ ngữ sắc bén, tài ăn nói của hắn là được luyện ra từ trên bàn đàm phán. Khang Chước căn bản không có lực chống đỡ, ủ rũ cúi đầu ngồi ở góc giường nghe giáo huấn.
“Biết sai là được rồi.” Quyền Hoa Thần chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa thì Khang Chước ngăn hắn lại.
“Còn chưa khử trùng dấu hiệu cho anh mà, vết thương không thể dính nước.”
Quyền Hoa Thần bị Khang Chước chọc giận đến hồ đồ, lúc này mới nhớ tới còn có chuyện “đánh dấu”, hắn đưa tay sờ sờ dấu răng sau gáy: “Hai cái gặm ban nãy của em còn chẳng bằng vết mèo cào, muốn khử trùng cái gì.”
Khang Chước rất kiên trì, cậu tìm được tăm bông và cồn từ bộ thuốc ức chế khẩn cấp trong ngăn tủ khách sạn, nhất định phải khử trùng cho Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần hết cách với cậu, đành ngồi trên sô pha mở laptop xem tài liệu, để Khang Chước chơi đùa ở phía sau.
Tuy rằng Quyền Hoa Thần nói Khang Chước cắn yếu, nhưng Khang Chước thực sự đã cắn rách phần da tuyến thể của hắn, mấy dấu răng nằm chồng lên nhau đã hơi rướm máu. Cậu dùng tăm bông tẩm cồn cẩn thận chấm lên dấu hiệu từng chút một, giống như Quyền Hoa Thần đã từng làm cho cậu.
Chờ đến khi khử trùng cho dấu hiệu xong, Khang Chước lại cống hiến miếng dán tuyến thể chống thấm nước của mình dán lên sau gáy Quyền Hoa Thần, hài lòng sờ sờ, tiến đến trước mặt Quyền Hoa Thần hỏi hắn: “Anh thấy thế nào?”
Quyền Hoa Thần biết Khang Chước đang hỏi sau gáy hắn có khó chịu hay không, nhưng hắn lại muốn xuyên tạc ý tứ của cậu, cười nói: “Sướng chết đi được.”
Khang Chước đỏ mặt: “Gạt người.”
“Tôi gạt em thì có ích gì?”
Quả thật, Alpha bị cắn tuyến thể không có bao nhiêu khoái cảm, nhưng khoái cảm tâm lý được Omega của mình “đánh dấu” lại khó có thể đo lường được. Quyền Hoa Thần cảm thấy nếu Khang Chước sẵn lòng, cho thêm vài dấu răng ở chỗ khác thì càng tốt.
Khang Chước ngượng ngùng nói: “Nhưng vừa rồi anh còn nói em cắn yếu.”
Quyền Hoa Thần dùng ngón trỏ kéo cằm cậu tới ấn xuống một nụ hôn, cố ý thấp giọng thở dốc bên tai cậu: “Mới cắn như thế cũng đã sướng vậy rồi, em mà cắn mạnh hơn thì tôi làm sao mà nhịn được?”
Lần này cả lỗ tai của Khang Chước cũng đỏ thấu, may mà điện thoại giao đồ ăn tới kịp thời vang lên, tạm thời cứu cậu một mạng.
Chờ Quyền Hoa Thần tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm thì Khang Chước đã ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vừa đặt về. Quyền Hoa Thần đi tới nhìn lướt qua, đều là thực phẩm có hàm lượng calo cao, thầm nghĩ hơn nửa đêm rồi còn ăn gà rán, quả nhiên là người trẻ tuổi.
Quyền Hoa Thần ngồi xuống bên cạnh Khang Chước, tiếp tục xem tài liệu trên laptop, Khang Chước cầm gà rán đút đến bên miệng hắn, Quyền Hoa Thần ăn hai miếng thì không chịu ăn nữa.
Sau khi Quyền Hoa Thần ở cùng Khang Chước rất chú trọng sức khỏe, sợ bạn trai nhỏ chê mình già, chỉ cần rảnh rỗi hắn nhất định sẽ ngâm mình trong phòng tập thể dục nửa ngày. Vừa rồi hắn đã ăn hai miếng gà rán, đủ để hắn dành hai tiếng đồng hồ trên máy chạy bộ vào ngày mai.
Khang Chước vừa ăn vừa nhìn Quyền Hoa Thần, coi hắn như thức ăn kèm, nhìn ấn đường của hắn nhíu thành một chữ Xuyên (川) thì không nhịn được nhắc nhở: “Anh Thần, anh đừng lúc nào cũng nhíu mày, nhíu mày sẽ rất mau già.”
Toàn nói những chuyện chọc phải nỗi đau của hắn, Quyền Hoa Thần bất lực liếc cậu một cái.
Mấy ngày nay khối lượng công việc rất lớn, Quyền Hoa Thần có chút mệt mỏi, chứng đau nửa đầu loáng thoáng có dấu hiệu phát tác, hắn đưa tay day ấn đường, thuận miệng nói: “Vậy lần sau khi tôi nhíu mày thì em phải nhắc nhở tôi.”
Khang Chước phóng pheromone của mình ra, lại đưa bánh tart trứng tới bên miệng hắn: “Em không thể ở bên cạnh anh suốt được, anh phải tự mình chú ý thôi.”
Quyền Hoa Thần không muốn tiếp tục đề tài này, hắn không ăn bánh tart trứng, ném laptop sang một bên, vươn tay kéo lấy Khang Chước ôm ngang vào trong ngực: “Sao không thể ở bên tôi suốt được? Em không phải thư ký của tôi sao? Lần sau khi tôi họp, em mang theo một băng ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi, xem ai nói chuyện làm tôi nhíu mày, em xông lên tiêu diệt người đó.”
“…” Khang Chước biết hắn lại nói hươu nói hươu, nhét bánh tart trứng vào miệng mình.
“Sao em lại phớt lờ người ta rồi?” Quyền Hoa Thần ôm cậu lắc lắc, “Mau đến hôn một cái nào.”
Khang Chước làm bộ như không nghe thấy, toàn thân trên dưới chỉ có miệng đang nhúc nhích, hai bên má căng phồng phúng phính.
Quyền Hoa Thần cười: “À, mấy ngày không gặp đã biết hờn dỗi rồi, là ai nuông chiều em, hửm?”
Khang Chước nhét miếng tart trứng cuối cùng vào miệng: “Anh.”
Quyền Hoa Thần không xấu hổ mà còn thấy tự hào: “Rất tốt, chiều em ngoan thế này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Nói xong thì cúi đầu ra vẻ muốn hôn cậu.
Khang Chước quay đầu không cho hắn hôn, giọng nói không rõ ràng: “Có dầu*.”
*有油 yǒuyóu
“Nói chuyện bình thường, không được làm nũng.”
“?”
Khang Chước đang muốn phản bác thì bị Quyền Hoa Thần xoay cằm qua, hắn điên cuồng hôn lên mặt cậu, hôn đến mức phát ra những tiếng bẹp bẹp.
Khang Chước dùng cùi chỏ chọc vào người hắn mấy cái mà không đẩy ra được đành lập tức từ bỏ, cậu giống như một con mèo bị chủ nhân cưỡng ép hít bụng không thể phản kháng lại.
Khang Chước chỉ ở lại thành phố C hai ngày, ngày thứ ba sau khi ăn trưa xong, Quyền Hoa Thần muốn lái xe đưa cậu về thành phố A. Khang Chước nghiêm chính nói cậu có thể tự mình ngồi tàu cao tốc quay về, nói lối quản lý gia trưởng theo chế độ tập quyền của Quyền Hoa Thần là không đúng, còn chia sẻ một tài khoản công cộng vào Wechat của hắn, bên trong đều là các bài báo như là “Đáng sợ! Ba mẹ quá nuông chiều con cái dẫn đến đứa nhỏ đã 30 tuổi mà không biết buộc dây giày”.
Quyền Hoa Thần lười xem tài khoản công cộng kia, nắm lấy gáy Khang Chước áp giải cậu lên xe: “Không phải là đặc biệt đưa em về, hôm nay tôi phải quay lại thành phố A làm việc.”
Khang Chước bán tín bán nghi, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ khi có thể ở bên Quyền Hoa Thần suốt dọc đường đi.
Sau khi đưa Khang Chước về nhà, Quyền Hoa Thần nhìn lướt qua tin nhắn trên điện thoại, lái xe đến khách sạn Hoàng Gia.
Khách sạn Hoàng Gia nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, gần đây buổi đàm phán về thuốc bảo hiểm y tế đang được tổ chức ở nơi này, cho nên có rất nhiều nhân viên ra vào, Quyền Hoa Thần muốn tìm chỗ đậu xe cũng khó khăn.
Hôm nay là ngày thứ ba của buổi đàm phán thuốc bảo hiểm y tế. Toàn Hòa đã hoàn thành đăng ký đưa vào hai loại thuốc trong ngày hôm qua, tất cả đều do Quyền Tiêu toàn quyền phụ trách, vốn không có chuyện gì liên quan đến Quyền Hoa Thần. Nhưng hắn nhận được tin tức, chiều nay Khang Thế Thành sẽ dẫn người đến hội nghị đàm phán thị sát.
Quyền Hoa Thần biết Khang Chước còn chưa chuẩn bị sẵn sàng công khai mối quan hệ của bọn họ, nhưng Quyền Hoa Thần không thể hành động như một tên thanh niên trẻ tuổi chưa từng yêu đương, chờ người yêu của mình tới giải quyết hết thảy mọi chuyện được.
Chưa tính đến việc Quyền Hoa Thần không quen biết Khang Thế Thành, hắn còn là em trai của Quyền Tiêu, cậu của Doãn Đông Phàm. Nếu một ngày nào đó Khang Chước thật sự cứ đưa hắn về nhà mà không đánh tiếng trước, nói không chừng Khang Thế Thành sẽ đánh hắn ra thẳng khỏi cửa.
Cho nên Quyền Hoa Thần nghĩ, ít nhất hắn phải tìm được cơ hội, để Khang Thế Thành sớm hiểu rõ mình mà không mang theo bất kỳ cái nhìn phiến diện nào.
Hôm nay chính là một cơ hội.
Quyền Hoa Thần đi vào khách sạn, trông thấy toàn bộ tầng hai được đã dùng cho buổi đàm phán, mà các doanh nghiệp tham gia hội nghị đều đang chờ ở ngoài hành lang. Khu đàm phán và khu chờ được ngăn cách bởi một tấm bình phong, từ bên ngoài nhìn vào không biết được tình huống bên trong.
Quyền Hoa Thần đợi ở khu chờ gần hai tiếng, đợi thẳng đến gần sáu giờ rưỡi khi nhóm doanh nghiệp dược phẩm cuối cùng rời đi. Không lâu sau đó, Khang Thế Thành và đoàn người của Vụ Bảo hiểm y tế cũng đi ra, nhìn vẻ mặt của bọn họ, có vẻ như vô cùng hài lòng với mấy ngày đàm phán vừa qua.
Lúc này trong khu chờ đã không còn ai, Quyền Hoa Thần với dáng người cao ngất, mặc âu phục đi giày da cực kỳ nổi bật đứng ở bên ngoài. Hắn tiến tới hai bước ngay khi Khang Thế Thành đưa mắt nhìn qua, Khang Thế Thành hiểu ý, ông chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi về phía Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần hơi khom lưng, vươn tay về phía ông: “Thị trưởng Khang.”
Khang Thế Thành bắt tay với hắn, vẻ mặt vẫn luôn nghiêm túc: “Tiểu Quyền tổng, tìm tôi có việc sao?”
“Không phải là việc lớn gì cả.” Quyền Hoa Thần cười, “Lần này đàm phán giữa Toàn Hòa và Bộ Y tế diễn ra rất thuận lợi, ngài vẫn luôn chiếu cố tới chị em chúng tôi. Không biết tối nay thị trưởng Khang có tiện không, cá nhân tôi muốn mời ngài một bữa cơm.”
Thực ra, hành động này của Quyền Hoa Thần có hơi đường đột, Khang Thế Thành cũng không quen biết hắn. Tuy rằng hắn dùng Toàn Hòa làm cái cớ, nếu Khang Thế Thành không cho nể mặt hắn thì hoàn toàn có thể tìm lý do từ chối.
Nhưng Khang Thế Thành đồng ý, làm tư thế mời hắn.
Khang Thế Thành mới ngoài 40 tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã bạc rõ ràng, bất kể là dù đứng hay ngồi thì ông đều giữ thẳng lưng, giống như đã từng đi lính.
Sau khi quan sát ở khoảng cách gần, Quyền Hoa Thần phát hiện, Khang Chước trông không quá giống Khang Thế. Gương mặt của Khang Chước mềm mại hơn, tính cách dịu dàng ấm áp hơn, mà gương mặt của Khang Thế Thành lại vô cùng góc cạnh, trên mặt luôn mang theo nét nghiêm nghị. Mọi cử động của ông đều lộ ra uy nghiêm của người lãnh đạo, dường như so với Khang Chước là hai thái cực khác nhau. Có lẽ Khang Chước giống mẹ hơn.
Trước khi gặp mặt, Quyền Hoa Thần lo lắng Khang Thế Thành không dễ nói chuyện, trên bàn cơm sẽ lúng túng xấu hổ. Nhưng hiện tại đồ ăn trên bàn đã vơi đi hơn nửa, một chai rượu cũng sắp thấy đáy, bầu không khí trên bàn vẫn rất hài hòa. Bọn họ nói chuyện từ thuốc đích* trong điều trị tuyến thể đến bảo hiểm y tế, từ thương nghiệp nói tới tình hình chính trị, từ thành phố A nói đến nước D. Tuy rằng trên mặt Khang Thế Thành vẫn không có biểu hiện gì, nhưng Quyền Hoa Thần cảm thấy bữa cơm tối nay của bọn họ có thể coi là nói chuyện rất vui vẻ.
Quyền Hoa Thần dùng danh nghĩa tạ ơn Khang Thế Thành đã chiếu cố Toàn Hòa để mời ông ăn cơm, hắn không dám dẫn dắt đề tài về phương diện gia đình. Thế nhưng không biết Khang Thế Thành đã uống say rồi hay sao, bỗng nhiên hỏi Quyền Hoa Thần: “Nếu bây giờ anh đang quản lý chi nhánh ở nước D, làm sao anh có thể cân bằng giữa công việc và gia đình?”
Quyền Hoa Thần không hiểu, công tác ở nước D và cân bằng giữa gia đình và công việc có mối liên hệ gì với nhau, vậy nên hắn không trả lời ngay.
Khang Thế Thành lại hỏi: “Anh không có ý định về nước sao?”
Quyền Hoa Thần có chút nghi hoặc, hắn lắc đầu: “Tạm thời thì chưa.” Chi nhánh của Toàn Hòa mới đứng vững gót chân ở nước D, trong khoảng thời gian ngắn tới Quyền Hoa Thần không thể rời đi được.
Nghe Quyền Hoa Thần nói như vậy, vẻ mặt của Khang Thế Thành vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu lại trở nên sắc bén: “Cho nên anh muốn Khang Chước từ bỏ nghiên cứu phát triển ở phòng thí nghiệm trong nước, cùng anh tới nước D sinh sống sao?”
Quyền Hoa Thần choáng váng cả người.
——————–