Rực Cháy

Chương 57




Buổi chiều Khang Chước còn có tiết học, Quyền Hoa Thần không dám suồng sã quá mức, ôm cậu hôn mấy cái cho đỡ cơn thèm rồi thả người đi.

Khang Chước phát sầu với đám bóng bay và đèn trang trí vương đầy đất.

Những món đồ này được Khang Chước mua trên mạng từ hai ngày trước, bởi vì mua gói quà sinh nhật lớn, ông chủ còn tặng cậu một ít đồ chơi kỳ quái, ví dụ như kính mắt minions cùng bộ ria mép. Chỉ có điều, nếu Quyền Hoa Thần đã về sớm phát hiện kế hoạch của Khang Chước, thì mấy thứ này hình như cũng không cần thiết phải sử dụng, Khang Chước tính dọn chúng đi, nhưng Quyền Hoa Thần không cho.

“Tôi về sớm và em tổ chức sinh nhật tôi là hai chuyện khác nhau, lúc trước em định làm gì thì giờ cứ thế mà làm.”

Vì vậy, với sự giúp đỡ của Quyền Hoa Thần, Khang Chước đã treo những quả bóng nhỏ màu lên tường, xếp chúng thành hình trái tim, ở giữa là hàng bóng bay màu bạc “HAPPY BIRTHDAY MY LOVE”, sau đó viền lại bằng dây đèn led. Số bóng còn thừa được xếp chồng lên nhau đặt bên cạnh ghế sô pha để trang trí.

“Nến để làm gì?” Quyền Hoa Thần cầm một cây nến trên bàn trà lên, nhìn kỹ thì mới phát hiện, hóa ra đây là đèn hình cây nến, mỗi một cái đều có công tắc riêng, bật lên là có thể phát sáng.

Khang Chước có chút xấu hổ đặt ngọn nến trên mặt đất, bày chúng thành hình trái tim, lại chỉ huy Lazzy ngồi vào giữa, nói: “Đến tối, Lazzy sẽ ngậm quà ngồi ở đây, anh vẫy tay, nó sẽ đến đem quà đến cho anh.”

“Còn có quà sao?” Quyền Hoa Thần hỏi,  lông mày nhướng cao mang theo ý cười.

Khang Chước không thể tiết lộ quá nhiều, chỉ nói buổi tối sẽ đưa cho hắn, làm cho Quyền Hoa Thần càng thêm mong đợi.

“Còn có cả cánh hoa nữa.” Khang Chước ôm một hộp cánh hoa giả cho Quyền Hoa Thần xem, “Em sợ khó quét dọn, không biết có nên rải ra hay không.”

Đương nhiên Quyền Hoa Thần lựa chọn muốn tất cả: “Rải, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ hết cho tôi.”

Cuối cùng, toàn bộ phòng khách được trang hoàng mới mẻ, Khang Chước dựng thẳng lại chiếc mũ hình nón trên đầu Lazzy, bảo nó đứng vào giữa hình trái tim bằng nến. Quyền Hoa Thần đứng ở cửa ra vào xem thành quả, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Khang Chước nhảy nhót chạy đến bên cạnh Quyền Hoa Thần hỏi hắn có thích không, thì đột nhiên bị Alpha giữ chặt lại hôn thật mạnh.

Hai giờ rưỡi chiều, Quyền Hoa Thần vui vẻ đưa Khang Chước đến dưới tòa nhà giảng dạy. Bốn giờ Khang Chước tan học, cậu trông thấy xe của Quyền Hoa Thần vẫn còn ở vị trí lúc mình rời đi. Tuy rằng không biết tuyết ngừng rơi khi nào, nhưng nhìn lớp tuyết đọng lại trên thân xe là biết chắc Quyền Hoa Thần không hề rời đi trong suốt cả buổi chiều.

Khang Chước hưng phấn ngồi vào ghế phụ, mặc kệ có bị bạn học đi ngang qua nhìn thấy hay không, cậu ôm lấy cổ Quyền Hoa Thần hôn lên.

Khang Chước không giỏi hôn môi, cậu hôn rất vụng về, chỉ biết dùng môi mút ra âm thanh bobo đáng yêu. Quyền Hoa Thần cố ý để cho cậu chủ động, cố ý há miệng, dụ dỗ cậu tự đưa đầu lưỡi vào.

Trong xe tràn ngập hương thơm kỳ lạ của pheromone rượu Brandy và hoa nhài hòa lẫn vào nhau. Rõ ràng đang là thời tiết rét lạnh cuối tháng 12, nhưng trong xe lại nóng như xuân đến. Hai người hôn môi không biết bao lâu rồi mới tách ra, đầu tựa sát bên đầu cùng nhau thở dốc.

Thừa dịp Khang Chước còn đang mê man, Quyền Hoa Thần nhỏ giọng ghé vào tai cậu hỏi món quà tối nay là gì.

Quyền Hoa Thần còn nhớ rõ lúc hắn vừa về nước, Khang Chước đã chuẩn bị cả một cốp xe hoa hồng cho Doãn Đông Phàm. Hắn vẫn canh cánh việc này trong lòng, hắn cực kỳ muốn Khang Chước tặng hoa hồng cho mình, cũng không cần nhiều như một cốp xe, một bó, một bông thôi cũng được, nhưng hắn lại sĩ diện không chịu nói thẳng.

Một giây trước Khang Chước còn chóng mặt, một giây sau cậu lập tức tỉnh táo lại. Giống như một gã đàn ông tệ bạc chơi xong mặc lại quần bỏ đi, cậu đẩy Quyền Hoa Thần sang bên cạnh, ôm chặt balo của mình, thúc giục hắn lái xe: “Buổi tối anh sẽ biết.”

“Omega vô tình.” Quyền Hoa Thần u sầu thở dài, cam chịu lái xe.

Địa điểm ăn tối đã được Khang Chước đặt bàn trước, là ở một nhà hàng kiểu Âu. Bình thường khi Khang Chước và Quyền Hoa Thần ra ngoài ăn cơm, đều là Quyền Hoa Thần lo liệu hết thảy. Lần này Khang Chước tự mình quyết định, sợ món ăn không hợp khẩu vị của Quyền Hoa Thần, lo lắng suốt dọc đường đi.

Quyền Hoa Thần muốn cậu đừng rối rắm như vậy, cố ý trêu chọc cậu: “Tôi cũng không phải Doãn Đông Phàm, tôi dễ nuôi lắm. Chỉ cần giáo sư Tiểu Chước trong lúc làm nghiên cứu bớt chút thời giờ nghỉ ngơi tưới nước cho tôi là được.”

Khang Chước âu sầu liếc nhìn hắn, nghĩ thầm với khổ người như Quyền Hoa Thần, phỏng chừng việc tưới nước phải tính theo thùng.

Chẳng qua “tưới nước” trong miệng Quyền Hoa Thần cũng không chỉ đơn giản như nghĩa đen thôi đâu.

Đến phòng bao ở nhà hàng kiểu Âu, Quyền Hoa Thần nhìn Khang Chước thuần thục gọi món, chờ đến khi nhân viên phục vụ rời đi, Quyền Hoa Thần gõ gõ mặt bàn bên mình, nhịn cười nói: “Tưới nước.”

Khang Chước cho rằng hắn đang khát liền rót trà vào chén cho hắn, ai ngờ Quyền Hoa Thần lại đẩy chén trà nóng kia về phía Khang Chước, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Dùng gì tưới nhỉ?”

Quyền Hoa Thần tận mắt nhìn gò má Khang Chước dần dần ửng hồng, ánh mắt của cậu chậm rãi chuyển từ hoang mang biến thành giác ngộ, cuối cùng là ngượng ngùng, yết hầu nhỏ nhắn kia không ngừng chuyển động.

Quyền Hoa Thần thừa thắng xông lên, phóng ra pheromone hương rượu Brandy say lòng người, tiếp tục mê hoặc: “Tưới đi.”

Mặt Khang Chước hoàn toàn đỏ như trái táo, cậu nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, rồi lại nhìn Quyền Hoa Thần đang treo nụ cười trên khóe miệng. Dưới nhịp tim vội vã dồn dập, cậu lấy dũng khí cầm chén trà lên uống một ngụm nước, ngậm trong miệng, vòng qua bàn tròn, khom lưng cúi đầu, lần theo hai cánh môi đầy đặn kia “tưới” vào.

Quyền Hoa Thần không hề tự giác được rằng mình đã chiếm hời, hắn dễ dàng tách hai chân Omega ra, ôm eo nhấc lên để người nọ ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt. Chưa nói đến việc hắn hút sạch nước thì thôi, hắn còn cắn “ấm nước” đến đỏ au, xong rồi lại bày ra vẻ mặt vô tội đáp trả: “Cưng à, em đang làm gì vậy? Tôi bảo em cho tôi uống nước, sao em lại dùng miệng? Em dăm vậy sao?”

Khang Chước thẹn quá hóa giận, muốn xuống khỏi người hắn, Quyền Hoa Thần dùng một tay giữ chặt xương hông của cậu không cho cậu động đậy, tay kia cầm nửa chén nước còn lại ở trên bàn đưa đến bên miệng cậu, tiếp tục mê hoặc: “Tôi sai tôi sai, lại thêm một ngụm nữa, nhanh nào, tôi sắp chết khát rồi.”

Thế là Khang Chước liên tục “tưới” cho Quyền Hoa Thần hết ba chén nước, còn suýt chút nữa để nhân viên phục vụ nhìn thấy. Khang Chước thoáng tức giận vài phút, chờ món bò bít tết được mang lên xong thì lại tức giận cắt bít tết cho Quyền Hoa Thần, không cho hắn động tay vào làm.

Trong lòng Quyền Hoa Thần vui như nở hoa, ngoài mặt vẫn còn muốn giả bộ bày ra biểu cảm “Thật hết cách với em”, nhưng mà cũng không thể giả bộ quá lâu được. Vì Khang Chước cắt thịt rất chậm, cậu sợ hắn chờ đến sốt ruột, liền xiên một miếng thịt bò nhỏ cho hắn ăn trước. Quyền Hoa Thần được đà lấn tới, ăn một miếng còn đòi thêm miếng nữa, còn mưu toan để Khang Chước ngồi trong lòng hắn đút cho hắn ăn, Khang Chước đỏ mặt không thèm để ý tới hắn.

Nếu đã là sinh nhật, vậy đương nhiên phải có bánh sinh nhật rồi, chỉ có điều Khang Chước lại mua bánh ngọt quá lớn. Hai người cũng chỉ ăn một ít, dự định lúc về gói lại để làm bữa sáng cho ngày mai.

Trên đường về nhà, Quyền Hoa Thần lại vòng vo hỏi chuyện quà tặng, nói đừng chuẩn bị cho hắn món quà quá đắt tiền, mua bó hoa hồng là được. Khang Chước ừ một tiếng, không biết là đồng ý hay là không, chọc Quyền Hoa Thần ngứa ngáy như mèo cào.

Không lâu sau, hai người cũng về đến nhà, Khang Chước dựa theo quy trình đã chuẩn bị từ trước, để Quyền Hoa Thần bắt đầu hưởng thụ “niềm vui bất ngờ” từ cửa chính. Mặc dù Quyền Hoa Thần đã biết hết kế hoạch của Khang Chước, nhưng khi nhìn thấy đèn led và bóng bay trong phòng, hắn vẫn vô cùng cảm động.

Hắn nghĩ, Khang Chước tốt như vậy, tại sao lại có người không biết trân trọng chứ?

Cuối cùng Lazzy đội mũ hình nón ngậm hộp quà nhỏ chạy về phía Quyền Hoa Thần. Thậm chí Quyền Hoa Thần còn nghĩ, không cần hoa hồng cũng được, cho dù cái hộp này là một cái hộp rỗng cũng không sao cả, chỉ cần Khang Chước nói một câu yêu hắn, Quyền Hoa Thần có thể đóng gói mình ngược lại.

Khang Chước nhìn Quyền Hoa Thần nhận lấy hộp quà từ trong miệng Lazzy, cậu rất hồi hộp, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Không biết anh thích gì, em làm đại thôi, có lẽ anh sẽ thấy nó kinh, nếu như anh không thích, em…”

“Tôi còn chưa nhìn thấy mà.” Quyền Hoa Thần ngắt lời cậu, mở chiếc hộp nhỏ được gói lại đơn giản bằng một dải duy băng màu đỏ, “Đây là?”

Quyền Hoa Thần kinh ngạc lấy món đồ tròn dẹt bằng thủy tinh ra khỏi hộp. Hắn nhận ra, đây là đĩa petri dùng trong làm thí nghiệm, thường dùng để nuôi vi sinh vật hoặc tế bào.

Mà lúc này, bên trong cái đĩa to bằng lòng bàn tay, có một đóa “hoa hồng” nở rộ đang nằm trên đó, một đóa hoa hồng đỏ được “vẽ” ra bởi vi khuẩn. Mỗi một cánh hoa đều được viền nét rõ ràng, màu sắc chuyển đổi tự nhiên, sống động như thật, xung quanh còn có lá xanh làm nền càng thêm nổi bật. Thật khó tưởng tượng đây là dùng vi khuẩn nuôi cấy mà vẽ ra.

Quyền Hoa Thần nhìn chằm chằm vào đĩa petri, chậm chạp không đưa ra đánh giá, Khang Chước có chút ngựng ngùng, tự mình giải thích: “Màu đỏ của cánh hoa là vi khuẩn Serratia marcescens, màu xanh của lá là trực khuẩn mủ xanh. Nhưng nếu muốn màu sắc chuyển đổi mượt mà, nhất định phải kiểm soát nghiêm ngặt thời gian sinh trưởng…”

Quyền Hoa Thần cẩn thận đặt lại đĩa petri vào hộp quà, hỏi cậu: “Em làm cái này mất bao lâu?”

Khang Chước ngửi ngửi pheromone rượu Brandy đang điên cuồng phun trào trong không khí, tâm trạng dần dần thả lỏng: “Không lâu lắm, từ lúc bắt đầu nuôi cấy đến khi niêm phong cố định cũng chỉ hơn một tháng.”

Khang Chước nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Quyền Hoa Thần biết rất rõ, bất luận là chọn chủng vi khuẩn có màu thích hợp hay khống chế thời gian sinh trưởng của vi khuẩn đều vô cùng phiền phức. Một đóa hoa hồng nhỏ trong tay hắn là thành quả mà Khang Chước dụng tâm rất lâu và vô số lần thất bại trong suốt một tháng qua, bông hồng này còn quý hơn cốp xe hoa hồng tặng Doãn Đông Phàm gấp vạn lần.

“Cũng chính là sau khi tôi về nước D không lâu thì em đã bắt đầu làm rồi?”

“Ừm.”

“Lúc làm nhiệm vụ ở phòng thí nghiệm cũng trồng hoa hồng cho tôi?”

“Ừm.”

Khang Chước ngắm nghía gương mặt Quyền Hoa Thần, không nhịn được cười ra tiếng: “Anh Thần sao vậy?”

Nhìn vẻ mặt của Quyền Hoa Thần lúc này, giống như không phải Khang Chước tặng hắn một cái đĩa nhỏ tầm thường, mà là tặng hắn một chồng giấy chứng nhận bất động sản.

“Em không biết nên tặng anh món quà sinh nhật gì, bởi vì hình như anh cũng không thiếu thứ gì cả. Em muốn làm chút gì đó cho anh, nhưng ngoại trừ làm thí nghiệm nghiên cứu, em cũng không biết làm gì hết. Cái đĩa hoa hồng tặng anh cũng vậy, ngoại trừ giá trị thưởng thức bên ngoài ra thì không còn tác dụng nào khác.”

Khang Chước né tránh ánh mắt nóng rực của Quyền Hoa Thần, cúi đầu có chút thẹn thùng.

“Anh luôn nói tình cảm của em dành cho anh là ảnh hưởng của pheromone, luôn cảm thấy sau này em tỉnh táo lại sẽ chia tay anh. Nhưng anh thấy đấy, chúng ta đã xa nhau 46 ngày, nồng độ của pheromone rượu Brandy trong ngôi nhà này đã thấp hơn ngưỡng khứu giác tối thiểu của con người từ lâu. 46 ngày, hoàn toàn đủ cho các tế bào tuyến thể chuyển hóa và làm mất tất cả ảnh hưởng của pheromone Alpha, vì vậy em đã đủ lý trí, đủ tỉnh táo, nhưng em vẫn cảm thấy rất yêu anh.”

Quyền Hoa Thần trịnh trọng đặt hộp quà lại mặt bàn, cất bước tới gần Khang Chước, cuối cùng thân mật kề sát bên cạnh cậu.

Hắn hỏi Khang Chước: “Em có biết tôi đã ước điều gì trước khi thổi nến sinh nhật trong bữa ăn không?”

Khang Chước ngơ ngác lắc đầu.

Quyền Hoa Thần cúi đầu tới gần từng chút một: “Muốn em thuộc về tôi suốt đời.”