Rực Cháy Lòng Anh

Chương 9: 9: Tôi Đến Tìm Em





Vào trưa thứ bảy, Ngu Dịch và Tề Phàm Khải gặp nhau trong phòng riêng của một nhà hàng.
Tề Phàm Khải hớp một ngụm trà phổ nhĩ, cắn miếng chả giò, so với Ngu Dịch đang yên lặng ngồi một bên, anh ta có vẻ khá nhàn nhã.
"Chả giò rất ngon." Tề Phàm Khải nhàn nhạt nói: "Mà này, hôm nay anh chuẩn bị quà tặng gì vậy?"
Hôm nay là sinh nhật của Nhuế Du Chi, tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà của Tề Phàm Khải.

Hiện giờ vợ anh ta đang ở nhà bố trí thu xếp, vì vậy Tề Phàm Khải liền gọi Ngu Dịch ra ngoài ăn trưa.
Ngu Dịch nói: "Một hộp trà cụ"
"Không phải là túi xách hay trang sức hàng hiệu sao? Những năm trước anh đều tặng những thứ như vậy mà?" Tề Phàm Khải tò mò, "Làm sao, anh thật sự không theo đuổi người đẹp nữa à?"
Ngu Dịch thẳng thắn nói: "Tôi không theo đuổi nữa."
"Anh làm dự phòng hai năm rồi, bây giờ thời cơ đến, đột nhiên từ bỏ không phải là đáng tiếc sao?" Tề Phàm Khải ăn nốt miếng chả giò cuối cùng, cầm lên tách trà, hít hà hương thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại nhấp một ngụm, khẽ thở dài nói: "Anh sẽ không giấu diếm chúng tôi tìm bạn đời đúng không?"
Ngu Dịch cười: "Nếu thật sự có đối tượng thì sẽ không giấu anh đâu."
"Tình huống như thế nào? Tại sao đột nhiên không có hứng thú với Nhuế Du Chi nữa?" Tề Phàm Khải hỏi.
"Tôi muốn kết hôn, Nhuế Du Chi không thích hợp."
Sau khi cân nhắc, Tề Phàm Khải nói: "Đúng vậy, Nhuế Du Chi dung mạo xinh đẹp, lại là một người cao quý, mười ngón tay không chạm nước, không giống một người phụ nữ có thể gánh vác gia đình.

"
"Chuyện này không liên quan gì, tôi đang tìm một người vợ, không phải tìm quản gia, có thể làm việc nhà hay không thì tôi không cần cân nhắc." Ngu Dịch chậm rãi nói, "Tôi chỉ là theo bản năng mà nghĩ, cô ấy không thích hợp với tôi.

Cho dù cô ấy có nguyện ý, tôi và cô ấy ở bên nhau cũng sẽ không suôn sẻ, đoán chừng năm bữa nửa tháng sẽ lại có những trận cãi vã kịch liệt."
"Gần đây anh mới nhận ra chuyện này sao?" Tề Phàm Khải trầm tư.
Ngu Dịch thừa nhận: "Phải, bởi vì gần đây tôi gặp một người phụ nữ."
Tề Phàm Khải đột nhiên nghe ra Ngu Dịch nói cái gì, ngồi thẳng người: "Ai thế?"
"Một người bạn cũ, một cô gái mà tôi đã thích khi còn trẻ." Ngu Dịch không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến Lật Trình Tịnh, "Hình như tôi đã từng đề cập với anh rồi, còn tặng cho cô ấy một chiếc vòng tay nữa nhưng cô ấy không nhận."
Tề Phàm Khải chậm rãi nhớ lại, sau đó vẻ mặt trở nên khá ngạc nhiên: "Không phải là người năm đó chứ? Cô gái từng cho rằng anh nghèo khó, thô lỗ, ít học?"
Ngu Dịch cố nén cười, khẽ liếc nhìn Tề Phàm Khải.
"Anh em tốt, mau tỉnh lại đi.

Phụ nữ tốt trên đời này nhiều lắm, sao anh lại quay về với cô ta? Ngựa tốt không quay đầu." Tề Phàm Khải không hiểu mạch não của Ngu Dịch, "Hơn nữa, cô ấy không còn trẻ, phải không? Anh còn coi trọng cái gì?"
"Cảm thấy rất thú vị." Ngu Dịch thẳng thắn nói, "Khi nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy bản thân liền có sức sống."
"Có gì thú vị? Cô ta cũng không còn trẻ nữa, tôi nghĩ trong lòng anh chỉ có khúc mắc, nhất định phải đạt được một lần mà thôi.

Cô ấy đẹp cỡ nào cũng không thể đẹp hơn Nhuế Du Chi.

Nếu anh thích bất kỳ ai khác, tôi thực lòng chúc phúc cho anh, ngoại trừ người phụ nữ hợm hĩnh này.

Theo tôi, quay đầu theo đuổi cô ta còn không bằng ở lại làm dự phòng cho Nhuế Du Chi."

Ngu Dịch nhận được cuộc gọi từ di động, anh liếc nhìn màn hình, nói "có công chuyện," lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng để nghe điện thoại.
Tề Phàm Khải nhún vai, anh ta đương nhiên biết Ngu Dịch có dự án đầu tư mới, rất nhiều chi tiết còn đang trong thời gian bảo mật, không tiện tiết lộ.
Trâu Niệm Tư đã hơn một lần phàn nàn: "Anh và Ngu Dịch rõ ràng là xuất thân từ một công ty vận tải và hậu cần hồi đó, tại sao anh ấy lại tự thân vận động và không ngừng học cách kiếm nhiều tiền hơn trong khi anh chỉ biết hưởng thụ chuyện ăn ngon thế?"
Phải nói rằng, Tề Phàm Khải luôn ngưỡng mộ sự bướng bỉnh của Ngu Dịch, cũng thừa nhận mình không kiên trì bằng Ngu Dịch trong mọi việc, nhưng hiện tại xem ra sự bướng bỉnh cố chấp kia cũng có mặt xấu, ví dụ như về phương diện tình cảm.
Tề Phàm Khải lo lắng cho bạn tốt.
Ngu Dịch nghe điện thoại xong cũng không quay lại, thậm chí anh còn không đến nhà Tề Phàm Khải dự tiệc sinh nhật của Nhuế Du Chi như đã hứa, chỉ nhờ trợ lý gửi quà đã chuẩn bị sẵn đến.
Tối nay lại đến lượt Lật Trình Tịnh trực ca đêm, may mắn ban đêm không có nhiều bệnh nhân nên cô có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc nhìn thấy Ngu Dịch bước vào, Lật Trình Tịnh theo quán tính nhìn đồng hồ treo tường, đã một giờ hai mươi.
Ngu Dịch mặc áo cộc tay màu đen, quần thể thao màu xám đậm, trên tay xách một túi đồ, anh bước tới, trực tiếp đặt túi lên bàn y tá, nói: "Tôi mua đến cho em."
Lật Trình Tịnh nhìn anh, nhẹ nhàng từ chối: "Mang về đi, tôi không có thời gian ăn."
"Bây giờ chưa muốn ăn thì đợi lúc đói ăn." Ngu Dịch nghiêm túc lại gần, "Có ai nói với em, là bây giờ nhìn em rất gầy không?"
"Anh thật ra đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lặn lội đến bệnh viện giờ này? Anh không ngủ à?"
Bốn ngày trước anh đến, nói rằng vết thương trên cánh tay lại bị rách, hôm nay lại chạy đến vào nửa đêm, còn mang theo một túi đồ ăn.
"Buổi chiều tôi lái xe ra khỏi thành phố có việc, hai tiếng trước mới về, tình cờ đi ngang qua một quán bán đồ ăn khuya nên ghé vào mua cháo và chút đồ ăn vặt cho em." Ngu Dịch cười cười, "Tôi còn chưa có thời gian ngủ."
Lật Trình Tịnh cảm thấy rất bất lực, không khỏi nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi."
"Tôi đại khái đoán được em đang nghĩ gì." Trong mắt Ngu Dịch mang theo ý cười, chống một tay lên bàn y tá, hơi khom người, dùng giọng nói chỉ có Lật Trình Tịnh mới có thể nghe thấy: "Yên tâm đi, không sao đâu.

Tôi thật sự không phải lưu manh cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó đâu.

Tôi cũng có tâm tư tình cảm mà."
Lật Trình Tịnh không nói nên lời, cô đã có kinh nghiệm rồi - đàn ông mặt dày, càng nói lý lẽ với anh ta thì mình càng chịu thiệt, cô tốt nhất nên im lặng.
Không ngờ Ngu Dịch đột nhiên với lấy điện thoại di động ở tay cô, nói: "Em thêm Wechat của tôi đi."
Lật Trình Tịnh cau mày, nhẫn nhịn không lên tiếng.
"Em mà từ chối thì tôi sẽ không trả lại." Ngu Dịch nhìn cô.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?" Lật Trình Tịnh không nhịn được nữa, "Sao anh có thể ấu trĩ như vậy?"
"Cùng tuổi với em." Ngu Dịch nhàn nhạt nói, "Không có cách khác, tại em không trả lời tin nhắn của tôi."
Bác sĩ Hạ đang trực ở văn phòng đi ra, vô tình nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút khó hiểu, vội vàng bước tới, khiêm tốn hỏi Ngu Dịch: "Tôi có thể giúp gì được cho anh không?"
Ngu Dịch quay đầu lại lễ phép nói: "Tôi không có việc gì cần giúp, chỉ là đến đây tán gẫu với cô ấy."
Bác sĩ Hạ đưa mắt nhìn Lật Trình Tịnh, vẻ mặt khó hiểu, lại nhìn Ngu Dịch, giọng điệu khá khách sáo: "Bây giờ là giờ làm việc của cô ấy, anh trò chuyện ở đây không thích hợp, cũng sẽ cản trở công việc chung."
Ngu Dịch hai tay xoay xoay điện thoại của Lật Trình Tịnh, vội dừng lại, cười nói: "Yên tâm đi, cô ấy làm việc rất nghiêm túc, toàn bộ quá trình đều tận tụy, không hề quan tâm đến sự hiện diện tôi."
Lật Trình Tịnh: "..."
Cuối cùng Ngu Dịch cũng trả điện thoại cho cô, nhỏ giọng nói: "Tôi phải đi rồi, em nhớ ăn cháo và đồ ăn vặt tôi mang tới."
Ngu Dịch nói xong liền quay người đi về phía cửa, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Lật Trình Tịnh.
Bác sĩ Hạ mơ hồ cảm thấy người này có chút kỳ lạ, liền quay đầu hỏi Lật Trình Tịnh: "Tiểu Lật, anh ta là bạn của cô à?"
Lật Trình Tịnh cũng không biết nên giải thích thân phận của Ngu Dịch như thế nào.
Bác sĩ Hạ suy nghĩ một chút, sau đó không nhịn được, cười nói: "Người này thật thú vị, hai người quen nhau ở đâu?"

Lật Trình Tịnh không còn cách nào khác, đành nói: "Chúng tôi quen nhau từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay không liên lạc."
"Ra là như vậy." Bác sĩ Hạ tự nhủ: "Anh ta rất đẹp trai, khó trách nhìn lại tràn đầy tự tin như vậy."
Lật Trình Tịnh tìm khăn lau khử trùng và lau nhẹ màn hình điện thoại, không hiểu sao, có lẽ Ngu Dịch cầm quá chặt nên trên màn hình còn lưu lại dấu tay của anh.
Ngu Dịch ra khỏi bệnh viện cũng không có trực tiếp về nhà mà ngồi trong xe ngủ thiếp đi một lúc, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ xem Lật Trình Tịnh có ăn cháo và đồ ăn vặt anh đưa cho hay không.
Anh mới ngủ được một lúc thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh bấm nút nghe mà không nhìn màn hình.
"Ngu Dịch, sao anh không đến dự sinh nhật của em?" Giọng Nhuế Du Chi ở đầu bên kia mềm mại, "Có việc gì gấp sao?"
"Ừm, tôi tạm thời có việc, vừa trở về không lâu."
"Ra là vậy, giờ anh đã về nhà chưa?" Nhuế Du Chi quan tâm hỏi.
"Đang nghỉ ngơi."
"Vậy thì tốt.

Mà này, sao anh lại tặng em một hộp dụng cụ pha trà? Cảm giác rất mắc tiền, nhưng hiện tại em không xài thứ này, em có thể đưa cho ba em được không?" Nhuế Du Chi cười hỏi.
"Được, đã là của em thì em thích cho ai cũng được." Ngu Dịch vẫn còn hơi ngái ngủ, thanh âm khàn khàn.
Nhuế Du Chi dừng lại vài giây, sau đó hỏi: "Gần đây anh có bận không? Đã lâu rồi em không nhận được tin nhắn của anh."
Ngu Dịch hình như nghe không rõ, lười biếng hỏi "Em nói gì?" đầu dây bên kia đột nhiên mất tiếng, một lúc sau mới phát hiện cuộc gọi đã kết thúc, chắc là do sơ ý chạm phím nên đã cúp máy.
Ngu Dịch hoàn toàn tỉnh táo, cũng không gọi lại, uống một hớp nước khoáng, lướt qua khoảnh khắc trên Weibo, rất nhanh nhìn thấy một bức ảnh quen thuộc, ánh mắt dừng lại ở trên bức ảnh, là hình ảnh một gói quà, trên đó có dòng chữ: "Có người tặng tôi cả bộ dụng cụ pha trà, haha, nhưng tôi không am hiểu chuyện này, thậm chí còn chưa có thời gian học pha trà.

Tôi rất muốn tặng nó cho người cha thân yêu của mình, nhưng liệu như vậy có bất lịch sự không?
Trong phần bình luận, dường như ai đó hỏi ai đã tặng nó, Nhuế Du Chi trả lời: Đó là người luôn quan tâm đến tôi.

[ Xấu hổ ][ Thích ]
Một người khác tò mò hỏi thêm, Nhuế Du Chi trả lời: Đừng lộn xộn nữa, đó thực sự không phải là bạn trai của tôi.

Nếu đó là bạn trai, tôi chỉ cần nói thẳng với anh ấy là tôi muốn túi xách.

[ Cười ]
Ngu Dịch tùy ý nhìn vòng bạn bè một lúc, tinh thần mạch lạc trở lại, sau đó tắt điện thoại đặt sang một bên.
Cuối cùng, Lật Trình Tịnh không ăn cháo và đồ ăn vặt Ngu Dịch mang tới, cô chia cho bác sĩ Hạ và một y tá trực khác, tự mình đi căng tin mua đồ ăn sáng mang đến khoa nội trú.
Dì Vương vừa giản dị lại chăm chỉ, chăm sóc Lật Thành Bạc rất tốt, Lật Trình Tịnh cảm thấy rất an tâm.
Lật Trình Tịnh đón xe buýt về nhà, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc, vội chạy vào phòng mẹ xem, quả nhiên Sở Oải Lăng đang nằm trên giường, một tay gác lên trán, khóc đứt quãng.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Lật Trình Tịnh đi tới, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Sở Oải Lăng lắc đầu.
Từ khi Sở Oải Lăng ở bệnh viện chăm sóc Lật Thành Bạc một thời gian, bà gầy đi rất nhiều, tinh thần sa sút, nhưng cũng ít khóc hơn trước.

Lật Trình Tịnh rất ngạc nhiên vì hôm nay bà lại khóc, nghĩ rằng chắc chắn đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
"Mẹ, sao vậy?" Lật Trình Tịnh vươn tay nắm lấy tay mẹ, "Nói cho con biết đi."
Sở Oải Lăng chậm rãi nói với con gái.
Chỉ là chuyện một chuyện nhỏ, Sở Oải Lăng tối ngày hôm qua đi siêu thị mua sắm, gặp được một người bạn đã mấy năm không gặp, đối phương nhìn thoáng qua cũng có thể biết được tình cảnh của bà rất khó khăn.
"Oải Lăng, nghĩ thoáng một chút, người có tâm thái tốt sẽ trẻ lâu.

Tôi nhớ ngày xưa cậu rất xinh đẹp, giống như người đẹp trên tạp chí vậy, nhưng đáng tiếc thời gian không tha cho một ai, chớp mắt chúng ta đều đã có tóc bạc..." Người bạn già nắm tay bà bùi ngùi, lời nói vô tâm lại khiến Sở Oải Lăng đau lòng không thôi.
Sở Oải Lăng vừa về đến nhà liền soi gương, chợt phát hiện trên đỉnh đầu có vài sợi tóc bạc, vội vàng nhổ bỏ, nhưng rồi bà phát hiện trên đầu có rất nhiều, trong phút chốc lại cảm thấy tuyệt vọng đến bật khóc.
Lật Trình Tịnh nghe xong liền an ủi mẹ: "Cô ấy không có ý nói rằng mẹ đã già nên mẹ đừng để bụng".
"Mẹ thật sự già đi trông thấy rồi sao?" Sở Oải Lăng rơi nước mắt, không cam lòng thừa nhận những thăng trầm của cuộc đời phản chiếu trong gương, những năm tháng còn đi làm, bà là mỹ nhân được mọi người trong đơn vị khen ngợi, khi đã ngoài bốn mươi tuổi, có người không quen còn lầm tưởng bà chỉ mới ngoài ba mươi.
Ngày xưa sắc đẹp là nguồn tự tin của Sở Oải Lăng, nhưng bây giờ nó lại trở thành nỗi lo lắng.

Bà đặc biệt sợ lão hóa, bình thường rất giỏi chăm sóc làn da bằng chế độ ăn uống, nhưng chỉ trong vòng một năm, bà đã già đi quá nhanh, gần như đột nhiên già thêm mười tuổi.
Vẻ ngoài tự tin từng có và cảm giác hạnh phúc do được chồng chiều chuộng đều biến mất trong nháy mắt.
Sở Oải Lăng cảm giác mình thật sự rơi xuống vực sâu.
"Đúng vậy, lão Lật đã thành như vậy, mẹ sao có thể không già?" Sở Oải Lăng lấy mu bàn tay lau nước mắt, buồn bực nói: "Chỉ là mẹ không thể dung hòa, mẹ luôn là người đẹp nhất, kiêu hãnh nhất trong số bạn bè đồng trang lứa.

Khi mẹ kết hôn với lão Lật, rất nhiều người đã ganh tỵ với mẹ, cho rằng mẹ quá may mắn khi gặp được ông ấy.

Bây giờ nghĩ lại, ngày đó nếu không kết hôn với bố con, có lẽ cuộc sống của mẹ sẽ tốt hơn bây giờ."
"Mẹ, đó không phải là điều mẹ nên nói.

Bố luôn đối xử rất tốt với mẹ, mẹ cũng đã rất hạnh phúc khi ở bên ông ấy."
"Khi đó mẹ không biết có một ngày như hôm nay, nếu biết, mẹ sẽ không dễ dàng tái hôn." Sở Oải Lăng nước mắt lưng tròng lo lắng nói, "Lúc đầu mẹ cũng là nghĩ cho tương lai của con nên mới tái hôn, bản thân mẹ cũng không hẳn thích ông ấy."
"Mẹ, thôi đi." Lật Trình Tịnh cau mày, không nhịn được nói: "Con không muốn nghe mẹ nói những lời này.

Bố rất tốt, luôn đối xử tốt với con, luôn tận tụy với gia đình này.

Chẳng lẽ việc nằm trên giường bệnh như hôm nay là điều bố lựa chọn hay sao? Tất cả đều đã xảy ra, đều là ngoài ý muốn.

Việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là chăm sóc bố cho tốt."
"Được, không trách ông ấy, là trách chính mẹ." Sở Oải Lăng quay đầu hấp tấp nói, "Mẹ là một bà nội trợ vô dụng, hiện tại không có năng lực kiếm tiền, không thể giúp gì cho gia đình này.

Con gái lớn rồi không chịu lập gia đình, mẹ cũng cảm thấy áy náy với người chồng đã chết kia.

Nói tới nói lui, vẫn là lỗi của mẹ, được chưa?"
Lật Trình Tịnh như bị đâm vào ngực, hít một hơi, lạnh giọng hỏi: "Con kết hôn hay không đối với mẹ quan trọng như vậy sao?"
"Rất quan trọng." Sở Oải Lăng không dám nhìn con gái, thanh âm như bụi rơi trong căn phòng tăm tối, "Nếu con luôn ở một mình, mẹ sẽ vô cùng áy náy, cũng cảm thấy có lỗi với cha ruột của con."
Lật Trình Tịnh thần sắc kinh ngạc, mấy phút sau, cô ngơ ngác xoay người đi ra khỏi phòng.
Lật Trình Tịnh một mình đi ra ngoài, cho đến khi đi đến một quảng trường nhỏ gần bệnh viện, cô ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi.
Cô lặng lẽ lắng nghe những bản nhạc vui tươi bên trong quảng trường, nhìn những đứa trẻ đuổi theo và nô đùa với những trái bong bóng.
Cầm điện thoại lên, cô chợt thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn, mặc dù không lưu số nhưng cô đã có thể thuộc nằm lòng năm số cuối.

Ngu Dịch hỏi cô đang làm gì.
Lật Trình Tịnh yên lặng nhìn màn hình điện thoại, Ngu Dịch liên tiếp gửi ba tin nhắn, hỏi cô đang làm gì, ăn cháo cùng đồ ăn vặt anh mua cho cô chưa, còn gửi lời mời kết bạn Wechat với cô.
Chẳng biết vì sao, Lật Trình Tịnh không cảm thấy anh phiền phức, cũng chưa bao giờ chặn số của anh.
Ngu Dịch liền hỏi cô có ở nhà không.
Lật Trình Tịnh vẫn nhìn tin nhắn anh gửi.
Khi Ngu Dịch lại hỏi cô đang ở đâu, Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng trả lời anh, nói rằng cô đang ở một quảng trường nhỏ gần bệnh viện.
"Tôi đến tìm em, đừng đi, chờ một chút."
Một lúc lâu sau, Lật Trình Tịnh mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy đám trẻ con đang chơi đùa được ông bà chúng lần lượt dẫn về.
Cô vẫn ngồi đó với vẻ mặt thất thần, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn ngồi đây nghỉ ngơi một lúc.
Điều cô không ngờ tới là Ngu Dịch làm việc rất hiệu quả, chỉ trong vòng 20 phút đã tìm thấy cô.
Khi anh đi qua, ánh mắt cô đang dừng lại trên một cây hương thảo phía xa, khiến cô không kịp phát hiện ra anh.
Ngu Dịch bước nhanh về phía trước, sau đó ngồi xổm trước mặt Lật Trình Tịnh, bị động tác của anh làm cho giật mình, cô theo bản năng ngả người về phía sau.
Ngu Dịch bắt gặp ánh mắt của cô, cười như hiểu ý: "Tâm trạng em không tốt à?"
Lật Trình Tịnh hỏi: "Anh nhìn ra sao?"
"Tôi đoán được, nếu không em đã không nói cho tôi biết em đang ở đây." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh nhìn khuôn mặt của anh đang rất gần với cô, càng nhìn càng phát hiện ra lông mày, mắt và sống mũi của anh dường như được chạm khắc, đường nét vô cùng sắc sảo.
Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, khi đó, trong lòng cô tự nhiên thốt ra một giọng nói: Người đàn ông này thật đẹp trai.
Cô vẫn nhớ hồi đó anh dịu dàng với cô như thế nào, ít nhất bề ngoài là như thế.
Còn bây giờ...
"Đang nghĩ gì vậy?" Ngu Dịch nhận thấy trong mắt cô có chút thay đổi.
"Không có việc gì, anh có thể đừng ngồi xổm như vậy nhìn tôi không?" Lật Trình Tịnh chần chờ nói: "Cảm giác giống như chú chó nhỏ đang nhìn chủ nhân."
Ngu Dịch suy nghĩ một chút cũng thấy có lý nên lập tức đứng dậy, nhân lúc Lật Trình Tịnh mất cảnh giác vươn tay kéo cô lên.
Lật Trình Tịnh bị anh kéo lên một cách mạnh mẽ, suýt nữa thì đập mặt vào vòm ngực của anh.
"Dẫn cô đi hóng gió nhé?" Đợi cô đứng vững, Ngu Dịch vẫn chưa buông tay cô ra, ngón tay vô tình hay cố ý chạm vào lòng bàn tay cô.
Lật Trình Tịnh muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nhưng rất nhanh liền phát hiện không dễ dàng, lòng bàn tay anh rất to, ngón tay dài lạ có lực, cô khó mà thoát ra được.
"Không muốn thì có thể đi dạo quanh đây." Ngu Dịch thay đổi đề nghị.
Anh không đợi cô trả lời, trực tiếp kéo cô xuống bậc thang.
Dường như bước chân của anh quá lớn, Lật Trình Tịnh nhất thời không theo kịp, suýt chút nữa vấp phải bậc thang, không khỏi vội vàng kêu lên một tiếng.
"Đừng ngã đấy" Ngu Dịch trêu chọc cô, bước chân chậm lại.
Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng bước vững, nói: "Đừng nắm tay tôi nữa."
Nghe vậy, Ngu Dịch bất đắc dĩ buông tay cô ra.
Lật Trình Tịnh cúi đầu, mu bàn tay có chút đỏ, rõ ràng vừa rồi anh nắm tay cô quá chặt.
Cảm giác như đã lâu anh không nắm tay phụ nữ, Lật Trình Tịnh thầm nghĩ, im lặng duỗi ngón tay đang phát run.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tịnh Tịnh: Hình như tay em bị thương.
Ngũ Dịch: Làm sao?
Tịnh Tịnh: Hơi đau một chút.
Ngu Dịch:...
********************************************
Cảm nhận của editor: thật sự sống với một người mẹ như này rất mệt mỏi, luôn yêu cầu người khác phải làm việc này việc kia nhưng bản thân bà ấy lại chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.