Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 65




Cánh tay của Sư Vân Phong thả lỏng khiến cho Quy Hải có thể quay người lại, khẽ ngẩng đầu đối mắt với Sư Vân Phong.

Nhưng khi hai đôi mắt nhìn vào nhau, ánh mắt Quy Hải không còn dời đi được nữa.

Cho dù là hoàng hôn sáng lạn mĩ lệ, hay là những đám mây trắng xinh lững lờ trôi bên người, hay là từng làn sóng cuộn trào dưới chân, dường như cũng đã bị biến mất trong tầm nhìn của Quy Hải; Thời khắc này, âm thanh xé gió của kiếm Phá thiên, tiếng chim hót quay về tổ, tiếng sóng vỗ rào rạt cũng đều không nghe thấy nữa, Quy Hải chìm trong một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mình và Sư Vân Phong.

Quy Hải cũng chỉ thấy một bên mặt anh tuấn vô địch của Sư Vân Phong, nhìn thấy hai hàng mày kiếm dịu dàng, nhìn thấy sống mũi cao thẳng, nhìn thấy bờ moi mỏng khẽ hé mở của Sư Vân Phong mà thôi…….cuối cùng, tất cả ánh sáng không tự chủ được ngưng tụ lại trên đôi mắt Sư Vân Phong, bị thu hút vào đó.

Quy Hải đã được kiến thức qua, đôi mắt lúc Sư Vân Phong đối địch đã từng phát ra kiếm khí lạnh băng khiến cho địch nhân kinh hồn bạt vía; Hắn cũng từng kiến thức qua đôi mắt lúc Sư Vân Phong đối đãi với các Ma tu phổ thông khinh thường ngạo mạn, ngông cuồng tự đại, không để ai vào trong mắt; Cũng đã từng kiến thức qua đôi mắt lúc Sư Vân Phong tự mình bón ăn và tắm rửa cho mình, nhẹ nhàng như nước, giống như mưa xuân rơi rả rích thấm ướt mặt đất, nuông chiều cực kì….

Nhưng thời khắc này, đôi mắt của Sư Vân Phong là sự mê người trước giờ Quy Hải chưa từng kiến thức qua. Lông mi Sư Vân Phong cong vút, tâm tình vừa khẩn trương vừa mong chờ lúc lên lúc xuống, mà thâm tình trong mắt giống như biển sâu không đáy, tình ý trong đó giống như những cơn sóng biển dồn dập không dứt….. Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Quy Hải cũng chìm sâu vào trong đó, không do dự, tay trái nắm lấy vạt áo trước của Sư Vân Phong kéo y xuống, hôn lên.

Phản diện nhà y đắm chìm trong tình yêu liền giống như một kẻ ngốc, hiển lộ tất cả lòng dạ ra bên ngoài, ngay cả tình ý liên thông hai tay dâng kính, Quy Hải hà cớ gì mà không nhận chứ?

Quy Hải vốn dĩ chỉ muốn thử một chút nhẹ nhàng chạm vào môi Sư Vân Phong là được. Nhưng khi bờ môi vừa dứt ra, Sư Vân Phong bèn giống như núi lửa phun trào, há miệng ngậm lấy môi Quy Hải triền miên một phen, thân hình cao lớn đè lơn, cánh tay ôm chặt lấy không cho Quy Hải chạy.

Cũng khó trách, Sư Vân Phong cùng Quy Hải mười năm không gặp, Quy Hải chỉ là ngủ mê đi nhưng Sư Vân Phong lại là tưởng niệm hơn ba nghìn ngày đêm, mỗi giờ mỗi phút đều lặp đi lặp lại cái cảm giác xấu hổ khi để mất Quy Hải, tiểu Hải vốn luôn ở bên y bán moe an ủi, không vứt bỏ y, có thể kí thác toàn bộ tình cảm, trái tim trống rỗng của Sư Vân Phong càng ngày càng lớn, ở trong lôi kiếp khổ luyện mới đỡ hơn một chút.

Bây giờ cuối cùng cũng được trùng phùng, bây giờ không còn những lực uy hiếp cường đại đến từ bên ngoài nữa, tiểu Hải còn chủ động hiến hôn, nguyện ý cùng y kết thành đạo lữ, một đời ngọt ngào bầu bạn, sự nhiệt tình bị áp chế và mười năm yêu thương nhung nhớ của Sư Vân Phong không thể nào nhịn được nữa, nụ hôn sâu đậm mãnh liệt như lửa.

Sư Vân Phong trầm mê trong nụ hôn sâu, hôn rất chuyên chú, chỉ nhớ để kiếm Phá Thiên trôi nổi trong không trung để tránh cho mình và tiểu Hải thân ái không bị rơi xuống. Còn về việc đi tiếp về phía trước á hả? Sư Vân Phong đã quên sạch rồi.

Quy Hải dán lên ngực Sư Vân Phong, nhiệt độ nóng bỏng bao trùm lấy người hắn, chuông đồng tâm trong thức hải lại càng nóng bỏng không thôi, Quy Hải bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, từng cơn sóng tình ào ào kéo đến.

Chờ đến khi tịch dương hoàn toàn trốn sau làn nước biển, mặt trăng kéo lên trên, Sư Vân Phong mới tạm thời điều tức lại, đôi mắt khẽ mở, thu lại bờ môi ướt át của Quy Hải trong mắt, đầy ắp tình ý nói: “ Tiểu Hải, nếu ngươi đã đồng ý, vậy chúng ta nên tổ chức nghi thức kết thành bạn lữ thật long trọng, mời tất cả các Ma tu và yêu thú đều đến chứng kiến. Tổ chức cùng lúc với đại điển lên chức Ma đế của ta được không? Ta muốn để cho mọi người đều biết ngươi là đạo lữ của ta.”

Quy Hải ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng triền miên sau khi bộc phát thâm tình của Sư Vân Phong thì gật đầu, thuận thế dựa vào lồng ngực dày rộng của Sư Vân phong nghỉ ngơi.

Vừa nãy Sư Vân Phong là khom lưng đè Quy Hải ra hôn, cho nên Quy Hải tựa vào lồng ngực Sư Vân Phong, phần dưới là tách ra. Bây giờ, cả người Quy Hải dựa vào trên người Sư Vân Phong, ngực đương nhiên cũng dựa lên.

Ỹ? Quy Hải phát hiện có chỗ nào đó không đúng.

Vừa nãy, lúc lưng mình tựa vào người Sư vân Phong, cơ thể Sư Vân Phong không phải giống như một chiếc giường mềm mại, dựa vào rất thoải mái sao? Bây giờ, ngực trước lại bị cái gì đó đâm vào, Quy Hải điều chỉnh lại chút bị trí, vẫn thấy dựa không thoải mái lắm.

Quy Hải bèn hơi dịch ra một chút, cúi đầu nhìn đó là cái gì, đồng thời nói: “ Đại Phong, trong ngực ngươi để cái gì vậy, dựa vào không dễ——chịu.”

Quy Hải cũng là đàn ông, nhìn thấy đường nét rõ ràng trên phần cơ thể dưới của Sư Vân Phong, cái thứ chếch chếch đó, tự nhiên hiểu rõ đó là cái gì. Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, Quy Hải chỉ đành nói nốt cho hết câu.

Sư Vân Phong ôm lấy Quy Hải không rời, mở mở miệng, ngập ngừng nói: “ Tiểu Hải, mùa xuân của ta tới rồi.”

Quy Hải lườm Sư Vân Phong, thoát ra cái ôm của Sư Vân Phong, đối mặt với Sư Vân Phong có chút xấu hổ, nhưng nếu quay lưng với Sư Vân Phong thì còn xấu hổ hơn. Trong lòng Quy Hải không khỏi mắng thầm: “ Mùa xuân của ta còn chưa có đến! Thế mà mùa xuân của phản diện đã đến rồi?!”

Sư Vân Phong cũng cực kì xấu hổ, y là một tên xử nam hai mươi tám tuổi, đối với cái hôn kịch liệt cùng đạo lữ thì cơ thể làm sao khống chế được. Nhưng nhìn thấy Quy Hải dựa vào không thoải mái, Sư Vân Phong bèn áp chế xuống, khống chế huyết mạch bình ổn lại. Chờ nó mềm xuống, Sư Vân Phong bèn duỗi tay ra để Quy Hải tiếp tục dựa vào mình, lại nói: “ Được rồi, tiểu Hải có thể ôm tiếp rồi, ta xin thể, lần này trong cái ôm sẽ không còn có cái gì nữa, tiểu Hải có thể ôm thoải mái hơn.”

Quy Hải cũng ngại không dựa vào nữa, tự mình đứng, chỉ chuyển đề tài: “ Phi kiếm sao lại dừng rồi, còn đi lĩnh vực Ma đế của ngươi không hả?”

Chuyển đề tài như thế nào, Quy Hải còn chưa chuẩn bị xong.

Đối mặt với người yêu ý, đều là xử nam huyết khí phương cương, không có cảm giác mới là không bình thường, Quy Hải cũng có thể hiểu được. Ngoài ra, bản thân Quy Hải cũng có chút cảm giác, chỉ là lúc hôn thì sự thỏa mãn chiếm phần nhiều, hơn nữa, bản năng của rùa thần đã bị áp chế sạch sẽ từ rất lâu trước kia rồi, lúc này sẽ không biểu hiện ra rõ ràng như Sư Vân Phong như vậy.

Quy Hải xuyên từ thời đại bùng nổ thông tin, bạn cùng phòng lại nhiều như vậy, dưới sự thôi thúc tò mò của thời niên thiếu, đã học được phương pháp mở rộng nhãn giới, cùng nhau xem mấy cái phim con heo của Nhật Bản không phải không có, thậm chí còn cùng bạn cùng phòng vừa xem phim vừa thẩm, so sánh lớn nhỏ. Cho nên Quy Hải nghĩ cũng rõ ràng, bản thân mình ngại ngùng không phải vì phản diện cứng với hắn, mà là vì Sư Vân Phong yêu hắn sâu đậm như vậy có phản ứng mà mình lại không giúp được gì.

Vừa mới nãy đồng ý kết thành bạn lữ với Sư Vân Phong, còn chưa nghĩ sâu đến như vậy. Từ xưa đến nay, kết hôn không phải đều phải động phòng sao? Nam nữ thì đơn giản nhưng nếu là nam nam thì phải làm như nào. Quy Hải chỉ nhìn thấy giáo trình dạy học nam nữ, không thể tiếp thụ việc mình giống như đàn bà dạng hai chân ra, hơn nữa hắn cũng không có hoa cúc, không có đường ruột, cho nên đây là không có khả năng; Ngoài ra, Quy Hải cũng vô pháp tưởng tượng, Ma đế Sư Vân Phong lãnh ngạo, cao cao tại thượng lại giống như một tên lưu manh, nhìn thế nào cũng thấy không giống. Cho nên mới chuyển đề tài.

Nếu cả hai bên đều không có khả năng, nhìn Sư Vân Phong dễ dàng nhanh chóng điều tức lại cái thứ đồ chơi đó của mình, Quy Hải thậm chí có chút suy nghĩ muốn chjay trốn, cứ cho là kết thành đạo lữ, thì cũng để Sư Vân Phong luyện công pháp đồng tử như hôm nay đi, nếu không được thì cứ giúp đỡ nhau tuốt cũng được.

Sư Vân Phong chỉ nghĩ rằng tiểu Hải nhà y xấu hổ, giống như trong lúc vô ý y tuốt của tiểu Hải nhà y một cái, khiến tiểu Hải xấu hổ chạy trốn vậy, không nghĩ tới tiểu Hải lại biết nghĩ xâu xa như vậy. Sư Vân Phong quyết định để cho tiểu Hải đang xấu hổ một chút không gian để thích ứng, dù sao, sau khi cử hành nghi thức kết thành bạn lữ, y cũng có thể dần dần thay đổi Quy Hải, có danh phận rồi là có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại này này nọ nọ khanh khanh ta ta; Dù sao thì chờ sau khi mùa xuân của tiểu Hải đến, y cũng không tin tiểu Hải sẽ không gần gũi với mình.

Cho nên, Sư Vân Phong cũng không cường ép muốn Quy Hải phải để mình ôm, bắt đầu tiếp tục thôi động kiếm Phá thiên, tiến về phía lĩnh vực Ma đế.

Lĩnh vực Ma đế, chính là chỗ giao giới giữa Ma vực và bức tường băng, vẫn còn tàn sát bừa bãi trong đám lôi điện kia. Tốc độ ngự kiếm của Sư Vân Phong rất nhanh, xông qua khỏi tất cả đám điện lưu và loạn lưu kia, dẫn Quy Hải bay vào trong lĩnh vực Ma giới.

Lĩnh vực Ma đế là một không gian cực lớn, diện tích còn lớn hơn cả Ma vực và Tiên giới cộng lại, linh khí nồng hậu, hiệu quả giống như Quy Hải đạt được ở trên giường trọng thủy vậy.

Quy Hải vừa được Sư Vân Phong dẫn vào, linh khí mới mẻ nồng hậu đến mức không tan bèn ập tới, chớp mắt Quy Hải thấy thân mình cực kì thoải mái, không khỏi nghĩ tới, chẳng trách ấn Ma đế thành đối tượng bị các Ma tu tranh giảnh, có thể đạt được không gian tu luyện như thế này để thăng cấp bản thân mình sao mà không đáng chứ.

Chỉ là không gian này hơi tối, có những cái cây phát ra ánh sáng màu lục, hoặc là linh thạch phát ra ánh sáng màu lam, còn có những lân hỏa phát ra ánh sáng u tím. Tổng thể đều u ám thâm trầm, giống như tình cảnh trong mấy bộ phim kinh dị vậy.

Sư Vân Phong có quyển chưởng khống lĩnh vực Ma đế, có thể tùy ý di động trong lĩnh vực. Sau khi tiến vào, Sư Vân Phong ôm lấy Quy Hải di động đến trung tâm lĩnh vực Ma đế, lấy ra ấn ngọc khắc hình rồng màu vàng kim chói mắt, ném ấn ngọc xuống. Ở giữa lĩnh vực Ma đế, có một thạch đài phát ra ánh sáng màu bạc, thạch đài này to bằng giường trọng thủy. Ấn ngọc vừa bị Sư Vân Phong ném xuống, thạch đài bèn tự động hút ấn ngọc vào.

Sư Vân phong vừa bố trí ấn Ma đế, vừa giải thích cho Quy Hải: “ Tiểu Hải, trước đó thực lực không đủ, sợ không bảo hộ được nên vẫn cứ giấu ngươi. Cửu chuyển huyền linh đan mà các Ma tu vẫn tranh giành chính là bị nương thân ta lấy. Mọi người đều cho rằng, nuốt Cửu chuyển huyền linh đan là có thể kích phát ấn Ma đế, nhưng bọn chúng không biết, thực ra, Cửu chuyển huyền linh đan, chính là Thăng Long đan.”

“ Thăng Long đan?” Cái này đời trước Quy Hải chưa từng được nghe qua, lúc này cũng không nhịn nổi có chút tò mò.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải chăm chú lắng nghe, bèn giải thích tiếp: “ Vị Ma đế đầu tiên thực ra chính là do thượng cổ thần long và Ma tu sinh ra, trên người có long huyết. Sau đó sau khi cột chống trời bị mất, sau khi Huyền Vũ đại đế dùng thân mình để cứu thế giới, thượng cổ thần long do làm mưa làm gió nên bị thiên đọa hủy diệt, vị Ma đế đầu tiên trên người  có huyết long kia cũng vì thế mà chết, chỉ dùng huyết long cửa mình chế thành một viên Thăng Long đan, để cho lĩnh vực của thượng cổ thần long có thể truyền thừa, đây chính là nguồn gốc của Cửu chuyển huyền linh đan. Ta hấp thu một bộ phận long huyết của Cửu chuyển huyền linh đan, cho nên có thể mở ra long cung, sử dụng một phần công năng của long cung. Nhưng mà, long cung cần phải để kẻ thần long thuần chủng như A Sơn kia thì mới có thể hoàn toàn mở ra cấm chế, chưởng khống lĩnh vực Ma đế thì lại không giống với long cung cần có huyết mạch được cải tạo là có thể mở ra.”

Quy Hải nghe xong mới hiểu ra, tại sao ấn Ma đế lại điêu khắc kim long.

“ Nương thân vốn dĩ muốn hấp thu tiêu hóa nó, uy lực của Cửu chuyển huyền linh đan lại quá cường đại, nương thân cũng nói qua, hồn phách của nàng không đủ, không thể hoàn toàn tiếp thu lực lượng cường đại này, cuối cùng không thừa nhận nổi mà bị nổ tung.” Sư Vân Phong lại nói tiếp.

Quy Hải vừa nghe Sư Vân Phong nói vừa quan sát sự thay đổi của ấn Ma đế. Thấy sau khi ấn Ma đế bị thạch đài hâp thu, thể tích của nó cũng trở nên to hơn, biến đến độ lớn vừa khớp với thạch đài. Ấn ngọc vừa biến lớn, kim long trên ấn ngọc cũng biến lớn, vảy vàng lóe lóe, răng nanh uy phong, thân thể khỏe khoắn hữu lực, móng vuốt sắc bén uy vũ, so với A Sơn còn uy nghiêm lẫm liệt hơn, ánh mắt của Quy Hải cứ thế bị con rồng vàng này hút qua, quan sát sự thay đổi của ấn Ma đế.

Sư Vân Phong tiếp tục giải thích: “ Vừa may, lúc đó nương thân hoài ta, có thể chuyển một phần Cửu chuyển huyền linh đan lên người ta, bị ta hấp thu. Nhưng cho dù như vậy thì, lực lượng tàn lưu của Cửu chuyển huyền linh đan vẫn phá nát thân thể nương thân, không chống đỡ được đến năm ta mười tám tuổi, nương thân đã không thể chịu được mà nổ tung….”

Giọng của Sư Vân Phong càng ngày càng thấp, cái chết của người thân có tính công kích rất lớn đôi với y, Sư Vân Phong chỉ đành đem tình cảm với nương thân này chuyển hóa thành động lực chém giết Ma quân, áp chế nó xuống, giấu nó đi, nhưng chưa bao giờ biến mất. Quy Hải nghe giọng của Sư Vân Phong không khỏi thu hồi ánh mắt đang nhìn ấn Ma đế chuyển về trên mặt Sư Vân Phong, nắm chặt lấy tay Sư Vân phong, an ủi y.

Sư Vân Phong cực kì suy sụp, hôn lên trán Quy Hải đang đứng cạnh một cái, cảm kích: “ Cũng may có ngươi bầu bạn với ta. Tiểu Hải, cảm ơn ngươi.”

Quy Hải nghe xong có chút xấu hổ.

Hắn hình như chưa làm cái gì cả, chỉ là trong thời gian Sư Vân Phong cần,được Bách Lý Bất Phàm đưa đến bên cạnh Sư Van phong mà thôi.

Lúc này, ấn Ma đế phát ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời, lại thu hút sự chú ý của Quy Hải qua bên kia.

Kim long kim quang vạn trượng, tương hợp với ánh sáng bạc rực rỡ của thạch đài, chiếu toàn bộ lĩnh vực Ma đế u ám sáng như ban ngày. Quy Hải dần dần thích ứng ánh sáng chói mắt, phát hiện ấn Ma đế đang ở trên thạch đài của đỉnh núi cao cao, trở thành một tiểu thái dương chiếu sáng.

Cả lĩnh vực Ma đế lúc này hiển hiện ra trước mắt Quy Hải. Núi cao đồng bằng, nước suối trong xanh, đồng cỏ xanh biecs, cây cối cao lớn dày đặc đơm hoa kết trái, khiến cho Quy Hải lâu không ăn uống có chút muốn đi hái ăn.

Sư Vân Phong tự hạo thưởng thức biểu tình tán thưởng của Quy Hải, nói: “ Tiểu Hải, lĩnh vực này lớn không?”

“ Lớn,” Quy Hải thành thật đáp: “ Còn lớn hơn cả Ma vực.”

Sư Vân Phong tiếp tục hỏi: “ Linh khí có đủ nồng đậm không?”

Quy Hải gật đầu: “ Rất nồng hậu, tu luyện có thể tăng gấp đôi.”

Sư Vân phong lại hỏi: “ Lĩnh vực này có vô số linh mạch, linh tuyền, linh quả, bây giờ đều là của ta hết……. Chẳng qua, tiểu Hải, ta là của ngươi. Tiểu Hải thích tu luyện ở đâu? Chúng ta làm một cái ổ ở đó.”

Quy Hải cảm động đối với sự hào phóng và chiếu cố của Sư Vân phong, nhón chân lên hôn vào mặt Sư Vân Phong thưởng một cái, bắt đầu quán sát cảnh sắc ở lĩnh vực Ma đế.

Nhìn thấy đâu đâu cũng là cảnh đẹp, Quy Hải bị hãm vào chứng khó lựa chọn.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải chọn mãi không xong, cười cười nói: “ Không cần chỉ chọn một cái, cả lĩnh vực đều là của tiểu Hải, chúng ta ở mỗi chỗ làm một cái tổ nhỏ là được rồi.”

Nói nói, Quy Hải bắt đầu não bổ ra tình cảnh mình và tiểu Hải nhà mình thân mật như này như nọ ở các nơi, cái thứ đồ chơi khiến tiểu Hải nhà y xấu hổ lại ngóc đầu lên. Sư Vân Phong khẽ nhăn mày, nhìn thấy tiểu Hải nhà y còn đang thưởng thức cảnh đẹp, không quan sát mìn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, âm thầm bình ổn lại, rồi lại răn đe bản thân, nếu như không muốn khiến cho tiểu Hải xấu hổ chjay mất thì mình phải nhẫn nại, kiên nhẫn chờ đến thời khắc thích hợp.

Ừ, nhưng đồng thời với sự nhẫn nại này Sư Vân Phong cũng cùng với Quy Hải cùng nhau quan sát vẻ đẹp của lĩnh vực Ma đế.

Lần đầu tiên của y và tiểu Hải nhất định phải ở một nơi tuyệt vời, để cho tiểu Hải nhà yv có một trải nghiệm tuyệt vời mới được.

Mà Quy Hải chỉ chú ý đến khuôn mặt nghiêm túc của Sư Vân Phong khi quan sát lĩnh vực mà không biết rằng Sư Vân Phong não bổ nhiều như vậy, còn nghĩ rằng Sư Vân Phong cũng đang suy nghĩ về việc xây dựng tổ nhỏ như thế nào.

Quy Hải đề xuất: “Đại Phong, ngươi nghĩ sao về Hải đế chi thành? Phong cảnh có đẹp không?”

Vừa mới tiến vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, Sư Vân Phong bèn thuận theo lời Quy Hải, không suy nghĩ, đồng ý vô điều kiện nói: “Rất đẹp, đẹp như long cung vậy, lấp lánh và đẹp đẽ, màu nước xanh biếc, đường hầm nhiều mà không hỗn loạn, ánh mắt của tiểu Hải thực tốt.”

Quay trở lại biển và hỏi: “Đại Phong, nhìn tanày, quần áo của ta trông đẹp chứ?”

Sư Van Phong nghe vậy, tận dụng cơ hội này quét nhìn tiểu Hải yêu dấu của mình từ đầu đến chân, rồi nhìn vào quần áo và nhân cơ hội chạm vào quần áo mà sờ mó Quy Hải, cuối cùng, y đánh giá: “Rất đẹp, quần áo rất tốt, vật liệu tuyệt vời, hoa văn phức tạp và khiến cho tiểu Hải lại càng ưa nhìn hơn. “

Quy Hải cười: “Haha, quá khen, quá khen, đại Phong, ngươi cũng cảm thấy rất đẹp vậy là tốt rồi. Thực ra, Hải đế chi thành và bộ quần áo này đều được A Sơn thiết kế đó.”

Cánh tay đang đặt ở eo Quy Hải của Sư Vân Phong phát đơ.

Quy Hải quan sát thấy, nhưng không có lưu ý, tiếp tục đề nghị: “Haha, Đại Phong không nghĩ đó là thiết kế của A Sơn sao? Thật ra, ta cũng không nghĩ ra, nhìn hắn trông giống như một đứa trẻ mà lajiu có thể thiết kế ra một Hải đế chi thành xinh đẹp như vậy, còn có thể làm ruy băng từ đầu, đến quần áo phức tạp, đến ủng. Không bằng chúng ta nhờ hắn thiết kế cho tổ nhỏ. Ánh mắt và tay nghề của A Sơn đều rất được.”

Sư Vân Phong nghe vậy, hít một hơi, ánh mắt triền miên nhìn Quy Hải trở nên lạnh lẽo, chỉ muốn xé toàn bộ quần áo do A Sơn thiết kế trên người Quy Hải xuống, xé từng cái từng cái một rồi đổi thành quần áo trước đó mình chuẩn bị đã lâu.