Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 4: Được chăn nuôi kiểu thứ nhất




( #Cá nướng, mày mau quay lại!#)


Nếu như đặt trước mặt Quy Hải là một cái đĩa được trang trí đẹp đẽ, bên trên là từng miếng cá đã được cắt lát đều tăm tắp, bên cạnh lại có wasabi để chấm ăn thì Quy Hải cũng sẽ không có ghét bỏ như hiện tại. Nhưng mà bây giờ, đặt trước mặt hắn là nguyên cả một con cá đang sống nhăn, há có thể đem cả vẩy cá, ruột cá cùng cái đống máu me đó nuốt hết xuống?

Mặc dù trong lòng nghĩ ghét bỏ nhưng từ con cá sống đó lại bay đến mùi cá tươi, khiến bụng Quy Hải lại càng trống rỗng, bản năng của rùa "tuôi muốn ăn thịt" đang không ngừng đấu tranh kịch liệt với suy nghĩ của người "không muốn ăn thịt sống" gần như khiến Quy Hải dao động.

Hôm nay là ngày đầu tiên gặp bà lão và thiếu niên mà lại bị họ phát hiện thân phận Thần thú của mình, mặc dù Quy Hải cũng cảm thấy trước mắt bản thân mình chẳng có tác dụng gì nhưng bà lão lại muốn nuôi dưỡng mình.

Như vậy cũng có nghĩa là nếu như mình đồng ý được nuôi vậy cũng có thể đề xuất một chút yêu cầu về thức ăn nhỉ. Ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng, nếu như lần đầu tiên ăn cá sống, bản thân mình sẽ biểu hiện ra là có thể ăn, vậy chẳng phải sau này mỗi ngày đều bị nhồi cá sống ư?

Nói không chừng, mình có thể nhân lúc bọn họ ngủ thì lén lút chạy trốn, sau đó tự mình kiếm thức ăn, không cần phải miễn cưỡng ăn vảy cá nữa.

Nếu như đói đến mức mà không nhịn được, thì Quy Hải phỏng chừng ngay cả đất sét cũng nuốt trôi được; nhưng mà bây giờ vẫn cứ tính là nhịn được, cho nên, Quy Hải quyết định trước tiên cứ cự tuyệt thức ăn đưa đến trước mặt này đã.
    Thiếu niên thấy Quy Hải kiên quyết không ăn, liền đem con cá bạc nhỏ bị gõ cho choáng váng đó về, rồi lại cầm lấy một con tôm sống vỏ mềm, đưa lưng con tôm đặt xuống cạnh miệng Quy Hải.
    Mùi thơm của thịt tôm giống như càng thơm hơn so với con cá bạc nhỏ kia. Bụng Quy Hải càng đói hơn, liền quay ngoắt đầu sang một bên.
Thiếu niên lại đưa con tôm để cạnh miệng Quy Hải, lời gọn ý đủ mà nói một chữ: "Ăn."
Trong giọng nói mang theo âm sắc khàn khàn mà thô lỗ, chỉ có một chữ "ăn" mà giống như từng mảnh dao cứa vào trong lỗ tai. Quy Hải cực kỳ ngạc nhiên, ngẩng đầu trông lên thiếu niên đang một mực chuyên chú nhìn mình chằm chằm, cánh môi khẽ mím, giống như đang tức giận, lại giống như tùy thời có thể dùng cánh tay quái lực "tay không vuốt nhẹ đã bóp nát cái vỏ trứng mà N năm mình mới húc ra một khe hở nhỏ tý" để dí chết mình.
Suy nghĩ không ăn thịt sống của Quy Hải cũng bắt đầu dao động, ngó ngó con tôm xanh tươi trước mặt, con tôm có vỏ mềm tươi ngon, thịt tôm tươi ngon, mặc dù trên lưng tôm vẫn còn một sợi xanh đen nhưng dưới uy áp của thiếu niên, so với con cá bạc nhỏ máu me be bét còn nguyên vảy vừa nãy thì có vẻ như ăn thịt tôm sống cũng không có gì khó khăn lắm.
Mùi vị con tôm cũng có vẻ như rất thơm, cái bụng đói suýt hỏng càng sắp không chống đỡ nổi. Nhưng mà, đối mặt với tiếng kêu thê thảm của cái bụng, dưới uy áp của thiếu niên, Quy Hải vẫn cứ kiên quyết không ăn thịt sống!

  ——Ít nhất thì đợi đến lúc sắp đói chết rồi hẵng nói.

Thiếu niên thấy Quy Hải cũng chẳng có hứng thú gì với tôm lại đi cầm ốc biển đem qua. Quy Hải nhìn theo cử động của thiếu niên, thầm nghĩ, thiếu niên này chẳng có nhẽ đem tất cả sinh vật trong biển đến cho hắn, ví dụ như sao biển nè, san hô nè, hải mã nè các kiểu, đều đem đến để cho hắn thử từng cái một?
Bà lão nhìn toàn bộ quá trình, chen miệng nói: "Hay là rùa con không biết ăn như thế nào? Giống như con lúc nhỏ vậy. Phong nhi, con làm mẫu một chút cho nó xem."
Thiếu niên gật gật đầu, đầu tiên là đem con ốc biển để cạnh miệng Quy Hải cho hắn nhìn, sau đó lại cầm trở lại, đem cả con ốc biển sống nhăn đó vào trong miệng, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống.

Nuốt xuống rồi.

Xuống rồi.

Rồi.

    "......" Quy Hải mặc nhiên câm nín, miệng mở há hốc.

Ăn dưa hấu không nhả hạt thì đã tính là cái gì, có bản lĩnh thì ăn ốc biển mà không nhả vỏ ra đi!

Sau khi thiếu niên nuốt hết con ốc biển còn nguyên vỏ kia xuống bụng, liền đem một con ốc biển khác nhét vào trong miệng Quy Hải, nói một câu: "Ngươi cũng ăn."

Quy Hải vội vàng ngậm miệng lại, đem đầu quay sang một bên.

Thiếu niên quay sang hỏi bà lão: "Nó vẫn không chịu ăn."

Bà lão che miệng cười, nói: "Đương nhiên rồi, đồ ăn còn to hơn cả cái đầu của rùa con, con nên____"
Lời nói đến đây bỗng dưng dừng lại, bà lão giơ tay ra hiệu với thiếu niên, giống như đang nghiêng tai nghe ngóng chuyện gì vậy. Trong sơn động bỗng dưng trở nên cực kỳ an tĩnh.

Ở ngoài sơn động thì không có yên tĩnh như vậy.

Qua một lúc, bà lão mới tiếp tục cười nói: "Lại có người đem lễ vật đến rồi, Phong nhi, con đi vào trong thuyền nướng cá, chờ ta buổi tối quay lại ăn cơm."

Bà lão nói xong, liền biến mất ở trước miệng sơn động. Thiếu niên cũng dùng lực lượng không nhìn thấy kia, đem tất cả cá tôm cua ốc trải sau lưng y, bản thân thì ôm lấy cả Quy Hải và cái gối ngọc mà Quy Hải đang bò ở trên, từ một con đường khác trong sơn động đi ra, tiến vào một ám thất.

Thiếu niên bỏ Quy Hải xuống, bắt đầu ở cái lò bên cạnh ám thất nhóm lửa nướng cá.

Nếu như không phải bà lão nói đây là thuyền, Quy Hải cũng không biết ám thất này chính là một chiếc thuyền. Ám thất kỳ thực là một phòng hình vuông, chỉ là bốn mặt đều dùng gỗ khảm, không có giường, chỉ có chiếc lò ở phía tây và hai chiếc bồ đoàn ở phía đông. Cũng chẳng có cửa sổ, nhưng khói khi nhóm lửa nướng cá lại tự mình tản đi, không có bị ngạt thở.

Tuy rằng như vậy, mùi cá nướng vẫn tản ra khắp bốn hướng trong ám thất, Quy Hải nuốt nuốt nước miếng vốn không tồn tại. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, cái cổ của mình đã duỗi dài ra, đầy khát vọng mà nhìn con cá giòn rụm thơm phức thiếu niên đang nướng. Quy Hải chỉ biết rằng bản thân mình sắp đói đến mức không nhịn nổi nữa rồi.

Để dời đi sự chú ý, Quy Hải cũng học theo bộ dạng bà lão, bắt đầu tỉ mỉ nghe ngóng, phân biệt từng loại âm thanh ở trên hải đảo, nghe nơi mà bà lão đi đến.

Ở một phía khác của hải đảo, Quy Hải nghe thấy, đầu tiên là âm thanh của các loại binh khí va chạm nhau, sau đó là tiếng mắng khe khẽ của mười mấy nam nhân, cuối cùng là âm thanh vang khắp hải đảo của một nam nhân.

"Bạch nhật Thần thâu Tuyết Y Tiên, biến mất đã 16 năm, vậy mà lại dám nghênh ngang xuất hiện ở trong hải vực của Sở Thiên bộ chúng ta? Vây khốn bọn ta cũng không có tác dụng! Sở trưởng lão đã biết tung tích của ngươi rồi. Mau mau xuất hiện ra đây, Sở trưởng lão chúng ta nói, chỉ cần ngươi thành khẩn giao ra Cửu Chuyển Huyền Linh Đan, ngài sẽ bảo toàn tính mệnh cho ngươi, ngay cả chuyện năm lần bốn lượt phá hoại linh mạch cũng có thể không truy cứu nữa!"

Đón tiếp là tiếng thiếu nữ cười trong trẻo của bà lão: "Dưới hải đảo chính là Lương sơn linh mạch, mà các ngươi vốn không tìm được ta, có bản lĩnh thì phá luôn dòng linh mạch này đi? Không, các ngươi sẽ không phá chết ta, ta mà chết, Cửu Chuyển Huyền Linh Đan sẽ không còn tăm tích nữa."

Lúc này, xuất hiện giọng của một nam nhân khác: "Tuyết Y Tiên tử, ngươi thoái ẩn 16 năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện chắc chắn có việc cần. Người ngay không nói vòng vo, ngươi muốn lấy thứ gì để trao đổi Cửu Chuyển Huyền Linh Đan."

Bà lão nói: "Được! Ta chỉ yêu cầu Sở Thanh Thu làm một việc."

"Mời nói, ta sẽ chuyển lời lại yêu cầu của Tuyết Y Tiên tử."

"Ta muốn Sở Thanh Thu trong vòng 10 ngày, đem tất cả thê thiếp lô đỉnh, ở trên biển trải đầy hồng trang đến cưới ta, Cửu đại Ma quân tống giá! Ta có thể dùng Tâm Ma Thệ Ngôn để thề, sau khi phu thê chúng ta giao bái, ta sẽ tự nói ra tăm tích của Cửu Chuyển Huyền Linh Đan!"
( Lô đỉnh: ở trong những truyện tu tiên thường có, lô đỉnh là những người- nam hoặc nữ- có thân thể thích hợp được dùng với mục đích thải âm bổ dương cho người tu luyện.
Hồng trang: trang phục màu đỏ.
Tống giá: đưa dâu về nhà chồng)

    "Tiên tử đã dùng Tâm Ma Thệ Ngôn để thề chúng ta đương nhiên tin tưởng tất cả sự thật mà Tiên tử nói. Nhưng mà Tiên Tử yêu cầu Cửu đại Ma quân tống giá, quả thực làm khó người quá, Cửu đại Ma quân mỗi người một phương, há có thể trong vòng 10 ngày mời tới?"

Bà lão cười ha ha, nói rằng: "Ai có Cửu Chuyển Huyền Linh Đan thì kẻ đó chính là truyền nhân của Ma đế. Tin tức này một khi phát ra, Cửu đại Ma quân kẻ nào mà không đến? Trong vòng 10 ngày, Sở Thanh Thu không làm được chuyện ta đã nói, thiếu đi một người, thiếu đi một Ma quân, ta liền đem theo Cửu Chuyển Huyền Linh Đan biến mất vĩnh viễn."

Bà lão vừa nói xong câu này, người đã tiến nhập vào trong ám thất, lông tóc vô tổn.

Bên ngoài giống như còn truyền đến âm thanh của vài nam nhân nghiêng ngả chạy mất.

Quy Hải thu lại lực nghe, lại nhìn lại vẻ ngoài của bà lão.

Bà lão vẫn là mặc y bào màu nâu, trên đầu đội một búi tóc trắng loạn, làn da khô rạn, hai má hốc hác, rõ ràng chính là một bà lão đi không nổi nữa, thật không hiểu nổi tại sao đám nam nhân kia có thể gọi bà lão bằng ngoại hiệu "Bạch nhật Thần thâu Tuyết Y Tiên" kia nữa.

Từ từ, xưng hô này hình như nghe hơi quen quen tai.

Nhưng mà, còn chưa đợi Quy Hải nhớ ra nội dung có liên quan về "Bạch nhật Thần thâu Tuyết Y tiên" trong "Bội Đức Thiên Tôn" thì công việc nướng cá của thiếu niên đã hoàn thành rồi, từng con cá được nướng vàng ruộm đặt trên đĩa, còn có hương vị ngọt ngào của nước mật.

Quy Hải ngửi thấy hương vị đó, không nén nổi dùng ánh mắt nhỏ xíu liếc liếc, rồi lại liếc liếc. Khi thiếu niên bỏ cá xuống đĩa đem tới thả xuống bàn, đầu óc của Quy Hải vẫn cứ di chuyển lắc lư theo cái đĩa.

Bà lão nhìn thấy cái dáng vẻ đó của Quy Hải thì cười "xì" một cái, ngồi vào bên cạnh cái bàn, đối diện với Quy Hải, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Nhìn thấy bà lão bắt đầu ăn, Quy Hải đã đói đến có chút choáng váng rồi.

    Thiếu niên cũng nhạy bén quan sát tình trạng của Quy Hải. Sau khi đặt cá nướng xuống, cầm lấy mai của Quy Hải, đặt Quy Hải lên chiếc bàn gỗ, lấy một con cá nướng đem đến bên miệng Quy Hải, nhả ra một chữ: "Ăn?"

"Ăn!!!!" Quy Hải muốn đáp lời y, nhưng mà trong yết hầu lại chỉ phát ra được một tiếng "ợ", Quy Hải cũng chẳng thèm để ý là không nói được nữa, chỉ kinh hỉ mà há to miệng, không nhịn nổi mà cắn một miếng cá thật lớn trước mặt.

Tính ra thì, thiếu niên người này vẫn siêu tốt, bản thân mình còn chưa ăn lại bón cho Quy Hải ăn trước.

Thịt cá nướng non mềm lại mang theo nước mật vào miệng, vị giác và hương vị đều cực kỳ tuyệt, nhưng mà, ĩ, thịt cá ngon miệng vừa nãy đi đâu mất rồi?

   Thiếu niên vẫn cứ bảo trì tư thế cầm cá không động đậy, bà lão dừng lại động tác đang ăn cá, nhẹ mở miệng Quy Hải ra, cười nói: "Ai da, sao lại nhè ra thế này rồi? Rùa con vẫn chưa mọc răng à?"

Quy Hải vốn dĩ cứ theo thói quen nhai nhai vài cái rồi mới nuốt xuống, nhưng mà, do miếng cá so với cái miệng của hắn mà nói thì thực sự quá to, Quy Hải lại chưa mọc răng để cắn, thế nên nhai nhai thế nào miếng cá mất tiêu rồi.

Thức ăn đến miệng đều mất hết rồi, Quy Hải rất ngượng ngùng, thấp đầu nghĩ muốn nuốt cái miếng cá vừa nãy mình không cẩn thận làm rớt kia, nhưng miếng cá kia lại bị thiếu niên cầm đi mất, cả con cá nướng vốn dĩ được đặt trước mặt mình cũng bị đem đi luôn.

    Thiếu niên đem cái miếng cá mình đã cắn qua đi làm cái gì chứ?

Không phải vì thấy mình nhả thịt cá nướng ra cho nên nghĩ rằng mình cũng không ăn thịt cá nướng chứ? Σ(°△°|||)︴?
# Cá nướng! Mày mau quay lại!#
Quy Hải ngóng theo miếng cá nướng mà thiếu niên cầm đi mà thèm nhỏ nước dãi.
Hết chương 4.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ăn cá:
Quy Hải: Cá không bỏ vảy hông ăn ˇ˰ˇ
Sư Vân Phong: Vậy ta đi bỏ vảy ngay lập tức
Quy Hải: Muốn cá nướng ˇ˰ˇ
Sư Vân Phong: Nướng nướng nướng!
Quy Hải: (^_^)Y
_______________