Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 21: Rùa con thật ngầu




Chương 21: Rùa con thật ngầu


Dịch: YZ


Beta: YZ



Lúc đó Sư Vân Phong lại vung kiếm lên chắn thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể điều động linh khí đến chắn một hai phần. Song uy lực của yêu thú kì Hợp thể lại vô cùng cường đại, Sư Vân Phong cơ hồ không trụ nổi, khi sơn cốc bị hủy diệt y cũng bị ngã xuống.



Hình dáng bị thiêu đen đó không phải bản thân Sư Vân Phong bị thiêu, mà là tro bụi của sơn cốc lúc Sư Vân Phong ngã xuống.



Sư Vân Phong đứng lên, cũng không quá chú ý đến hình tượng bản thân. Kiếm Phá Thiên bay vút lên, biến thành một làn ánh sáng xông tới chỗ con cự thú Nham thạch đang hoan hô kia!



Mà tất cả mọi người đang ở trên thuyền thấy Sư Vân Phong đứng dậy đều nhảy nhót hoan hô cổ vũ cho Sư Vân Phong.



Ngay cả Tề A Hổ khi thấy Sư Vân Phong xông đến công kích yêu thú cũng quên hết màn lúc đầu là ai khiến hắn ngã úp xuống đất mất hết mặt mũi, bản thân cũng không nhịn được mà rời khỏi thuyền gỗ, đạp sóng mà xông lên phía trước.



" Trưởng lão, ta tới giúp ngài!"


Khi Tề A Hổ thốt ra câu nói hào khí mười phần đó, hai thanh đao máu đó cũng bay ra từ tay Tề A Hổ, mang theo sức mạnh toàn phần của kì Phân Thần chém đến cự thú Dung Nham!



Cự thú Dung Nham có thể xưng là một con cự thú, đương nhiên là bởi vì thể hình của nó vô cùng to lớn, nếu nó đứng hai chân giống con người thì chân nó để ở đáy biển, đầu có thể lộ ra khỏi mặt nước. Lúc này, thấy Sư Vân Phong không bị thiêu chết, âm thanh hoan hô của cự thú biến thành gào thét, mở to cái mồm rộng, chuẩn bị sử dụng lửa cháy với uy lực cường đại hơn tiếp tục công kích!



Ầmmm!!!



Ngọn lửa nổ tung ầm vang từ miệng yêu thú xông ra, phát ra tia sáng còn chói mắt hơn ánh sáng mặt trời,trời đất trắng xóa một mảnh. Các đệ tử Tông Kiếm môn trên thuyền không khỏi nhắm lại hai mắt, Tề A Hổ đang đạp trên nước cũng không tránh khỏi ngừng một chút, bị chìm ngập trong hơi nước biển.



Mà hai thanh đao bay ra đó lại tăng thêm tốc độ, khi va chạm với làn da cứng chắc của yêu thú, còn chưa chạm đến lửa nóng bao quay yêu thú cả hai thanh đao cũng đã bị thiêu tan chảy.


Đệ tử Ngự Kiếm môn xôn xao, bọn họ vô cùng khẩn trương, ngay cả hai thanh đao của tiền bối Tề Khách khanh cũng bị tan chảy, vậy trưởng lão của bọn họ sẽ ra sao?



Lúc này, đối tượng công kích của cự thú Dung nham chỉ có Sư Vân Phong, tất cả lửa nóng của nó chỉ dùng để đối phó với một người, đem tất cả công kích tập trung lên người Sư Vân Phong!



Cho dù ánh lửa chưa tới nhưng Quy Hải vẫn cảm nhận được áp lực cực đại đè nặng của yêu thú kì Hợp thể.


Hắn bám chặt vạt áo của Sư Vân Phong, linh khí toàn thân điên cuồng vận chuyển, đặc biệt là linh khí băng trước đó đã ăn, đột nhiên bung ra ngoài, lưu chuyển ở những khe rãnh trên mai Quy Hải, dẫn đến từng trận mát lạnh, ngay cả Sư Vân Phong cũng cảm giác đến cái lạnh đó.


Tay phải Sư Vân Phong niệm kiếm quyết, vừa xuất ra một kiếm kinh thiên động địa, mặc cho việc thấy kiếm Phá Thiên không hề đâm được vào làn da yêu thú thì cũng không mảy may lo sợ kiếm Phá Thiên bị nhiệt độ cao thiêu hủy; tay còn lại cũng không quên sờ sờ mai Quy Hải, an ủi: " Đừng sợ, không sao, nội đan của cự thú Dung nham là vị đường đỏ, ta ăn qua rồi." ( Đến đoạn này t chỉ muốn chưởi tục, đờ mờ sao bé không nói sớm làm anh nhà sợ phát khiếp kìa =_=)



Quy Hải chớp chớp mắt không hiểu, nội đan vị đường đỏ với việc bảo hắn đừng sợ thì có liên quan gì, có phải bởi vì phản diện đã từng đối phó qua cự thú Dung nham nên lần này y cũng không sợ?



Nhưng băng ở trên mai Quy Hải là do phản ứng bản thân, ngay cả bản thân Quy Hải cũng không thể khống chế nổi.



Trong lúc nói chuyện, lửa nóng đã tới.



Quy Hải chỉ cảm thấy trong chớp mắt đó nhiệt độ không khí tăng cao, tất cả hơi nước lúc đó đều bị bốc hơi hết sạch, da thịt khô nóng vô cùng khó chịu. Nhưng lại sau một cái chớp mắt, mặc dù tai nghe thấy âm thanh nổ lớn ở bên ngoài, nhưng Quy Hải vẫn cảm nhận được sự mát mẻ, tưởng tượng bị biến thành rùa nướng trước đó không hề xảy ra.



Quy Hải mở mắt, quay đầu ra phía sau nhìn. Chỉ thấy ở trong không trung, có một đồ án lam bạc hình mai rùa, ngăn lại tất cả tia lửa khủng bố đó ở phía ngoài hòn đảo.



Cảnh tượng này, ngay cả bản thân Quy Hải cũng không ngờ tới.



Giống như con người khi ngón tay chạm phải lửa sẽ tự động rụt tay lại, mắt bị công kích sẽ tự động chớp vậy, lần này Quy Hải ngăn lại tất cả tia lửa bằng đồ án lam bạc, cũng là một loại bản năng khi thân thể đối phó với nguy hiểm.


Chỉ là, trước khi phát ra cái gọi là bản năng đối phó với nguy hiểm thì Quy Hải cũng không biết hóa ra mình lợi hại như vậy.


Tề A Hổ đang nổi trên mặt nước, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt miệng không khỏi há hốc, bất giác uống phải một ngụm nước biển; các đệ tử Ngự Kiếm môn ở trên thuyền gỗ không khỏi từng người kinh hô.



#Đồ án đó là cái gì! Mai rùa! Ngăn lại tất cả lửa nóng có thể tan chảy hai thanh đao đó rồi!#



#Wow! Rùa con thật là ngầu!#



# Không hổ là sủng vật của trưởng lão mà⊙▽⊙#



Ngay cả Sư Vân Phong cũng phát ra tiếng " Hửm", đưa Quy Hải nâng lên trước mặt, cẩn thận quan sát hắn, sau đó lại hôn Quy Hải một cái nói: " Mi đã bảo vệ được ta rồi, ta ___ rất cảm động."


Quy Hải không kịp đề phòng đã bị hôn cái trán: "......."


Phản diện sao không đánh quái nữa, hôn mình làm cái gì?



Quy Hải không biết rằng, trước khi hắn ngăn lại mọi khói lửa, quái đã bị Sư Vân Phong đánh chết rồi.



Kiếm Phá Thiên đâm vào từ miệng cự thú Dung nham, phát động kiếm khí cường lực, đâm xuyên đuôi yêu thú, phá tan nội đan của nó xuyên đến tận đáy biển, cự thú dung nham cũng ngã ầm.



Sư Vân Phong cảm động hôn bé rùa thân ái xong, mới duỗi tay lấy viên nội đan bạo liệt hỏa to bằng nắm tay, đưa đến bên miệng Quy Hải, nói: " Con yêu thú đã khiến mi phải chịu sợ hãi này đã bị ta giết, thử nội đan của nó xem sao?"



Quy Hải ngóng nhìn phía trên viên nội đan vẫn không ngừng phóng thích ra tia lửa, vậy mà lại có cảm giác có chút đói.



Nội đan của cự thú Dung nham to gần bằng nắm tay của Sư Vân Phong, Quy Hải không thể một hơi cắn hết được, mở miệng cũng chỉ có thể ăn được vài tia lửa phía trên nội đan. Tia lửa vào miệng có cảm giác tê tê cay nóng.



Không phải nói là vị đường đỏ sao?



Ý, không đúng, phản diện không phải nên an ủi một chút các đệ tử Ngự Kiếm môn sao? Sao lại trước con mắt trừng trừng của mọi người mà đường hoàng đi bón rùa con nhà mình trước vậy?



Sư Vân Phong thấy Quy Hải không ăn được hết cả viên nội đan, mở ra nắm tay đang cầm nội đan, vận khởi kiếm Phá Thiên đem nội đan chia ra. Đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô của thiếu nữ: " Chậm đã!"



Lấy tu vi của phản diện Sư Vân Phong mà lại không hề phát hiện ra thiếu nữ lên đảo lúc nào, không biết nàng ta từ đâu tới.



Sư Vân Phong nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu nữ mặc bạch y đứng trên hòn đảo đã bị thiêu cháy, động tác cắt nội đan không khỏi dừng lại.



Quy Hải tò mò quay đầu lại nhìn cũng không khỏi ngây người.



Thiếu nữ bạch y đó tướng mạo xinh đẹp có bảy phần tương tự với mẫu thân Sư Vân Phong, chỉ là có chút kiều mị hơn.



Chẳng trách Sư Vân Phong lại dừng lại động tác.


Chỉ nghe thấy thiếu nữ bạch y đó nói: " Ngươi có biết chủng loại của thần quy trong tay ngươi không? Cho nó ăn nội đan của cự thú Dung nham là đang hại nó đó!"



Hết chương 21.