Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 11: @ω@ Người không bằng rùa hệ liệt 2




( @ω@ Phản diện thợt tỉ mỉ)


Trên chiếc bàn gỗ có hai mươi món ăn.  Quy Hải được đặt đối diện đĩa tôm hùm xào tỏi và tôm xào rau hẹ.


Trên chiếc đĩa sứ trắng bên trái trước mặt Quy Hải là tôm hùm xào tỏi, màu vàng ươm của tỏi phi điểm xuyết bên ngoài vỏ tôm màu đỏ tươi, mùi thơm của tỏi hấp dẫn Quy Hải, bên phải là tôm xào rau hẹ, màu xanh thẫm của rau hòa quyện với màu đỏ của tôm, là hương vị mà Quy Hải chưa từng nếm qua.



njawx2mxxzqwma tom-xao-bong-he-la-mieng-ngon-com


    Duyệt qua hai đĩa tôm, nhìn ra xa một chút còn có thịt cua sốt tương, cá nướng nước mật, lại còn có cả canh rắn nước tươi ngon mĩ vị, thịt nướng bì giòn thịt mềm vân vân và vân vân, chỉ nhìn thôi cũng đói rã cả người. Huống chi là đối với tên Quy Hải trước mặt đã đói đến N năm mới chỉ được ăn qua hai mươi sợi thịt cá nướng, Quy Hải nhịn được ư?



f1efe357ebbc440186af477b4937b9a7 11ce73998fbg214


   Sư Vân Phong có thể dẫn rùa cưng của mình đến đây đương nhiên là bởi vì đây là cửa hiệu nổi tiếng về yến hội của Ma tu thành Đại Đồng, có những mĩ thực khiến người ta khen ngợi nhất, khiến Sư Vân Phong đã đến rồi còn muốn đến thêm lần nữa. Sau sự thu xếp của Liên A Nhất và Liên A Nhị, tất cả thức ăn đều dùng những nguyên liệu tốt nhất, là những tác phẩm trải qua sự bào chế tỉ mỉ.


Ngoài ra, thành Đại Đồng trên hải đảo thực phẩm chủ yếu là hải sản. Không giống với hải sản của phàm nhân, tất cả những thực phẩm ở đây không chỉ là những thực phẩm phổ thông, mà là những linh vật trong vô ý mà tu luyện đã hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.



Vì vậy, trong hải sản cũng có thể bao hàm linh khí. Cửa tiệm sẽ phối hợp linh thảo đặc sản cùng phương pháp nấu nướng bí mật, đem linh khí vốn có trong hải sản giữ lại trong món ăn, đồng thời cũng thoả mãn nhu cầu ăn uống của tu hành giả, còn có thể khiến các khách nhân thông qua việc "ăn" mà hấp thu những linh khí cần thiết. Đương nhiên, vì để các khách nhân cảm nhận được việc "ăn" có giá trị, như vậy, linh khí đã ăn rồi, nhất định phải nhiều hơn linh khí mà bình thường các khách nhân hấp thụ trong lúc tu luyện mới được.


    Liên A Nhất và Liên A nhị nhìn hơn hai mươi món mĩ vị, đều là những thực phẩm bao hàm linh khí, trong lòng hướng về chúng, bởi vì nếu bọn họ có thể ăn một miếng, đã có thể tương đương với tu luyện một tháng. Tuy nhiên Sư Vân Phong không cho phép bọn họ hầu hạ bên cạnh, nhưng cũng cảm thấy Sư Vân Phong có thể gọi nhiều thức ăn như vậy, nhất định là người giàu có hào sảng, cho rằng quyết định đi theo Sư Vân Phong lần này hoàn toàn chính xác. Nếu như Sư Vân Phong có thể thưởng cho bọn họ một miếng thức ăn thừa cũng đã quá mãn nguyện rồi.


   Ma tu mạnh ai nấy làm ,quan niệm sư đồ mỏng manh, phương pháp tu luyện, linh đan..v..v.. các tài nguyên khác đều dựa vào bản thân tự đánh đổi. Ma tu có tu vi thấp, nếu như muốn tăng lên một bậc, đều phải đi theo những Ma tu có tu vi cao, đồng hành cùng hắn. Vì vậy, Liên A Nhất và Liên A Nhị khi thấy Sư Vân Phong là trưởng lão có tu vi cao nhất trong các Khanh khách liền lập tức thay đổi thái độ, khẩn cầu đổi lấy tài nguyên tu luyện, dù có ăn thức ăn thừa cũng không sao cả.


    Nhưng mà, bọn họ dù cho là một miếng thức ăn thừa cũng không có.


Bởi vì Quy Hải ăn không hết cái nào thì đều bị Sư Vân Phong ăn sạch.



Mặc dù Quy Hải vì giận dỗi mà nằm không động đậy, nhưng những món ăn đầy bàn kia lại đều toả ra những hương vị vô cùng mê người, khi mà màu sắc và mùi vị của từng món ăn xông vào khoang mũi, Quy Hải luôn cho rằng mình không dễ dàng bị dụ dỗ lúc này cả cái dạ dày giống như đang hò hét: " Bò đi đi, lấp đầy cái tôi sống lại đầy anh dũng và hi sinh này đi!"



Mới bò đi qua đã có người bón, cần gì phải dỗi nữa.


Cho nên, thực sự thì, luyện tập bò một chút cũng không sao cả.
  
    Có thể chì bởi vì đã từng có kinh nghiệm bị coi như sủng vật mà chăm sóc, cũng giống như Quy Hải vẫn luôn khuyết thiếu sự quan tâm bao bọc của người thân, bỗng nhiên được bù đắp một cách đầy đủ như thế này, cho nên Quy Hải mới có thể có tính khí giống trẻ con, muốn nhiều hơn nữa.


    Trong lòng Quy Hải bỗng giật mình một cái, hắn vừa mới giận dỗi nằm xuống, không phải là làm nũng với Sư Vân Phong chứ.... nhỉ?


Ngay cả bò cũng không chịu, không phải đợi Sư Vân Phong đến bón hắn chắc?



Không, hắn không có làm nũng mà! Không cần để ý đến lời nói của Sư Vân Phong, sơn hào hải vị đầy bàn kia, phát huy tinh thần tốt đẹp tự lực cánh sinh, tự mình bò đi qua ăn là được.


    Nhưng Quy Hải nghĩ xong rồi, vẫn chưa có động tác gì thì Sư Vân Phong đã động rồi.


   Lúc Sư Vân Phong vừa mới đặt Quy Hải xuống đã thấy hắn nằm dài ra không động đậy, cho rằng Quy Hải ngay cả thức ăn cũng không có hứng thú, cực kì lo lắng: " Sao lại nằm ra rồi, không bị đói hỏng rồi đấy chứ?"



Nói xong, không đợi Quy Hải kịp có bất cứ phản ứng nào, kiếm Phá Thiên đã bị rút ra, thu ngắn lại nhỏ như que tăm, sau đó cực kì nhanh mà lấy tôm nhỏ ở đĩa trước mặt Quy Hải mà bóc vỏ!



Cái tốc độ khủng khiếp mà Sư Vân Phong dùng để bóc vỏ tôm đó nhanh như thế nào?


Giống như chớp mắt một cái, đúng, chính là nhanh như vậy đó.



Bởi vì, Quy Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có thể có một người dùng kiếm để lóc vỏ tôm. Cho nên, Quy Hải liền chớp chớp mắt, ý đồ nhìn rõ hơn một chút.



Ai biết được, một cái chớp mắt còn chưa đến nửa giây, cả đĩa tôm đều được bóc hết vỏ, vỏ tôm được bóc dồn lại ở bên cạnh thành một ngọn núi nhỏ, trong đĩa đều là thịt tôm đã bóc, lại còn được cắt thành nhiều miếng nhỏ một cách tỉ mỉ, để Quy Hải bé nhỏ có thể dễ dàng nuốt xuống.


   Phản diện quả thật có chỗ lợi hại của phản diện, dùng kiếm Phá Thiên xuất thần nhập hóa như vậy, lại có thể trong vòng cái chợp mắt mà bắt vỏ tôm và cắt nhỏ!


   Phản diện thật là tỉ mỉ.


   Nếu tôm đã bóc vỏ xong, vậy tiếp theo, Quy Hải không cần phải bò qua nữa, có thể hạnh phúc mà chờ ăn rồi.


    Sau khi Sư Vân Phong bóc xong vỏ tôm, thấy cặp mắt nhỏ của Quy Hải ngóng trông, thu hồi kiếm lại, cũng không cầm đũa, dùng ngón tay véo một ít thịt tôm, cũng không chấm nước tương, đưa đến bên miệng Quy Hải. Quy Hải cũng không quá để ý, đã đói quá rồi, từ tay Sư Vân Phong mà nuốt thịt tôm xuống.


   Thịt tôm quả thực là tươi non ngon miệng! Không mặn không cay, lại còn có vị tỏi hòa quyện với thịt tôm ngon ngọt, thoáng cái đã thỏa mãn rồi. Giây phút mà nuốt thịt tôm xuống đến cổ họng, còn có một cỗ linh khí cùng lúc đi xuống, tiến vào kinh mạch, nội tạng, bắp thịt và cả cái mai rùa của Quy Hải khiến cho Quy Hải cả người cực kì thoải mái, lại cảm thấy lực lượng tập hợp lại. Quy Hải không nghĩ rằng thực phẩm còn có tác dụng này, sau khi ăn một miếng lại duỗi cổ chờ Sư Vân phong tiếp tục bón.


   Mà Sư Vân Phong không được Quy Hải cắn vào tay, lại giống như có chút thất vọng, lại véo lấy một ít thịt, chấm chấm chút tương mới bón Quy Hải.


    Cho nhiều tỏi vào thì mùi tỏi nồng hơn ăn lại ngon hơn. Quy Hải vô cùng vui vẻ.  Mà Sư Vân Phong cũng tỏ ra cực kì vui vẻ. nghe thấy chút ý cười trong giọng nói của Sư Vân Phong: "Mi thích ta bón ăn phải không? Không bón không chịu ăn."


   Quy Hải: "...." Phản diện ngươi nghĩ nhiều qua rồi, hắn mới không như vậy nhé.


Sư Vân Phong lại nói: " Ta cũng thích bón mi.


( Xuyên thư) Tại hạ nuôi một con thần." ( Tớ cũng chẳng biết tác giả chêm câu này vào có ý gì =_=)


Quy Hải: " ..." Được rồi, đây là chuyện tốt, tự mình bóc tôm chắc chắn rất phí sức.


   Sư Vân Phong quả nhiên cực kì thích bón hắn, tiếp theo, khi Quy Hải nếm qua mấy miếng tôm, Sư Vân Phong lại tiếp tục biểu diễn công pháp dùng kiếm tước cua cắt cá bỏ xương, bón hắn từng miếng từng miếng một, bản thân mình còn chưa ăn, đã bón Quy Hải thử qua hết 20 món ăn kia.


    Quy Hải cũng không nghĩ qua, bản thân mình có thể ăn nhiều như vậy, rõ ràng bản thân còn chưa to bằng ngón tay cái của Sư Vân Phong, diện tích cũng không quá lớn mới đúng. Quy Hải cũng giống như ăn mãi mà không no vậy, cảm giác dạ dày  vẫn còn trống rỗng có thể nhét thêm cả một cái vũ trụ vậy.


Vì cảm thấy vẫn còn đói, Quy Hải cứ thế duỗi dài cổ ra chờ. Mà Sư Vân Phong thấy cái dáng vẻ này của Quy Hải, cũng thuận theo ý hắn tiếp tục bón Quy Hải từng miếng từng miếng một, hưởng thụ lạc thú bón rùa nhỏ.



Ai biết mới giây trước Quy Hải vẫn cảm thấy mình có thể ăn, sau đó ăn thêm một miếng nhỏ, Quy Hải lại ăn đến no, bụng chướng đến khó chịu, đợi Sư Vân Phong lại đem miếng cá đã cắt nhỏ đến bên miệng thì Quy Hải lại chỉ có thể phiền muộn mà lật người, cái chân mập mạp xoa xoa bụng, ý đồ an ủi một chút cái dạ dày đang chướng đau.



Nơi bụng bỗng cảm nhận được một cỗ linh khí ấm áp, hóa ra Sư Vân Phong duỗi ngón tay phải ra giúp Quy Hải xoa xoa bụng. Khi linh khí của Sư Vân Phong tiến nhập, bụng của Quy Hải tạm thời dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác chướng bụng đã giảm bớt. Quy Hải cảm kích mà nhìn Sư Vân Phong thì phát hiện ra _____



   Sư Vân Phong cười.


   Quy Hải vẫn luôn đi theo Sư Vân Phong, hầu như không nhìn thấy y cười qua. Sư Vân Phong vốn dĩ có khuôn mặt lạnh lùng, giống như cả thế giới thiếu mạng y vậy, không giận mà uy, mặc dù dung mạo anh tuấn, nhưng cũng khiến người ta kính từ xa. Nhưng bây giờ, khóe mắt y thể hiện sự ôn hòa rất nhiều, khóe miệng khẽ cong khuôn mặt bỗng chốc bừng sáng, băng lạnh bị xua tan.



Thời xưa có dùng trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa để hình dung mĩ nhân. Mà thời khắc tươi cười này của Sư Vân Phong hiển hiện cực kì ôn hòa, nếu như để tôm nhỏ nhìn thấy, chỉ sợ là không cần Sư Vân Phong tự mình bóc vỏ, tôm nhỏ cũng vui lòng mà đưa đến tận cửa cho Sư Vân Phong ăn sạch.
  


Dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng Quy Hải vẫn biết nụ cười lúc này của Sư Vân Phong là thuộc về nụ cười giễu; Mà đối tượng cười giễu, chính là Quy Hải hắn.
 


Có cái gì chế giễu chứ, không phải là chỉ chưa làm rùa bao giờ, không cẩn thận ăn quá no thôi sao? Lại còn cười hắn, thật là không có lương tâm.


   Nghĩ đến bản thân mình thế mà lại bị một thiếu niên chưa trưởng thành cười giễu, Quy Hải ủ rũ cụp đuôi, tự cảm thấy mất mặt, đưa bụng với mai cho Sư Vân Phong giúp nặn nặn, bốn chân tê liệt, đầu và đuôi cũng tê liệt nốt, nằm dài ra hình chữ đại, tính toán giả chết.


Sư Vân Phong thấy vậy, xác định Quy Hải không có no chết, dùng ngón tay gãi gãi phần bụng Quy Hải, độ cong khóe miệng càng cong hơn.


Quy Hải hoãn một lát thì thấy cũng đã ổn hơn. Lúc này, ngón tay Sư Vân Phong ngừng gãi hắn, ngừng trong chớp mắt. Không phải vì biết Quy Hải đã ổn hơn mà vì biết dưới núi có người tới.


    Liên A Nhất và Liên A Nhị ở phía xa xa cung kính bẩm báo: " Bẩm báo Sư trưởng lão, đệ tử đích truyền của Băng Lan ma quân – Băng Vận Tiên tử đến bái phỏng."


Quy Hải nghe cong, lật mình một cái, sửa thành nằm dài trên bàn gỗ, tập trung nhìn phía Liên A Nhất và Liên A Nhị, nghĩ nếu như lát nữa tình thế không ổn, vậy hắn có nên chạy hay không.


   Phải biết rằng, phản diện chỉ dùng một kiếm đã chém chết sư phụ người ta, ngay cả thi cốt cũng không để.



Quy Hải lại ngóng mắt nhìn Sư Vân Phong, phát hiện ý cười của y biến mất, biểu tình lại trở nên nghiêm túc và ngưng trọng, khiến Quy Hải lại thêm chờ đợi, cho rằng sự việc trở nên nghiêm trọng.


   Sau đó, Sư Vân Phong cả mặt không vui, chỉ vì hứng thú gãi rùa con của y bị đánh gãy.



Hết chương 11.