Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 36




Nó từ từ đưa con dao sát người hắn, ngay lúc này hắn quay người lại khiến nó giật mình và thu nhanh con dao lại, sau khi bình tĩnh nó tiếp tục đưa lại gần hơn, nó rất muốn đâm nhưng tại sao lại không thể?

-Nhi, anh yêu em -Hắn nói mớ nhưng cũng đủ để nó đỏ hết mặt, quái gì thế này?

Nó đặt con dao xuống, nó không thể giết hắn, không thể được.... Nó mỉm cười nhìn khuôn mặt của hắn khi ngủ rồi bước ra. Nó nhanh chóng leo lên chiếc BMW và phóng nhanh đi đâu đó.

---------*---

Sáng ra, hắn tỉnh dậy và nó đang nằm đó, nhưng hình như có điều gì đó khang khác, sao khuôn mặt của nó lại trầy xước vậy nè?

Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nó,vô tình trúng vết xước khiến nó đau, la lên:

-Đau

Dù la vậy nhưng nó vẫn lười biếng nhắm tịt mắt ngủ ngon lành.

-Em bị sao thế này? -Hắn lo lắng.

Reng reng reng -Tiếng chuông báo thức vang lên khiến nó giật mình tỉnh dậy, đôi mắt thâm quầng.

-Vợ iu dậy rồi -Hắn giả giọng trẻ con.

-Em mệt lắm -Nó đẩy vòng tay của hắn ra

-Nhưng anh đói -Hắn nũng nịu

-Anh tự nấu ăn đi -Nó hơi cau mày.

-Anh thích vợ nấu cơ -Hắn khẽ cười

-Ừ, lát ngủ xong đã -Nó nằm xuống, trùm mền lại.

-Anh muốn vợ nấu ngay bây gìơ cơ -Hắn lắc lắc cánh tay của nó.

-IM ĐI, SAO MÀ NHÂY THẾ? KHÔNG CHO TAO NGỦ ĐƯỢC À, MÀY BIẾN -Nó đã thực sự nổi điên rồi.

Hắn ngậm ngùi bước ra khỏi cửa. Nó bực mình trùm kín chăn lại.

Hắn ngậm ngụi bước xuống, tự xử vậy.......

Khoảng 30' sau, nó tỉnh dậy, dụi dụi mắt rồi vươn vai, làm vscn và bước xuống.

[Đánh mất -Karik ft. Addy Trần]

Chuông điện thoại nó vang lên, là “người đó” gọi, nó vội tắt máy. Đầu dây bên kia bực bội rồi tắt máy và gọi lại, cuộc gọi lần này nó bắt máy.

-Alo -Nó lạnh lùng lên tiếng

-Sao mày không bắt máy cuộc gọi của tao?

-Ưm, do lúc nãy đánh rơi điện thoại, chưa kịp bắt máy thif ba đã tắt rồi -Nó tìm đại một lí do.

-Thôi, bỏ qua đi, 5h chiều nay mày đưa hắn đến nhà hoang, nếu không tao sẽ đến và giết hắn trước mặt máy

-...... -No chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

Nó sợ hãi, đêm qua nó đã qua nhà người đó và kể rằng nó không thể giết hắn, nó có cảm giác như nó và hắn đã quen biết nhau từ lâu ngay khi gặp mặt, với lại một số biểu hiện bất thường khi gặp hắn, cũng bởi vì vậy mà nó bị đánh và một số vết trày xước xuất hiện trên mặt.

Nó bước xuống cầu thang, khẽ cười với hắn.

-Em đi sieu thị mua đồ ăn để làm bữa trưa nha, anh ở nhà đợi

-Cho anh đi với dù sao cũng không bận gì -Hắn cười.

-Ừm, vậy cũng được -Nó gật đầu.

Hắn và nó đang trên đường đến siêu thị, vì siêu thị cũng khá gần nên đi bộ, từ đằng sau có hai bóng người chạy lại.