Rồng và Sóc

Chương 20




Nói sao thì nói cũng từng là người yêu, tuy rằng không lâu lắm nhưng so với mấy người khác thì cũng đã gọi là lâu rồi, Bằng Sơn nắm trong tay thói quen sống của cậu. Anh đưa cậu ra xe, lúc này trời đã về chiều rồi, buổi tiệc đúng lâu hết sức.

Nguyên Hạ cầm điện thoại nhắn cho hắn dòng tin để hắn đừng chờ mình về ăn tối, cũng sợ hắn buồn cậu lại nhắn cho bé Thỏ chạy qua chọc cho vui nhưng đợi hoài không thấy nhỏ rep buồn lòng không biết làm sao.

Bằng Sơn thấy mặt cậu, cười hỏi: "Sao vậy? Nhớ người ta sao?"

"Nhớ gì, nhắn tin cho em gái nhưng không thấy trả lời." Cậu cất điện thoại đi, mò tay vào hộp xe tìm bánh kẹo nhưng tìm mãi không thấy.

"Tôi lâu rồi không để đồ ăn vào đó, cũng không có ai ăn." Bằng Sơn nói, tay lấy một cái túi để ở ghế sau đưa cho cậu, "Hồi nảy tôi nhờ tiếp tân mua, mấy thứ em thích."


Nguyên Hạ nhìn anh ta cười không biết làm sao đành thở dài một hơi, mở túi giấy ra, toàn là bánh kẹo cậu thích ăn. Anh ta vẫn còn nhớ sở thích của cậu, nghĩ cũng đúng cái thời hai người con quen nhau cậu chỉ là đứa con nít cáu gắt tối ngày chạy đi tìm chết. Cậu còn nhớ khi đó cậu vẫn còn tham gia đội lính đánh thuê của anh hai, khi đó nhận một nhiệm vụ bảo vệ một người, cậu và một chị nữa bay đến thành phố xa xôi cách nửa vòng trái đất.

Khi đó hai người gặp nhau.

Bằng Sơn có một công ti giải trí rất lớn nhưng gia tộc anh là một gia tộc tồn tại hơn mấy trăm năm. Nhớ khi đó anh ta chọc giận một người mà kẻ đó thề sẽ gϊếŧ chết anh, cũng bởi thế ngoại trừ vệ sĩ anh còn đích thân liên lạc với tổ chức lính đánh thuê mua mạng cho mình.

Nguyên Hạ năm đó chỉ mới gần 20 tuổi mà thôi, cậu còn nhỏ, ít ra trong mắt mọi người cậu chỉ là một thằng nhóc có gương mặt dể nhìn.


Mà anh, Bằng Sơn năm đó đã là một người thanh niên có tiền có quyền được bao người chào đón.

Thật ra ngày đầu hai người gặp gỡ cũng chẳng đẹp lắm.

Trong mắt anh thì cậu được mướn đến để giữ mạng cho mình, nói thật ra thì cậu cũng khác gì tấm khiên bằng thịt cho anh đâu. Bằng Sơn chảnh chó tối ngày hất mặt lên cho cao đi gây sự tứ phương chẳng sợ người ta nả đạn vào người, Nguyên Hạ nhiều lúc nổi điên kéo anh ra khỏi đám người chuẩn bị xông đến cấu xé đem anh quăn cho chó. Vài lần phải vừa kéo vừa đánh một đống người, vừa chạy thục mạng.

Âu cũng nhờ thế hai người mới nói chuyện với nhau, rồi thân thiết từ khi nào.

Hơn 4 tháng làm bảo mẫu, cũng là lần làm nhiệm vụ này cũng kết thúc cuộc đời làm kẻ bán mạng vì tiền như cậu.

Hay cũng có thể nói do Bằng Sơn, cậu mới rút chân khỏi nơi đó.


Nguyên Hạ là một kẻ mắc bệnh tâm lí nhẹ, cậu mắc chứng thiếu cảm giác an toàn, chắc cũng bởi thế sau khi chia tay với Minh Quang cậu liền tìm cho mình một nơi để kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim để quên đi cái trống vắng nơi đó. Cuối cùng cậu tìm được một nơi an toàn để mình ngã lưng, cậu ban đầu còn cho rằng Bằng Sơn thật sự là một tổ ấm đủ để ủ trái tim cậu vào nó.

Nhưng cậu sai rồi, anh vẫn không đủ để cậu yên tâm khi ở cạnh.

Quen nhau gần hai năm nhưng cậu vẫn quyết định chia tay. Thật ra cũng không hẳn là do cậu mà là bởi một phần tại anh. Anh chưa cho cậu một cảm giác an toàn tuyệt đối, ở với nhau ngoại trừ bị trách móc về mấy vấn đề vặt vãnh như hút thuốc rồi uống rượu bia say xỉn, anh hầu như buông thả cậu.

Điều này làm cậu lo lắng.

Một kẻ tối ngày lo âu như cậu chỉ muốn một người nào đó có thể ôm cậu mỗi ngày, đi đâu cũng ôm, cho dù tới nơi nào cũng nắm chặt tay cậu. Có lẽ cách ứng xử của cậu làm người ta cho rằng cậu muốn buông xỏa, ghét bị ép buộc kiểm soát nhưng thật ra ở đâu đó cậu đang chờ đợi người kềm cập mình mỗi lúc mỗi giây.
Cũng bởi thế cậu tìm cho bản thân nhiều tình nhân, người yêu mặc kệ già trẻ nam nữ chỉ cần một người nào đó thỏa mãn dược trái tim đơn côi của cậu là được.

Nhưng đến lúc này vẫn chưa được, tìm chưa ra.

Nguyên Hạ giống một con vịt bơi giữa biển nước mênh mông chưa tìm ra bờ bến để chạy về ổ. Đôi lúc, ôm người khác nhưng đáy lòng vẫn khao khác mãnh liệt một cái gì đó xa xôi.

Nhìn về phía xa, cậu cảm giác điện thoại mình reo lên liên tục, Bằng Sơn cũng nghe thấy, anh ra hiệu cậu cứ nghe còn bản thân ngoan ngoãn im lặng.

Nguyên Hạ mở máy, là Rồng ngố.

"Alo, tôi nghe." Cậu ê a nói.

Thiên Long bên kia giọng dường như có chút giận dữ nhưng nén lại tâm tình, hắn nói: "Em đi đâu?"

Nguyên Hạ nheo mày, cậu quay sang chỗ khác gặng hỏi: "Hả? Tôi đi ăn với bạn, tôi nhắn với anh rồi mà?"
Bên đầu dây, Thiên Long bóp muốn nát cái máy tính bản, hắn gầm gừ tức muốn rợn mắt quát lớn: "Em đi với cái tên gọi là Chủ tịch Bằng Sơn đúng không?"

Chả hiểu cái gì, Nguyên Hạ đành hỏi lại: "Anh lại làm sao?"

Thiên Long nghiến răng đáp" "Trên báo...hình em đầy trên báo kìa. Em với anh ta là vậy sao?"

Nguyên Hạ nói: "Là cái gì chứ? Anh nói cái quái gì?"

Thiên Long chịu không nổi nữa, nén cái máy tính bản xuống giường, dậm chân bịt bịt, lớn giọng trách móc: "Người ta nói em với anh ta là tình nhân, là tình nhân đó."

Cậu bật cười đáp: "Báo viết tào lao cũng xem."

Nghe thế nhưng hắn vẫn hoài nghi lắm: "Em không phải vậy sao?"

Nguyên Hạ cười cợt: "Hứ, tôi có bao nhiêu người yêu cũ anh không biết sao? Tìm bậy tìm bạ viết cũng được."

Hắn ngồi xuống bàn nhìn ra phía ngoài xa, ngẫm lại câu nói của cậu cũng thấy đúng. Cậu có bao nhiêu tình nhân cũ hắn còn thấy lạ sao. Cũng tại hôn qua hai người ứ ừ làm hắn sinh ra cảm giác hận thù cực kì khi nhìn tấm ảnh người ta đăng trên mặt báo. Lòng thấy sót xa cho mình, còn thấy chua lè không chịu nổi.
Vì vậy hắn mới gọi chất vấn cậu.

Thiên Long dựa lưng trên ghế như con mèo nhỏ đáng thương, hắn thầm thì bên điện thoại: "Nhưng... em về được không?"

Cậu dường như nghe được cái gì đó nhưng nhỏ quá, hỏi lại: "Cái gì?"

"Tôi tim tôi đau, em về đi, được không?"

Nguyên Hạ không biết vì sao lại nhớ đến cái mặt đáng ghét của hắn tuy biết thật ra hắn đang làm trò nhưng tổng thể hắn vẫn muốn cậu về. Nguyên Hạ thật ra cũng không biết bản thân đang muốn cái gì, cậu đột nhiên muốn về với hắn nhưng rồi lại không. Nhìn qua Bằng Sơn đang lái xe rất chăm chú, giống như anh thật sự chẳng nghe về cuộc nói chuyện điện thoại của cậu. Nguyên Hạ đắng đo một chút rồi mới quyết định.

Cậu nói: "Đợi tôi, khoảng 8 giờ tôi về rồi."

Thiên Long thấy kế hoạch giả đò của mình bất thành, hắn siết điện thoại muốn nát nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mềm mỏng với cậu, nói: "Em..." Chưa nói xong đã nghe tiếng tút tút rồi.
Trời đã chuyển tối hù, đèn điện lấp lánh thắp sáng các mọi nẻo đường thành phố. Hắn tức giận đấm tay vào tường điên cuồng, trong lòng khơi ra một niềm ác ý đối với cái kẻ trong hình.

Hắn nhận ra, cậu đối với người này đặc biệt hơn những kẻ trước. Mấy người kia dẫu nói gì cậu vẫn luôn ở bên hắn nhưng cái tên này lại đe dọa vị trí của hắn. Thiên Long nghiến răng, hắn cảm thấy chức vị người yêu của hắn đang bị lung lay và chuẩn bị sang đổi chủ.

Làm sao để một tên thanh niên một năm đổi người yêu ba lần như cậu quyết định một đời bên ai đó chứ?

Hắn cảm thấy đe dọa ở khắp mọi nơi, bây giờ chỉ cần một người nào đó cũng có thể làm cậu đá bay hắn qua một bên.

Làm sao đây?

Thiên Long lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình, trước kia hắn mộng tưởng bản thân sẽ dể dàng ở lại bên cậu được nhưng sống nơi này lâu dần hắn cảm thấy rõ ràng được lòng người thay đổi và tàn nhẫn chẳng thua gì nơi kia. Cái hay ở nơi chết chóc đó là ít người, còn nơi này đâu đâu cũng là người.
Hay đi làm?

Thiên Long biết rõ bản thân không tiền là không có tiếng nói. Ngày nay đàn ông không tiền thì đừng mơ cưới được vợ. Muốn làm gì cũng phải có tiền đầu tiên.

Nhưng tiền đâu ra?

Cướp ngân hàng?

Hắn mường tượng cảnh mình bị súng laze của ngân hàng bắn vào đầu mình, rợn người nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn lại nhớ đến Mai Vân, con bé đó không biết đùa hay thật.

Mặc kệ, đi hỏi mới biết.

Mai Vân giờ này đã đi ăn chơi về đến phòng rồi, tối nay Lý Kiên có việc nên chỉ có thể đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Nằm dài trên giường tay vuốt lông mèo tay vuốt điện thoại, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Meo Meo ngóc đầu nhìn, cô tưởng nhân viên khách sạn đến liền chạy ra mở cửa ai dè mở ra thấy hắn đang đứng hiên ngang như vị thần. Nhìn ra lại không thấy anh ba, sắc mặt cô ngay lập tức tối xầm, chua ngoa hỏi: "Chuyện gì."
Hoàn toàn không để ý sắc mặt của em "vợ" tương lai, hắn vẫn cái tư thế uy nghiêm của mình mà thốt ra mấy lời trịnh trọng y chang thủ tướng chính phủ họp quốc hội, hắn nói: "Tôi muốn kiếm tiền?"

"Hả?" Mai Vân dường như nghe không rõ, cô ngoái ngoái tai mình trợn mắt nhìn cái người đang có nghi vấn "muốn nɠɵạı ŧìиɦ với em vợ" này.

Thiên Long nhìn ra được vẻ hoài nghi cộng thêm chút cảnh giác pha lẫn khinh bỉ của cô gái nhỏ trước mắt, nhưng đối với hắn Mai Vân chỉ là một đứa nhỏ thôi nên hắn không có ác cảm gì. Nghiêm mặt nói lên ý tưởng của mình: "Không phải em nói muốn tôi làm gì cho em rồi em trả tiền cho tôi sao?"

"À ừ." Nói thiệt tình là cô giỡn thôi cha nội ơi, con còn học sinh kiếm đâu ra tiền trả cho ông hả ông nội?

"Nên tôi mới đến tìm em, tôi muốn tìm việc." Nghe được câu trả lời của cô, Thiên Long cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ con bé này lật lọng không chịu rồi hắn biết đi đâu kiếm tiền.
"À à, vào đi rồi nói chuyện." Nhìn cái vẻ nghiêm túc muốn làm việc có thừa của hắn, Mai Vân đắn đo trong phút chóc cuối cùng cũng quyết định né người để hắn vào phòng mình.

Cô nhào đến giường cầm điện thoại nhắn cho anh ba dòng tin, đùa à cái tên này dám làm bậy cô đánh chết cũng có lí do giải thích cho anh ba chứ.

Thiên Long dường như không cảm thấy nguy hiểm đang bủa vay lấy mình, hắn ngồi xuống bàn trà trong phòng, còn rất tự nhiên nhìn chằm chằm con mèo lưới nhát đang nhìn mình như hổ rình mồi trên giường. Tuy hắn biết mèo, Nguyên Hạ cũng thích mèo nên thường thấy mèo ngoài đường là ngồi vuốt ve các kiểu, nhưng hắn không yêu thích loài vật này cho lắm. Nhìn con mèo mập mạp đầy lông đằng kia, đôi mắt sáng ngời của nó nheo lại, giống như đang cực kì cảnh giác với hắn.
Mai Vân từ vali của mình lấy ra một cái thước đo cùng một quyển sổ hoa hòe dán đủ kiểu các loại hình dáng cute phô mai que, khệ nệ ôm đến bàn trà. Cô ngồi phịch xuống ghế, Meo Meo thấy con sen nhỏ của mình đã yên vị cũng nhào đến lao vào lòng cô nằm im quay đuôi về phía hắn. Vuốt vuốt mấy cái, Mai Vân gõ gõ tay lên bàn hỏi: "Sao anh lại muốn tới chỗ tôi làm? Tôi không nhiều tiền trả anh đâu đó."

Thiên Long nhún vai kiểu rất bất đắc dĩ, nói: "Không sao, tôi muốn thử làm việc gì đó trước."

Mai Vân "ồ" một tiếng rồi bắt đầu quan sát hắn, cô ngẫm ngẫm thầm khen ngợi vóc dáng người mẫu của người này. Lúc này hắn chỉ mặc một cái áo tay ngắn bình thường thôi làm nó trở nên fashion dữ dội. Gương mặt lai Tây - Ta làm hắn đã nổi bật càng nổi bật hơn nữa. Nếu tên này muốn tham gia vào giới Showbiz cũng dể dàng nổi tiếng hơn ai.
Tiếc ghê, thế mà đó giờ không ai đầu tư, quá uổng phí của trời.

Mai Vân là người làm việc có nguyên tắc, cô thích thiết kế thời trang, thích tự tay mình may lên những bộ cánh xinh đẹp cho người ta dẫu có xấu như chó nhưng khi khoác lên mình cũng trở nên sang chảnh. Sau khi đánh giá hắn xong, cảm thấy tên này cũng chẳng có hứng thú với mình, cô liền bắt đầu công tác nghiệp vụ.

Bắt hắn đứng yên sau đó cầm thước đo đủ thứ vị trí trên người hắn, không biết cô có ngượng hay không chứ hắn nhộn uốn éo cả người. Thiên Long lườm cô gái nhỏ đang chăm chú ghi chép số liệu vào quyển sổ nhỏ của mình, cô còn cực kì chuyên nghiệp mà hỏi hắn mấy câu chả hiểu tại sao.

Bị "cưỡng ép" một hồi, hắn cuối cùng cũng được buông tha. Sợ hãi ngồi phịch xuống bàn, hắn sợ hãi nhìn cô bé nhỏ xinh nhưng có thể tạo ra áp lực tâm lí lớn như thế, tới hắn cũng chẳng dám cãi khi con bé lườm.
Qúa đáng sợ.

Hắn bắt đầu suy nghĩ lại có nên rút chân khỏi cái hố đen này không?

Tự nhiên thấy mình ngu dã man.

Mai Vân liếc cái mặt của hắn một cái, cô cầm bút gõ gõ quyển sổ kiên quyết lạnh lùng nói: "Cấm có mà hối hận."

Nói xong ngồi xuống bên giường cười tủm tỉm nghiên cứu cái gì đó trông có vẽ rất vui. Cái mặt xinh xắn cưới cười tủm ta tủm tỉm làm lòng người ta mềm xuống, đương nhiên trừ cái tên Rồng ngu này.

Thiên Long có mang theo điện thoại, hắn xem đồng hồ thấy đã hơn 7 rưởi tối rồi, cậu chuẩn bị về hắn tìm cớ rút quân. Đương nhiên Mai Vân cực kì sảng khoái thả hắn đi rồi, trước khi hắn đóng cửa cô lên tiếng: "Sáng mai 9 giờ, Ok?"

"Ờ." Có việc rồi, tuy bị em "vợ" chửi như con đẻ nhưng hắn vì tiền, vì tương lai đành nhẫn nhục nuốt nước mắt.
Đồng thời lúc này Nguyên Hạ đã về đến khách sạn rồi.

Cũng không may cho Bằng Sơn, hai người đang ăn thì bên công ti gọi về gấp nghe nói có vụ gì đó khá lớn cần anh xử lí. Bằng Sơn đành đưa cậu đi lấy xe rồi chạy thằng về công ti.

Nguyên Hạ mở cửa phòng khách sạn, cứ tưởng hắn còn đang "hú hí làm cu li" bên phòng bé Thỏ, ai dè mới vào đã thấy hắn như cái thây nằm chảy nhớt trên giường.

Nhìn thấy cậu đã về, hắn giống cục pin được sạt đầy điện ngồi bật dậy nhào xuống dùng cái thây bự của mình ôm lấy cậu. Nguyên Hạ cũng thả người ngã vào lòng hắn để hắn tùy ý bế mình, còn tùy tiện cởi giầy vớ quăn qua một só, bế thẳng lên giường.

"Sao rồi, bé Thỏ có cho anh làm người mẫu cho nó không?" Nguyên Hạ ngồi trên giường để hắn cởϊ áσ vest ngoài cho mình, ngã ngớm hỏi.
Nhớ lại khoảnh khắc ngây ngô bị con gái người ta "ức hiếp" hắn nghẹn lời không biết nói thế nào nhìn vào cậu. Nhưng nhìn cái mặt "tui biết hết" của cậu làm lòng hắn đau đớn khôn ngui. Thở dài, hắn nói: "Cô bé nói 9 giờ sáng mai qua thử đồ."

Nguyên Hạ nghe thế bật cười, cậu nằm dài xuống giường, quơ tay ôm lấy cổ hắn kéo hắn ngã xuống giường với mình, mệt mỏi vùi vào ngực hắn, cậu nói: "Con bé đó nó ngẫu hứng lắm, người mẫu của nó rất nhiều. Nó thiết kế đồ chủ yếu theo đơn đặt hàng, nay chẳng ai đặt nên nó chán mới tìm đến anh. Yên tâm đi, đợi hai ba bữa, nó chán à."

Tự dưng nghe đến chuyện "hai ba bữa chán" làm hắn lo muốn chết. Sau khi nghe về vấn đề lương bổng, hắn tra cứu trên mạng thì số tiền Mai Vân trả cho hắn là một số tiền cực kì lớn. Cũng đúng một bộ cánh cô thiết kế cũng bán được với một cái giá trên trời, nếu so với tiền lương của hắn thì lương chả là cái móng.
Nhưng hắn sẽ tiếp tục thất nghiệp sao?

Chuyện này cực kì quan ngại.

"Nghĩ cái gì đó?" Nguyên Hạ thấy mặc hắn lâm vào trâm tư, vỗ vỗ má hắn mấy cái.

Thiên Long buồn thiu, hôn cậu một cái chán nản nói: "Tôi muốn tìm việc kiếm tiền."

Chóng cằm, cậu hứng thú hỏi: "Hồi trước tôi kêu tìm việc cho anh, anh lại không chịu. Nay sao lại muốn tìm việc hả?"

Hắn ngại ngại gãi đầu, hai vành tai đỏ bừng lên: "Tôi đọc sách thấy người ta nói, chồng làm việc kiếm tiền nuôi vợ. Ai đời đâu để vợ kiếm tiền nuôi chồng chứ chẳng hay ho chút nào."

Nguyên Hạ nghe cái lí do củ chuối này của hắn thì cười to, tuy thế lòng cũng trở nên ấm áp kì lạ. Cậu ôm lấy cổ hắn, hai chóp mũi sát kề bên nhau, cậu phà hơi thở vào mũi hắn nhẹ nhàng nói: "Cần chi, tôi có rất nhiều tiên đủ nuôi anh tới già. Với lại, sao anh chắc anh là chồng chứ?"
Cáii tư thế này làm người ta liên tưởng đến mấy chuyện ướŧ áŧ ngày hôm qua, yết hầu của hắn khô khốc nhìn cậu nằm trong lòng mà cứ tưởng nước xuân. Húp lấy những giọt nước mát lạnh, hắn hôn vào đôi môi xấu xa nói mấy lời khiêu khích. Nước bọt trao nhau, hai người quấn lấy nhau mặc kệ những chuyện ngoài đó.

Nguyên Hạ cảm thấy cả người mình nóng bừng, giờ trên người cậu chỉ còn chiếc áo sơ mi mỏng mà cúc áo chỉ còn một hai cái còn cài. Nằm thở hổn hểnh mà cả người tay chân rụng rời tựa như sắp biến thành vũng nước thật. Cậu nhìn hắn, Thiên Long ôm lấy chân cậu hôn hít cái đùi trắng nõn, cái tay xấu xa cũng muốn chạm đến nơi tư mật nào đó.

Cơ thể nóng bừng, cậu nhẹ nhẹ khều khều hạt đậu xẩm màu trước ngực hắn, cậu khàn giọng nói: "Trong cái túi nhỏ dưới chân giường... lấy cái đó..."
Thiên Long có nghiên cứu qua việc hai người đàn ông quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ nên biết mấy thứ cậu mua về là gì. Nhìn Nguyên Hạ đang tựa lưng vào gối mà hai chân vẫn vòng qua eo hắn. Một loại cảm xúc mạnh mẽ thúc đẩy tinh thần hắn, tựa như rơi vào hầm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm hắn mê man. Nâng mông cậu lên hắn liếm qua nơi đó, còn không quên chọc ghẹo cậu vài câu:

"Em cố tình mua mấy thứ này cho tối nay sao?"

Nguyên Hạ thở dốc, cảm xúc vui vẻ về xáƈ ŧɦịŧ này đã lâu chưa cảm nhận qua, cậu cười lớn nói: "Chứ đâu ra? Vậy Rồng ngốc biết sử dụng mấy thứ đó không? Hay cần tôi đây đích thân chỉ dạy."

Mồ hôi hai người hòa vào nhau, Thiên Long cắn nhẹ lên bờ mông cong khiêu gợi của người xinh đẹp nào đó, hắn lấn tới ôm lấy eo người, hôn liếm cái tai đỏ bừng đẹp đẻ, đáp:
"Sẽ không làm em thất vọng đâu."