Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 60




Thần Ca không chờ Ôn Uyển Nhu ra khỏi phòng vệ sinh, cậu quay về phòng bệnh, coi như chưa xảy ra chuyện gì ngồi trong phòng nghe bác sĩ dặn dò.

Ba Ôn xin tiến hành phẫu thuật sớm, cho nên ngay buổi chiều đã có thể bắt tay vào chuẩn bị. Thần Ca nghe xong cái hiểu cái không, mờ mịt phất tay cắt lời, bác sĩ mới nhớ ra bệnh nhân không hiểu tiếng. Bà suy tư một lúc, sau đó lấy giấy bút ghi những điều cần chú ý cho cậu, bà vừa viết xong cửa bỗng mở ra, Ôn Uyển Nhu bước vào. Hắn đã khôi phục bình thường, chỉ là hai mắt còn hơi đỏ, thấy Thần Ca và bác sĩ cùng nhìn mình, hắn hơi gật đầu với bác sĩ, rồi đi về phía Thần Ca.

“Về rồi à?” Thần Ca vỗ vỗ bên cạnh, nói, “Bác sĩ viết giấy cho em, anh xem xem trong đó viết gì.”

Ôn Uyển Nhu cầm lấy giấy, nhìn đại khái, ngẩng đầu hỏi, ‘Chiều nay có thể bắt đầu phẫu thuật sao?”

Bác sĩ gật đầu, “Đúng, khoảng sáu giờ, nhớ rõ buổi trưa chỉ ăn một ít thôi.”

Ôn Uyển Nhu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Thần Ca, “Có cần báo chuyện bệnh của em bị chẩn đoán sai cho ba mẹ không? Chắc bọn họ đang sốt ruột lắm.”

Thần Ca hỏi, “Ba mẹ em hay ba mẹ anh?”

“Nói cho cả hai bên đi.”

Thần Ca suy nghĩ, “Ba mẹ em thì để bao giờ em về em sẽ nói sau, đúng rồi, muốn gọi điện có phải cần đổi sim không? Anh ra ngoài mua một cái đi, em ở một mình không sao đâu.”

“Thôi bỏ đi, về nói sau cũng được.” Ôn Uyển Nhu không muốn ba mẹ Thần Ca lo nên mới định báo trước cho họ, hơn nữa niềm kinh hỉ này đến thực sự quá bất ngờ, đến hắn còn không kịp trở tay, giờ trong đầu hắn chẳng muốn nghĩ gì hết, chỉ mong cuộc phẫu thuật của Thần Ca thuận lợi kết thúc, sau đó đưa cậu về nhà dưỡng bệnh.

Buổi trưa Thần Ca không ăn gì, uống một ly C sủi rồi nằm trên giường bệnh chờ y tá tới kiểm tra, tiêm thuốc mê.

Lòng yên ổn, cho nên Thần Ca cũng có tâm tư đi chú ý việc khác, cậu hỏi, “Uyển Nhu, hình như lâu lắm anh không viết truyện rồi.”

Ôn Uyển Nhu nằm nghiêng bên cạnh Thần Ca, dùng internet không dây tra thông tin về việc chăm sóc người bệnh sau phẫu thuật, nghe cậu hỏi vậy, hắn không nghĩ ngợi liền nói, “Không sao, có người viết giúp anh rồi.”

Thần Ca ngẩn ra, “Ai? Biên tập à?”

“Anh ta sao mà viết cho anh được,” Ôn Uyển Nhu cong môi, “Truyện kia ngoài ý chính và mấy chương em sửa giúp anh thì còn lại toàn do người khác viết, anh làm gì có thời gian rảnh đi viết chứ.”

Thần Ca giật mình, chỉ vào Ôn Uyển Nhu, “Anh thuê viết hộ?”

Ôn Uyển Nhu hỏi, “Viết hộ là sao?”

Thần Ca suy nghĩ một lát, thấy cũng không hợp lý, lúc trước cậu đã từng làm người viết hộ, tuy không biết Ôn Uyển Nhu trả cho người ta bao nhiêu, nhưng dựa theo số tiền cậu nhận được lúc trước, tiền viết văn sao mà trả đủ?

“Uyển Nhu, em hỏi anh một chuyện.” Thần Ca nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, “Thôi, em không hỏi nữa, chờ em phẫu thuật xong rồi tính.”

“Em muốn hỏi gì?” Ôn Uyển Nhu tắt máy tính bản, nghi hoặc nhìn cậu.

Thần Ca rối rắm một hồi, nói, “Anh không hay viết văn trên web, cũng không hoàn toàn là một nhà văn? Vậy tiền của anh đều do ba mẹ cho sao?”

Ôn Uyển Nhu giờ mới nhớ ra mình vẫn chưa nói cho cậu biết thân phận thật sự của mình, hắn khẽ ‘a’ một tiếng, “Không, tiền của anh…” Hắn ngừng một chút, “Anh nói với em, nhưng em phải cam đoan không giận anh.”

Thần Ca đảo mắt xem thường, “Sao em giận vì chuyện này được, anh nói đi.”

“Thực ra anh làm việc cho ba anh, từ khi biết em anh mới muốn viết tiểu thuyết, nhưng vì anh không có thời gian, cho nên đi thuê người ta viết giùm.” Hắn vừa nói vừa nghĩ cách phịa ra một lý do hợp lý, thật thật giả giả, ngoài người nhà và mấy người thân thiết ra hẳn không ai biết hồi xưa hắn vừa ý Thần Ca, lại sợ đến lúc yêu không thoát thân được nên mới tạo thân phận giả. Đương nhiên giờ nghĩ lại hắn cảm thấy bản thân mình lúc ấy quá ti tiện, cũng vô cùng áy náy. Hắn đã không còn nhớ ý định của mình khi tiếp cận Thần Ca, nhưng giờ hắn đã quyết định ở bên cậu, những suy nghĩ sai lầm hồi ấy không cần thiết phải nhắc lại.

Thần Ca nửa tin nửa ngờ, những lời này của Ôn Uyển Nhu có lẽ sẽ có tác dụng với người khác, nhưng cậu chỉ cần nhìn một cái là biết hắn nói thật hay giả. Song cậu đã hỏi đến thế mà Ôn Uyển Nhu vẫn không muốn nói sự thực, vậy cậu sẽ không ép hắn. Thần Ca kéo cánh tay hắn để xuống đầu mình, thoải mái đổi tư thế nằm trong lòng Ôn Uyển Nhu, “Anh nói về sau chúng ta nên làm gì? Anh có viết tiếp tiểu thuyết của anh nữa không?”

“Thôi.” Ôn Uyển Nhu tính tính, “Anh còn được nghỉ khoảng ba tháng nữa, sau đó quay trở lại làm việc, ba sẽ không thúc giục anh, em cùng anh về nhà ba mẹ đi, có bọn họ chăm sóc anh cũng yên tâm hơn.”

“Sau ba tháng chắc bệnh của em cũng khỏi hẳn rồi mà?” Thần Ca gãi gãi cằm Ôn Uyển Nhu, dáng vẻ hai mắt thâm sì râu ria xồm xoàm của Ôn Uyển Nhu mấy hôm trước làm cậu đau lòng chết đi được.

“Chắc vậy, sau khi phẫu thuật em nghỉ ngơi khoảng một tháng thì chúng ta có thể quay về.” Ôn Uyển Nhu bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của Thần Ca, kéo lên miệng hôn, “Em không sao là tốt quá rồi.”

“Ừ.” Thần Ca thở phào, nhịn không được nở nụ cười, “Anh biết không, lúc biết mình bị u não, em cảm giác như trời sắp sập rồi, cũng không nhớ nổi mình đã đi về kiểu gì, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mình bị bệnh. Đúng rồi, lúc ấy anh không phát hiện em có gì không ổn sao?”

Ôn Uyển Nhu suy tư một lát, “Thực ra anh có thể mơ hồ cảm giác được, em bỏ việc, sau đó muốn cùng anh đi tới thành phố Y, nhưng anh sao mà đoán em lại sinh bệnh được, chỉ nghĩ em cuối cùng cũng thích anh rồi, nào ngờ còn chưa vui được mấy ngày, em đã muốn chia tay.” Nói tới đây, Ôn Uyển Nhu ánh mắt phức tạp xoa tóc Thần Ca, “Về sau nếu xảy ra chuyện, dù có là chuyện gì em cũng phải nói với anh, nói thật, đả kích khi anh biết em bị bệnh cũng không làm anh khổ sở bằng lúc em muốn chia tay.”

“Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.” Thần Ca nghĩ lại cũng cảm thấy mình sai, bị bệnh chỉ lo giấu người nhà bạn bè, chia tay người yêu rồi đi đâu đó du lịch, tuỳ tiện tìm một nơi sống nốt những ngày ngắn ngủi cuối cùng, thực sự là không có tí trách nhiệm nào cả.

“Còn có lần sau nữa à?” Ôn Uyển Nhu không vui hỏi.

Thần Ca nhéo nhéo mặt hắn, cười nói, “Không phải lần sau, là không bao giờ thế nữa.”

Ôn Uyển Nhu giờ mới cảm thấy mỹ mãn, đặt máy tính bảng lên bàn con đặt trên giường, để cho Thần Ca rúc vào ngực mình, cúi đầu tiếp tục tìm tư liệu.

Rong biển bị mèo ăn phiên ngoại [Hoàn]

Lần đầu tiên gặp Sa Loạn VV đã cảm thấy hắn rất đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến y vốn đang định về nhà liền ngồi ở quán bar rầy rà thêm một chút, vui vẻ ngồi bên cạnh người ta, viên đá trong ly Wiskey y cầm đã tan hết mà y cũng không biết, còn tự cho mình đang bí mật dõi theo người ta.

Bên này đang nhìn say sưa, bất thình lình anh đẹp trai quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, “Anh nhìn cái gì?”

VV bị giọng điệu của hắn làm nghẹn lời, nghĩ thầm, y mới nhìn có tí tẹo, làm chi mà nổi giận thế, vừa khéo dạo này y cũng đang lắm chuyện phiền lòng, liền điên theo, “Sao anh biết tôi đang nhìn anh?”

Anh đẹp trai nghe xong, đạp bàn, khiến cái ghế liền với bàn cũng xoay theo, đáng lý ra động tác này nhất định đẹp trai cool ngầu muốn chết, đáng tiếc lúc đó VV đang giẫm chân trên thanh chống dưới ghế của người ta, ghế vừa chuyển, chân y liền chặn lại, cái ghế kia dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đổ cái oạnh, liên lụy đến cả anh đẹp giai.

Anh đẹp trai, “…”

VV che mặt không dám nhìn ánh mắt như sắp chém mình ngàn nhát của anh đẹp trai.

Quán bar lặng đi một lúc, sau đó bắt đầu có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, tố chất tâm lý của anh đẹp trai cũng rất tốt, ngã mặt úp sấp mông chổng ngược mà vẫn có thể mặt không đổi sắc đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người. VV xấu hổ cũng đứng lên khỏi ghế, đang định giải thích, đối phương đã vươn cánh tay dài trực tiếp túm cổ áo y, lạnh lùng nói, “Anh qua đây cho tôi!”

VV tự biết đuối lý, ngoan ngoãn theo đối phương ra khỏi quán bar, sau đó bị túm đến bãi đậu xe ngầm.

Bãi đậu xe rất kín, VV nhìn quanh bốn phía mà chẳng thấy ai, lòng không tránh được bồn chồn, anh ta muốn làm gì đây? Oánh mình một trận? Hay là oánh xong giết người diệt khẩu?

“Cái kia…” Y yếu ớt nói, “Anh muốn dẫn tôi qua đây làm chi vậy?”

Anh đẹp trai quát, “Câm miệng!”

“Anh đẹp trai, tôi chỉ không cẩn thận đạp vào ghế của anh một cái thôi, hơn nữa anh cũng không bị thương, không thì tôi bồi thường cho anh, anh buông tay ra được không? Có gì từ từ nói.” VV thương lượng.

Anh đẹp trai liếc y một cái, buông lỏng tay, ôm ngực hỏi, “Bồi thường cái gì?”

VV sờ sờ túi tiền xẹp lép, lo lắng không đủ nói, “Bồi thường tiền….”

“Ai bảo để anh lấy tiền bồi thường?” Anh đẹp trai đảo mắt xem thường, bày vẻ cao cao tại thượng cực kì thiếu-điều-giáo, hất cằm về phía chiếc BMWs bên cạnh, nói, “Lên xe, đừng nói nhảm với tôi.”

“Khoan khoan khoan…. Chút việc nhỏ này không cần làm đến mức ấy chứ?” VV giữ cửa nhất quyết không đi, nói đùa, nếu lên xe mạng nhỏ của y mai này sẽ không còn là của y nữa, y nhìn chằm chằm khuôn mặt người nọ, nghĩ thầm, sao người này mặt mũi thì rõ đẹp trai, lòng dạ lại ác độc nhường ấy? Xong đời xong đời, hôm nay mình gặp phiền phức rồi, quả là bị mỹ sắc làm lạc lối a!

Trên mặt anh đẹp trai hiện vẻ nghi hoặc, “Không phải anh muốn thu hút chú ý của tôi sao? Tôi đồng ý, lên xe đi, tới khách sạn.” Hắn khí phách trăm phần trăm tuyên bố xong, chỉ thấy VV há hốc miệng như nhìn thấy quỷ, chế giễu, “Khuôn mặt xấu xí này của anh là sao?”

“Cậu nói tới khách sạn?!” Nội tâm VV như con thuyền lá nhỏ nhoi quay cuồng trong gió bão, lối suy nghĩ của người này làm sao vậy? Mình mới làm anh ta ê mặt trong quán bar, không phải anh ta đánh mình mấy quả mới giống bình thường sao? Thế nào lại trực tiếp nhảy tới khách sạn? Không đúng… Lẽ nào, anh ta muốn vào khách sạn oánh mình một trận? VV tự nhận mình đã thấu hiểu chân tướng, nói, “Tôi không đi khách sạn! Tôi có thể giải thích chuyện làm anh bị ngã xuống ghế, nhưng anh cũng đừng quá đáng! Tôi sẽ không để anh đánh tôi đâu!”

“Ngu ngốc.” Anh đẹp trai hung tợn phun một câu, mở cửa xe dứt khoát đá VV vào trong, “Tôi không đánh anh, tôi □□ anh! Hiểu chưa?”

VV bưng cái mông bị đá đau, nhất thời không biết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh đẹp trai nóng nảy bên cạnh.

Từ lâu lẩu lầu lâu VV đã biết mình thích đàn ông, nhưng đối với thứ tình cảm này y vẫn còn ngây thơ lắm, lúc trước cũng chỉ có cảm tình mơ hồ với người bạn tốt Thần Ca mà thôi, nhưng bởi vì đối phương không hiểu, cho nên khi ngày càng thân thiết, tình cảm này đã bị mấy thứ nhỏ nhặt như răng mắc miếng rau, quần mặc trái còn thả hơi thúi bừa bãi làm cho tan biến sạch sẽ. Trước kia y cũng có bạn gái, nhưng đối phương nề hà y nghèo, tiền đã không có lại thêm một người mẹ nghiện cờ bạc, cô ta phất tay áo chạy lấy người, đây không khác gì một cọng rơm cuối đè chết con lạc đà, trực tiếp biến VV từ song tính trở thành đồng tình luyến ái, còn ham hố học người ta chơi tình một đêm.

Y vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa ngại ngùng đi theo anh đẹp trai đăng ký phòng lên lầu, anh đẹp trai vào phòng, bật đèn, thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của y, hỏi, “Anh hưng phấn cái gì?”

“Hả?” VV sờ sờ mặt mình, sắp bỏng tay tới nơi rồi, vội vàng giải thích, “Không phải là hưng phấn!”

“Vậy là gì?” Cái miệng chóa đẹp đẽ của anh đẹp trai phun ra một câu, “Phấn khởi? Muốn lột quần áo?”

【 Uỳnh —-】

Mặt VV càng đỏ hơn, y lắp bắp, “Anh đẹp trai anh có thể… Rụt rè hơn một chút được không? Đừng tàn bạo như vậy, tôi thấy mất tự nhiên lắm….”

“Tôi không thích thấy anh thoải mái.” Anh đẹp trai lôi y vào phòng, thẳng thắn nhanh gọn cởi áo sơ mi trắng của mình, tháo kính đen, nháy mắt từ một thiếu niên thanh tú đầy vẻ học thức biến thành mãnh nam chơi đêm tao khí tận trời, bốn múi cơ bụng quả thật làm VV nhìn mà tim đập thình thịch.

VV coi trọng vẻ đẹp trai ngút trời của hắn, tạm thời xem nhẹ cái miệng thúi tha kia, nhảy bổ xuống giường chổng mông cười hoa lệ, chỉ thiếu chưa viết năm từ ‘mau tới thịt tôi đi’ lên mặt, kết quả anh đẹp trai cởi áo xong thì tháo thắt lưng, tháo thắt lưng xong thì tụt quần, tụt quần xong thì… Để chú chim vĩ đại tơ hơ lủng lẳng đi vào phòng tắm.

VV mất công cao hứng một hồi, “…”

Y bỗng cảm thấy có chút ưu thương nhàn nhạt.

【end】