Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 58




Chuyến bay tốc hành tới thành phố M lúc sáu giờ, người được bạn ba Ôn phái tới đã chờ sẵn tại cửa phụ trách đưa hai người đến bệnh viện.

Tinh thần của Thần Ca khá tốt, cậu ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu sót duy nhất chính là cậu nghe không hiểu người bên cạnh nói gì, người ta nói một câu, Ôn Uyển Nhu phiên dịch lại một câu, ngoại ngữ của hắn cũng không tốt lắm, tuy nhiên trình độ vẫn cao hơn người mù tịt như Thần Ca một bậc, nghe hiểu được nói được, nhưng không biết viết.

Thực ra Ôn Uyển Nhu cũng chưa bàn bạc thương lượng ổn thoả với bên này, nhất là sau khi vào bệnh viện, bác sĩ nghe xong bệnh tình của Thần Ca liền kiên trì yêu cầu nói cho Thần Ca biết bệnh của mình, bọn họ không thể để bệnh nhân không biết gì đã phẫu thuật được, nhất là cuộc phẫu thuật có khả năng nguy hiểm như vậy, đây là vô trách nhiệm với bệnh nhân. Ôn Uyển Nhu nói với bọn họ một lúc lâu họ mới chấp nhận, song vẫn đề nghị Thần Ca chụp ct não một lần nữa, bọn họ chẩn đoán chính xác mới có thể tiến hành phẫu thuật.

Ôn Uyển Nhu biết không thể trì hoãn bệnh của Thần Ca thêm nữa, hắn còn tưởng vừa tới nơi là có thể lập tức làm phẫu thuật, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn ngồi một mình trong buồng vệ sinh hút hết một bao thuốc, ra ngoài cửa thấy Thần Ca tựa vào tường chơi điện thoại, vài lọn tóc hơi dài rủ xuống, phủ lên nửa bên mặt hơi trẻ con của cậu.

Bao nhiêu uất ức buồn bực trong lòng Ôn Uyển Nhu như đều tan biến, ít nhất cậu vẫn còn ở bên hắn, hắn đi qua nắm tay Thần Ca, hỏi, “Thần Thần, sao em lại ở đây?”

“Không phải anh nói muốn đi vệ sinh sao.” Thần Ca cất điện thoại, ngửa đầu nhìn thấy tia máu trong mắt Ôn Uyển Nhu, nghi hoặc hỏi, “Bọn họ nói gì với anh? Sao trông anh tiều tuỵ thế?”

“Không có gì.” Ôn Uyển Nhu hôn lên trán Thần Ca, “Có lẽ là do anh mệt mỏi quá, anh còn tưởng em ngồi ghế chờ anh, đứng nhiều sẽ mệt, lăn qua lăn lại cũng nửa ngày rồi, em có mệt không?”

Giờ bên ngoài trời đã tối đen, Thần Ca quả thật có hơi mệt, cậu ngáp một cái, trả lời, “Có một chút, chúng ta ngủ ở đâu? Ở phòng bệnh à?”

“Ừ, phòng bệnh đã sắp xếp xong rồi.” Ôn Uyển Nhu ngừng một chút, nói tiếp, “Bệnh viện cần em làm ct não một lần nữa, sau đó mới phẫu thuật.”

Hai người vừa tiến vào phòng bệnh không lâu, đã có một y tá tới đưa Thần Ca đi tiến hành chụp ct, Ôn Uyển Nhu biết chụp sớm phẫu thuật sớm, hắn nửa ôm Thần Ca gà gật đi theo y tá, y tá nhìn Ôn Uyển Nhu nói một câu, “Cậu ấy sẽ bình an, chúc hai người hạnh phúc.”

Trên đường về Ôn Uyển Nhu dịch lại câu này cho Thần Ca nghe, Thần Ca tựa vào vai Ôn Uyển Nhu, nói, “Em hy vọng có thể tựa vào anh cả đời như vậy, haiz, sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn nhỉ?”

“Anh cũng hối hận chuyện này.” Ôn Uyển Nhu cúi đầu đáp, “Nhưng may mà anh còn có thể quen em, nếu không có dũng khí làm quen em, anh mới thật sự là người có lỗi.”

“Đúng vậy, nghĩ lạc quan thì hiện tại cũng đã tốt lắm rồi, ít nhất chúng ta đã ở bên nhau.” Thần Ca cười, “Uyển Nhu, anh không cần căng thẳng như vậy đâu, em cũng không sợ, anh buồn bực không vui làm em nhìn khó chịu lắm.”

“Không đâu, chỉ là gần đây anh hơi mệt mỏi, chờ em hết bệnh rồi, anh sẽ ổn thôi.”

Thần Ca cười cười, không nói gì, song Ôn Uyển Nhu biết nhất định cậu đã đoán được bệnh tình của mình, cậu vốn là người rất nhạy cảm mà. Hắn vươn cánh tay ôm chặt Thần Ca, không nói gì, chỉ chôn đầu vào vai cậu, tìm kiếm một chỗ dựa.

Thần Ca nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Uyển Nhu, xuyên qua cửa sổ ngoài hành lang nhìn tán cây đã bắt đầu rụng lá, chầm chậm thở dài.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Thần Ca sinh bệnh Ôn Uyển Nhu ngủ chung cùng cậu trên một chiếc giường. Hắn ngủ không an ổn, mắt nhắm chặt, hai tay co cụm trước ngực như đang cầm nắm vật gì. Thần Ca nhìn bộ dạng này của hắn lòng cũng không chịu nổi. Cậu có chút tự trách, tuy phát hiện Ôn Uyển Nhu có vẻ không ổn, nhưng cậu chỉ nghĩ đối phương lo lắng cậu sinh bệnh mà thôi, không ngờ thực tế lại tệ đến mức này.

Trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ đặt bên gối Ôn Uyển Nhu vang lên từng tiếng tích tích có quy luật.

Cuộc sống của cậu phải đến điểm cuối rồi. Thần Ca thầm nghĩ trong lòng, khoé miệng bỗng khẽ cong, không tiếng động cười rộ lên. Cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp Ôn Uyển Nhu đã nghĩ tên và con người của anh ấy hoàn toàn không phù hợp với nhau, còn cả đôi chân trần to bự và căn phòng bừa bộn kia nữa.

Nói thật, cậu cảm thấy Ôn Uyển Nhu không hợp đi viết tiểu thuyết chút nào, à phải, hình như đã lâu lắm rồi cậu không xem tiểu thuyết Ôn Uyển Nhu viết, không biết chỗ trang web kia đã sốt ruột đến mức nào.

Lần đầu tiên gặp Ôn Uyển Nhu cậu đã nghĩ thế nào nhỉ? Nghĩ một lúc lâu, Thần Ca vẫn không nhớ ra. Gần đây đầu cậu càng ngày càng vô dụng, cả mũi nữa, lúc ăn cơm không ngửi thấy mùi gì, lúc nhai cũng không cảm giác được vị, cho nên cậu ăn rất ít, chẳng qua không để Ôn Uyển Nhu phát hiện ra thôi.

Chỉ còn một ngày cuối cùng…Chờ ngày mai có kết quả ct não, cậu sẽ phải vào phòng phẫu thuật.

Thần Ca không muốn chết trên bàn mổ, cảm giác ấy thực sự quá đáng sợ, cho dù có chết, cậu cũng muốn chết trong vòng tay Ôn Uyển Nhu, cậu đau lòng tiếc thương người đàn ông đã vì cậu mà nỗ lực trả giá quá nhiều này, đáng tiếc, cậu chẳng thể cùng anh ấy đi tới cuối con đường.

“Ôn….Uyển…..Nhu.”

Nhỏ giọng nỉ non tên hắn, Thần Ca nhắm hai mắt, hình ảnh đọng lại cuối cùng, chính là khuôn mặt ngủ bất an của Ôn Uyển Nhu.

Hai người đều không quen múi giờ, lúc tỉnh dậy là bốn giờ sáng theo giờ địa phương, trong bệnh viện vô cùng tĩnh lặng, các bác sĩ trực đêm đều có hơi lơi lỏng.

Bệnh viện này cũng không vào phòng tiêm thuốc giống bệnh viện ở nước C, Ôn Uyển Nhu thay quần áo bệnh nhân cho Thần Ca xong, đang cúi người đi giày cho cậu, chợt nghe cậu nói, “Uyển Nhu, hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo, anh đi cùng em được không?”

“Bây giờ sao?” Ôn Uyển Nhu buộc dây, nghi hoặc hỏi, “Ngày mai là có kết quả rồi.”

“Em không đi xa đâu, chỉ tản bộ ở ngay gần đây thôi.” Thần Ca nói, nhìn Ôn Uyển Nhu vẫn không đồng ý, cậu thở dài, “Em ngồi ngốc ở đây cũng không có gì làm, xem TV thì không hiểu tiếng, hơn nữa em bị bệnh ở đầu chứ không phải tay chân, nằm có ích gì, chẳng thà ra ngoài phơi nắng một chút.”

“Vậy…Được rồi.” Ôn Uyển Nhu trầm tư một lát, cuối cùng thoả hiệp, “Nhưng anh cũng không biết gần đây có cái gì, em không được cách anh xa quá đâu đó.”

“Ừ, Uyển Nhu anh thật tốt.” Thần Ca cúi đầu ôm đầu hắn, thơm lên hai má trái phải của hắn.

Ôn Uyển Nhu cong khoé môi vẽ nên nụ cười yếu ớt, nhéo nhéo tai Thần Ca, “Anh đương nhiên đối tốt với em nhất rồi.”