Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 34




Cuối cùng VV không ở lại ăn cơm, chắc là bị câu kia của Ôn Uyển Nhu doạ rồi, lúc đi cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Bên ngoài trời mưa rất to, lạnh lẽo âm u, Thần Ca thấy VV không mang theo ô, liền nói với Ôn Uyển Nhu một câu, rồi cầm ô chạy theo tiễn y một đoạn.

Hai người đứng ở ngã tư dưới lầu, VV trêu chọc, “Sao lúc trước cậu bảo mình chắc chắn không phải gay, thế nào lại đột nhiên đổi tính vậy?”

Thần Ca ngẫm nghĩ, ngay cả cậu còn không rõ lúc trước rốt cuộc là mình nghĩ gì, nhưng cậu đã ra quyết định, giờ có thấy không ổn cũng tuyệt không hối hận, “Dù sao mình cũng không có người yêu, chẳng qua hai người chỉ thử một lần, không sao cả.”

“Cậu chỉ muốn thử?” VV nhíu mày hỏi.

Thần Ca nhún vai, “Mình nói mình chưa từng thích ai cả, cậu có tin không?”

“Được rồi.” VV nói, “Cái này thì mình tin, nếu không cậu cũng sẽ không cảm thấy là mình thích phụ nữ, nhưng mình nghĩ rằng, cậu đã quyết định hẹn hò với anh ta, lại không thực sự nghiêm túc sẽ làm tổn thương người ta.”

Thần Ca ngẩn ra, “Rõ ràng như vậy sao?”

VV nhún vai, “Mình người ngoài còn phát hiện được, cậu nghĩ Ôn Uyển Nhu không biết, song chẳng qua là anh ta không nói mà thôi.”

Thần Ca đang nghĩ, chợt một chiếc taxi đi tới, VV vẫy tay gọi, rồi vẫy tay chào Thần Ca chui vào xe, hô, “Mình tự chuyển đồ được rồi, cũng không có gì nhiều, không cần phiền hai người đâu.”

Bánh xe chạy nhanh qua vũng nước, bắn nước tứ tung, Thần Ca chưa kịp phản ứng, ống quần ướt đẫm, thấm cả vào quần len bên trong, Thần Ca tâm trạng sa sút, cúi người lắc lắc mấy cái liền lên lầu.

Ánh đèn ấm áp toả sáng khắp nhà, điều hoà mở vừa vặn, đến cả dép trong nhà cũng được đặt sẵn ở cửa, Thần Ca thay dép, che đi cảm giác áy náy trong lòng, đi đến phòng khách không thấy đối phương đâu, hô, “Ôn Uyển Nhu, anh ở đâu?”

“Phòng bếp.” Tiếng Ôn Uyển Nhu vang lên.

Thần Ca quét mắt nhìn đồng hồ, đã sắp đến giữa trưa. Cậu mở cửa, đang định hỏi “Anh đang làm gì thế?”, liền nhìn thấy Ôn Uyển Nhu cầm một quyển sách trong tay, tay kia dùng một cái cân tinh xảo cân từng nguyên liệu của món ăn.

“Anh đây là…” Thần Ca hết chỗ nói, cậu chưa thấy ai nấu cơm như vậy cả.

“Trưa em muốn ăn món gì? Sườn xào chua ngọt được không?” Ôn Uyển Nhu nói, mắt lại không rời cân nhỏ, hắn đang dùng nhíp kẹp một hạt mì chính, xem cái cân có cân bằng hay không.

Thần Ca không nói gì, hai tay ôm ngực nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Uyển Nhu, thấy hắn cúi đầu cầm cái nhíp còn không to bằng một ngón tay hắn, đột nhiên cảm thấy có lẽ người này thực lòng thích cậu, hỏi, “Các bữa sáng trước kia anh nấu…Đều làm như vậy sao?”

Ôn Uyển Nhu cắn môi, thẹn thùng đáp, “Ừ, nhưng anh nấu không giỏi lắm, mai sau anh nấu thành thạo rồi, ngày nào cũng nấu món ngon cho em ăn.”

Thần Ca không muốn nghĩ tới chuyện này, cậu cân nhắc, hỏi, “Giờ anh bắt đầu nấu, vậy khi nào chúng ta có thể ăn cơm?”

Ôn Uyển Nhu đặt mì chính lên đĩa, trả lời, “Một tiếng sau, lâu là lâu ở đoạn tính toán nguyên liệu thôi.”

“Vậy hồi trước anh bắt đầu nấu bữa sáng lúc mấy giờ?” Thần Ca hỏi.

“Bốn giờ sáng.” Ôn Uyển Nhu nói, “Anh chỉ cần nghĩ đến một lát nữa sẽ có thể nhìn thấy em là lại không ngủ nổi, chẳng thà dậy sớm một chút, làm bữa sáng cho em ăn.” Hắn nói đến đương nhiên, Thần Ca nghe được lại thấy cảm xúc hỗn tạp.

Cậu gõ lưng Ôn Uyển Nhu, nói, “Đã hơn mười một giờ rồi, đợi lúc nữa thì tôi chết đói mất, tránh ra đi, tôi nấu cái gì cho hai chúng ta lấp đầy bụng đã.”

Ôn Uyển Nhu hai mắt sáng ngời, “Em nấu?”

“Không lẽ anh nghĩ rằng tôi không biết nấu gì?” Thần Ca cười, “Tôi vẫn làm được mấy món đơn giản, nhưng mà hương vị cũng thường thôi, không sánh được với tay nghề của anh đâu.”

Ôn Uyển Nhu xáp tới ôm eo Thần Ca, khẽ hôn lên môi cậu, “Chỉ cần làm theo sách dạy, hương vị cũng không kém quá nhiều.”

Khi mặt hắn đột nhiên tiến sát, tim Thần Ca như muốn căng ra, song cậu vẫn nhịn xuống, chờ đến khi môi hắn rời khỏi môi mình mới khẽ thở ra. Có lẽ bây giờ cậu còn chưa thể chấp nhận, nhưng chỉ cần một thời gian nữa sẽ quen, thẳng thắn thừa nhận mình là người yêu của anh ta, có lẽ cũng không khó đến vậy.

Ôn Uyển Nhu ôm Thần Ca không chịu buông tay, từ lúc thái đồ ăn đến khi đun sôi, cánh tay cứ như bị bám dầu mãi không đi, Thần Ca ngại hắn người to chật chỗ, nâng chân đá hậu.

Chiêu này vậy mà có tác dụng, Ôn Uyển Nhu không nói gì buông cậu ra, đi khỏi phòng bếp.

Thần Ca chỉ nấu hai món vô cùng đơn giản, trong tủ lạnh cũng không có nhiều nguyên liệu cho cậu chọn, một đĩa tôm nõn xào hạt điều, canh cà chua trứng, độ hơn mười phút đã nấu xong, cậu bưng đồ ăn lên, ra ngoài nhìn, không thấy Ôn Uyển Nhu đâu.

“Ôn Uyển Nhu, tôi nấu xong rồi.” Thần Ca gọi xong, không nghe thấy tiếng trả lời, chợt nghĩ liệu có phải một đá kia của cậu đã làm tổn thương tự tôn của hắn, khiến hắn giận rồi không? Thần Ca bắt đầu bất an, hô, “Anh ở đâu rồi? Ăn cơm thôi.”

“Đến đây.” Ôn Uyển Nhu từ lầu hai xuống, trên tay còn vắt một chiếc quần ngủ, bước nhanh đến trước mặt Thần Ca, “Ống quần em ướt rồi, thay cái khác đi.”

Thần Ca cúi đầu, giờ mới nhớ ra khi nãy mình tiễn VV bị nước bắn vào quần, nói, “Anh xới cơm đi, tôi đi thay quần áo.”

“Ừ.” Ôn Uyển Nhu vươn tay, hình như muốn vuốt tóc Thần Ca, nhưng tay vừa nâng đến một nửa đã thu về.

Lúc Thần Ca nhìn thấy Ôn Uyển Nhu cầm quần xuống cũng không nghĩ nhiều, đến khi đóng cửa mới có phản ứng, có lẽ lúc cậu đá hắn thì hắn phát hiện quần cậu bị ướt.

Khoé miệng cậu vô thức cong lên, bất an trong lòng ban nãy bất tri bất giác biến mất.

Ôn Uyển Nhu thấy một món mặn một món canh Thần Ca nấu, ngắm nghĩa nửa ngày không động đũa.

Thần Ca bị hắn làm cho ngượng ngùng, nói, “Tôi nấu ăn không ngon đâu, anh đừng nhìn nữa, đồ ăn sẽ nguội mất.”

“Ừ.” Ôn Uyển Nhu cẩn thận gắp một hạt điều, bỏ vào miệng nhấm nuốt, Thần Ca thấy nhìn chằm chằm người khác ăn cơm là chuyện rất bất lịch sự, liền cầm thìa định múc cho mình một muôi, lại thấy khoé mắt Ôn Uyển Nhu ươn ướt, mũi cũng đỏ lên.

Thần Ca còn chưa kịp bỏ điều vào miệng, bất đắc dĩ hỏi, “Tôi lại làm gì chọc anh khóc rồi? Ngoan, đừng khóc được không?”

Ôn Uyển Nhu sụt sịt, “Tới tận bây giờ anh vẫn không ngờ đến có một ngày có thể được ăn đồ em nấu… Anh xúc động quá.”

Thần Ca bị cái tính nói khóc là khóc của Ôn Uyển Nhu chọc cười, có đôi khi cậu cảm thấy hắn rất đáng yêu, “Được rồi, đừng khóc, nếu anh không khóc, mai sau tôi lại nấu cho anh ăn.”

“Không cần đâu.” Ôn Uyển Nhu buông đũa, cầm tay Thần Ca, “Về sau em sống cùng anh, em không cần làm gì cả, mỗi ngày đều đã có người giúp việc tới dọn dẹp, anh sẽ học nấu cơm, anh không cần em kiếm tiền, không cần em ra ngoài dốc sức làm việc, anh sẽ nuôi em mập mạp, giờ em gầy quá.”

Lần này Thần Ca bật cười thật, “…Mập mạp cái gì chứ, anh đang nuôi thú cưng đó à?”

Ôn Uyển Nhu đáp, “Anh muốn nuôi em cả đời, mãi mãi ở bên em như vậy.”