Lúc trợ lý của ba Ôn đến đồn cảnh sát đón Ôn Uyển Nhu, mấy người đứng ngoài cửa bắt đầu tỏ vẻ vui mừng khôn xiết.
Ôn Uyển Nhu ngồi xổm bên trong, vẻ mặt si mê nhìn tấm ảnh nhỏ dài chừng hai inch trong ví tiền, cảnh sát và phạm nhân đều cách hắn một khoảng xa xa, dạt sang hai bên như hai bờ eo biển.
Ôn Uyển Nhu được người kẹp trước kẹp sau đưa về nhà Ôn, ba Ôn đang ở phòng khách xử lý văn kiện, thấy con về cũng chỉ đẩy kính mắt, tiếp tục làm việc.
Tầm mắt Ôn Uyển Nhu đảo qua người ba Ôn, phát hiện mẹ Ôn không có nhà mới sán lại gần ông, đứng sừng sững trước mặt ông, hệt như một ôn thần.
Ba Ôn nghi hoặc buông tách cà phê, hỏi, “Mi làm gì thế?”
Hai người mắt nhỏ trừng mắt nhỏ một hồi, đột nhiên Ôn Uyển Nhu nói, “Ba, hồi trước ba theo đuổi mẹ thế nào?”
Mặt ba Ôn xoẹt cái sầm xuống, mím môi nửa buổi không nói gì, sau đó tự dưng vỗ bàn cái ‘bộp’, quát, “Gì mà ta theo đuổi bà ấy? Lúc trước rõ ràng là bà ấy theo đuổi ta!”
Ôn Uyển Nhu gật đầu, người sáng suốt đều có thể nhận ra mặt hắn rõ là không tin ba mình, hắn hỏi tiếp, “Vậy mẹ theo đuổi ba thế nào?”
“Hừ, mệt bà ấy theo đuổi được.” Ba Ôn hừ lạnh, “Mỗi ngày đều lượn qua lượn lại trước mặt ta, không phải thích ta thì còn là gì?”
Ôn Uyển Nhu mở to hai mắt, “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Thế mi còn muốn khó khăn thế nào nữa?” Ba Ôn nói xong, sờ sờ mũi, thực ra khi trước từ lúc ba Ôn biết mẹ Ôn cho đến khi bắt đầu ở bên nhau đã phải trải qua một loạt khó khăn trắc trở, hơn nữa cái tính biệt nữu của ba Ôn từ trẻ còn kinh khủng hơn bây giờ, mẹ Ôn còn tưởng ông muốn gây sự với mình, ngày nào thấy ông cũng đi đường vòng, cố tình ba Ôn lại cứ như ôn thần, ngày nào cũng trưng ra cái mặt đơ như khúc gỗ xuất hiện trước mặt mẹ Ôn, không thốt một lời mặt nhăn mày nhíu theo đuôi bà. Khoảng hai tuần sau, mẹ Ôn thực sự bị ông doạ sợ cho không biết làm thế nào. Thử nghĩ coi, giờ bạn đi ăn cơm, đánh răng, đến cả lúc đi vệ sinh cũng có một tên đàn ông đứng chồm hỗm sau lưng bạn xem cảm giác nó thế nào?
Mẹ Ôn liền thừa dịp bốn phía không có người đột nhiên quay đầu, túm được ba Ôn.
Sau đó, khuôn mặt lãnh khốc cực kì của ba Ôn đỏ lên, đưa cho mẹ Ôn một phong thư đỏ rực.
Mẹ Ôn nơm nớp lo sợ nhận lấy, còn tưởng là chiến thư thách đấu gì gì đó, đã chuẩn bị tốt tâm lý kháng chiến trường kì rồi, lại thấy bên trong viết một dòng:
Nể tình trông cô giống hệt bà xã tương lai của tôi, tôi chấp nhận hẹn hò với cô.
Ấy thế là hai người ở bên nhau.
Lúc nghe được tiếng gõ cửa, Thần Ca đã sắp xếp xong hành lý, chỉ thiếu chưa nhét nốt cái TV vào vali, cậu hô một câu, “Đến đây, ai vậy?”
Ngoài cửa là tiếng đàn ông trầm thấp, “Thần Thần, mở cửa.”
Thần Ca nhũn cả chân, thiếu chút ngã sấp xuống đất.
Cậu nheo mắt nhìn qua mắt mèo, thấy người đến trăm phần trăm là Ôn Uyển Nhu liền kích động kêu, “Anh, anh sao quay lại nhanh thế?”
Ôn Uyển Nhu thấy mắt mèo tối đi, biết đối phương đang nhìn mình, dán tới ‘Moa’ một cái, mặt không đổi sắc đáp, “Anh nhớ em, tới đây để gặp em.”
Thần Ca đang dòm mắt mèo đột nhiên thấy môi Ôn Uyển Nhu sấn tới, không tự chủ được lùi vội ra sau, đến khi thấy trước mặt mình là cánh cửa, mới nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá khích.
Cậu cố tìm cớ lừa đối phương bỏ đi, “Anh chỉ mới đi khỏi đây hai tiếng trước.”
Độ dày của da mặt Ôn Uyển Nhu Thần Ca tuyệt đối không theo kịp, đối phương đã ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn còn sang sảng đọc đoạn văn mình đã học thuộc lòng lên:
“Người yêu yêu dấu của anh.
Thời gian đốt cháy trái tim vội vã này.
Một phút đồng hồ không được nhìn thấy em,
Anh đã bắt đầu nhớ em rồi.
Hãy tin vào tình yêu,
Em cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho em mà,
Có thể mở rộng cánh cửa cho anh chăng?
Hãy để anh được thấy khuôn mặt thời thời khắc khắc xuất hiện trong giấc mơ của mình.”
Thần Ca bị hắn nói đến cả người khó chịu, mặt thoạt đỏ thoạt trắng, “Anh… cái gì mà khuôn mặt trong giấc mơ hả, tôi không mở cửa cho anh đâu! Anh đi đi!”
Ôn Uyển Nhu nghiêng đầu đánh giá độ dày của cánh cửa, nói, “Thật sự không mở cửa sao?”
Thần Ca xoay người dùng lưng chặn cánh cửa, “Không mở! Ai đến tôi cũng không mở! Tôi đã kiểm tra kĩ rồi, lần này không có người chuyển phát nhanh!”
“Được rồi.” Ôn Uyển Nhu gật đầu, sấp vô ‘Moa’ mắt mèo cái nữa, sau đó đi lên lầu.
Thần Ca dán tai vào mắt mèo, kiểm tra xem đối phương đã đi chưa, lòng đầy hoài nghi nhìn ngó một lúc mới chắc chắn hắn đã đi thật rồi.
Quái lạ, Thần Ca còn tưởng Ôn Uyển Nhu sẽ ngồi ì bên ngoài chứ, sao lần này nhanh vậy?
Thần Ca đoán đúng rồi, Ôn Uyển Nhu đâu có định đi, hắn thấy Thần Ca không chịu mở cửa cho mình bèn trực tiếp lên căn hộ mình thuê ở tầng trên.
Thần Ca nhoài lên cửa nghe ngóng cả buổi, còn giữ chặt tay nắm cửa, không biết sao lòng cứ thấy là lạ.
Ôn Uyển Nhu cũng cho cậu cảm giác như thế, cậu nghĩ hắn thích mình, nhưng lại thấy hắn như gần như xa, có đôi khi cậu vừa chạm tới chân tình của đối phương, giang tay ra lại thấy, hoá ra chỉ là đá tảng.
Cậu quay đầu nhìn căn phòng hỗn độn, bỗng cảm thấy bản thân nhàm chán, sợ đối phương đến dây dưa liền tính toán chuyển đi, trong khi còn chưa chọn được nơi ở tiếp theo, hơn nữa, Ôn Uyển Nhu cũng đâu có ý định dây dưa cậu đâu.
“Cách cách…”
Từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng có gì rơi xuống, Thần Ca quay người định xem thử, tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cửa đã mở ra —–
Ôn Uyển Nhu phủi phủi lớp bụi trên đầu, cong khoé miệng cười tà khí (?) với Thần Ca.
Thần Ca trợn mắt há hốc mồm.
“Anh…Anh từ đây, đi ra?” Thần Ca sợ tới mức không nói được rõ ràng.
Ôn Uyển Nhu đá đá cánh quạt bên chân, “Huỷ nó đi, anh liền vào được.”
Thần Ca ngửa đầu nhìn chỗ trống hình vuông của quạt thông gió, lại nhìn dáng người Ôn Uyển Nhu, phút chốc cảm thấy tế bào não của mình không đủ xài, hơn nửa ngày mới tìm lại được ngôn ngữ, “…Như vậy rất nguy hiểm.”
Không đúng! Rõ ràng là cậu muốn nói ‘Anh đây là xâm nhập bất hợp pháp’, Thần Ca nhìn hai mắt Ôn Uyển Nhu sáng bừng lên, thật sâu nhận thức được mình đúng là tự bưng đá đập chân mình.
“Thần Thần em đối với anh thật tốt.” Ôn Uyển Nhu thình lình vụt tới, chụt một cái lên môi Thần Ca.
Thần Ca bị hắn đánh lén thành quen, xoa xoa miệng, nói, “Anh tìm tôi làm gì?”
“Anh mơ thấy em…” Ôn Uyển Nhu nói đến một nửa, nhìn thấy ánh mắt muốn nổi da gà khắp người của Thần Ca, đành cứng rắn ép mình sửa vế sau ‘cho nên anh biết trái tim mình lúc nào cũng vì em mà nảy lên những nhịp đập tình yêu’ thành, “Nhìn em vẫn yên bình, anh an lòng rồi.”
Không biết vì cớ gì, Thần Ca như cảm ứng được lối suy nghĩ của Ôn Uyển Nhu, cậu dự vế sau hẳn sẽ kiểu như ‘cho nên anh biết tình cảm của anh dành cho em thâm sâu cỡ nào, em đã làm tan chảy trái tim anh’ gì gì đó.