Rồng Bay Phượng Múa

Chương 76: Đối mặt chân tướng




“Ta… Ta cùng Lam Hổ nói như thế nào cũng đã có nữ nhi, hắn cùng với ta nhiều năm cảm tình, ta hảo hảo khuyên, hắn tất nhiên là sẽ nghe ta:” Trong phòng cái nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia nói: “Nương ta bên kia, tất nhiên cũng là như thế, dù sao, bà chỉ có ta là nữ nhi…”

Nàng ta lời còn chưa dứt, Long Tam đã đánh gãy nàng ta: “Lam Hổ ở trên tay ta, sống hay chết do ta quyết định, cần gì phải cho ngươi mang đi, thả hổ về rừng? Ngươi nói nương ngươi sẽ nghe lời ngươi, nếu thật sự là như thế, ngươi cần gì phải có nhà mà không thể về?”

Lời này của hắn chọc đến chỗ đau của nữ nhân kia, nàng ta chửi ầm lên: “Ta có nhà mà không thể về, chẳng lẽ không phải do Long gia các ngươi ban tặng sao? Đúng vậy, lúc trước ta là mang theo mục đích gả vào, các ngươi mọi cách kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn là cưới ta, a, không đúng, là lợn cưới ta, thực buồn cười, Long Tam gia nguyện ý tự hạ mình là lợn:” Nàng ta dừng một chút, làm như nhớ tới chuyện thương tâm, sau lại tiếp tục nói: “Hôn lễ chịu nhục, đêm tân hôn không thấy tướng công, trên đời này này, có người nào là tân nương như ta không? Ta khóc một đêm, ngày hôm sau lại căn bản không người để ý tới ta, trong phòng hỉ tự đi, hồng trù đi, Long phủ này không coi ta là người bình thường: Xưa nay ngoại trừ đưa đồ ăn, không hề có người ân cần thăm hỏi chiếu cố, trừ bỏ nha đầu của hồi môn của ta, trong phủ các ngươi đã từng có người đến thăm ta chưa? Đúng rồi, là có đến xem, bất quá là trông coi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ta, sợ ta làm ra cái gì bất lợi đến Long gia …”

“Chẳng lẽ ngươi không phải sao?”

Một câu Long Tam không mang theo cảm tình, rốt cục bức nữ nhân kia rơi nước mắt: “Ta có:” Nàng ta nắm chặt quyền: “Ta là bị trong nhà phó thác đến làm nội ứng: Nhưng ta cũng là một nữ nhân, ta gả cho người, ta đời này sẽ không quay đầu: Cha nương ta có thể tuyệt tình đối ta như vậy, chẳng lẽ ta vẫn cứ ngu ngốc nghe theo sao? Ta lúc trước đã nghĩ, nếu ta thực gả vào được, tướng công chỉ cần tốt với ta một chút, nhà chồng tốt với ta một chút, vì sao ta còn muốn giúp nhà mẹ đẻ ta làm việc này? Ta cũng hy vọng có thể hảo hảo sống, ta cũng là một nữ nhân mong đợi có chỗ dựa cùng hạnh phúc: Nhưng các ngươi cùng cha mẹ đã đối xử với ta như thế nào? Thời điểm ta nhìn con lơn mặc đồ chú rể kia, trong lòng vừa ghê tởm lại phẫn nộ, ta là quá ngây thơ rồi, các ngươi làm sao có thể đối tốt với một nữ nhi của gia đình kẻ thù chứ? Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu cha mẹ thương ta, hủy bỏ hôn sự, dẫn ta đi, ta đây nhất định liều mạng cũng muốn vì bọn họ tìm ra chân tướng hại chết gia gia, nhưng bọn họ không có, bọn họ liền trơ mắt nhìn ta cùng một con lợn bái đường như vậy: Cái thời điểm kia, tâm tình của ta, nào có ai quan tâm?”

Phượng Trữ ngoài cửa sổ một tay che miệng, một tay nắm chặt quyền, nữ nhân kia lên án làm cho nàng lạnh run, nước mắt bừng lên, nàng có thể cảm giác được thống khổ cùng oán giận của nàng ta, gặp phải như vậy, đau khổ như vậy, lúc trước thời điểm nàng ở Long gia nghe được có tưởng tượng qua, khi đó chính là tức giận, nhưng hôm nay nghe người tự mình trải qua kể lại, trong lòng thật sự là cảm thấy vửa buồn vừa đau:

Trong phòng nữ nhân kia còn nói: “Ta còn từng ôm một tia ảo tưởng, ta ở tại Long gia, nếu an phận thủ thường, một ngày nào đó các ngươi có lẽ sẽ đối ta có đổi mới, nhưng là không có: Ta chờ mãi chỉ thấy hạ nhân chỉ trỏ, là các ngươi vắng vẻ, ngay cả như vậy, nào có thể nào trách ta vô tình vô nghĩa?”

Long Tam nói không ra lời, nếu là lúc trước, hắn sẽ nói này hết thảy đều là Phượng Trữ này tự tìm, làm việc có nhân có quả, nếu không phải Phượng gia bọn họ vô sỉ như vậy, đem tính kế cùng tham lam viết ở trên mặt như vậy, đem nữ nhi nhét vào đem Long gia bọn họ náo loạn long trời lở đất, bọn họ có lẽ cũng không đến mức đối nàng ta như vậy: Mà lúc Phượng Trữ gả vào, kỳ thật cũng không quá lâu đã bắt đầu trăm phương ngàn kế trộm bảo, liền thường thường ra ngoài tìm vui, Long gia bọn họ cũng không tính là khó xử nàng ta, tối thiểu, bọn họ chính là coi nàng ta như không thấy, cũng không có ngược đãi thương tổn:

Nếu là lúc trước, Long Tam cảm thấy mình đúng lý hợp tình, nhưng nay hắn có Phượng nhi, hắn biết một người trong hoàn cảnh kia nguyên lai cũng sẽ có cách ở chung khác, hắn biết nếu là thật tâm đối đãi, nhất định có thể có điều hồi báo: Mà hắn, cho tới bây giờ nhớ lại cũng chưa từng thật tình đối đãi với Phượng Trữ kia lúc trước, hắn đối nàng ta không tốt, nàng ta tự nhiên cũng sẽ đối hắn không tốt: Cho nên đến tột cùng là nàng ta tự tìm, hay là kỳ thật hắn cũng có trách nhiệm, hắn cảm thấy thật sự là khó mà nói,

Hắn tưởng tượng nếu lúc trước gả vào là Phượng nhi của hắn, vậy những chuyện xảy ra có còn giống với trước đây không? Phượng nhi nhất định sẽ chỉ vào mũi hắn mắng hắn không phải là hảo tướng công, sẽ lược trọng điểm khiến hắn bồi nàng, thậm chí sẽ khiến phụ mẫu nàng không được thực hiện ý xấu, mọi người cùng nhau hảo hảo thành tâm giải quyết vấn đề:

Đúng rồi, nếu là Phượng nhi của hắn, những chuyện xảy ra sẽ không hề giống với trước đây:

Long Tam nhắm mắt, trong lòng cảm kích Phượng Trữ này lúc trước quả cảm trộm đi bảo vật của Long gia, nếu không phải nhờ nàng ta, hắn sẽ không thấy được Phượng nhi, cũng sẽ không có cơ hội cùng Phượng nhi yêu nhau, trở thành vợ chồng như vậy:

Cho nên nói cho cùng, Phượng Trữ trước mắt này, lúc trước có ngàn sai vạn sai, bên trong cũng có một phần trách nhiệm của Long Tam hắn, đối mặt với lời trách móc của nàng ta, hắn cũng có chút áy náy:

Long Tam thật lâu không nói, cái nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia lại thiếu kiên nhẫn, nói trắng ra là, nàng ta nay lẻ loi một mình, cái gì dựa vào cũng không có, nàng ta không nắm chắc Lam Hổ thật có thể chịu thua cùng nàng ta đi hay không, nàng ta càng không nắm chắc nương của nàng ta có thể nghe theo ý kiến của nàng ta hay không, nàng ta đã không thể quay về Long gia, nhà mẹ đẻ nàng ta cũng không muốn trở lại, vì thế nàng ta còn lại cái gì?

Nàng ta trừng mắt nhìn Long Tam, trong đầu càng nghĩ càng là lo sợ không yên: Cuối cùng cuối cùng thấp giọng khóc nói: “Long Tam gia, ta biết trước đây ta đã làm chuyện sai lầm, nhưng Lam Hổ chung quy cũng là cha ruột của Bảo Nhi, xem như ngươi vì Bảo Nhi, đừng giết Lam Hổ:”

Long Tam vẫn không nói chuyện, nữ nhân kia tiếp tục nói: “Nói cho cùng, Long gia các ngươi vẫn chưa thật sự tổn thất cái gì, cha nương ta bên kia, ta sẽ theo chân bọn họ hảo hảo khuyên giải: Bọn họ hiện tại không phải đang đi tìm bảo sao? Vô luận bảo vật kia là cái gì, vô luận có manh mối giải thích chuyện năm đó hay không, dễ dàng cũng có thể hóa giải tràng ân oán kia: Còn có, các ngươi tìm đến cái Phượng Trữ giả kia, nương ta cũng là cảm kích, ta cũng sẽ ngăn cản bà ấy lại xuống tay với đồ giả kia, các ngươi có thể an an ổn ổn sống cuộc sống của các ngươi, ta sẽ làm hết những chuyện đó, chẳng lẽ còn không được sao?”

“Nương ngươi xuống tay với Phượng nhi, là vì nàng không phải là ngươi:”

Nữ nhân kia sửng sốt: “Cái gì?”

“Nếu đã phát hiện Phượng nhi không phải là nữ nhi Phượng gia lúc trước gả vào Long gia, sao không mang Phượng Trữ thật đến giáp mặt giằng co? Bà ta bố trí tội danh cho Long gia, đây không phải là cơ hội tốt sao?”

“Ta không rõ:”

“Phượng nhi của ta xác thực không phải là ngươi, nàng là ở Hạ Quốc lớn lên, nàng có sư phụ, có sư huynh đệ muội, nàng có gia sự phải làm, liền một mình đến Tiêu Quốc, ta còn không thể xác định cuối cùng vì sao nàng muốn đến bờ sông hàn kia, chính là ngày nào đó thật là sai sót ngẫu nhiên, ngươi chạy trốn, nàng bị thương rơi vào sông hàn:”

Phượng Trữ kia há to miệng, kinh ngạc nói: “Cho nên các ngươi tính đâm lao phải theo lao, dùng nàng để thế thân ta, gạt cha mẹ ta sao?”

“Không, cái thời điểm kia, chúng ta cũng không biết nàng không phải là ngươi: Cho nên Phượng nhi ngay từ đầu, ở Long gia chúng ta cũng bị không ít ủy khuất: Sau lại dựa vào những đoạn ngắn trí nhớ linh tinh của nàng, tìm được một ít manh mối, ta lần theo manh mối tra, mới tra được một ít thứ: Nhưng đến thời điểm đó, ta đã yêu nàng ấy, ta lo lắng sự tình lộ ra nàng ấy sẽ bỏ ta mà đi tìm thân nhân chân chính, cho nên ta vẫn gạt nàng ấy:”

Phượng Trữ kia vạn vạn không dự đoán được sự tình là như thế, ngây người ngẩn ngơ, lúc sau chợt cười lạnh: “Long gia các ngươi chính là ti tiện, Long Tam ngươi gia quả nhiên là vô sỉ: Nhưng là việc này lại nào có quan hệ cùng ta?”

“Nương ngươi biết Phượng nhi không phải ngươi, cũng không dám cho ngươi trở về, ngay cả cha ngươi cũng không thể gặp ngươi, có phải thế không?”

“Hiện tại đúng là thời kì mấu chốt cha mẹ tầm bảo, không cho ta xuất hiện, không làm phức tạp mọi chuyện, cũng là hợp tình hợp lý:”

Long Tam nghe xong lời này chính là cười lạnh: “Không làm phức tạp, lại tìm Lam Hổ hướng Phượng nhi xuống tay, đây là vì sao?”

Phượng Trữ kia há miệng thở dốc, lại không thể nghĩ ra được lời biện bạch hợp lý, vì thế lại nhắm mắt lại: Long Tam nói: “Bởi vì Lam Hổ đối bảo vật vẫn có lòng tham, điểm ấy có thể lợi dụng, cũng bởi vì Long gia chúng ta biết mặt Lam Hổ, cùng hắn có thù cũ, nếu như sự việc đã bại lộ, chúng ta liền sẽ không hoài nghi đến mẹ ngươi:”

Phượng Trữ thực kia mân miệng, không nói lời nào: Long Tam tiếp theo nói: “Bà ta lợi dụng Lam Hổ, để xử lý mọi việc tại đây sạch sẽ, mà ngươi thì, bà ta không muốn ngươi xuất hiện ở trước mặt cha ngươi, tất nhiên cũng là có đạo lý của bà ta:”

“Cái đạo lý gì?”

“Cha ngươi trước mắt, sợ là không chỉ không thể gặp ngươi, ông ta thậm chí còn không biết trên đời này có hai Phượng Trữ bộ dạng giống nhau y hệt, việc này là bí mật trong lòng nương ngươi, là bí mật bà ta giấu diếm cha ngươi đã 20 năm: Ngươi cùng Phượng nhi, sợ là tỷ muội song sinh:”

Phượng Trữ thực thét một tiếng kinh hãi: “Làm sao có thể?” Nàng ta suy nghĩ lại nói: “Không có khả năng, ta là con gái một của cha mẹ, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bọn họ nói ta còn có một tỷ muội: Chuyện sinh bao nhiêu đứa nhỏ này, nương ta cho dù muốn giấu giếm, chẳng lẽ còn có thể giấu giếm cha ta?”

“Bà ta không là mẹ ruột của các ngươi: Nói cho cùng, hẳn là a di của các ngươi, là muội muội ruột của mẹ các ngươi: Việc này chính mồm cha ngươi nói cho ta biết: Năm đó cha ngươi đến Hạ Quốc, cùng nương ngươi mến nhau, thành thân, nhưng sau lại xảy ra khắc khẩu, ông ta liền bỏ lại mẹ ruột của các ngươi trở về Tiêu Quốc: Một năm sau, nương ngươi ôm ngươi tới tìm cha ngươi, nói là nương ngươi hậm hực bệnh nặng, để lại di ngôn đem đứa nhỏ phó thác cho bà ta, để bà ta tới tìm cha ngươi: Cho nên, cha ngươi liền vẫn cho rằng chỉ có một đứa nhỏ, mà nương ngươi làm bạn ở bên người cha ngươi, lại vẫn chiếu cố ngươi, cho nên cha ngươi quyết định thú bà ta làm vợ, lại sợ sau khi ngươi biết việc mẹ ruột sẽ thương tâm và không tha thứ cho ông ta, cho nên che giấu việc mẹ ruột của ngươi với ngươi:”

“Ta không tin:” Thanh âm Phượng Trữ thực có chút run rẩy, “Ta không tin: Người Long gia các ngươi đều âm hiểm giả dối, những chuyện đó đều là ngươi lừa ta:”

“Có phải thật sự hay không, ngươi đi hỏi cha ngươi liền biết:” Long Tam nói: “Bất quá, ta không thể cho ngươi hiện tại làm như vậy, nương ngươi mất nhiều tâm tư như vậy, bày mưu nói dối, sau lưng nhất định có kỳ quái: Ta thực xin lỗi Phượng nhi, giấu diếm nàng ấy lâu như vậy, làm cho ta bị rất nhiều ủy khuất, nay ta chỉ có tài cán vì nàng ấy làm, chính là đem thân thể của nàng ấy tìm ra: Nàng lúc trước đến Tiêu Quốc, nói muốn làm việc nhà, chỉ sợ là vì chuyện này mà đến, ta chắc chắn sẽ làm cho nàng ấy được đền bù như mong muốn: Cho nên, ta không thể cho ngươi đi tìm cha ngươi bây giờ, nếu làm kinh động nương ngươi, đả thảo kinh xà, bà ta lại bố trí cái lời nói dối gì khác hoặc là bằng chứng giả, chỉ sợ việc này lại có phiền toái:”

Phượng Trữ thực vừa sợ vừa nghi hoặc, nàng ta suy nghĩ, cân nhắc hành động Kiều Lỵ mấy năm nay, nghĩ đến những lời nói bà ta từng nói, không khỏi thì thào hỏi: “Nàng, nàng thật là tỷ muội của ta?”

“Hai người là ở Hạ Quốc sinh ra, mà Phượng nhi lại là ở Hạ Quốc lớn lên, tuổi hai người giống nhau, dung mạo giống nhau, trừ bỏ tỷ muội song sinh, chẳng lẽ còn có cách giải thích hợp lý khác?”

Lời này của Long Tam làm cho Phượng Trữ kia ngã ngồi ở trên ghế: “Nếu là như thế… Nếu là như thế… Sau lưng nàng ta rét run, nếu sự tình quả thực như thế, kia năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta có chút không dám nghĩ tiếp:

Long Tam nhìn chằm chằm nàng ta, đang định nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng động nức nở, trong lòng hắn cả kinh, lắc mình chạy ra, liếc mắt một cái liền nhìn đến Phượng nhi của hắn ngồi dưới đất, che miệng đang khóc:

Nàng nghe được bao nhiêu?

Long Tam toàn thân cứng lại, hắn nhìn nàng rơi lệ đầy mặt, tim như bị đao cắt:

“Phượng nhi…” Hắn nhẹ giọng gọi, chậm rãi đi qua: Phượng Trữ nhìn thấy hắn đến, đơn giản không kềm nén nữa mà khóc thật to, Long Tam nóng nảy, ngồi xổm trước mặt nàng, đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng nước mắt lã chã, lại gọi một tiếng: “Phượng nhi…”

Phượng nhi khoát tay, hung hăng đẩy tay hắn ra, tiếp tục gào khóc: Long Tam chân tay luống cuống, không biết nên làm thế nào mới tốt, nhìn nàng khóc nghẹn ngào, vừa đau lòng lại áy náy, rốt cục nhịn không được đưa tay muốn ôm lấy nàng, miệng nói: “Phượng nhi, nàng hãy nghe ta nói…”

Nhưng hắn nói còn chưa nói xong, Phượng nhi liền giơ tay lên, “Ba” một tiếng vang thanh thúy, hung hăng cho hắn một cái cái tát: “Ngươi là đại hỗn đản, kẻ đại lừa đảo!”