Rồng Bay Phượng Múa

Chương 63: Cò kè mặc cả




Long Tam bị tập kích, trong lòng giận dữ, hắn ôm Phượng Trữ lùi một bước, ở môi nàng nhẹ nhàng cắn một cái, nói câu: “Ngoan một chút:” Sau đó trở tay rút kiếm, “đang” một tiếng chặn trường kiếm của Mã Tân Vân:

Mã Tân Vân quát to một tiếng: “Phượng cô nương, cô mau lui sang một bên, ta đến đối phó hắn:”

Long Tam vốn đang bực hắn, hiện nay thấy hắn còn muốn ở trước mặt Phượng Trữ diễn anh hùng cứu mỹ nhân liền tức giận, lập tức hừ lạnh một tiếng, uốn cổ tay, trường kiếm xoát xoát hai cái liền hướng Mã Tân Vân đánh tới:

“Đồ dâm tặc nhà ngươi, dám ở trước mặt mọi người đối Phượng cô nương phi lễ khinh bạc, nay còn dám cuồng vọng như thế!” Mã Tân Vân không đỡ nổi mấy chiêu, bị Long Tam đuổi theo đánh, không khỏi giận ngôn tướng hướng:

“Không đầu không đuôi, không rõ chuyện gì liền đến xen vào, ngươi mới là đồ ham náo nhiệt tính đàn bà!” Long Tam chính là giáo huấn hắn một chút, cũng đánh thực nặng tay:

“Ta chính mắt thấy ngươi phi lễ, sao là không đầu không đuôi: Đại trượng phu gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, lại sao là vô giúp vui?” Mã Tân Vân có nề nếp còn thật thà cùng Long Tam giải thích:

Long Tam cười lạnh một tiếng, trường kiếm xuất chiêu, Mã Tân Vân tránh thoát, Long Tam tay trái một quyền đánh ra hư chiêu, kiếm trên tay phải cũng vung lên đặt trên cổ Mã Tân Vân: Mã Tân Vân nhắm mắt, thấy chết không sờn, miệng còn la lên: “Phượng cô nương, Mã mỗ vô năng, công phu không địch lại dâm tặc, cô chạy mau:”

Long Tam nhíu mày, Phượng Trữ cũng lại gần kéo hắn: “Tốt lắm, tốt lắm, người ta là hảo tâm giúp ta thu thập người xấu, ngươi không cần như vậy:”

Mã Tân Vân nghe được lời này, mở to mắt nhìn Phượng Trữ, còn thật sự khuyên: “Phượng cô nương, không thể nói lý lẽ với kẻ xấu loại này, Mã mỗ tử không đủ tài cán, nhưng cô nương chớ ủy khuất chính mình vì Mã mỗ cầu tình, mau trốn đi:”

Phượng Trữ có chút há hốc mồm, nàng biết Mã Tân Vân này có chút ngây thơ, cũng không biết có thể ngu ngốc thành như vậy: Nàng còn đang sững sờ, Long Tam lại nhân cơ hội quay đầu ở môi nàng hôn một cái, rõ ràng là thị uy: Phượng Trữ nhíu mày, bực bội đánh vai hắn một cái, Mã Tân Vân kia lại kích động, một phen hướng Long Tam xông đến: “Dâm tặc, ngươi còn dám như thế đối Phượng cô nương, ta cùng với ngươi liều mạng!”

Hắn không đầu không đuôi hướng kiếm Long Tam đánh tới, Long Tam vội vàng đẩy Phượng Trữ ra, thu tay lại kiếm, miễn cho Mã đại hiệp ngu ngốc này chết thật dưới kiếm của mình:

Mã Tân Vân một chiêu không trúng, không từ bỏ, lại tấn công, miệng còn hô: “Phượng cô nương chạy mau, Mã mỗ liều mạng cũng sẽ cản hắn lại:”

Long Tam bị hắn phá rối thật sự là phiền lòng, một chưởng đánh văng hắn ra, nói: “Phượng nhi là nương tử của ta, vợ chồng chúng ta hai người thân thiết, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”

Mã Tân Vân sửng sốt, theo bản năng nói: “Đừng tưởng rằng gạt ta như vậy ta sẽ tin:”

“Ta lừa ngươi làm chi?” Long Tam tức giận:

Mã Tân Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lừa chính là lừa, ta sao biết ngươi lừa ta làm chi?”

“Võ nghệ của ngươi cao hơn ta sao?” Long Tam hỏi:

Mã Tân Vân ngẫm lại, không thể không thừa nhận: “Là ta đánh không lại:”

“Ngươi cùng ta có quan hệ gì sao?”

“Không có quan hệ:”

“Ta đây lừa ngươi có cái gì tốt?”

Đầu óc Mã Tân Vân này chậm rãi tỉnh táo lại, bớt ngu đần đi:”Vậy, vậy lấy cái gì chứng minh ngươi chính là tướng công của Phượng cô nương?”

Long Tam quay đầu nói một tiếng: “Phượng nhi, nàng lại đây…” Nói còn chưa dứt lời liền sửng sốt, Mã Tân Vân cũng quay đầu thì thấy Phượng Trữ đánh xe ngựa, huy roi chạy trốn: Vừa trốn vừa hô to: “Ngươi không được đi theo ta nữa, bằng không ta sẽ tức giận:”

“Phượng nhi!” Long Tam quát lên một tiếng lớn, chạy vài bước đuổi theo xe ngựa của nàng, nhưng khoảng cách quá xa, cũng trong lòng biết là truy không được, chỉ phải trơ mắt nhìn xe ngựa kia càng đi càng xa, thành cái điểm nhỏ, cuối cùng biến mất ở trước mắt:

Mã Tân Vân nhìn xem Long Tam lại nhìn xem phương hướng xe ngựa biến mất, đem mọi chuyện ra nghĩ một lần, rốt cục thừa nhận ngữ khí tư thế Phượng Trữ cùng Long Tam nói chuyện không giống người xa lạ, Long Tam hai lần đối nàng như vậy, nàng cũng không giống như nữ nhân bình thường có phản ứng tức giận, cho nên, chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự là vợ chồng?

Nhưng cũng là vợ chồng, vì sao Phượng cô nương lại muốn chạy đi? Mã Tân Vân trái lo phải nghĩ, đột nhiên ngộ ra: “Phượng cô nương có phải không cần ngươi hay không?”

Long Tam cứng đờ, chậm chạp quay đầu lại, từng bước một hướng Mã Tân Vân tới gần, sau đó một phen nắm cổ áo của hắn, nắm tay cho hẳn một quyền vào mặt:

Lúc này Mã Tân Vân thật sự bị đánh, hắn đang xuýt xoa nhìn nhìn vết thương trên mặt, ngồi bên sông nhỏ tự lau vết thương, một bên khó hiểu thật cẩn thận nhìn Long Tam: Người này rõ ràng là một nhân tài, tại sao lúc đánh người lại giống đại hán lỗ mãng? Mã Tân Vân chính là không rõ, lúc trước hắn hiểu lầm người ta cũng không bị đánh, tại sao lúc sau rõ ràng không còn hiểu lầm lại bị đánh?

Long Tam không quan tâm cảm xúc của tên kia, hắn dắt ngựa của hắn, cho nó một bên ăn cỏ uống nước, sau đó hai tay ôm ngực bắt đầu thẩm vấn Mã Tân Vân:

“Ngươi là người phương nào? Nhà ở nơi nào? Ngươi cùng Phượng nhi quen biết như thế nào? Ngươi cùng nàng kết bạn đồng hành, là có mục đích gì?”

Mã Tân Vân ưỡn ngực trả lời: “Mã mỗ cũng không phải là cái người xấu lai lịch bất bình gì, Mã mỗ đến từ huyện Sa Hồ ở Hạ quốc, đến Tiêu quốc là để bái sư học nghệ: Mấy ngày trước đây gặp được Phượng cô nương, nàng bị vài tên sơn phỉ ngăn lại, muốn cướp nàng đi làm áp trại phu nhân, Mã mỗ gặp chuyện bất bình, vì thế rút dao tương trợ, lúc này mới cùng Phượng cô nương kết bạn: Sau trong lúc nói chuyện, Phượng cô nương phát hiện ta đến từ Hạ quốc, đã nói hy vọng ta có thể làm dẫn đường cho nàng, nàng muốn tìm một nơi một nửa là hồ một nửa là cát, chỗ như thế cũng chỉ có huyện Sa Hồ thôi: Cho nên khéo như vậy, chúng ta liền cùng lên đường: Bất quá Phượng cô nương tựa hồ bị người đuổi giết, nàng luôn thật cẩn thận an bài, chúng ta đến bây giờ cũng không gặp phải sát thủ gì:” Hắn nói xong, tựa hồ còn pha tiếc nuối:

Long Tam nghe xong cũng không nói, khéo như vậy, không ngờ lại là Hạ quốc?

“Ngươi tới đây bái sư học nghệ, tại sao lại muốn trở về Hạ quốc vậy?” Long Tam hỏi:

“Gần đây hai nước Tiêu Hạ tựa hồ không quá hòa thuận, ta nghe nói tiền tuyến căng thẳng, không khí không tốt lắm: Quê quán của ta là một tiểu thị trấn an tường, cách biên cảnh không xa, nếu hai nước giao chiến, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đó, ta phải đi về bảo hộ hương thân phụ lão:”

“Nơi nhà của ngươi kia, có ruộng dưa nào hay không?”

“Di, câu ngươi hỏi cùng Phượng cô nương không sai biệt lắm, phụ cận huyện Sa Hồ chúng ta, quả thật có cái thôn gọi là Cam Qua, nơi đó có loại dưa hấu vừa thanh lại ngọt, nổi tiếng cả nước, là cống phẩm thượng cống hoàng thất nha:”

“Nơi đó có sư phụ nào có võ nghệ cao siêu không?” Mã Tân Vân này võ nghệ bình thường, so sánh với Niệm Nhất chênh lệch quá lớn, hắn một lòng cầu võ, nếu là biết nơi đó có sư phụ tốt cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến Tiêu quốc bái sư: Long Tam mặc dù cảm thấy vấn đề này đáp án của Mã Tân Vân khẳng định là không có, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một câu:

Quả nhiên, Mã Tân Vân trả lời: “Đương nhiên là không có, ta lần này học nghệ trở về, liền là võ sư võ nghệ tốt nhất huyện lý chúng ta, đã có thể thu đồ đệ:”

Long Tam nghe xong, kéo con ngựa qua, đối Mã Tân Vân nói: “Tự ngươi trở về nhà của ngươi đi thôi, Phượng nhi ta sẽ chiếu cố, như vậy đừng quan tâm nữa:”

Long Tam nói xong xoay người lên ngựa, giơ roi rời đi: Xem ra Phượng Trữ là đã có mục đích cuối cùng, trong ấn tượng nàng cái nơi có cát cùng hồ kia, còn có phía sau phòng là ruộng dưa lớn, Long Tam thở dài, hắn tốt nhất là nên nhanh chóng trước khi nàng tìm được trí nhớ trước kia mà thẳng thắn nói cho nàng hết thảy, như vậy có lẽ cuối cùng nàng sẽ không tức giận như vậy:

Hôm nay, Long Tam ở khách sạn Hỉ Khách Lai của Thanh Lưu thành tìm được Phượng Trữ, khi đó nàng đang một mình một người ăn cơm, ba món đồ ăn một món canh, một lồng bánh bao, nhìn thực phong phú: Phượng Trữ trước sau như một ăn cơm thực thoải mái, nhưng là một bên đi tới một nam nhân, khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha không biết nói nhỏ nói cái gì đó, Long Tam đi vào, Phượng Trữ thực rõ ràng đối cái nam nhân đến gần kia nói: “Ngươi hỏi hắn một chút:” Nàng giơ một ngón tay chỉ Long Tam, sau đó chính mình vùi đầu tiếp tục ăn cơm: Phái phái

Long Tam đi qua, hướng bên người Phượng Trữ ngồi xuống, hỏi nam nhân kia: “Muốn hỏi ta cái gì? Hỏi đi?”

Nam nhân kia sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng bỏ đi: Long Tam cũng không để ý đến hắn, chỉ đưa tay nắm tay Phượng Trữ, đặt ở trong tay mình:

“Đừng nắm tay ta, đang ăn cơm:” Chuyện gì quấy nhiễu nàng ăn cơm đều là đại sự:

“Nàng ăn cơm dùng tay phải là được, để ý tay trái làm cái gì?” Long Tam không thả ra, lần này Phượng Trữ cư nhiên đối hắn vẻ mặt ôn hoà, hắn thật là có chút mừng rỡ:

“Muốn nâng bát, ăn như vậy mới hăng hái:” Phượng Trữ rút tay về, quả nhiên là nâng bát còn tiếp tục ăn: Còn nói: “Chỗ này hương vị đồ ăn cũng thật ngon, Long Tam, ngươi phải hảo hảo học người ta đó:”

“Hảo, về nhà ta làm cho nàng ăn:”

Phượng Trữ đáp: “Chờ ta hết giận nói sau:”

“Nàng giận thật lâu:” Long Tam thở dài:

“Không lâu bằng ngươi gạt ta:” Lời đáp này làm cho Long Tam thở dài:

Bất quá thái độ Phượng Trữ lần này quả nhiên là tốt hơn rất nhiều, nàng cư nhiên đối Long Tam nói: “Ngươi mau ăn cơm, có đói bụng không?”

Long Tam trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu, Phượng Trữ gọi tiểu nhị, lại chọn thêm hai món ăn, kêu cơm cho Long Tam, sau đó nói: “Vừa vặn, tiểu nhị vừa đề cử mấy món đồ ăn đặc sắc có hai món ta không dám gọi, sợ bụng ăn không hết, bây giờ ngươi đến rồi, vừa vặn ta có thể nếm thử:”

“Hảo:” Long Tam dở khóc dở cười, nguyên lai hắn còn có tác dụng này:

“Bữa cơm này ngươi phải trả tiền:”

“Hảo:” Đây là cái tác dụng thứ hai của Long Tam:

Long Tam chống cằm nhìn Phượng Trữ, chờ mong nàng yêu cầu hắn thực hiện cái tác dụng thứ ba của hắn, tỷ như: ban đêm rất lạnh, ngươi tới theo giúp ta ngủ được không?

Quả nhiên Phượng Trữ ăn mấy miếng lại mở miệng : “Ngươi đêm nay theo giúp ta đi Di Hương Lâu được không?”

Tiếng “Hảo” ở bên miệng Long Tam đang chuẩn bị phun ra, may mắn đúng lúc cũng nuốt được trở về: “Di Hương Lâu là cái gì?” Nghe tên này, tám phần mười là kỹ viện:

Phượng Trữ trừng mắt to ghét bỏ hắn: “Long Tam gia ngươi giả bộ cái gì, tên này trừ bỏ kỹ viện ra thì còn có thể là cái gì chứ?”

Long Tam thở dài: “Phượng nhi, đừng nghịch ngợm: Nơi đó không có gì hay mà đùa đâu:”

“Ta không phải đi chơi:” Phượng Trữ hạ giọng: “Ta thấy được một sát thủ, trên cánh tay có một ấn ký, giống cái tên mặt ngựa mắt tam giác kia lúc trước muốn giết ta, hắn ta đi vào Di Hương Lâu, cho nên ta nghĩ vào đó tìm tòi: Bất quá nữ nhân đi chỗ đó không có tiện, có nam nhân thì tốt rồi: Ta đang phát sầu nghĩ xem tìm ai thì tốt, vừa vặn ngươi đã đến rồi:”

Long Tam sắc mặt đen thùi: “Nếu ta không đúng lúc xuất hiện, nàng tính tìm một người xa lạ cùng đi sao?”

Phượng Trữ nháy mắt: “Ta sẽ không tùy tiện tìm một người xa lạ, ta sẽ tìm một chính nhân quân tử xa lạ:” Long Tam sắc mặt càng khó xem, Phượng Trữ cười ôm cánh tay của hắn: “Long Tam, ngươi tốt nhất, ngươi nói đúng, có người chiếu ứng thật tốt, ngươi đêm nay mang ta đi thôi:”

Long Tam nhìn chằm chằm nàng, nói ra điều kiện: “Về sau phải cho ta đi theo, từ nay về sau tuyệt đối không được phân phòng ngủ:”