Romeo Vs Romeo

Chương 2




Đây là một căn phòng kiểu kép, tầng một là phòng khách cùng phòng bếp, cầu thang bằng thủy tinh dựa vào tường thông lên tầng hai, chỉnh khối không gian chạy dọc theo vách tường kéo dài về bốn phía, tuy rằng chỉ có một gian nhưng không gian lại được tận dụng tối đa. Trong phòng chủ yếu là sự hòa trộn giữa màu trắng và đen, tổ hợp đồ dùng gia đình mang phong cách thiết kế độc đáo khiến cho không gian càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ. Mặt tường bên cạnh cầu thang có một tủ âm được làm thành giá sách, bên trên bày đầy lớn nhỏ đều là sách, một nửa là sách thiết kế do các nước xuất bản, nửa khác là tranh châm biếm.

Cuối cầu thang là một chiếc giường đơn, giường rất nhỏ, là loại tiêu chuẩn vừa đủ cho một người nằm, trên giường có một đống gì đó trông giống như “nem rán”, một lát sau, phía dưới chăn thò ra một cái chân, lộ ra cơ thể tinh tế với những đường cong tuyệt đẹp, là thành quả của quá trình rèn luyện lâu dài, đột nhiên một cánh tay vươn ra ấn xuống chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường…

“Ưm ~~~” Tiếng rên rỉ mơ mơ màng màng từ trong chăn truyền đến, vài giây sau, chăn đột nhiên bị đạp ra, Âu Dương Thành nhắm hai mắt lẳng lặng nằm chốc lát, sau đó như cá chép tung mình từ trên giường bật dậy.

“Rắc ~ !” một tiếng, xương cốt phát ra tiếng vang thanh thúy, mặt Âu Dương Thành cứng đờ, chậm rãi đỡ lấy thắt lưng, “Mẹ nó!” mới sáng sớm đã “Xuất sư bất lợi”, hôm nay khẳng định không có chuyện tốt!

Âu Dương Thành, đàn ông độc thân một mình sống tại thành phố này, nói hắn nổi tiếng nhưng không phải nổi như thủ tướng. Nói hắn không có tiếng, nhưng nếu bạn hỏi người trong giới quảng cáo lại không ít người nhắc tới tên hắn, Âu Dương Thành cũng xem như một nhà thiết kế quảng cáo có chút danh tiếng. Thu nhập không tồi, có nhà có xe, là mẫu đàn ông độc thân hoàng kim điển hình một người ăn no cả nhà không đói!

Mồm ngậm mẩu bánh mì phết bơ, Âu Dương Thành vừa xuống lầu vừa thắt cà-vạt, thuận tiện liếc đồng hồ trên cổ tay, còn một tiếng nữa đến giờ làm việc, xe của hắn hôm trước đem đi bảo dưỡng, nên hôm nay hắn phải bắt xe buýt, nếu không gặp cái gì cản đường thì thời gian vẫn thừa đủ.

Ngẫm lại mấy ngày nay thực đen đủi, đụng phải quả ổi kia không nói, còn cầm nhầm phải báo cáo kiểm tra sức khỏe của hắn ta, đệt! Sinh hoạt tình dục quá độ, cái tên háo sắc cuồng tình chết tiệt này khẳng định là con heo ngày ngày động dục! Đáng hận nhất là tên kia thế nhưng còn cùng họ với hắn! Sỉ nhục a sỉ nhục! Sỉ nhục cho Âu Dương gia! Ặc — bất quá, hai ngày nay hắn thế nào toàn nghĩ tới quả ổi kia nha! Âu Dương Thành vốn muốn tới bệnh viện lần nữa, kết quả mấy ngày liền đều vội vội vàng vàng, hôm trước còn thức trắng đêm làm liên tiếp vài cái quảng cáo, hôm nay còn phải tới studio chụp hình, hắn là tổng giám kế hoạch của công ty, đích thân tới hiện trường là chuyện tất yếu. Vậy nên, đến tận bây giờ Âu Dương Thành vẫn không biết thân thể hắn rốt cuộc có mắc phải cái quỷ gì hay không.

Không thích thì không thích, nhưng chính là ngày ngày vẫn phải tới, người khác thì không dám nói chứ Âu Dương Thành hắn, trong công việc thật sự không người có thể thay thế. Trên đường tới trạm xe buýt, Âu Dương Thành một hơi nuốt nốt miếng bánh mì, còn chưa kịp lau sạch bơ trên khóe miệng, thì một tiếng thét đột nhiên truyền tới từ trong hẻm nhỏ ven đường, Âu Dương Thành vừa đi qua có chút sửng sốt, sau đó lùi lại mấy bước, nghiêng đầu nhìn vào hẻm, chỉ thấy mấy tên quây thành một vòng, dồn một người vào góc tường, từ khe hở mơ hồ có thể thấy được một người mặc quần áo màu xanh nhạt, không rõ là nam hay nữ…

Âu Dương Thành nhíu mày, nghĩ nghĩ vẫn là nên kệ đi thôi! Ít quản việc không đâu, đầu năm nay chuyện như vậy nhiều như cửa hàng tiện lợi, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người hành hiệp trượng nghĩa gì đó, lại nói mấy ngày nay có vẻ xui xui — nhún vai, hắn một lần nữa quay đầu chuẩn bị bỏ đi, thế nhưng vừa bước được một bước, tựa như ông trời đang trêu đùa với hắn, từ trong hẻm lại truyền tới thanh âm mang theo tiếng nức nở…

“Âu Dương đại ca, mau tới cứu em ~~!”

Một tiếng này kéo Âu Dương Thành lại, chân bước ra cứng ngắc giữa không trung, hắn trừng mắt nhìn, Âu Dương đại ca? Từ khi nào hắn nổi tiếng như vậy? Đi trên đường còn có người nhận ra. Hơn nữa, thanh âm kia thực non nớt, tuy không phải rất hay, nhưng âm cuối run rẩy như còn mang theo đầy nũng nịu, Âu Dương Thành cho rằng chủ nhân thanh âm này là nữ — bất quá — hắn cũng không phải loại thấy sắc quên lợi, cho nên — Âu Dương Thành tiếp tục hướng về phía trước, vừa mới dậm được vài bước –

“Không cần! Mau buông ra!”

Giống như, sắp khóc rồi! Hắn nhíu mày có chút khó xử, cước bộ chậm lại –

“A ~~ Không cho phép đụng vào tôi ~ tránh ra! Ô ô!”

A? Giống như thực sự khóc rồi nha! Bất quá, hắn sắp muộn giờ làm rồi! Ừ! Vẫn là đi làm quan trọng hơn, hôm nay có quảng cáo phải chụp đó!

“A! Không cần ~ đau quá ~ mau buông ra đi~ hu hu hu ~”

“Đệch!” Một tiếng này là Âu Dương Thành tự kêu cho mình, hắn cắn răng, nháy mắt xoay người đi vào trong hẻm nhỏ. Quên đi! Coi như hôm nay làm việc thiện! Loại người thấy chết không cứu sẽ bị sét đánh!

“Mày kêu đi! Kêu nát cổ họng cũng chẳng có ai tới cứu mày đâu~~!”

Lời nói y chang kịch thoại lưu manh đùa giỡn lương gia thiếu nữ tuôn ra từ mồm tên tóc vàng hoe, người nọ vươn tay, vừa nhìn đã biết muốn sờ mó người bị vây, nhưng tay còn chưa kịp chạm thì mông đã ăn một đạp thật mạnh. Tóc vàng hoe chỉ kịp kêu đau một tiếng, sau đó cả người đều dán vào tường.

“A?” Những tên khác bị một màn giật gân hù dọa, tên dán vô tường kia giận cũng không giận nổi, từ từ trượt xuống nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Cả đám đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một chân Âu Dương Thành vươn dài đang chậm rãi hạ xuống, hắn híp híp mắt, khinh thường đánh giá đám người kia một chút, Hừ! Toàn một đám gia hỏa không ra gì.

“Thằng khốn mày làm cái trò gì thế hả?” Một tên phản ứng trước nhảy tới quát.

“Làm gì?” Âu Dương Thành chọn chọn lông mày, nghĩ nghĩ cảm thấy lời kịch “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ” quá buồn nôn, liền đổi giọng nói một câu: “Dám ở địa bàn của tao giương oai, lá gan không nhỏ nha!”

Sáu tên đều bị bộ dáng lão đại của hắn hù dọa, một tên không phục nói: “Mày là thằng nào? Cái gì gọi là địa bàn của mày?”

“Tiểu quỷ! Đi ra ngoài hỏi vấn đề mày xem, hỏi Âu Dương Thành tao là ai đi!”

“Âu Dương –” Vài tên vừa nghe thấy họ hắn đều ngẩn người, Âu Dương Thành không để ý, hắn nhân cơ hội nhìn qua mỹ nhân được hắn “Giải cứu”, kết quả không nhìn còn đỡ vừa thấy tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt. Mỹ nhân đích thật là mỹ nhân, có điều mỹ nhân ứ phải nữ mà là nam! Một nam sinh phấn phấn nộn nộn môi hồng răng trắng, đang dùng đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, trong ánh mắt có cảm kích nhưng lại càng nhiều là phòng bị, nhưng hiện tại Âu Dương Thành chỉ thấy tiểu nam sinh trước mắt giống khối đậu hũ, chạm vào là nát! Mệt!

Bực mình! Mỹ nhân thì tốt, đáng tiếc lại là con trai! Bất quá, Âu Dương Thành liếc mấy tên bắt đầu tỏa sát khí bên cạnh, trong lòng thở dài, da trâu đều lôi ra ngoài, đành phải làm “Người tốt” đến cùng vậy.

“Ê! Đứng lên!” Hắn đối với nam sinh vươn tay, đối phương tựa hồ còn có chút chần chừ, Âu Dương Thành thấy mình bị xem thường, lần đầu tiên phát hiện cứu người lại bất đắc dĩ như vậy. Không mong chờ đối phương phản ứng, hắn kéo nam sinh qua rồi đẩy ra ngoài, đối với cậu nói : “Đi” Cũng không quay đầu lại nhìn.

Nam sinh có chút sửng sốt, mở miệng, “Anh –”

Âu Dương Thành rùng mình, nghĩ không ra vừa rồi thế nào bản thân lại nghe giọng nói này thành của con gái được!

“Đi mau đi! Ở lại đây chuẩn bị xem trò vui à? Đợi lát nữa mặt cậu bị phá cũng đừng có trách tôi!” Âu Dương Thành không kiên nhẫn khoát tay đuổi cậu ta đi.

Nhìn hắn một cái thật sâu, nam sinh đối với hắn cúi chào, rồi xoay người chạy. Âu Dương Thành nhìn bóng lưng cậu ta biến mất, bĩu môi, bỏ đi! Dù sao cũng đã lâu rồi không đánh nhau. Hắn chậm rãi quay đầu, phát hiện đám người trước mắt không hề có ý định đuổi theo tiểu nam sinh, ngược lại còn đem hết sự chú ý dồn vào hắn, trong đó có một tên gọi điện thoại, thanh âm trầm thấp không rõ đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn xem ra người đầu bên kia có địa vị cao hơn. Càng khiến cho Âu Dương Thành cảm thấy kỳ quái chính là, nguyên bản một đám tiểu lưu manh tựa như bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, mặt tên nào cũng toát ra vẻ âm trầm — trừ bỏ tên nằm trên đất kia không tính!

Âu Dương Thành đột nhiên có chút hối hận, xem ra mấy tên này cũng không phải mấy tên côn đồ bình thường đâu! Quả nhiên, anh hùng không phải là thứ mọi người đều có thể làm.

“Mày thực là Âu Dương?” Một tên hỏi, giống như muốn xác định lần cuối.

Âu Dương Thành nghĩ thầm giờ hắn có nói không phải — bọn này nhất định cũng không bỏ qua cho hắn, không chừng còn vừa đánh vừa chửi: Thằng khốn dám đùa bỡn bọn ông! Cho nên, hắn thành thực gật đầu một cái: “Đúng vậy! Tao chính là Âu Dương Thành — hắt xì!” Oa! Sờ sờ mũi, hôm qua lại không đắp kín chăn rồi.

Cả lũ nhìn Âu Dương Thành, lại nhìn nhau, một bộ không quá chắc chắn. Cái này khiến cho Âu Dương Thành có điểm tức giận, có ngày tên mình còn bị hoài nghi! Cái đạo lý gì thế?

“Chúng mày rốt cuộc muốn thế nào? Nói cho chúng mày tao là Âu Dương Thành, không tin là thế nào hả? Ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ! Chính là Âu Dương Thành! Ông ngoại chúng mày đây!”

Vài phút sau, Âu Dương Thành nhờ vào lời nói đầy “kích tình” đã phải ăn đủ đau đớn thê thảm.

Đời này, có cái gì cũng đừng có bệnh, không có gì cũng đừng không có tiền. Nhưng hiện tại xem ra còn phải thêm điều nữa, không có gì thì đừng không “Tự biết thân biết phận”! Kết cục tiền mất tật mang phải chịu khổ sở — nói đi nói lại, Âu Dương Thành lúc này đúc kết được một kinh nghiệm: người tốt không phải dễ đóng như vậy. Nói thông tục chính là –

Về sau con mẹ nó không bao giờ dính vào ba cái thứ oan uổng này nữa!

Hắn lấy tay lau mồ hôi trên cằm, kết quả lại không cẩn thận đụng phải khóe miệng bị chảy máu toét ra, đau đến hắn “A ~” một tiếng nhăn mày, quần áo Âu Dương Thành giờ dơ dáy bẩn thỉu, mặt mũi đầy bụi đất, khóe miệng rạn nứt, má trái xanh tím một mảnh không nói, thảm hại hơn chính là hắn bị hai tên đè bả vai bắt quỳ xuống, đây là kết quả hắn hầu người đánh nhau — không! Phải nói là hậu quả!

“Chúng mày rốt cuộc muốn cái gì?” Không phải chỉ là thả tiểu nam sinh đã đến tận miệng chúng nó chạy mất thôi sao? Chẳng lẽ nói bọn chúng “Dục vọng bất mãn” đến ngay cả đàn ông cũng không tha?

“Thế nào? Đừng đánh? Không phải mày rất giỏi đánh nhau sao?” Một tên tóc vàng hoe cười lạnh hỏi, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy mặt hắn cười cứng ngắc.

“Mẹ nó! Ít nói lăng nhăng với nó thôi! Không thể dễ dàng tha cho thằng này! Đánh cho nó một trận rồi quẳng cho lão đại đi! Tiểu tử chết tiệt dám đạp tiểu đệ đệ của ông!” Phía sau một tên nghiến răng nghiến lợi nhìn Âu Dương Thành, hai tay đã xắn áo lộ ra cơ thể cường tráng.

Âu Dương Thành trở mặt xem thường, “Các vị, việc nhỏ ấy mà cũng ồn ào đến tận lão đại nơi nào đi! Còn có mấy người làm sao biết tôi có thể đánh nhau vậy?” Tao mà có thể đánh thì sao để chúng mày ấn xuống đất thế này chứ?

Tên tóc vàng hoe hừ lạnh một tiếng, hướng mặt đất nhổ một bãi nước bọt, “Không cần vờ vịt, mày là hạng người gì bọn tao rất rõ ràng. Hôm nay là bọn tao đông người mới thắng được mày, bất quá xem ra mày cũng không xuất ra bản lĩnh thật. Âu Dương trong truyền thuyết — không phải chỉ là như thế này!”

Mấy thứ tên đó nói, Âu Dương Thành một câu cũng không hiểu, chẳng những không hiểu mà ngược lại ngày càng cảm thấy hồ đồ, hắn hơi nâng người lên lại lập tức bị tên phía sau dùng sức ấn xuống, quay đầu lại ý bảo đối phương nhẹ tay chút, hắn lại hỏi tên tóc vàng hoe, ”Tao muốn hỏi một chút, chúng mày –” còn chưa kịp nói xong, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Âu Dương Thành giật mình ngẩng đầu, những tên khác cũng nhìn về phía đầu hẻm.

Hả ~~~~! Âu Dương Thành suýt nữa kêu thành tiếng, chiếc Ferrari đen trước mắt nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, hắn nhanh chóng nhìn biển số xe, hoàn hảo không phải cái hắn từng gặp qua, bất quá cũng không thể buông lỏng cảnh giác được.

Những tên khác nhìn thấy chiếc xe đều nghiêm người, đứng thẳng hướng về phía xe, lúc này cửa xe mở ra, một người bước xuống, là một người ngoại quốc tóc màu cà phê. Người đàn ông mặc áo khoác màu xám bạc đeo thêm cặp kính râm màu đen, miệng ngậm điếu thuốc quét mắt nhìn đám người trước mặt, Âu Dương Thành cảm thấy như mấy tên xã hội đen của Mỹ trong điện ảnh, trường hợp “Bức cung” điển hình. Âu Dương Thành nâng nửa người thẳng lên, tên phía sau vẫn muốn ấn hắn xuống, nhưng không thành.

“Sếp!” Tên đầu lĩnh tóc vàng hoe và đám còn lại hướng về phía nam nhân cúi đầu.

Người đàn ông hất cằm, chậm rãi đi tới chỗ Âu Dương Thành, những tên khác đều tránh sang hai bên, khiến hắn không chút trở ngại mà đứng trước mặt Âu Dương Thành, từ trên cao nhìn xuống.

Âu Dương Thành ngẩng đầu, bị ánh mặt trời chiếu vào khẽ nhíu một chút, nhắm mắt lại, sau đó nghe được tiếng cười của người kia. Lại ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đã lấy kinh râm xuống, khuôn mặt ngoại quốc mang đường nét góc cạnh đặc biệt rõ ràng, mũi thực thẳng, một người ngoại quốc đẹp trai, hắn còn có một đôi mắt thâm lam, chỉ là trong ý nghĩ, Âu Dương Thành chợt theo bản năng phát hiện: hắn càng ưa thích một đôi mắt nâu sâu thẳm hơn. Tất nhiên, đây chỉ là quan niệm thẩm mỹ của cá nhân hắn bất đồng mà thôi. Người ngoại quốc trước mắt thực không tệ, rất đẹp trai, cơ mà chàng đẹp trai ấy hiện tại đang dùng một loại ánh mắt — thực trắng trợn đánh giá hắn, hắn có cần kể lể lại chuyện vừa rồi không đây? Hay là — trực tiếp xin tha?

Hảo hán bỏ qua cái thiệt trước mắt! Xã hội đen Mỹ đều có nhiều trò tra tấn vô cùng biến thái –

“A –” Hắn mở miệng, nghĩ nên nói gì mới có thể thoát được cái khốn cảnh hiện tại.

“Cứ như vậy thỏa hiệp?” Người nọ lên tiếng, mang theo một tia trào phúng.

A? Âu Dương Thành ngây người.

“Cậu khiến cho tôi rất thất vọng, Âu Dương –” Người đàn ông cực kỳ tiêu sái ném điếu thuốc xuống, dùng mũi chân nghiền tắt. Âu Dương Thành nhìn chân nam nhân, mũi giày cánh chim EDWARD GREEN màu nâu, phong cách cổ điển, đáng tiếc hiện tại hắn không có tâm tư thưởng thức, vì hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, không cẩn thận lần sau mục tiêu giày đạp xuống sẽ chính là mặt hắn.

“Tôi ngàn dặm xa xôi từ Mỹ tới đây chính là muốn biết một chút về “Âu Dương” trong truyền thuyết, kết quả cậu lại dùng “Tạo hình” này chào đón tôi?”

Quả nhiên là xã hội đen Mỹ!

“Anh, chắc chắn chúng ta quen nhau hả?” Âu Dương Thành có chút nghi hoặc hỏi, hắn khẳng định thanh danh mình có lớn đến đâu cũng không có khả năng bay đến Mỹ đi, đương nhiên càng không có khả năng hấp dẫn “bạn giai nước Mỹ” tới thăm hắn.

Người nọ giương khóe miệng, hơi hơi cong thắt lưng tới gần hắn, nói: “Thật sự chúng ta không hề, thế nên mới khiến cho tôi nghĩ không ra vì cái gì chúng ta không biết nhau nhưng cậu lại thường xuyên “Chiếu cố” việc buôn bán của tôi! Cậu nói, chúng ta rốt cuộc tính là quen hay không đây? Hử?”

Âu Dương Thành đã rõ ràng, vị này có thể là người của công ty quảng cáo của Mỹ, bị hắn đoạt mất chuyện làm ăn nên giờ tìm tới cửa. Đồng nghiệp Mỹ quốc chính là khác biệt như vậy, tạo hình này thật sự là — “Dẫn nhân hà tưởng” nha! (khiến người hiểu lầm)

“Chuyện làm ăn người người đều làm, cạnh tranh công bằng là được! Lần này bại trong tay tôi lần sau liền thắng lại đi!” Âu Dương Thành hợp tình hợp lý nói: “Còn có anh đây là phô trương cái gì nha! Muốn gặp tôi thì đặt cái hẹn trong quán cà phê không phải là tốt rồi sao? Vì việc cỏn con ấy mà ra tay với tôi nặng như vậy, không phải là rất xấu sao?” Nói xong hắn lấy tay chỉ chỉ mặt mình.

“Công bằng?” Giống như nghe được truyện cười thiên đại gì đó, người đàn ông ha ha cười lờn, hơn nữa càng ngày càng ngặt nghẽo, Âu Dương Thành bị hắn cười đến mặt đều nhanh đỏ.

Đáng chết! Hắn nói gì đáng cười đến thế sao?

“Chúa ơi! Tôi không nghe lầm chứ? Âu Dương thế nhưng lại nhắc tới hai chữ “Công bằng” sao?” Đột nhiên đưa tay qua bắt lấy cằm Âu Dương Thành, nam nhân nheo mắt lại đánh giá mặt hắn, “Cậu rốt cuộc muốn giở trò xiếc gì với tôi?”

Âu Dương Thành cũng nheo mắt lại, mờ hồ cảm thấy có chuyện gì tựa như –

“Vẫn luôn trốn tránh tôi, nếu không phải hôm nay trên đường tìm được cậu, tôi có khi phải ở Trung Quốc ngốc cả đời, đối mặt với tôi khó như vậy sao? Hay là nói, cậu căn bản không thèm đếm xỉa đến tôi, Âu Dương X…”

“Anh chờ chút!” Âu Dương Thành giơ một bàn tay cắt ngang lời nói của nam nhân, trừng mắt nhìn, mặt mang biểu tình không thể hiểu được, nói: “Phiền anh đem đầu lưỡi duỗi cho thẳng, lặp lại một lần nữa ba chữ cuối cùng anh vừa nói –”

Người kia cau mày, buông hắn ra, “Làm sao vậy? Cậu không phải ngay đến tên mình còn không nhớ rõ chứ?”

“Cho nên tôi mới hỏi anh vừa rồi gọi tôi là gì?” Sự tình, tựa hồ đã trở nên rõ ràng, hết thảy hết thảy, bữa tiệc hành hung này có tìm đúng người hay không đều dựa vào một câu nói cuối cùng này.

“Âu Dương –” Có lẽ cũng cảm giác có gì không đúng, người đàn ông dừng một chút, sau đó thanh âm rõ ràng nói: “Thần”. Phát âm tiêu chuẩn, tiền tị âm, giảo tự rõ ràng, khiến Âu Dương Thành tức đến chết!

“Cái đệch! Đồ ổi thối ~~~!” Giống như đại bác bắn lên trời cao, Âu Dương Thành “Vụt” đứng lên, thiếu chút khiến hai tên phía sau té ngã, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Nói cho rõ nha! Cái gì mà quả ổi Âu Dương Thần, ông đây không phải Âu Dương Thần, ông đây là Âu Dương Thành! Nghe cho rõ! Thành! Cheng! Không phải Thần! Hậu tị âm có hiểu không hả? Mẹ nó! Tìm người mà không thèm nhìn rõ người sẽ tìm à? XXOO!OOXX!”

Chờ tiếng chửi rủa của hắn nhỏ một chút, người kia nhíu nhíu mày, hỏi: “Cậu không phải Âu Dương Thần?”

Âu Dương Thành quay lại hung thần ác sát nói: “Đã nói tôi là Âu Dương Thành anh nghe không hiểu à? Muốn hay không tôi lấy chứng minh thư cho anh xem chắc?”

Đúng lúc đó, thủ hạ của nam nhân tiến lên lấy ra một bức ảnh, nhìn nhìn ảnh chụp lại nhìn nhìn Âu Dương Thành đang giận đến méo miệng, lông mày người kia buông lỏng, có chút tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: “Xem ra đã xảy ra sự hiểu lầm đáng sợ!” Trừ bỏ tên không có chỗ nào tương tự.

Gì? “Anh nói một câu hiểu lầm đáng sợ là coi như xong chắc?” Âu Dương Thành lại chỉ vào mặt mình.

Người đàn ông nhìn mặt hắn bên ngoài sưng đỏ bên trong lại xanh thẫm, nhịn không được bật cười, “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Tôi –”

“Lão đại, đừng nghe tiểu tử thối này! Thằng này đấm rất cứng! Vừa rồi đánh bọn em đến –” Một thằng xông lên muốn “Cáo trạng”, lại bị ánh mắt âm lãnh của người kia dọa giật lùi trở về.

“Tôi đã nói không cho phép sinh sự ở nơi này, đem lời của tôi từ tai này trôi qua tai kia rồi phải không?”

“Em không dám! Không dám!” Tên kia co rúm cúi đầu chậm rãi lui xuống, cách xa xa.

Một lần nữa quay đầu lại nhìn Âu Dương Thành, người đàn ông mỉm cười nói: “Xin lỗi! Tôi sẽ hảo hảo dạy dỗ thủ hạ, bất quá — tên của cậu thực sự là –”

“Thế nào? Quản trời quản đất còn muốn quản tên tôi nữa sao?” Âu Dương Thành không thoải mái nói.

Nghĩ nghĩ, người đàn ông rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp, bước về phía trước nhét vào túi áo ngực Âu Dương Thành, “Có chuyện gì thì hãy tới tìm tôi! Coi như tôi thiếu cậu một nhân tình!”

Âu Dương Thành liếc ngực mình một cái, chọn chọn lông mày sau đó lại ngẩng đầu, khi người kia sắp sửa rời đi, bỗng nghĩ tới một chuyện phi thường trọng yếu.

“Chờ chút! Cho tôi xem tấm hình kia!”

Người đàn ông dừng lại nhìn hắn, lại nhìn qua tấm ảnh, sau đó cười đầy thâm ý, đưa ảnh cho Âu Dương Thành rồi ly khai. Âu Dương Thành đứng tại chỗ, nhìn tấm ảnh trong tay, tiếng hai hàng răng mài “Rít rít” vang lên.

Trên tấm ảnh Âu Dương Thần tươi cười hăng hái, Âu Dương Thành siết tấm ảnh đến thay đổi hình dạng. Ông nội ngươi! Âu – Dương – Thần! Quả nhiên là quả ổi này! Tôi rốt cuộc chọc tới cậu chỗ nào? Bị cậu hại nộp phạt giờ còn thay cậu bị đánh! Cậu đồ tảo ba tinh! Tôi – vừa định xé nát cái ảnh chết tiệt, một ý niệm bỗng nảy ra trong đầu Âu Dương Thành, khiến hắn dừng lại, đem ảnh đút vào trong túi áo.

Hắn cần trở về mua hình nhân rơm, dính ảnh lên mặt, ngày ngày dùng đinh đâm chết đồ quả ổi này! Trừ tà!

Chờ Âu Dương Thành đến được nơi quay quảng cáo, đã trễ mất nửa tiếng. Hắn liếc qua đồng hồ, biểu tình càng thêm chán nản. Phá kỷ lục rồi! Lần đầu tiên hắn đi muộn như vậy, còn đúng ngày quay quảng cáo.

“Nè! Âu Dương đại thiếu gia của tôi! Cậu thế nào mà giờ mới tới vậy! Chờ thêm nữa chắc tôi nghẽn cơ tim luôn đó~!” Một người đàn ông hơn 40 tuổi ăn mặc thời thượng đột nhiên từ bên trong vọt ra.

Âu Dương Thành hít sâu một hơi, “Thật có lỗi Bob! Trên đường xảy ra vài chuyện, tôi…”

“Trời ơi! Tiểu Thành, mặt cậu làm sao thế này? Mặt cậu sao lại thành cái dạng này?” Bob một phen sờ lên mặt hắn, Âu Dương Thành đau đến khóe miệng run rẩy.

“Đã nói là xảy ra chút chuyện, oa! Đau! Buông tay!” Thật vất vả thoát khỏi mối đe dọa bị hủy dung, Âu Dương Thành vuốt mặt, dùng đầu lưỡi cảm nhận mọi nơi trong miệng, hình như miệng có chỗ bị thủng…

“Được rồi được rồi! Mau vào thôi! Nhà tài trợ lần này cùng hán thương bên kia đều cử người tới, thậm chí còn có cao cấp nha! Lại chờ một mình cậu, mặt mũi cậu thật đúng là không nhỏ!” Bob kéo tay Âu Dương Thành lôi vào bên trong. Đi được vài bước, Âu Dương Thành khựng lại bất động…

“Làm sao vậy? Đi thôi!” Dù kéo thế nào hắn vẫn bất động, Bob nhìn hắn, phát hiện cả người Âu Dương Thành lúc này đều thay đổi, nói cách khác chính là: sát khí đầy mình! Mà kế tiếp, Âu Dương Thành như mũi tên xông thẳng ra ngoài.

Âu Dương Thần vừa nghĩ muốn đi WC, còn chưa kịp hỏi WC ở đâu trước mắt liền nhoáng một cái, một giây sau cổ áo đã bị người xách lên…

“Cậu là đồ lưu manh! Cậu là đồ cặn bã! Đồ…”

Âu Dương Thành đem hết oán hận trong lòng phát tiết, mà hắn còn chưa phát đủ, Âu Dương Thần nhìn nhìn hắn, sau đó chỉ dùng ba chữ đem hắn đá bay…

“Anh là ai?”